Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 73: Cậu ấy khóc rồi



Edit: Mol

Khi buổi tự học tối bắt đầu thì Tưởng Kiến Tân quay trở lại lớp, nhưng Hạ Du Nguyên và Vương Kiến Ba không đi theo thầy về. Thầy bước vào lớp với vẻ mặt u ám, sau đó ném sách Chính trị và giáo án ở trong tay lên bàn, “bộp” một cái, tạo ra một đám bụi phấn trắng. Nữ sinh ngồi hàng đầu bị bụi phấn làm cay mắt, nhưng cũng chỉ dám lén nhìn sắc mặt của chủ nhiệm, không dám che miệng mũi mà chỉ ho nhẹ vài tiếng.

Dường như Tưởng Kiến Tân có điều gì đó muốn nói, nhưng sau đó lại cắn răng không nói gì. Thầy đi qua đi lại trên bục giảng hai vòng, rồi cầm sách Chính trị trên bàn lên, phủi phủi rồi nói: “Tiết học này không tự học nữa, chúng ta sẽ bổ sung một tiết Chính trị.”

Thường thì khi giáo viên chiếm thời gian tự học, các học sinh chắc chắn sẽ không vui, than ngắn thở dài. Nhưng giờ không ai dám mở miệng, tất cả đều nghiêm túc mở sách, cúi đầu chăm chú nghe giảng như chim đà điểu.

Mới dạy được một nửa, Tưởng Kiến Tân đã dừng lại, bảo các học sinh tự xem sách, tự xem lại những điểm kiến thức vừa học xong, rồi gọi Mạnh Nhiên ra ngoài lớp.

Các bạn trong lớp có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng Tưởng Kiến Tân đang hỏi Mạnh Nhiên về tình hình lúc đó, thầy hỏi cậu ta ngồi gần “hiện trường vụ án”, có biết vì sao Hạ Du Nguyên lại ra tay đánh người không. Mọi người cảm thấy thật kỳ lạ: Sao vậy? Đã qua hai ba tiếng rồi mà các giáo viên vẫn chưa hỏi được nguyên nhân từ Hạ Du Nguyên?

Mạnh Nhiên nói cậu ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tưởng Kiến Tân thở dài, khua khua tay bảo Mạnh Nhiên trở về lớp, sau đó dặn dò cậu ta giữ trật tự trong lớp, còn mình tiếp tục xử lý chuyện đánh nhau.

Hạ Du Nguyên và Vương Kiến Ba được đưa đến chỗ thầy Trần Quốc Minh. Khi Tưởng Kiến Tân đến thì vừa đúng lúc thầy nghe thấy Trần Quốc Minh đang tức giận quát tháo trong văn phòng: “Gọi điện thoại cho phụ huynh của các em! Bảo họ đến đây ngay!”

Hai nam sinh làm như không nghe thấy, cứ đứng yên không động đậy. Hạ Du Nguyên vẫn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lùng quay mặt đi, còn Vương Kiến Ba thì cúi đầu, vết máu chỗ khóe miệng đã khô nhưng vết bầm trên má lại càng rõ hơn.

Trần Quốc Minh thấy tình hình như vậy lại càng tức giận.

Là một chủ nhiệm giáo dục khối, thầy đã xử lý không ít vụ học sinh đánh nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên thầy gặp trường hợp dù có hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng. 

Không thể nào mà đánh nhau mà không có lý do chứ?

Trần Quốc Minh cũng không biết hôm nay tên nhóc Hạ Du Nguyên trúng tà gì nữa. Mặc dù thầy luôn không yên tâm về Hạ Du Nguyên, nhưng thầy cũng chỉ sợ cậu sẽ dùng khuôn mặt điển trai của mình để huênh hoang dụ dỗ các nữ sinh mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc cậu sẽ bị đưa đến đây vì tội đánh nhau. Lúc mới thấy Hạ Du Nguyên, mắt cậu đỏ hoe, thở không ra hơi, trông cậu ấy giống như người bị bắt nạt vậy, làm thầy cứ tưởng cậu là người bị đánh. Đến khi thấy vết thương trên mặt Vương Kiến Ba, thầy mới nhận ra cậu chính là người đi đánh.

