Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 76: Cậu sắp điên rồi



Edit: Bồng Bềnh

Có lúc, Lý Quỳ Nhất cũng tự hỏi, liệu cô có tỏ ra quá mạnh mẽ trước mặt Hạ Du Nguyên không, liệu cô có cần nhất định phải thể hiện bản thân theo cách đó không? Cô có nên thu lại những gai góc của mình không? Dù sao thì hình thái ý thức mà cả xã hội đang truyền đạt cho các cô gái chính là đứng trước người mình thích thì phải biết cách tỏ ra yếu đuối, như vậy mới dễ thương, dễ được yêu thích.

Nhưng, người biết tỏ ra yếu đuối ấy, có liên quan gì đến Lý Quỳ Nhất cô chứ?

Cô biết Hạ Du Nguyên thích cô, nhưng cô lại không biết cậu ấy thích cô vì điều gì. Cô hy vọng cậu ấy thích cô vì con người cụ thể của cô, chứ không phải vì cảm giác muốn bảo vệ cô.

Vì vậy, Hạ Du Nguyên, bây giờ mình đang rất chân thành đứng trước mặt cậu để bộc lộ bản tính chân thật của mình. Cậu sẽ thấy tham vọng, dục vọng, sự công kích, những mâu thuẫn và xung đột, những đầu dây thần kinh nhạy cảm của mình… Nếu sau khi cậu nhìn rõ thế giới của mình mà không muốn thích mình nữa, thì, tùy cậu thôi. 

Tất nhiên, có lẽ mình cũng hơi thích cậu, nên mình cũng muốn bước vào thế giới của cậu, tìm hiểu xem con người thật của cậu là như thế nào.

Phòng vẽ nằm trong một tòa nhà văn phòng gần trường học. Ở đây có nhiều trung tâm gia sư, nào là Tân Đông Phương, tiếng Anh thiếu nhi, Trung tâm giáo dục sớm… Các biển hiệu màu sắc rực rỡ treo trên tường ngoài làm người ta hoa mắt chóng mặt. Biển hiệu của “Phòng vẽ Tiểu Hồng Tượng” nằm chen vào giữa, không quá nổi bật.

Bước vào bên trong tòa nhà, Lý Quỳ Nhất nói: “Thì ra Phòng vẽ Tiểu Hồng Tượng là nơi đào tạo thi năng khiếu, trước đây mình thấy nó thì cứ tưởng là nơi dạy vẽ cho trẻ em.”

Hạ Du Nguyên bấm nút thang máy, cười nhẹ: “Tên nghe rất trẻ con.”

Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng ý, nghiêm túc nói: “Rất hợp với người trẻ con như cậu.”

“Được thôi, mình trẻ con.” Hạ Du Nguyên kéo dài giọng, cậu bước vào thang máy, khoanh tay lại rồi lười biếng dựa vào tường, sau đó nhìn lướt nhanh qua cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao thì mình cũng không trẻ con trước mặt nữ sinh khác.”

Lý Quỳ Nhất bất ngờ hiểu được ẩn ý của cậu, hơi thở hơi nghẹn lại.

Sao tự nhiên lại nói thế chứ…

Cô không đáp lại mà chỉ nắm chặt dây đeo balo của mình, đứng thẳng không nhúc nhích, như một bức tượng gỗ. Hạ Du Nguyên cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, cậu quay đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên vách thang máy. Không gian nhỏ bé kín bưng cũng bo bó như người bên trong.

Chưa bao giờ Lý Quỳ Nhất cảm thấy khoảng cách từ tầng một lên tầng mười một lại dài đến thế.

Tiếng “ting” vang lên giải thoát cho hai thiếu niên ngây ngô bối rối. Họ cố tỏ ra bình tĩnh, cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

“Có gặp bạn học không nhỉ?” Giờ Lý Quỳ Nhất mới lo lắng.

