Công Viên Tình Yêu

Chương 11



Khi Hứa Vị Trần học năm ba, thời gian gặp mặt với Đường Kí Minh đã không còn nhiều.

Đường Kí Minh gần như đã hết tín chỉ, một tuần chỉ còn một tiết, y thuê một căn nhà nhỏ cạnh trường để làm việc và phần lớn thời gian đều ngủ ở đó.

Những dịp hiếm hoi khi trở về ký túc xá, Đường Kí Minh sẽ trò chuyện đôi ba câu với Hứa Vị Trần, cập nhật tình hình gần đây của mình, thỉnh thoảng khi công ty họp mặt, y sẽ hỏi xem Hứa Vị Trần có đến tham dự không.

Hứa Vị Trần đến vài lần, cảm thấy nó không ăn khớp với hiểu biết của mình về họp mặt. Đặc biệt có một lần, vài lập trình viên viết code tụ tập lại vỗ tay trầm trồ, hắn sáp lại thì thấy hóa ra họ đang đánh bài online còn hỏi hắn có muốn tham gia không làm hắn sốc mạnh, vội tìm cớ chạy mất dép.

Vào đêm giao thừa, Đường Kí Minh cũng mời Hứa Vị Trần.

Bạn cùng phòng khác của Hứa Vị Trần đi hẹn hò cả rồi, còn mỗi hắn chưa có kế hoạch gì, không muốn bước qua năm mới một mình, đúng lúc hôm sau định đi nhờ xe Đường Kí Minh về nhà nên đồng ý.

8 giờ tối, Hứa Vị Trần đi vào căn nhà ấy, vòng qua hai bàn máy tính ở lối vào phòng khách một cách quen thuộc phát hiện đèn trong phòng có lẽ chưa bật, chỉ có thể lần theo nguồn sáng, nhìn thoáng qua đã thấy Đường Kí Minh đứng bên lò sưởi điện tử đang cháy.

Đường Kí Minh mặc âu phục vừa người, đã ra dáng người đàn ông thành đạt trong tương lai. Nét mặt y thả lỏng cúi đầu, sau đó Hứa Vị Trần chợt thấy một cô gái tóc đỏ xinh đẹp mà mình chưa gặp đứng bên cạnh y.

Cánh tay bọn họ chạm vào nhau một cách thân mật, thì thầm như uyên ương đan cổ. Hứa Vị Trần chưa từng thấy Đường Kí Minh thân mật với ai như thế, dù là nam hay nữ.

Hứa Vị Trần nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ, đột nhiên có người vỗ vai hắn, hắn quay đầu thì thấy Lewis hồi trước hay đến ký túc xá của bọn họ.

Lewis cầm một ly bia trong tay có vẻ đã uống say, ngọng nghịu nói: "Vị Trần, đã lâu không gặp!"

Hứa Vị Trần liếc Lewis, không đáp lại lời chào của anh ta, liếc nhìn Đường Kí Minh, hạ giọng, thật khó để kiềm chế bản thân không nghiến răng nghiến lợi, hỏi như ác bá: "Cô ta là ai?"

Lewis ngơ ngác nhìn thoáng qua Đường Kí Minh theo tầm mắt của hắn rồi bảo: "À, đó là Alice, con gái của nhà đầu tư của chúng tôi."

"Bọn họ có quan hệ gì?"

"Hả?" Lewis như sợ hãi trước biểu cảm của Hứa Vị Trần, "Tôi không biết, gần đây Alice hay đến đây lắm. Hẹn hò với sếp chăng? Chắc vậy? Tôi không biết nữa..."

Hình như Lewis vẫn đang nói nhưng Hứa Vị Trần đã không còn nghe rõ nữa. Hắn nhìn chòng chọc vào Đường Kí Minh và Alice, tất cả sự điềm tĩnh và phẩm chất đạo đức vốn đã khiêm tốn đều biến mất ——không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc Đường Kí Minh sẽ yêu đương, lập gia đình, thậm chí có con. Trước kia hắn còn nghĩ mình sẽ bình chân như vại vắng mặt trong hôn lễ của y, chỉ gửi một tin nhắn chúc mừng ngắn gọn —— tất cả là do Đường Kí Minh chưa từng tìm bạn gái, thậm chí còn chưa từng thể hiện tình cảm vượt quá mức bạn bè với người khác phái, cho nên khi Hứa Vị Trần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mới không hề chuẩn bị tâm lý, đầu óc lập tức bị sự giận dữ và ghen tuông tột độ chiếm lấy.

Ngực Hứa Vị Trần phập phồng, nhìn Đường Kí Minh và Alice chằm chằm, đôi mắt sắp bật máu, nhưng vào ngay lúc này, Đường Kí Minh đột nhiên nhìn phía hắn.