Hạ Du Nguyên cắn răng nhất định không chịu nói lý do mình đánh nhau. Cậu không nói thì Vương Kiến Ba cũng không muốn nói. Điều này làm Trần Quốc Minh suýt tức điên.

Trần Quốc Minh thầm chửi trong lòng “đồ cứng đầu” rồi trực tiếp đi đến, kéo tay Hạ Du Nguyên, lôi cậu đến bên điện thoại trên bàn làm việc: “Em gọi trước đi, gọi ngay!”

Cơ thể nam sinh cao lớn nhưng lại thanh mảnh, lưng hơi cong. Cậu do dự một lúc, cuối cùng lưỡng lự vươn tay nhấn một dãy số trên điện thoại bàn.

Đầu dây bên kia nghe điện thoại, cuối cùng Hạ Du Nguyên cũng chịu lên tiếng: “Dì nhỏ, là cháu đây.”

“Dì có thể đến văn phòng của thầy chủ nhiệm Trần không ạ…” Giọng cậu khàn khàn: “… Cháu đánh nhau… Vâng, là đánh nhau ạ… Với một bạn trong lớp cháu… Vâng ạ, ở tòa nhà Đốc Hành, tầng năm, gần phía sườn Tây nhất… Vâng ạ.”

Hạ Du Nguyên cúp máy, Trần Quốc Minh lại quay sang Vương Kiến Ba nói: “Đến lượt em rồi.”

Vương Kiến Ba vẫn đứng yên, một lúc lâu sau mới nói: “Bố mẹ em đều không có ở thành phố này, em tự mình học ở đây ạ.”

Trần Quốc Minh nghi ngờ nhìn Tưởng Kiến Tân, như muốn hỏi liệu câu nói của Vương Kiến Ba có thật không. Tưởng Kiến Tân gật đầu nói: “Đúng là như vậy ạ.”

“Haizz…” Trần Quốc Minh giơ tay lên xoa xoa mặt rồi thở dài, sau đó ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn hai học sinh: “Tôi sẽ cho các em một cơ hội cuối cùng. Nếu các em thành thật khai báo, trường sẽ xem xét giảm nhẹ hình phạt.”

Cùng lúc đó, chuyện Hạ Du Nguyên đánh nhau nhanh chóng lan ra khắp khối. Cậu vốn đã được rất nhiều sự chú ý vì vẻ ngoài điển trai, mà giờ còn cộng thêm cách xử lý nghiêm khắc của trường đối với các vụ đánh nhau nên gần như khiến toàn bộ tòa nhà giảng dạy sôi nổi thảo luận về việc liệu Hạ Du Nguyên có bị đuổi học không.

“Aaa…. Không được để chuyện này xảy ra! Người đẹp trai của khối chúng ta không nhiều, nếu cậu ấy bị đuổi học thì thật sự không còn mấy nam sinh để ngắm nữa.”

“Đúng vậy, người đẹp trai vốn đã hiếm rồi.”

Lý Quỳ Nhất viết xong nhật ký tuần trong nửa tiếng Chính trị còn lại, trên đường đi nộp nhật ký cho Lưu Tâm Chiếu, cô có nghe được cuộc trò chuyện như vậy. Đến khi quay về từ văn phòng của Lưu Tâm Chiếu, cô lại gặp nhóm người Phương Tri Hiểu, Châu Sách, Trương Sấm, Hạ Lạc Di ở cửa lớp. Cả nhóm thò đầu vào cửa sổ lớp A17 để hỏi thăm chuyện của Hạ Du Nguyên, ngay cả Kỳ Ngọc cũng im lặng đứng bên cạnh.