“Không đâu, lớp mình chỉ có mình là học sinh nghệ thuật, trong khối cũng có vài người học mỹ thuật nhưng hình như họ chưa bắt đầu tìm phòng vẽ.”

“Ồ.” Lý Quỳ Nhất theo Hạ Du Nguyên vào phòng vẽ: “Vậy tại sao cậu bắt đầu sớm thế?”

“Mình đã tham gia mấy lớp đào tạo thi năng khiếu kiểu này từ cấp hai rồi.” Hạ Du Nguyên nói: “Vì thi năng khiếu khác với thi văn hóa, nó cần nhiều thông tin hơn. Nếu không tìm hiểu trước, đợi đến trước khi tập huấn mới đi chọn thì sẽ rất hoang mang và mù quáng.”

Lý Quỳ Nhất cảm thấy rất có lý: “Việc nắm bắt thông tin thực sự ảnh hưởng đến chất lượng của sự lựa chọn.”

Đi dạo một vòng quanh phòng vẽ, Lý Quỳ Nhất phải thừa nhận rằng diện mạo ở đây không giống như những gì cô mong đợi. Trong suy nghĩ của cô, phòng vẽ nên là một nơi tràn ngập không khí nghệ thuật, những bức tượng thạch cao, màu sắc, đường nét hiện diện khắp nơi… Nhưng thực tế, phòng vẽ này lại giống như trường học, bên trong là lớp học, văn phòng, và tường trưng bày những tác phẩm xuất sắc.

Họ dừng lại trước bức tường trưng bày các tác phẩm xuất sắc.

Lý Quỳ Nhất không phải khiêm tốn, mà cô thực sự cảm thấy mình không có khiếu thưởng thức nghệ thuật. Cô chưa bao giờ đến bảo tàng mỹ thuật, và các giờ mỹ thuật ở trường hầu như chỉ là hình thức, vì vậy, giáo dục thẩm mỹ đối với cô là một điều thiếu sót. Cô nhìn chằm chằm vào một bức tranh một lúc lâu, không hiểu tại sao màu sắc trên quả táo lại bị chia thành từng mảng, trông không mượt mà, và quả táo này cũng vàng quá rồi mà nhỉ.

Hạ Du Nguyên thấy cô nhìn bức tranh đó quá lâu thì không hài lòng chút nào… Cậu đưa cô đến đây không phải để cô xem tranh của người khác. Cậu kéo cô đến trước một bức tranh phong cảnh, ánh mắt đầy tự hào: “Lọ và táo có gì đáng xem chứ? Đây là bức mình vẽ từ cảnh thực sau cơn mưa ở Vụ Nguyên, cậu có thể thưởng thức kỹ.”

Lý Quỳ Nhất định mắng cậu ta tự luyến, nhưng lời đến miệng lại không mắng ra được. Trong bức tranh hoàng hôn sau cơn mưa, ánh hào quang rực rỡ, chân trời là màu hồng phấn, vàng bơ, và xanh xuân. Dưới ánh nắng ấm áp của buổi hoàng hôn, những ngọn núi và cây cối lại mang theo chút sắc lạnh, màu sắc vừa sống động vừa lãng mạn khiến cô nhớ đến bó hoa mà cậu đã từng tặng cô, bó hoa ấy cũng mang chút mộng mơ như thế.

Có vẻ như cậu đã quen với cách sử dụng màu sắc như vậy, sống động, tươi sáng và đầy cảm xúc.

“Đẹp không?” Hạ Du Nguyên hỏi.

Lý Quỳ Nhất chân thành trả lời: “Đẹp.”

Lý Quỳ Nhất lại tiếp tục ngắm nghía một lúc, rồi mới quay đầu lại, cô phát hiện Hạ Du Nguyên đang cúi nhìn mình, cậu đắc ý nhếch khóe miệng lên, ý cười nhẹ nhàng thản nhiên như thể rất hài lòng với câu trả lời của cô.

Cái người này sao mà tự phụ thế nhỉ! Rõ ràng cô đến đây để khám phá những điều sâu xa hơn về cậu, mà sao cuối cùng cậu vẫn như cũ?

