Buổi nhập học chiều hôm đó, giáo viên chưa đến, trong lớp rất ồn ào. Lý Quỳ Nhất vẫn ngồi bên cửa sổ, chán nản nằm dài lên bàn học vẽ vời linh tinh.
Bỗng có ai đó chọc vào lưng cô.
Lý Quỳ Nhất quay đầu lại thì thấy một nam sinh, trên đầu cậu ta có vài lọn tóc được nhuộm vàng, hơn nữa còn đang cười vô lại. Cậu ta lấy tay kéo dây buộc áo lót của cô, hỏi: “Cậu mặc cái gì thế? Áo yếm sao?”
Lúc đó các nữ sinh thường mặc kiểu áo lót vòng qua cổ như này, dây buộc lộ ra một đoạn, có thể thắt lại phía sau cổ.
Lý Quỳ Nhất hung hăng lườm cậu ta, sau đó mặc kệ.
Nào ngờ cậu ta lại được đằng chân lân đằng đầu, nắm dây buộc sau cổ của cô, nói: “Cậu không nói gì thì mình sẽ cởi ra đấy nhé!”
Lý Quỳ Nhất siết chặt tay, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cô không dám cử động vì nếu cử động thì dây buộc sẽ tuột ra.
Mắt cô dần đỏ lên.
Ngay lúc đó, một bóng đen lướt qua, bàn tay hơi gầy nhưng mạnh mẽ “bốp” một tiếng, nắm lấy tay của người kia, sau đó đẩy mạnh ra, kèm theo là giọng nói mang vẻ khinh thường vang lên: “Cái tay đừng hèn hạ thế chứ.”
Tay của tên tóc vàng bị đẩy ra, dây buộc áo của Lý Quỳ Nhất cũng tuột theo.
Không đợi Lý Quỳ Nhất bối rối, chiếc áo sơ mi ngắn tay của nam sinh chợt được ném lên người cô, che kín cả đầu lẫn lưng.
Chiếc áo sạch sẽ mát lạnh hệt như hơi thở của thiếu niên.
Ký ức trào dâng, sóng cuộn tứ phía. Lý Quỳ Nhất từ từ rời khỏi lồng ngực của Hạ Du Nguyên. Khi ngẩng đầu lên, nào ngờ Lý Quỳ Nhất lại chợt nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời sắc nét của cậu, cô ngẩn ngơ một lúc, cảm giác như cổ họng chợt bị nghẹn lại.
“… Cảm ơn.”
Hơi thở của Hạ Du Nguyên khựng lại, ít nhiều gì cũng thấy không tự nhiên. Cậu buông cánh tay Lý Quỳ Nhất ra rồi lùi lại nửa bước, co rút khoé miệng; cuối cùng Hạ Du Nguyên chẳng nói gì, vờ như không có chuyện ấy rồi ngước mắt lên, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh như không biết đặt vào đâu.
Cảm ơn thì cảm ơn, làm sến sẩm thế làm gì chứ?
Hành khách còn lại trên xe đều bị hất nhẹ hoặc mạnh vì phanh gấp, sau khi đứng vững thì bất mãn than phiền: “Này… Lái xe cẩn thận chút đi chứ!”
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, xe cũng sắp đến trạm rồi.
“Hạ Du Nguyên.” Lý Quỳ Nhất bỗng nhiên gọi cậu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu.”
Sao lại cảm ơn lần nữa thế? Hạ Du Nguyên nhíu mày rồi khẽ “chậc” một tiếng, không kiên nhẫn mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nghe thấy rồi.”
Nghe thấy là được rồi. Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã nói được lời “cảm ơn” còn nợ từ ba năm trước.
Lúc đó, khi cô nhận ra mình cần nói lời cảm ơn với cậu thì cậu đã không còn ở chỗ ngồi nữa. Trên đó chỉ còn lại một khối rubik đã được giải, mặt màu trắng có viết chín chữ “Của Hạ Du Nguyên, ai đụng vào là chó.”
Chín ô, mỗi ô một chữ.
Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là lời cậu có thể nói ra.