Khi thấy Lý Quỳ Nhất đến, họ vội vàng chen lên hỏi cô rốt cuộc chuyện là thế nào. Lý Quỳ Nhất chỉ có thể lắc đầu, nói rằng mình cũng không biết, dường như không ai biết lý do Hạ Du Nguyên đánh nhau.

Trương Sấm nói: “Chắc chắn là cái thằng Ba gì đó trong lớp các cậu gây sự, tên chó Hạ này nhiều nhất chỉ làm quá chút thôi, nếu không phải là chạm vào giới hạn của nó thì nó không đến mức ra tay đâu.”

“Đúng vậy.” Mọi người đều tán thành.

Mọi người đều tin tưởng cậu đó, Hạ Du Nguyên. Lý Quỳ Nhất nghĩ trong lòng.

Không hỏi thăm được tin tức hữu ích gì nên mọi người đều thở dài, rồi trở về lớp học của mình. Lý Quỳ Nhất cũng quay lại lớp rồi ngồi xuống, cô cảm thấy hơi lo lắng, nếu sáng mai thông báo Hạ Du Nguyên bị đuổi học được dán lên bảng thông báo thì sao?

Cô và cậu cũng có thể coi như là bạn bè. Thực ra nghĩ kỹ lại thì người này cũng khá dễ thương.

Mặc dù phần lớn thời gian cũng không dễ thương cho lắm.

Haizz, tóm lại là cô không muốn cậu bị đuổi học.

Lý Quỳ Nhất mấp máy môi, lấy cây bút đỏ ở trong hộp bút rồi lại lấy báo tuần tiếng Anh1 số trước ở trong kẹp giấy thi ra để chuẩn bị đối chiếu với đáp án của mình. Đúng lúc đó, có người đến gõ gõ vào bàn cô.

Cô ngẩng đầu lên, hóa ra là Trương Doãn.

“Cậu ra ngoài với mình một lát.” Trương Doãn nói nhỏ.

Lý Quỳ Nhất không thể nghĩ ra lý do vì sao Trương Doãn gọi cô ra ngoài, không biết có phải là tuyên chiến với cô không? Nhưng mà, điều đó có vẻ quá trẻ con rồi…

Nhưng cô vẫn đặt bút xuống rồi theo Trương Doãn ra ngoài. Trong lớp, một số bạn học đã chú ý, bắt đầu tụm lại thì thầm đoán già đoán non, nói gì mà chắc không phải hai người định đánh nhau chứ.

Đến một khoảng sân trống trước tòa nhà giảng dạy, Trương Doãn đi vào một góc không người rồi dừng lại, quay ngoài lại. Dưới ánh sáng toả ra từ phòng học bên cạnh, Lý Quỳ Nhất có thể nhìn thấy trong mắt Trương Doãn có vết tích nước mắt vừa khóc lúc trưa.

“Chuyện này…” Trương Doãn ngập ngừng mở lời: “Hạ Du Nguyên đánh Vương Kiến Ba, hình như có liên quan đến cậu.”

“Hả?” Lý Quỳ Nhất bị sốc.

Thứ nhất là cô không ngờ Trương Doãn lại tìm cô để nói về chuyện này; thứ hai là cô không hiểu cái gì mà có liên quan đến cô.

Trương Doãn cụp mắt xuống giải thích thêm: “Khi đó, Vương Kiến Ba ngồi ở chỗ của Mạnh Nhiên, mình ngồi trước họ nên mình đã nghe thấy hết tất cả. Vương Kiến Ba… Đã nói mấy lời không hay về cậu, vậy nên Hạ Du Nguyên đã đánh cậu ta.”

Cô nàng dừng lại một chút, rồi lại bổ sung thêm: “Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình thôi, mình không thể chắc chắn được.”