Y lập tức cười với hắn, dẫn theo bạn nữ đi về phía hắn.

"Đây là Hứa Vị Trần, tôi đã từng nhắc với em." Đường Kí Minh và Alice đứng trước mặt Hứa Vị Trần, giới thiệu với Alice trước rồi nhìn về phía Hứa Vị Trần, "Đây là Alice."

Để tránh cho bản thân mất kiểm soát đột nhiên nổi giận, Hứa Vị Trần lựa chọn không đi nhìn vào mắt Đường Kí Minh mà chỉ cười mỉm với Alice, nói một cách máy móc: "Chào cô."

"Chào cậu. Kí Minh kể với tôi quan hệ của mẹ hai người cũng rất tốt?" Alice cũng mỉm cười.

Ba người chợt có chút ngượng ngùng im lặng trong vài giây, Hứa Vị Trần lên tiếng trước, nhìn khóe môi hơi cong của Đường Kí Minh, nói với y: "Tiệc của các anh tối quá, tôi chả thấy gì sất, đi trước nhé."

"Tối à?" Khóe môi Đường Kí Minh thoắt cái hơi hạ xuống, sau đó lại cong lên, "Để tôi mở thêm vài cái đèn."

"Thôi đừng, sáng thế thì chơi sao được." Hứa Vị Trần dời mắt, lùi lại một bước, thuận miệng nói, "Đi đây, bái bai."

Khi hắn quay đầu định đi, Đường Kí Minh đã gọi hắn lại, có vẻ dù không rõ lý do hắn ra về đột ngột nhưng vẫn lịch sự nói: "Để tôi đưa cậu về."

Hứa Vị Trần ậm ờ nói "đừng", "không cần" với "các anh chơi đi", sau đó chuồn khỏi hiện trường mà không quay đầu lại.

Phù hợp với quy tắc xã giao, ranh giới rõ ràng, Đường Kí Minh không đuổi theo hắn ra ngoài.

Hứa Vị Trần hoàn toàn không có ký ức mình trở lại ký túc xá bằng cách nào, hắn thật sự sợ mình sẽ nghĩ quá nhiều nên lục tung hộp tìm thuốc ngủ mà bác sĩ kê đơn cho bạn cùng phòng, lén uống một viên như muốn trốn tránh, chẳng lâu sau đã mất đi tri giác.

Khi hắn tỉnh lại đã là 10 giờ sáng hôm sau, Đường Kí Minh đứng bên giường gọi tên hắn.

Hứa Vị Trần hẵng còn buồn ngủ ngồi dậy, giây trước vẫn ổn, nhưng giây tiếp theo vừa nhớ đến dáng vẻ thân mật của Đường Kí Minh và Alice ngày hôm qua, toàn thân hắn lạnh toát.

"Đến lúc chúng ta xuất phát rồi." Đường Kí Minh không biết nội tình, dịu dàng nói với hắn, "Dì vừa gọi cho tôi, hỏi tôi có đón cậu được không."

Hứa Vị Trần không cảm xúc nhìn y vài giây, sau đó đẩy y ra, xuống giường rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, thay quần áo, cuối cùng Hứa Vị Trần cũng ổn định hơn chút ít, hắn bước ra ngoài cùng Đường Kí Minh và lên xe của y.

Gió rất lớn, trên sân cỏ và cành cây bên ngoài có chút tuyết đọng, Hứa Vị Trần phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nghe Đường Kí Minh hỏi: "Hôm qua sau đấy lại đi đâu đấy, uống nhiều rượu lắm à? Ngủ muộn thế."

"Tiệc của bạn." Hứa Vị Trần nói dối, "Uống chẳng bao nhiêu, nhưng mà chơi đến khuya." Hắn dừng lại, vừa khẩn trương lại có chút thù hận hỏi Đường Kí Minh: "Các anh kết thúc sớm không? Có phải anh bỏ rơi đồng nghiệp qua đêm với bạn gái không đấy?"

"Vẫn chưa phải bạn gái..." Đường Kí Minh mỉm cười rất nhẹ, lại nói, "Vốn dĩ chúng tôi tàn tiệc cũng không muộn lắm, sau khi đưa cô ấy về khoảng 12 giờ là tôi về công ty ngủ luôn."

"Chưa phải bạn gái là sao, vậy khi nào mới phải?"

"Mới tiếp xúc thôi, sao nhanh vậy được." Đường Kí Minh nói, "Nhưng mà đúng là Ngải rất đặc biệt."

