Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 67: “Nếu cậu sẵn sàng để cậu ấy hôn thì cậu thích cậu ấy rồi đấy.”



Edit: Gạo

Buổi tối mùa Hè mát lạnh như hương bạc hà, cơn gió nhẹ nhàng thổi, bóng cây hai bên đường đung đưa. Hạ Du Nguyên dắt xe đạp lững thững theo sau Lý Quỳ Nhất. Họ từ từ đi qua từng chiếc đèn đường, hai bóng hình trên mặt đất chồng chéo đan vào nhau.

Cậu cố tình đi chậm mà cô lại không hiểu tâm tư của cậu, cứ đi về phía trước thế.

Hạ Du Nguyên đã chờ khoảnh khắc này từ đêm qua đến chiều ngày hôm nay. Cậu cứ tưởng rằng cô sẽ không mời cậu đi xem phim, giống như ngày hôm đó cậu đã không chờ được lời cô nói sẽ tham gia buổi tiệc sinh nhật của cậu. Vì vậy, vài tiếng ngắn ngủi tối nay đối với cậu giống như một món quà vậy.

Con người luôn tham lam, ngay cả được tặng quà cũng muốn được tặng nhiều hơn. Hạ Du Nguyên muốn ở bên Lý Quỳ Nhất thêm một chút nữa.

Tuy nhiên, quãng đường lại quá ngắn, dù cậu có lề mề hơn thì cũng sắp đi hết rồi. Đến cổng khu chung cư, Hạ Du Nguyên dừng lại, ánh mắt cậu lưu luyến nhìn Lý Quỳ Nhất. Theo lý mà nói, cậu không nên tiếc nuối như vậy, vì ngày mai đi học, họ sẽ lại gặp nhau, thậm chí cô còn ngồi ngay trước mặt cậu, vậy nên cậu có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào.

Nhưng Hạ Du Nguyên vẫn thấy không thỏa mãn, cuộc gặp gỡ ở trường lúc nào cũng rất ngắn ngủi. Hơn nữa xung quanh cậu lúc nào cũng có nhiều người, cậu vẫn muốn có một khoảng thời gian trọn vẹn để ở riêng với cô, dù chỉ là 20 phút cũng được.

“Sau này tan học, mình có thể đưa cậu về nhà không?” Hạ Du Nguyên nhìn vào mắt Lý Quỳ Nhất, nhỏ giọng hỏi.

Lý Quỳ Nhất không ngờ cậu sẽ đưa ra yêu cầu này. Cô khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao lại không được?”

“Thời gian chúng ta tan học đã muộn rồi, cậu còn đưa mình về nhà, vừa đi vừa về là 40 phút, hơn nữa cậu còn phải làm bài tập và đi ngủ nữa chứ?”

Hạ Du Nguyên muốn nói cậu không thích làm bài tập, nhưng cậu biết nói thế thì Lý Quỳ Nhất chắc chắn sẽ tức giận, liền nói: “Vậy mình làm bài tập vào giờ tự học buổi tối được không?”

“Mình còn làm không xong thì cậu có thể làm xong sao?” Lý Quỳ Nhất hỏi lại.

“Mình sẽ cố gắng làm nhiều nhất có thể, được không?”

Lý Quỳ Nhất định từ chối, nhưng cô vừa mới mở miệng liền thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của cậu, trong ánh mắt đó mang chút tia hi vọng. Thiếu niên gầy yếu mà tuấn tú, bóng hình cậu chìm vào trong bóng đêm của mùa Hè. Cậu cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt đó khẩn thiết, chăm chăm nhìn cô toàn tâm toàn ý.

Cô khẽ nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ đẹp trai đúng là có lợi thật. Cô đâu phải Đường Tăng, làm sao có thể vượt qua thử thách này?

“Nói sau đi.” Lý Quỳ Nhất bỏ đấy một câu, rồi quay người vội vã chạy đi, cũng chẳng quay đầu lại.

Trên đường về cô không kịp nghĩ lý do tại sao mình không trực tiếp từ chối cậu. Cho đến khi về đến phòng mình, cô tùy ý ném ba lô lên ghế rồi nằm úp mặt xuống giường, lúc ấy cô mới bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại để lại một đường lui cho cậu.

Trời ơi, không phải là cô thích Hạ Du Nguyên đấy chứ?

Thật ra cô không thể nói rõ cảm giác mà Hạ Du Nguyên mang lại cho cô là gì, hình như nó như không cụ thể lắm. Nếu phải diễn tả thì đó là âm thanh trong trẻo và lanh lảnh của nước chảy từ khe núi cao xuống hồ giữa buổi đêm mùa Xuân.

Quả là một kiểu so sánh kỳ lạ nhỉ? Nhưng vừa rồi khi cô nhìn vào đôi mắt của cậu thì trong lòng cô dấy lên một cảm giác như vậy.