Trương Doãn không thể chắc chắn, nhưng Lý Quỳ Nhất thì biết mình chắc chắn. 

Chắc chắn là vậy rồi. Vương Kiến Ba luôn nói nói mấy lời hèn hạ, chắc đã nói những lời không hay về cô, Hạ Du Nguyên bị chọc tức nên cậu đã đánh cậu ta.

Trời ơi, lại là vì cô!

Lý Quỳ Nhất không biết nên bày ra biểu cảm gì, cô cắn môi rồi nhanh chóng nhả ra vì sợ Trương Doãn nhận ra sự khác thường giữa cô và Hạ Du Nguyên. Cô siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cụ thể thì Vương Kiến Ba đã nói những gì? Những lời không hay… Khó nghe đến mức nào?”

Điều này phải được làm rõ vì nó sẽ quyết định tính chất của vấn đề.

“Là những lời rất kinh tởm.” Trương Doãn có lẽ cũng không dễ gì mới nói ra được, ngập ngừng nói: “… Cậu ta chê ngực cậu nhỏ, nói rằng cậu cần tìm một bạn trai, để bạn trai có thể nắn bóp cho lớn hơn…”

Chỉ mới nghe Trương Doãn kể lại mà Lý Quỳ Nhất đã cảm thấy cơn buồn nôn lạnh trào lên trong lòng.

Cô tin rằng, nếu cô trực tiếp nghe thấy những lời này, cô cũng sẽ không ngần ngại tặng Vương Kiến Ba một cái tát.

Thằng đàn ông ghê tởm, sao không đi chết đi cho rồi?

Lý Quỳ Nhất hít sâu hai lần, kìm nén cảm xúc của mình rồi nói với Trương Doãn: “Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết. Chuyện này… Cậu hãy giữ bí mật nhé, Hạ Du Nguyên chỉ là tốt bụng giúp mình thôi, mình không muốn mọi người đồn thổi lung tung.”

Trương Doãn hứa với cô. Lý Quỳ Nhất lại cảm ơn cô nàng một lần nữa.

Chuông báo vào tiết vang lên, nhưng Lý Quỳ Nhất không có ý định quay về lớp. Cô không muốn làm Trương Doãn khó xử, trực tiếp nói: “Mình sẽ đi nói rõ chuyện này với giáo viên chủ nhiệm, cậu có thể đánh dấu mình vắng mặt tiết học tự học, không sao đâu.” Nói xong, cô lập tức chạy đến văn phòng của Tưởng Kiến Tân.

Khi đến trước cửa, cô nhìn vào trong văn phòng nhưng lại không thấy thầy Tưởng Kiến Tân và Hạ Du Nguyên đâu. Sau đó cô suy nghĩ một hồi rồi quay người lên cầu thang, trực tiếp đi lên tầng năm.

Lý Quỳ Nhất đứng trước cửa văn phòng của thầy Trần Quốc Mình, cố gắng bình ổn lại nhịp thở gấp rồi gõ cửa.

Thực ra thì cửa không khóa, cô đã nhìn thấy bóng lưng của Hạ Du Nguyên ở bên trong.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, người trong phòng nghĩ rằng là dì của Hạ Du Nguyên đến. Kết quả khi ngước mắt lên, lại phát hiện người đứng ở cửa là Lý Quỳ Nhất.

Trần Quốc Minh và Tưởng Kiến Tân đều không thể hiểu được. Hai thầy cau mày, đồng thanh hỏi: “Em tới đây làm gì?”

Hạ Du Nguyên cũng quay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy cô, cậu sững sờ.

Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên nhìn nhau, sau đó cô nhanh chóng đưa mắt về phía Trần Quốc Minh và Tưởng Kiến Tân, bình tĩnh nói: “Em đến đây để làm nhân chứng cho bạn cùng lớp – Hạ Du Nguyên ạ.”