Cho đến giờ tan học, Hạ Du Nguyên vẫn không quay lại lớp. Ngày hôm sau cậu cũng không đến trường, khối rubik kia cũng biến mất. Từ đó, Lý Quỳ Nhất không còn gặp lại cậu nữa.
Có phải cậu đã chuyển lớp không? Hay chuyển trường? Hay cậu là một vị thần nào đó cố ý hạ phàm để giúp cô rồi đi? Lý Quỳ Nhất năm 12 tuổi nghĩ mãi không ra.
Nhưng Lý Quỳ Nhất năm 15 tuổi rất may mắn, điều hối tiếc nhỏ chưa được hoàn thành nay cuối cùng cũng có thể bù đắp.
Xe buýt đến trạm, Lý Quỳ Nhất thoải mái vẫy tay với ba người họ, nói tạm biệt.
Hạ Du Nguyên chỉ “ừm” một tiếng, không nhìn cô. Nhưng khi Lý Quỳ Nhất vừa quay lưng lại, cậu lại lặng lẽ liếc nhìn, thấy cô vẫn mặc đồng phục gọn gàng, đeo ba lô màu trắng ngà trên lưng, trên dây kéo khoá cặp có treo một con nhện mắt to, nó nảy lên nảy xuống theo từng bước đi của cô.
Cậu nhận ra đó là con nhện nhỏ trong anime “Lucas the Spider.”
Vẫn còn xem cái này sao, trẻ con thật.
Cửa xe buýt dần khép lại. Trương Sấm lập tức tiến đến trước mặt Hạ Duy Nguyên, hất cằm về phía bóng dáng của Lý Quỳ Nhất: “Hai người có chuyện gì thế?”
Hạ Du Nguyên thấy khó hiểu: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Mày có lừa ai thì cũng đừng có lừa tao.” Trương Sấm tặng cho cậu ánh mắt như thể đã nhìn thấu tất cả: “Lúc nãy có cậu ấy ở đây, cả người mày như có gai, đứng ngồi không yên. Có phải mày thích người ta không?”
Kỳ Ngọc nghe thế thì hơi ngạc nhiên nhíu mày: “Thật à?”
Có thể đừng hỏi những câu như thế trên xe buýt được không! Mặc dù trên xe không còn nhiều người lắm, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất mất mặt đấy! Hạ Du Nguyên thẹn quá hóa giận, tai hồng cả nửa: “Thật cái gì mà thật! Tao thích cậu ấy làm gì chứ!”
Hạ Du Nguyên thừa nhận, khi Lý Quỳ Nhất ở đây cậu thật sự đứng ngồi không yên, nhưng không phải vì thích cô, được chưa! Bọn họ đùa giỡn như thế là vì chưa tiếp xúc với cô thôi, nếu đã tiếp xúc thì chắc chắn bọn họ cũng muốn tránh xa.
Kết quả là Trương Sấm hoàn toàn coi lời nói của Hạ Du Nguyên là gió thoảng qua tai, cậu ta đầy ẩn ý mà”ừ” một tiếng rồi bắt đầu đăm chiêu phân tích: “Nếu mày thích người khác, với gương mặt này mày có thể nhanh chóng chiếm được tình cảm trong vài phút. Nhưng ai ngờ mày lại đi thích người đứng nhất khối, à không, đứng nhất toàn thành phố, không biết gương mặt này có tác dụng không, chẹp, khó nói ghê á.”
“Tao đã nói rồi, tao không thích…”
“Này, nhóc Ngọc.” Trương Sấm ngắt lời Hạ Du Nguyên, quay sang hỏi Kỳ Ngọc: “Mày cũng là học sinh giỏi, mày nói thử xem, khi học sinh giỏi tìm người yêu thì ngoại hình chiếm tỷ lệ bao nhiêu?”
Mặt Kỳ Ngọc cũng hơi nóng nóng: “Sao tao biết được, tao chưa hẹn hò bao giờ.”