Lý Quỳ Nhất bực bội vò đầu, sau đó đứng dậy lục tìm hai bộ quần áo sạch trong tủ để đi tắm. Tắm xong, cô chui vào cái chăn mỏng, sau đó cuộn chặt mình lại, lăn hai vòng trên giường. Cô vẫn muốn xác định lòng mình nên đã gọi điện cho Phương Tri Hiểu.

“Gọi điện cho mình làm gì? Chat trên QQ không đủ sao?”

Lý Quỳ Nhất tìm đại cái cớ: “Lười gõ chữ.” Cô ngừng một lát, rồi gắng gượng chuyển chủ đề: “Cậu còn thích Tô Kiến Lâm không?”

“Ai mà thích cái tên mặt lạnh như chết đó chứ.” Phương Tri Hiểu hừ một tiếng.

“… Khi cậu thích người ta thì gọi người ta là đóa hoa lạnh lùng khó với tới, lúc bị từ chối thì gọi người ta là tên mặt lạnh như người chết.”

“Đương nhiên rồi, tiểu thư đây chính là người có nguyên tắc như vậy đấy.” Phương Tri Hiểu hùng hồn trả lời, nhưng cô nàng vẫn tò mò: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này vậy, chẳng lẽ Tô Kiến Lâm đổi thái độ với mình à?”

Lý Quỳ Nhất không theo kịp suy nghĩ của cô nàng: “Chẳng phải cậu nói là cậu có nguyên tắc sao? Lẽ nào chú ấy quay lại thì cậu lại tiếp tục thích chú ấy?”

“Đương nhiên rồi, chú ấy là hình mẫu lý tưởng của mình mà. Hình mẫu lý tưởng đó, cậu hiểu không? Trăm năm khó gặp một lần.”

Nghe cô nàng nói đến “hình mẫu lý tưởng”, Lý Quỳ Nhất liền tranh thủ hỏi: “Cậu chưa từng yêu thì làm sao xác định được hình mẫu lý tưởng của mình là như thế nào? Hoặc là nói, cậu làm sao đánh giá được mình có thích một người hay không?”

Nói xong, đầu dây điện thoại bên kia im lặng lạ thường.

Lý Quỳ Nhất bất chợt thấy tim mình đập nhanh như đánh trống, cô nghĩ chắc chắn là mình đã hỏi quá thẳng thừng nên mới khiến Phương Tri Hiểu nhận ra điều gì đó.

Một lúc sau, giọng nói có vẻ suy tư của Phương Tri Hiểu mới truyền tới: “Đánh giá xem mình có thích một người hay không hả, ừm…”

Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giây tiếp theo, giọng của Phương Tri Hiểu chợt trở nên hưng phấn: “Thực ra có một cách rất hay, đó là tưởng tượng người đó hôn cậu, nếu cậu muốn cho cậu ấy hôn, thì có nghĩa là cậu thích cậu ấy!”

Cái gì?!

Lý Quỳ Nhất nằm trong chăn trợn tròn mắt.

Ngay sau đó trong đầu cô tự nhiên hiện lên cảnh Hạ Du Nguyên cúi xuống hôn mình. Cô thiếu kinh nghiệm về việc này nên ngay cả trong tưởng tượng cũng thiếu sót. Thậm chí cô còn không nghĩ ra được một tư thế hôn cụ thể nào, chẳng hạn như cậu có giữ sau gáy cô không? Cô có căng thẳng đến mức nhắm mắt lại không?

Tất nhiên, nụ hôn này chưa kịp hoàn thành đã bị cô hốt hoảng cắt ngang. Sự tưởng tượng này khiến toàn bộ khuôn mặt và cổ của cô ngứa ngáy, giống như có một hơi thở vừa ấm áp vừa lạ lùng đang kề sát vào da thịt cô.

Nói thật thì khoảng cách này quá gần khiến cô muốn lùi lại theo bản năng. Cô không thể chịu được cảm giác tiếp xúc cơ thể với người khác giới ở mức độ này.

Đúng lúc Lý Quỳ Nhất đang âm thầm đỏ mặt thì Phương Tri Hiểu ở đầu dây bên kia đã chắc nịch hét lên: “Lý Quỳ Nhất! Có phải cậu đang tưởng tượng cảnh Hạ Du Nguyên hôn cậu không?”

Tim Lý Quỳ Nhất thoáng “lộp bộp” chốc lát liền nhảy lên tận cổ họng, cô vội vàng phủ nhận: “Không có!”

“Vậy cậu có chấp nhận Hạ Du Nguyên hôn cậu không?” Phương Tri Hiểu tiếp tục hỏi.

Lý Quỳ Nhất xấu hổ đến mức giọng nói mềm oặt như cừu non: “Không được.”