Bây giờ đến lượt Trần Quốc Minh ngơ ngác: “Cái quái gì thế? Em làm nhân chứng gì hả?”

Tưởng Kiến Tân phản ứng nhanh hơn: “Ý của em là, em biết tại sao hai người này lại đánh nhau đúng không?”

Các thầy vẫn chưa biết ạ?

Lý Quỳ Nhất im lặng thở dài, xem ra miệng Hạ Du Nguyên thật sự rất khó cạy.

Lý Quỳ Nhất lại nhìn Hạ Du Nguyên, cô thấy cậu ấy vẫn đang nhìn mình. Lông mày cậu hơi nhíu lại, nhưng ánh mắt lại ươn ướt, hình như cảm động vì cô đã tới, nhưng lại trách cô tại sao lại đến.

Lý Quỳ Nhất gật đầu khẳng định: “Vâng ạ.”

Các giáo viên còn chưa kịp đặt câu hỏi, thì cô đã chỉ tay vào Vương Kiến Ba, nói: “Sở dĩ Hạ Du Nguyên đánh cậu ta là vì cậu ta đã quấy rối tình dục em! Hạ Du Nguyên không thể chịu đựng được hành vi kinh tởm này nên mới giúp em đánh cậu ta.”

Quấy rối? Tình dục?

Mấy chữ này nghiêm túc đến mức gần như khiến Trần Quốc Minh và Tưởng Kiến Bân sốc tận nóc. Hình như Vương Kiến Ba cảm thấy bản thân mình vô tội, vội vàng phủ nhận: “Mình không có!”

“Chắc chắn là cậu có làm!” Lý Quỳ Nhất trực tiếp đi tới trước mặt Vương Kiến Ba, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, không hề nhân nhượng: “Cậu đừng tưởng rằng cứ phải động tay động chân vào thì mới bị coi là quấy rối tình dục. Những lời mà cậu nói về mình, nó cũng kinh tởm như vậy thôi!” 

Vương Kiến Ba né tránh ánh mắt đồ dồn của cô. Cậu ta tiếp tục phủ nhận, nhưng giọng lại nhỏ hơn: “Chỉ là nói đùa thôi mà.”

“Buồn cười lắm sao?!” Lý Quỳ Nhất cao giọng, hung hăng dồn dập chất vấn. Nói thật thì nhìn bộ mặt này, cô rất muốn tát cho cậu ta một cái.

Trần Quốc Mình và những người khác bị giọng nói của cô làm dọa sợ, bất giác ngả người ra sau. Sau đó, họ mới nhận ra rằng mình không nên bị một đứa trẻ doạ mới đúng. Trần Quốc Minh vội vàng bước tới, kéo Lý Quỳ Nhất ra xa rồi hắng giọng cảnh cáo: “Em đừng kích động.”

Nào ngờ, Lý Quỳ Nhất quay người về phía thầy, nói: “Thầy Trần, cho em mượn điện thoại của thầy được không ạ?”

“Cái gì?” Trần Quốc Minh hơi cảnh giác hỏi.

Lý Quỳ Nhất không trả lời, vẫn nói: “Thầy cho em mượn một lát thôi ạ.”

Cứ như vậy, Trần Quốc Minh vẫn chả hiểu gì mà lấy điện thoại ở trong túi quần ra, cẩn thận mở khóa rồi đưa cho cô.

Lý Quỳ Nhất vừa mở chức năng “máy ảnh” của điện thoại, nhấp vào “Video”, cô hướng camera về phía Vương Kiến Ba, bình tĩnh nói: “Nếu cậu không thừa nhận rằng lời nói của cậu có thể cấu thành tội quấy rối tình dục mình thì cũng không sao cả, thế thì cậu có dám ở trước mặt giáo viên nói lại từng từ từng chữ một những lời mà cậu nói về mình trong buổi chiều hôm nay một lần nữa không? Cậu nói ra đi, để giáo viên tự đánh giá xem cậu có ý đó hay không. Đương nhiên là thầy cô sẽ nghe ra, mình cũng không nói oan gì cậu đâu.