Nhưng, đó chính là cậu, phải không?

Cậu là người luôn thể hiện rõ sự vui mừng ra mặt, cảm xúc ấy trong suốt như pha lê, đến ánh sáng cũng không thể đổ bóng mờ trên người cậu.

Dù khi bị Hạ Du Nguyên nhìn thì nhịp tim có tăng lên chút ít, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn hung hăng lườm cậu: “Cậu… Nhìn cái gì mà nhìn?” Nói xong, cô quay người định đi: “Mình phải về đây.”

“Được.” Cậu khẽ cười: “Mình đưa cậu xuống.”

Cười cái gì mà cười, cười đáng ghét thật, Lý Quỳ Nhất vừa đi vừa tức giận nghĩ. 

Một tuần mới bắt đầu, đồng thời cũng là khởi đầu của tháng Mười Hai, chẳng mấy chốc mà năm 2014 đã sắp qua đi. Rõ ràng là những ngày như nhau, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi nhanh hơn trước đây. Có phải là do đã lớn lên không?

Khi ăn tối ở căng tin, Lý Quỳ Nhất hứng thú thảo luận về vấn đề này với Chu Phương Hoa.

“Mình nghĩ là do lớn lên” Chu Phương Hoa nói: “Lớn lên rồi thì không còn nhiều thời gian dành cho bản thân nữa, nên mới cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh.”

Lý Quỳ Nhất mỉm cười: “Vậy chẳng phải sau này ngày tháng sẽ càng trôi nhanh hơn sao? Giống như bị tăng tốc, nếu không thể dừng lại thì chẳng phải sẽ rất đau khổ à?”

“Không biết nữa” Chu Phương Hoa lắc đầu: “Chắc sẽ không đau khổ hơn thời cấp ba đâu.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, như một cách tự chế giễu cuộc sống học hành nặng nề, tẻ nhạt hiện tại.

Sau giờ tự học tối, Lý Quỳ Nhất không thu dọn sách vở để về nhà mà ở lại chỗ ngồi làm bài tập, vừa làm vừa chờ Hạ Du Nguyên đến.

Học sinh lớp A17 nhanh chóng về hết, chỉ còn lại hai người là Lý Quỳ Nhất và Trương Doãn. Trương Doãn nhận ra Lý Quỳ Nhất chưa rời đi thì ngẩng đầu lên khỏi bài toán, vừa ngạc nhiên và nghi ngờ mà nhìn cô, đồng thời trong lòng cũng trỗi dậy một nỗi bất an lớn.

Nhưng cô nàng không biết phải hỏi thế nào: Tại sao cậu cũng ở lại?

Mười phút sau, Trương Doãn không thể chịu được áp lực này nên đứng dậy thu dọn sách vở rồi rời đi. Trương Doãn lo lắng đến mức quên cả nói lời tạm biệt với Lý Quỳ Nhất.

Vừa khi Trương Doãn đi khỏi, Hạ Du Nguyên cũng vội vã chạy đến từ phòng vẽ.

Trên người cậu vẫn còn vương màu sắc rực rỡ, cậu vui vẻ chạy đến ngồi vào chỗ trước mặt Lý Quỳ Nhất rồi ngồi xuống. Hạ Du Nguyên vừa định lảm nhảm vài câu, thì Lý Quỳ Nhất đã ngẩng đầu lên nhìn cậu, nói: “Đưa bài thi giữa kỳ của cậu đây, mình xem qua tình hình trước.”

Vào vai nhanh vậy nhỉ, Hạ Du Nguyên nhếch mép.

Cậu đứng dậy đi về chỗ ngồi, cúi xuống tìm một lúc lâu mới gom đủ các bài thi.

“Này, tất cả ở đây rồi.”

Lý Quỳ Nhất nhận lấy đống bài thi nhăn nhúm, cực kỳ ghét bỏ: “Cậu không mua cái kẹp giấy được à?”