Phương Tri Hiểu tùy tiện cười to: “Chẳng phải cậu nói cậu không tưởng tượng ra cảnh Hạ Du Nguyên hôn cậu sao? Vậy sao cậu biết không được?”

Lý Quỳ Nhất bị nói trúng tim đen thì thẹn quá hoá giận, lúc tiếng cười của Phương Tri Hiểu còn chưa dứt, cô đã lập tức cúp máy. Cô kéo chăn che kín miệng mũi rồi bực bội nghĩ, không được là không được, cả đời này cô sẽ không cho Hạ Du Nguyên hôn.

Khi gần như không thể thở được nữa thì cô mới vén chăn ra. Điện thoại bên cạnh liên tục nhận tin nhắn, cô cầm lên xem là Phương Tri Hiểu đang điên cuồng tấn ông.

Phương Tri Hiểu: Hahahahaha!

Phương Tri Hiểu: Cậu cúp máy làm gì?

Phương Tri Hiểu: Có phải bị mình nói trúng rồi không?

Phương Tri Hiểu: Cậu thú thật đi! Cậu đã động lòng với trai đẹp rồi phải không?

Lý Quỳ Nhất: Không! Có!

Lý Quỳ Nhất: Chuyện này kết thúc ở đây, cậu mà nhắc đến nữa là tuyệt giao!

Phương Tri Hiểu: Ôi xem kìa, có người tức giận rồi!

Lý Quỳ Nhất gửi một emoji có cái búa đang đập điên cuồng, cô không muốn nói chuyện với Phương Tri Hiểu nữa. Thoát khỏi khung chat với Phương Tri Hiểu xong, Lý Quỳ Nhất thấy Hạ Du Nguyên cũng gửi cho cô hai tin nhắn.

Hạ Du Nguyên: Sao cậu lại chạy đi vậy?

Hạ Du Nguyên: “Để nói sau đi” là có ý gì?

Mặt Lý Quỳ Nhất đỏ bừng như quả cà chua, trong lòng nghĩ rằng dù sao cô cũng không thích cậu, nên cô điềm tĩnh trả lời: “’Để nói sau đi’ nghĩa là không được.”

Hạ Du Nguyên mãi không trả lời. Lý Quỳ Nhất cho rằng cậu bị từ chối nên giận dỗi, ai ngờ hai giây sau cậu lại gửi một ảnh chụp màn hình đến, trong đó là giải thích về nghĩa của từ “để nói sau đi” trên Baidu.

Hạ Du Nguyên: [Hình ảnh]

Hạ Du Nguyên: Sao không có nghĩa mà cậu nói?

Lý Quỳ Nhất không ngờ cậu lại nghiêm túc như vậy, mà cô cũng không muốn tranh luận với cậu nữa nên trả lời thẳng: “Mình buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”

Hạ Du Nguyên: Cậu chơi đểu.

Một lúc sau.

Hạ Du Nguyên: Cậu lại không thèm để ý tới mình nữa rồi.

Lý Quỳ Nhất không trả lời.

Hạ Du Nguyên: Được rồi, cậu ngủ đi.

Hà Du Nguyên: Chúc cậu ngủ ngon.

Lý Quỳ Nhất biết người này cực kỳ hẹp hòi. Đừng nhìn cậu bây giờ ngoan ngoãn ngọt ngào chúc cô “ngủ ngon” như em bé, ngày mai gặp cô, chắc chắn cậu sẽ trả đũa, hơn nữa còn dùng cách rất trẻ con, ví dụ như va vào vai cô chẳng hạn.

Bất ngờ là, cả ngày hôm sau Hạ Du Nguyên đều rất ngoan ngoãn.

Lý Quỳ Nhất còn tưởng cậu thay đổi tính tình, nhưng đến buổi tối tan học, sau cô chào tạm biệt Phương Tri Hiểu, vừa đi được vài bước thì thấy cậu đang “ôm cây đợi thỏ” đứng cách không xa. Cậu thong dong đứng đợi ở đó, ba lô thì đeo sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy.

Cô vừa đi, cậu liền đuổi theo.

Ban đầu Lý Quỳ Nhất không để ý đến cậu, nhưng khi đi qua khu chung cư Phủ Trạng Nguyên, cậu vẫn không có ý định dừng lại. Thế nên cô quay lại nhắc nhở: “Mình không đồng ý để cậu đưa về.”

“Cứ đưa.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói ra hai chữ đó, không thèm nói phải trái nữa.

“Sao cậu lại vô lại như vậy chứ?”

“Mình học từ cậu đấy.”

Lý Quỳ Nhất á khẩu. Cô nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Cậu đã làm bài tập chưa?”