Đương nhiên Vương Kiến Ba không dám nói, yết hầu cậu ta trượt lên trượt xuống, nghiêng người tránh né máy ảnh của cô.

“Cậu không dám nói ra trước mặt thầy cô, vậy chẳng phải là trong lòng cậu cũng cho rằng những lời đó là tục tĩu sao?”

Lý Quỳ Nhất nói xong, dừng “quay video” rồi trả điện thoại lại cho Trần Quốc Minh, nói: “Thưa thầy, em tin là bây giờ thầy đã có đánh giá về ngọn nguồn của chuyện này. Sự thật là, Vương Kiến Ba đã dùng những lời lẽ thô tục để xúc phạm em, bạn Hạ Du Nguyên đã đánh cậu ta chỉ vì việc nghĩa. Việc đánh nhau như vậy đương nhiên không thể chấp nhận được, nhưng nếu trường học vì thế mà đuổi học Hạ Du Nguyên thì em không phục!”

Đầu Trần Quốc Minh bị một tràng lời lẽ dồn dập của cô làm cho chấn động ù ù, phải mất một lúc lâu thầy mới sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi rút ra một câu: Không phải, ai nói trường học sẽ đuổi Hạ Du Nguyên?

Những trận đánh nhau nhỏ kiểu này, không đến mức phải đuổi học đâu. 

Nhưng Trần Quốc Minh cũng có thể hiểu tại sao học sinh lại nghĩ rằng chỉ cần đánh nhau là bị đuổi học. Nguyên nhân là nhiều năm trước, trong thành phố xảy ra một vụ ẩu đả nghiêm trọng giữa các học sinh, làm một học sinh thiệt mạng. Lúc đó, hai học sinh của trường cũng bị liên lụy và bị đưa vào trại giáo dưỡng. Vì thế, trong Đại hội An toàn Giáo dục, hiệu trưởng trường Liễu Nguyên số 1 đã tức giận nói: “Ai dám đánh nhau nữa thì cứ dọn sách vở mà cút khỏi đây!”

Hầu hết học sinh  đều tin câu nói đó, ngay cả giáo viên cũng tin, sau đó còn thường dùng câu này để dạy bảo học sinh. Trong trường Liễu Nguyên số 1 phổ biến một câu nói: Nếu có thể dùng lời nói thì đừng dùng tay, người quân tử hãy thuyết phục bằng lý lẽ.

Trần Quốc Minh vốn không biết phải kéo dài cuộc tranh cãi này với Hạ Du Nguyên bao lâu. Nhưng khi Lý Quỳ Nhất bất ngờ chen vào đã giúp thầy hiểu rõ hơn về toàn bộ sự việc. Bây giờ việc cần làm chỉ là tiến hành phê bình, giáo dục và xử lý kỷ luật đối với Hạ Du Nguyên và Vương Kiến Ba.

“Đánh người chính là đánh người, cái gì mà chính nghĩa với không chính nghĩa?” Trần Quốc Minh trừng mắt với Lý Quỳ Nhất: “Sao hả, cậu ta vi phạm quy định của trường, tôi còn phải trao thưởng cho cậu ta à?”

Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không trao thưởng cũng được ạ, nhưng thầy cũng không thể phạt cậu ấy. Xem như là cậu ấy… Là công tội bù trừ đi.”

Tưởng Kiến Tân thấy vậy thì bất đắc dĩ kéo Lý Quỳ Nhất ra xa: “Em đừng can thiệp vào quyết định của nhà trường. Người không biết còn tưởng em là hiệu trưởng đấy.”