Nghe thấy Đường Kí Minh gọi Alice thành "Ngải", trước mắt Hứa Vị Trần tối sầm, cảm thấy mình rẻ rúng vô cùng tận, rõ ràng không muốn nghe Đường Kí Minh nói những lời này nhưng vẫn cứ hỏi, thậm chí còn hỏi ra cả biệt danh.

(*) "Ngải" trong tiếng Trung đọc là Ài (艾).

Đường Kí Minh cũng điên thật, không hề có chút cảnh giác với hắn, đã vậy còn coi hắn như tri kỷ, nói chuyện vô tư chứ chẳng biết giấu giếm gì cả.

Hứa Vị Trần mở miệng, phát hiện mình không thể nói chuyện một cách không cảm xúc nữa, hắn không muốn thất thố nên ngậm chặt miệng nhìn ra ngoài cửa sổ, trù Đường Kí Minh tỏ tình bị Alice từ chối, tỏ tình với ai cũng bị từ chối, sống cô độc nửa đời về sau như mình.

Hai người im lặng hồi lâu, sau khi chạy qua một cây cầu lớn, Đường Kí Minh lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nói với Hứa Vị Trần: "Tài chính của công ty gần đây có chút eo hẹp, có thể chúng tôi sẽ dùng đến tiền của ba tôi, hình như mẹ tôi biết rồi, không khí bữa cơm hôm nay có lẽ sẽ không tốt lắm."

Hứa Vị Trần cuối cùng cũng thôi trù ẻo, hoàn hồn nhìn về phía y: "Sao anh biết?"

"Sáng này mẹ cậu lén nói với tôi, vợ hiện tại của ba tôi tìm mẹ tôi."

"... Tại sao tài chính của công ty lại eo hẹp?" Hứa Vị Trần chẳng khách sáo gì mấy, "Có phải anh ăn xài lớn quá không hả?"

Đường Kí Minh kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi có yêu cầu tương đối cao về tính độc lập trong việc ra quyết định nên số tiền cuối cùng mà các nhà đầu tư đưa ra không lớn."

"Vậy anh đi xin Ngải ấy, bảo cô ta đến gặp ba mình nói tốt vài câu là được ngay chứ gì." Hứa Vị Trần gượng gạo nói.

Đường Kí Minh bật cười như cho rằng Hứa Vị Trần là con nít không hiểu gì về tình yêu: "Đây là hai chuyện khác nhau."

Hứa Vị Trần lại tự chuốc lấy khổ, cảm thấy lửa giận cả đời mình đã cháy hết trên đường đi mất rồi, thề rằng hôm nay sẽ không bao giờ nói chuyện với Đường Kí Minh.

Về đến nhà, Hứa Vị Trần nhận ra bầu không khí thật sự không tốt. Ngày thường Lâm Nhã Quân luôn nở nụ cười trên môi, nhưng hôm nay lại cụp mắt im lặng, nom có vẻ trĩu nặng tâm sự.

Mẹ của Hứa Vị Trần luôn ở cạnh Lâm Nhã Quân, chẳng buồn quan tâm đến đời sống tình cảm của hắn.

Mãi đến sau bữa tối, Lâm Nhã Quân mới lên tiếng hỏi Đường Kí Minh: "Có phải ba con đến tìm con không?"

Đường Kí Minh đặt đũa xuống nói "đúng vậy", lông mày Lâm Nhã Quân hơi chau lại, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, thế là Đường Kí Minh chủ động nói: "Mấy tháng trước ông ấy cho con một tấm chi phiếu, con chưa hề động đến."

"Vợ ông ấy tới tìm mẹ," Lâm Nhã Quân không nói ra nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người mà chỉ tự trách, "Kí Minh à, xin lỗi con, mẹ không thể giúp con nhiều như vậy... Nếu lúc đó con không đến thành phố L với mẹ mà ở với ba con thì chuyện khởi nghiệp của con chắc chắn sẽ thuận lợi hơn."

Bà trông rất khổ sở, dáng vẻ ấy đã kéo Hứa Vị Trần ra khỏi sự ghen tuông và thù hằn trẻ con, đối mặt với hiện thực gia đình không hề mỹ mãn của Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh.

Đường Kí Minh khẽ lắc đầu, đưa tay áp lên mu bàn tay của mẹ y.

"Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều thế." Đường Kí Minh chăm chú nhìn mẹ mình, "Nếu không đi thì càng không có chuyện ông ấy giúp đỡ game của con đâu."

"Vậy con có định dùng không?" Lâm Nhã Quân chực khóc.

Mẹ Hứa Vị Trần lấy khăn giấy đưa cho bà, nhẹ nhàng an ủi.

Đường Kí Minh không đáp ngay, còn Hứa Vị Trần chỉ nghĩ vài giây đã nói: "Dì ơi, anh ấy sẽ không dùng đâu ạ, con cho anh ấy mượn tiền."