Trương Sấm bỗng nhiên cười tự đắc: “Ài, mày đừng nói nữa. Nhìn mày với nó xem, một thằng đẹp trai, một thằng có thành tích xuất sắc, kết quả thì sao, cả hai đều là FA nghìn năm. Còn tao này, mặc dù không xuất sắc cả hai mặt, nhưng từ Tiểu học đã bắt đầu hẹn hò rồi.”
Hạ Du Nguyên “hừ” một tiếng: “Vậy mà không biết xấu hổ lại còn tự hào.”
“Đúng đúng, mày là nhất.” Trương Sấm nói: “Mạnh miệng thì có ích gì, để anh em xem bản lĩnh thật sự của mày xem nào, đi chinh phục học sinh xuất sắc đi!”
“Thôi, tao đã nói tao không thích cậu ấy, chinh phục làm gì.” Cả thể xác lẫn tinh thần của Hạ Du Nguyên đều héo mòn.
Dứa mặt xụ, cậu hại người khác quá đấy!
Khi Lý Quỳ Nhất về đến nhà, Lý Kiếm Nghiệp, Hứa Mạn Hoa và em trai đang ngồi ăn tối. Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, lúc ở hành lang, cô còn nghe thấy tiếng cười phấn khởi của họ.
Nói không khó chịu là nói dối.
Chỉ là cô không biết, cô nên tức giận vì gia đình không đợi mình ăn tối hay nên tự trách bản thân vì nán lại trên xa buýt nên bỏ lỡ thời gian ăn tối?
Hứa Mạn Hoa nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tươi cười biến mất, bà ta không nói gì, tiếp tục cho em trai ăn cơm. Lý Kiếm Nghiệp thì ngược lại, ông hơi kinh ngạc: “Hôm nay con không có lớp tự học buổi tối à?”
Lý Quỳ Nhất nhẹ giọng hỏi lại: “Lần trước con nói rồi mà?”
Lý Kiếm Nghiệp ho khan một tiếng, hơi xấu hổ: “À? Nói rồi hả?” Ông liếc nhìn Hứa Mạn Hoa: “Có lẽ bố mẹ quên, đúng là già rồi mà, trí nhớ không còn tốt nữa.”
“Quên thật đấy.” Ông như đang giấu đầu hở đuôi, nhấn mạnh lại lần nữa: “Không phải là không chờ con đâu.”
Có gì khác nhau sao? Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Cô đặt ba lô xuống rồi đi rửa tay, sau đó lạnh lùng ngồi vào bàn ăn tối, bắt đầu ăn cơm.
Từ khi Lý Quỳ Nhất lên 3 bị gửi về quê nội ở huyện, Lý Kiếm Nghiệp và Hứa Mạn Hoa rất ít khi thăm cô, chỉ dịp Tết mới gặp một lần. Sau này, khi kế hoạch hóa gia đình không còn nghiêm ngặt nữa, cô mới được về thành phố học cấp hai. Nhưng em trai còn nhỏ, họ nói không thể chăm sóc cả hai nên gửi cô vào trường nội trú. Bởi vậy, trong ký ức của cô, danh từ “gia đình” luôn là một khái niệm mơ hồ, không máu thịt cụ thể, cũng không có cảm giác ấm áp.
Với họ, ruột thịt như cô cũng chỉ là một cái vỏ rỗng thôi sao?
Dù sao thì việc hình thành nhưng thứ như tình cảm cũng phải ở bên nhau sớm tối, gắn bó khăng khít.
Sau khi thi đỗ cấp ba, Lý Quỳ Nhất đã cân nhắc kỹ lưỡng về việc có nên tiếp tục ở nội trú không, cuối cùng vẫn là chút khao khát nhỏ nhoi quẩn quanh ở trong lòng đánh bại tất cả sự kiêu hãnh và ngượng ngùng trong tính cách của cô.
Cuối cùng Lý Quỳ Nhất vẫn giả vờ ngu ngốc. Ngoại trừ buổi tối đu ngủ ra, hầu như cô toàn ở trường, dù là học ngoại trú nhưng cũng đâu có lúc nào ở chung đâu? Mỗi khi xong tiết tự học về, bọn họ đều đã ngủ rồi.