“Không được, em không thể vô lương tâm như vậy được.” Nói xong, Lý Quỳ Nhất tiến đến trước mặt Vương Kiến Ba lần nữa, nói: “Nếu cậu muốn truy cứu Hạ Du Nguyên vì tội đã đánh cậu, thì mình cũng sẽ truy cứu cậu về việc cậu đã xúc phạm mình, cậu tự đi mà xử lý.”

Trần Quốc Minh tức cười, kéo cô lại: “Em định giải quyết riêng à? Em nghĩ đây chỉ là chuyện của ba người các em thôi sao? Đánh nhau trong trường gây ảnh hưởng rất xấu đấy, em không biết sao?”

À, thực ra cô không nghĩ đến điều đó.

Lý Quỳ Nhất cúi đầu xuống không nói gì.

Việc xử lý kỷ luật thật sự rất khó quyết định, nếu phạt nhẹ thì không thuyết phục được mọi người, còn nếu phạt nặng thì, như Lý Quỳ Nhất đã nói, dù hành động của Hạ Du Nguyên không đúng, nhưng việc đánh nhau lần này cũng có phần chính nghĩa… Haiz! Trần Quốc Mình cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Thầy nhận ra, bất cứ việc gì có liên quan đến Lý Quỳ Nhất đều khiến thầy đau đầu.

Lý Quỳ Nhất, kỳ thi đại học năm sau ít nhất thì em cũng phải đạt được thủ khoa thành phố, nếu không thì có lỗi với tôi lắm đấy.

Thôi, giáo dục và phê bình trước đã, về nhà rồi suy nghĩ kỹ cách xử lý hai nam sinh này sau.

Trần Quốc Minh xua tay, nói với Lý Quỳ Nhất: “Được rồi, chuyện này không liên quan đến em nữa, em về lớp học trước đi, trường xử lý như nào không cần em lo.”

Không ngờ Lý Quỳ Nhất vẫn kiên quyết: “Em cùng là nạn nhân, em cũng cần biết xử lý như thế nào chứ?”

“Ngày mai em biết không được sao?” Trần Quốc Minh bất lực, liếc nhìn Lý Quỳ Nhất.

Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cũng được ạ, vậy thì… Hạ Du Nguyên cũng phải đi về lớp cùng em.”

Trần Quốc Minh hiểu rõ suy nghĩ của Lý Quỳ Nhất, Lý Quỳ Nhất sợ Hạ Du Nguyên nếu ở lại đây sẽ bị trừng phạt không công bằng, nhưng thông minh như vậy mà sao lại không hiểu vấn đề nhỉ. Không lẽ nếu Hạ Du Nguyên không ở đấy thì không có cách nào phạt sao?

“Hôm nay em cũng về trước đi, ngày mai thầy sẽ đến tìm em” Trần Quốc Minh không muốn tranh cãi với Lý Quỳ Nhất, nên quyết định tạm thời không xử lý Hạ Du Nguyên.

Tối nay vẫn phải dạy cho Vương Kiến Ba một bài học vì hành vi quấy rối tình dục nữ sinh thật sự quá ghê tởm, dù chỉ là lời nói cũng rất đáng lên án. Nếu không kịp thời phê bình chỉnh đốn, thì biết đâu cái thói đó lại lớn hơn?

Lý Quỳ Nhất vui mừng, cô không nghĩ nhiều mà trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hạ Du Nguyên, sau đó nói với cậu như một hiệp sĩ dũng cảm giải cứu hoàng tử gặp nạn: “Đi thôi.”

Cô nắm tay cậu, quay đầu bước ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng, ba người vẫn ngây người.

Một lúc sau, Trần Quốc Mình mới dơ tay chỉ bóng dáng đã biến mất ở ngoài từ lâu, hỏi: “Vừa rồi tôi bị hoa mắt à?”

Hạ Du Nguyên để cô nắm tay mình, tay cô lạnh, hệt như bông tuyết mềm mại rơi trên làn da nóng hổi của cậu. Máu của cậu như ngừng chảy, ngay cả trái tim cũng không dám đập mạnh, sợ rằng nếu làm phiền đến cô thì cô sẽ không nắm tay cậu nữa.