“Được thôi.”

Cô nói gì thì là cái đó.

Thấy cậu có thái độ tốt, Lý Quỳ Nhất tạm tha cho lần này, cô bắt đầu lật từng tờ bài thi của cậu, bắt đầu từ môn Văn. 

“Cậu bị mất điểm nhiều nhất ở phần đọc hiểu văn bản hiện đại và viết bài, còn các câu hỏi khách quan1 thì làm khá tốt, chứng tỏ là cậu cũng đã bỏ công học hành đấy chứ.”

Nghe thấy được khen, Hạ Du Nguyên đầy tự hào, nhưng chưa kịp vui vẻ lâu thì cậu lại nghe Lý Quỳ Nhất nói: “Mình vừa đọc qua bài văn của cậu, nói sao nhỉ, hơi cảm giác như đang đọc ‘Hồng Lâu Mộng’.”

Hạ Du Nguyên vừa mừng vừa lo: “Không đến nỗi vậy chứ?” Rồi cậu nghi ngờ: “Nếu thế thì tại sao điểm tối đa 60 mà mình chỉ được có 42?”

Lý Quỳ Nhất liếc cậu một cái, cắn răng nói: “Toàn là lời lẽ hoang đường.”

Hạ Du Nguyên: “…”

“Lần trước cậu viết văn tự sự rất tốt mà? Sao bây giờ viết văn nghị luận lại tệ thế này?” Lý Quỳ Nhất hỏi cậu.

Hạ Du Nguyên hùng hồn trả lời: “Nếu mình biết tại sao thì đã không tệ thế này rồi.”

“Sao cậu lại không biết ngượng mà còn nói cậu không biết nhỉ?” Lý Quỳ Nhất tức điên, ngón tay chỉ vào bài thi của cậu: “Cậu tự xem xem cậu viết gì đây: ‘Nhà văn nổi tiếng Mai Nhĩ Tắc Phu từng nói…’ Cậu nói cho mình biết, Mai Nhĩ Tắc Phu là ai vậy?”

Mai Nhĩ Tắc Phu, tất nhiên là myself2 rồi.

Hạ Du Nguyên thấy bị cô phát hiện thì cố nén cười, chột dạ liếc nhìn cô, cuối cùng cậu không thể nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.

“Đến danh nhân danh ngôn cũng không làm cho ra hồn, cậu còn dám cười à!” Lý Quỳ Nhất đấm nhẹ cậu một cái, nhưng sau khi nổi giận xong, cô cũng không kìm được mà yên lặng cười theo.

Cái người này thật là đáng ghét, viết văn cũng chỉ thích làm màu.

“Còn nữa…” Lý Quỳ Nhất nhanh chóng thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc, “Cậu đã học lớp 11 rồi, khi đưa ra dẫn chứng trong bài văn thì cậu đừng dùng mãi ví dụ Tư Mã Thiên nữa được không? Hãy để ông ấy được yên nghỉ đi!”



Cuối cùng cũng giảng xong môn Văn cho cậu, nhìn sang môn Toán thì vấn đề còn lớn hơn. Lý Quỳ Nhất phát hiện người này đến giấy nháp cũng không biết cách dùng, chỗ này tính một chút, chỗ kia tính một chút, tính sai rồi lại chẳng biết sai ở đâu, chữ bút chì thì chồng lên chữ bút mực đen, chữ bút mực đen lại chồng lên một lớp bút đỏ nữa, lộn xộn chẳng có trật tự gì.

“Cậu đừng coi thường chuyện này, thói quen làm nháp tốt là nền tảng cho việc học Toán, thậm chí là cho việc học các môn Khoa học Tự nhiên. Cậu phải thể hiện ý tưởng giải đề trên giấy nháp, nghiêm túc như khi giải đề vậy, điều này sẽ rất có ích cho việc củng cố tư duy của cậu.”

“Như thế thì chậm lắm, làm không xong.”