Hơn nữa, Hứa Mạn Hoa dường như luôn giận cô. Từ khi cô giữ lại 100 nghìn tiền học bổng, bà chưa từng cho cô vẻ mặt tươi vui.
Nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn không muốn đưa tiền cho họ. Cơ bản là cô không tin tưởng gia đình mình, cô muốn dùng số tiền này để phòng bị cho bản thân. Ví dụ, nếu như cô thi đỗ đại học mà họ không muốn đóng học phí thì sao? Lỡ một ngày nào đó cô bị bệnh mà họ không muốn chữa trị thì sao?
Lý Quỳ Nhất cũng không biết tại sao bản thân phải suy đoán về gia đình với ác ý lớn như vậy.
Nhưng cô cảm thấy sợ.
Có lẽ từ khi ba tuổi, mỗi lần hết Tết, cô khóc lóc thảm thiết mà họ chẳng mảy may quay đầu lại, khiến cô sinh ra cảm giác bị bỏ rơi.
Cho nên, vừa khao khát, vừa cảnh giác; vừa thử thăm dò, vừa cự tuyệt, tạo nên tất cả lời chú thích mâu thuẫn của cô về gia đình.
Lý Quỳ Nhất im lặng ăn hết một chén cơm, sau đó trở về phòng, ngồi vào bàn chuẩn bị viết nhật ký.
Nhật ký tuần là do Lưu Tâm Chiếu yêu cầu viết. Yêu cầu không cao, chỉ cần hơn 500 từ là được. Lưu Tâm Chiếu nói, em hãy nhạy bén nắm bắt những suy nghĩ và cảm ngộ thoáng qua trong dòng thời gian hối hả ngày này qua ngày khác.
Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, sau đó cầm bút viết: “Tôi đã từng kiên quyết cho rằng tôi là một người sống với chủ nghĩa lý tưởng, nhưng gần đây tôi lại phát hiện mình rất thực tế.”
Từ “thực tế” rất nặng nề, mang chút ý nghĩa tiêu cực, Lý Quỳ Nhất cố gắng dùng giọng điệu dí dỏm để làm nó nhẹ đi. Cô cũng không muốn bày tỏ quá nhiều cảm xúc trong nhật ký tuần, vì thế ngoài câu đầu tiên là thật ra thì những nội dung khác đều là thật giả lẫn lộn, như một nồi cháo chín.
Cuối cùng, cô lại tinh nghịch viết: “Khi viết những điều trên, tôi không nói thật hoàn toàn, điều này càng chứng minh điểm đó.”
Gấp nhật ký tuần lại, Lý Quỳ Nhất nghiêng người trên ghế, bắt đầu đọc cuốn “Hoa Thành” mà mình mang về hôm nay.
Vì đọc quá say mê nên cô thức đến khuya rồi cuối cùng lại ôm sách ngủ thiếp đi. Bởi vậy, đến tận trưa hôm sau, Lý Quỳ Nhất mới phát hiện Hạ Du Nguyên đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của mình.
Yêu cầu kết bạn sẽ hết hạn sau bảy ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng. Hơn nữa, cậu còn chấp nhận vào lúc 2 giờ 27 phút sáng.
Thật là một thời gian kỳ lạ.
Hạ Du Nguyên cũng cảm thấy thời gian đó quá kỳ lạ. Nhưng đã muộn, khoảnh khắc khi cậu đồng ý, khung chat liền nhảy ra, nó nhắc nhở cậu về một sự thật không thể chối cãi.
Cậu sợ Lý Quỳ Nhất hiểu lầm, hiểu lầm rằng cậu nửa đêm nửa hôm không thể ngủ được vì phân vân có nên thêm cô làm bạn hay không.
Thế nên cậu lập tức mở album ảnh, tìm một bức chụp màn hình game rồi đăng một status.
Như muốn nói với cô rằng: Anh đây đang chơi game nên tiện thể chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu thôi, chứ không phải vì cậu mà thức khuya đâu!
*********
Lời của tác giả:
Chú thích: Bộ anime “Lucas the Spider” 2017 mới ra mắt, xem như trong đây thời không bị loạn đi nha.