Hạ Du Nguyên nhìn góc nghiêng của Lý Quỳ Nhất, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu căm ghét Vương Kiến Ba vì đã nói những lời lẽ như vậy về cô, cậu không thể chịu đựng được khi thấy cô phải chịu đựng uất ức như vậy.

Khi xuống đến chỗ nghỉ giữa cầu thang, Lý Quỳ Nhất bỗng nhận ra điều gì đó. Cô đột ngột buông tay, không dám quay lại nhìn cậu. Cô nhanh chóng bước đi, nhưng vội vàng đi được vài bước thì cô lại phát hiện cậu không đi theo, giống như cậu chỉ muốn cô nắm tay vậy.

“Cậu…” Lý Quỳ Nhất cảm thấy cậu đúng là không biết điều. Cô quay lại định nói gì đó, nhưng thấy hốc mắt cậu đỏ ửng, trong mắt hơi ngấn lệ.

Cô không đành lòng trách móc cậu nữa, ngược lại còn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu giận à?”

Cô biết, khi cậu tức giận thì mắt sẽ đỏ lên.

“Không.” Giọng cậu hơi khàn.

Hạ Du Nguyên không thể để cô biết rằng cậu đang giận, nếu không cô lại nghĩ cậu không phải người dịu dàng.

Nhưng sao cậu có thể không giận chứ? Cậu gần như tức muốn phát điên!

Cái miệng thô tục đó có quyền gì mà nói về cô như vậy!

Chỉ vì cái thứ bẩn thỉu đó mà cô không chỉ phải chịu đựng sự quấy rối, mà còn phải đứng trước mặt giáo viên để công khai nói rằng mình bị quấy rối. Làm việc này thật sự cần rất nhiều dũng khí, đúng không? Lúc cô cầm điện thoại đối chất với Vương Kiến Ba, cô không sợ rằng cậu ta sẽ lặp lại những lời đó trước mặt mọi người sao?

Hạ Du Nguyên biết cô luôn dũng cảm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô, cậu lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Nhìn đi nhìn lại cuối cùng cậu không thể chịu nổi nữa, vội vàng quay mặt sang bên để cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ chảy xuống không ngừng, tí tách rơi xuống, làm thế nào cũng không kìm được.

Cậu khóc rồi.

Trong tòa nhà giảng dạy đèn điện sáng như ban ngày, Lý Quỳ Nhất đứng ngây người nhìn chàng thiếu niên với đuôi mắt đỏ ửng ở trước mặt mình, nhìn hàng mi ướt sũng của cậu, nhìn những giọt nước mắt rơi từng giọt một, nhìn yết hầu cậu lên xuống nhưng vẫn sống chết giữ vẻ quật cường, quay đầu đi không dám nhìn cô.

Trong lòng cô vang lên tiếng ầm ầm.

******

Lời của tác giả:

Bé mèo nửa đêm đăng bài hỏi:

“Các bạn ơi, mình giúp bạn mình hỏi một câu nhé. Có một nam sinh cấp 3 khoảng 16 17 tuổi, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, ấm ức đến nỗi hốc mắt đỏ ửng lên, cậu ấy rơi nước mắt trước mặt bạn mình. Bạn mình không thể chịu đựng được. Vậy đó có phải là lỗi của bạn mình không?

******

Chú thích:
  1. Tờ báo dành cho giáo viên và học sinh các trường đại học, trung học cơ sở và tiểu học trên cả nước. Tờ báo có trụ sở chính tại Thái Nguyên, với bốn ban biên tập ở Bắc Kinh, Tây An, Vũ Hán và Quảng Châu, cùng ba trung tâm hậu cần in ấn quy mô lớn và được trang bị tốt ở Thái Nguyên, Trịnh Châu và Vũ Hán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.