“Luyện đi, luyện nhiều rồi sẽ thành thói quen thôi.” Lý Quỳ Nhất lại nói: “Tiếp theo là vấn đề luyện đề. Thời gian này cậu đã làm rất nhiều đề, nên cũng tích lũy được không ít, điều đó rất tốt, nhưng cậu cần chú ý đến hiệu quả của việc luyện đề. Luyện đề không phải chỉ là làm xong một cuốn sách bài tập là xong đâu, cậu thực sự nắm vững một bài toán còn tốt hơn là cậu mù quáng làm một trăm bài. Khi luyện đề không nên chỉ cắm đầu giải, mà nhất định phải suy nghĩ nhiều hơn, học cách tổng kết và suy luận từ chính đề bài. Những gì cậu tự suy ra được mới thực sự là của cậu, nếu không chỉ cần bài toán thay đổi một chút, cậu sẽ không biết làm, đây chính là biết mà không hiểu.”

Hạ Du Nguyên hơi lo lắng: “Bây giờ mình mới bắt đầu thì có muộn quá không?”

“Vẫn kịp mà, lớp 10 và lớp 11 chính là thời gian vàng để luyện đề, lát nữa mình sẽ cùng cậu làm một trang đề để tìm lại cảm giác.”

“Được.”

Cô nói được thì chắc chắn là được.

Từng tờ bài thi được xem qua, thời gian cũng từng giây từng phút trôi qua. Hạ Du Nguyên không dám lơ là, cậu không muốn nỗ lực của Lý Quỳ Nhất trở nên vô ích. Cậu cũng biết, con đường trải đầy những bài toán này có lẽ sẽ dẫn đến một tương lai tươi sáng cho cả hai.

Khi cả hai đang tập trung phân tích bài thi Lịch sử thì đột nhiên, một hồi chuông ngân vang trong khuôn viên trường khiến cả hai giật mình, không biết giờ này lại đánh chuông làm gì. Lý Quỳ Nhất kéo ống tay áo đồng phục lên nhìn đồng hồ thì mới phát hiện đã là 11 rưỡi đêm rồi.

Khi cô đang định cảm thán “muộn quá rồi”, thì tiếng chuông dừng lại, đèn trong lớp cũng “tắt”  khiến cả hai chìm vào bóng tối.

“Đừng sợ.” Hạ Du Nguyên nhanh chóng nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, tay kia lục lọi trong cặp lấy điện thoại, sau đó bật đèn pin, xung quanh cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

“Là đến giờ tắt đèn rồi sao?” Lý Quỳ Nhất nhớ lại hình như Chu Phương Hoa từng nói, trường học sẽ cắt điện toàn bộ khu giảng dạy vào lúc 11 rưỡi đêm để tránh việc có lớp quên tắt đèn, cũng như ngăn học sinh ở lại lớp suốt đêm.

“Chắc là vậy.”

Không thể tiếp tục học thêm được nữa, hai người đành phải thu dọn cặp sách. Vừa kéo khóa cặp xong, Lý Quỳ Nhất đã nghe Hạ Du Nguyên như sực nhớ ra điều gì, vội kêu lên: “Chết rồi!”

“Sao thế?” Cô lo lắng.

“Trường sắp đóng cổng rồi!”

“Á!”

Thế thì gay go to!

Hạ Du Nguyên giật lấy balo từ tay Lý Quỳ Nhất, nắm lấy cổ tay cô rồi chạy ra khỏi lớp học. Cả hai lao ra khỏi tòa nhà giảng dạy, phóng nhanh trên con đường chính. Trong sân trường tối om, ngay cả đèn đường cũng tắt, chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ các cửa sổ của ký túc xá hắt ra. Cậu nắm chặt tay cô, tăng tốc.