Hạ Du Nguyên không nói nhiều liền ném cặp sách xuống đất, sau đó cậu ngồi xổm lấy sách Toán “Bản thiết kế sáng tạo” ở trong cặp ra, bài tập ôn tiếng Anh, đề thi Địa lý, hướng dẫn môn Lịch sử… Đống bài tập trắng tinh chất đầy mặt đất. Cậu ngẩng đầu lên nói: “Cậu kiểm tra đi.”

Lý Quỳ Nhất thật sự vươn tay lật xem, cô phát hiện mặc dù cậu chưa hoàn thành hết bài tập, nhưng cũng đã làm được bảy tám phần, xem ra trong giờ tự học cậu ấy thực sự đã cố gắng làm.

Được thôi.

Nhưng Lý Quỳ Nhất không muốn nhận thua, cô tìm thấy một chỗ sai trong bài tập tiếng Anh của cậu, hung dữ nói: “Câu này cậu làm sai rồi!”

Hạ Du Nguyên cúi xuống nhìn câu đó rồi suy nghĩ một lát, sau đó lấy một cây bút ở trong cặp ra, cậu gạch đáp án “A” rồi chọn lại đáp án “D”: “Lần này mình chọn đúng chưa?”

“Ừm.”

Cậu ném cây bút vào cặp, rồi lần lượt nhét lại bài tập vào trong, cậu vừa nhét vừa lẩm bẩm: “Chỉ biết bắt lỗi của mình thôi, khen mình một câu thì cậu chết à.”

Đã lớn chừng này rồi mà làm bài tập còn cần người khen.

Lý Quỳ Nhất nhất định không chịu.

Có lẽ Hạ Du Nguyên đang giận dỗi. Trên đường đi cậu rất ít nói, mãi đến khi hai người đến cổng khu chung cư Ngự Cảnh Uyển, cậu mới mở miệng: “Đợi khi chính thức vào học, mình sẽ không đến trường học tự học buổi tối nữa. Mình đến phòng vẽ để vẽ, giờ tan học của mình sẽ sớm hơn cậu một chút, ừm… Mình đợi cậu ở cổng khu chung cư Phủ Trạng Nguyên nhé.”

Nói xong, cậu không đợi cô đồng ý hay từ chối mà đã quay người chạy đi.

Đến tháng Chín, vì trong kỳ nghỉ Hè mọi người đều học thêm nên không ai cảm thấy có gì khác biệt so với khai giảng. Đối với Lý Quỳ Nhất, sự thay đổi duy nhất là trong giờ tự học tối, chỗ ngồi phía sau cô trống không.

Sau giờ tự học tối, cô sẽ gặp Hạ Du Nguyên ở cổng khu chung cư Phủ Trạng Nguyên. Cậu không còn tươm tất như mọi ngày, trên áo phông thường dính đầy màu vẽ, đôi khi lớp vẽ tan học muộn nên cậu ấy không kịp rửa, cả tay và mặt cũng dính đầy bụi chì đen, hệt như vừa đi đào than về.

Hạ Du Nguyên vẫn đưa cô về nhà, cậu còn kể cho cô nghe về những chuyện ở lớp vẽ, nào là bạn học nào đó tán tận lương tâm trộm mất màu trắng của cậu, nào là thầy giáo kia vô cùng tàn nhẫn, giao năm mươi bức kí họa…

Lý Quỳ Nhất cũng tò mò: “Sao ban đầu cậu lại đi học vẽ tranh?”

Hà Du Nguyên liền nhướn mày, cực kỳ tự mãn: “Tất nhiên là vì từ nhỏ mình đã bộc lộ tài năng vẽ tranh thiên bẩm rồi.”

Lý Quỳ Nhất nghe thế biết ngay là cậu bốc phét nên liếc cậu một cái, không để ý cậu nữa.

Lúc này cậu mới nói thật: “Được rồi. Vì hồi nhỏ mình quá nghịch ngợm nên gia đình hy vọng mình có thể yên tĩnh một chút.”

Thế mới đúng, như vậy mới hợp với hình tượng Hạ Du Nguyên trong đầu cô.

Thời gian hơn nửa tháng ngoáng cái đã trôi qua, Lý Quỳ Nhất bắt đầu dần dần quen với việc Hạ Du Nguyên đưa cô về nhà, thậm chí cô còn nghĩ cậu cứ đưa cô về như thế mãi, vậy đến bao giờ kết thúc đây? Có lẽ là đến khi thi Đại học nhỉ.

Sau khi thi Đại học thì sao? Cô và cậu sẽ thế nào? Cô lại nghĩ không ra.

Nhưng kỳ thi Đại học còn chưa đến nhanh như vậy. Trước đó, vào một ngày giữa tháng Chín, cô đột nhiên bị gọi đến văn phòng của thầy Trần Quốc Minh.

Trong văn phòng không chỉ có Trần Quốc Minh, mà còn có Tưởng Kiến Tân, Lưu Tâm Chiếu, Kỳ Ngọc và mẹ của Kỳ Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.