Tiếng gió rít qua bên tai, bóng cây ven đường lùi lại phía sau, tim Lý Quỳ Nhất đập nhanh như nhịp trống dồn dập. Thật ra được cậu kéo đi, thì  cô đỡ mệt hơn, nhưng cậu chạy quá nhanh, khiến chân cô gần như không kịp chạm đất, không khí lạnh tràn vào ngực cô, vừa đau đớn vừa khó chịu.

Chạy qua cây cầu vòm trong trường, mấy chú bảo vệ đang đi tuần lần cuối cùng nhìn thấy họ từ xa, họ dùng đèn pin lớn chiếu vài tia sáng về phía hai người.

“Chạy chậm thôi! Kẻo ngã đấy!” Một chú bảo vệ hét lớn.

Dưới ánh đèn, cậu kéo cô chạy băng băng về phía trước, phá vỡ màn đêm đen tối vô tận như thể đó là sứ mệnh kiên định nhất của cậu.

Cuối cùng họ cũng tới gần cổng trường, chú bảo vệ trực cổng thấy họ chạy tới liền để lại một khe hở ở bên phải cổng kéo.

“Lần sau đừng có lề mề như này nữa nhé!” Chú bảo vệ cười mắng một câu.

“Cháu cảm ơn ạ!” Hạ Du Nguyên kéo tay cô chạy ra ngoài, cậu không quay đầu lại mà chỉ khẽ vẫy tay.

Rẽ vào con đường nhỏ bên ngoài cổng trường, hai người dừng lại. Lý Quỳ Nhất cảm thấy không khí lạnh dồn vào trong ngực bắt đầu đảo lộn, cô lập tức ho vài tiếng, Hạ Du Nguyên cũng thở mạnh mấy hơi, sau đó điều chỉnh lại nhịp thở. Cậu ném cặp sách của cả hai xuống đất, một tay đỡ cánh tay cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô dễ chịu hơn.

Lý Quỳ Nhất cảm thấy choáng váng, dường như không thể mở mắt ra nổi nên chỉ thuận theo mà cúi đầu, cong lưng, thở hổn hển từng nhịp lớn. Tay Hạ Du Nguyên khẽ ôm lấy cô, trông như thể cô đang vùi vào lòng cậu.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Cậu thì thầm trấn an.

Đầu cô gần kề hõm cổ cậu, chỉ cần cậu nghiêng mặt một chút là có thể chạm vào tóc cô. Hơi thở của cô phả ra, lan tỏa khắp vai cổ cậu, thậm chí một vài luồng khí yếu ớt lọt vào cổ áo, khẽ gợn vào ngực cậu.

Nhịp tim loạn nhịp của Hạ Du Nguyên chưa kịp ổn định thì máu trong người cậu đột ngột đông lại, cả cơ thể lập tức căng cứng.

Cậu biết cô không cố ý, nhưng cậu sắp phát điên lên rồi.

Hạ Du Nguyên hơi ngửa mặt lên, yết hầu yên xuống mạnh mẽ, bàn tay đặt trên lưng cô cũng từ từ siết chặt.

Không dám động đậy dù chỉ một chút.

Không biết bao lâu sau, Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại.

Ngay trước mắt là cổ Hạ Du Nguyên, dưới ánh sáng mờ mờ đêm tối, cô có thể nhìn rõ cả những mạch máu nhỏ xanh xanh trên cổ cậu.

Lý Quỳ Nhất nhận ra, hình như cô đang đứng quá gần cậu.

Cô lùi lại một bước theo bản năng, mắt khẽ cụp xuống, định mở miệng nói lời xin lỗi.

Ngay lúc đó, một bàn tay lành lạnh vươn tới, phủ lên mắt cô.

*****

Lời của tác giả:

Bé mèo:?

Bé cún:.

******

Chú thích:
  1. Là dạng câu hỏi yêu cầu người làm chọn đáp án đúng nhất trong các đáp án, ví dụ như câu đúng/sai, câu nhiều lựa chọn, hoặc điền không với đáp án cho sẵn.
  2. Phiên âm tiếng Trung của Myself là Mai Nhĩ Tắc Phu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.