Hắn cảm giác Đường Kí Minh nhìn về phía mình nhưng không nhìn lại, thay vào đó cũng học theo Đường Kí Minh, nói với Lâm Nhã Quân bằng thái độ an ủi mềm mỏng: "Đường Kí Minh viết giấy nợ cho con rồi, anh ấy khí khái lắm ạ, thà vay tiền của con chứ không xài tiền của ba ảnh."

Lý Văn Tâm ngớ người bảo: "Hôm qua mẹ cũng nhắc với dì con mà bà ấy nhất quyết không chịu." Đột nhiên khen Hứa Vị Trần hiểu chuyện hơn trước rồi lại ôm chặt vai Lâm Nhã Quân, nói: "Đừng rầu rĩ mà, tụi nhỏ lớn cả rồi, còn suy nghĩ chu đáo hơn cả mình kia kìa."

Sau bữa tối, Hứa Vị Trần nói phải về phòng viết luận văn, Đường Kí Minh ăn ý đi theo hắn.

Hứa Vị Trần vừa ngồi xuống, Đường Kí Minh đã đóng cửa lại. Y đứng cạnh cửa, chiều cao gần như xấp xỉ khung cửa, vì hôm nay về nhà nên chỉ mặc áo hoodie của trường nên trông vừa chân thành vừa mềm mại.

Hứa Vị Trần vẫn đang thầm giận nhưng rồi cũng nhận ra mình không thể tàn nhẫn với Đường Kí Minh tẹo nào.

"Tôi nể tình dì chứ không phải vội đưa tiền cho anh đâu." Hứa Vị Trần lên tiếng trước.

"Tôi biết," Đường Kí Minh nhìn hắn, bước đến gần hai bước, "Cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi."

Hơi ấm trong phòng làm cho con người ta buồn ngủ, mùi tinh dầu thơm phòng của Lý Văn Tâm thoang thoảng khiến Hứa Vị Trần nhớ lại khoảng thời gian mà mình thầm trân trọng, cố tình hiểu sai và ảo tưởng trong lòng mỗi khi ở một mình với Đường Kí Minh trước đây.

Có thể trong tương lai "Ngải" hoặc người khác sẽ ở một mình với Đường Kí Minh vô số lần, nhưng ít nhất vào lúc này, người khiến Đường Kí Minh biết ơn là hắn.

Im lặng vài giây, Đường Kí Minh đột nhiên hỏi: "Có phải hôm nay cậu không vui không?"

Hứa Vị Trần tức cả ngày, vốn dĩ có thể tìm bừa lý do để mắng Đường Kí Minh nhưng lại phát hiện mình luyến tiếc sự dịu dàng của giây phút này, bèn khẽ khàng nói: "Chưa tỉnh ngủ thôi."

"Ngày mai có thể dậy trễ một chút." Đường Kí Minh đề nghị.

"Nói sau đi."

Đường Kí Minh nhìn hắn thêm lát nữa mới lên tiếng: "Xin lỗi nhé, cuối cùng vẫn cần cậu giúp tôi."

"Được rồi," Hứa Vị Trần tức giận nói, "Đừng dài dòng."

Vốn dĩ nếu khi nói đến đây mà Hứa Vị Trần đuổi Đường Kí Minh ra khỏi phòng thì sẽ không xảy ra chuyện sau đó, nhưng Đường Kí Minh lại nói: "Hứa Vị Trần, nếu sau này cậu có muốn tôi làm gì, chỉ cần có thể làm được thì tôi sẽ làm hết."

Hứa Vị Trần khẽ giật mình, ngọn lửa leo lắt xen lẫn sự ghen tị và tâm tư báo thù bùng lên, hắn nheo mắt nhìn Đường Kí Minh, hận Đường Kí Minh đối xử dịu dàng với hắn là thế, nhưng lại gọi người khác là "Ngải", là "Gia Tuân", gọi ai khác bằng bất kỳ tên gọi tắt thân mật nào, trong khi chỉ giới thiệu hắn là Hứa Vị Trần, là con trai của bạn thân của mẹ.

"Anh đã nói thế thì đúng là có thật." Hứa Vị Trần mặt lạnh như tiền nhìn y. Đường Kí Minh hỏi hắn là cái gì, Hứa Vị Trần nói: "Tôi không tìm được người sạch sẽ để lên giường, anh có được không?"

Lời vừa dứt, Đường Kí Minh cũng giật thót như thể không ngờ Hứa Vị Trần sẽ nói như vậy.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sợ nhiễm bệnh, lại có nhu cầu, muốn tìm người lên giường nhưng lại không dám, rất bình thường mà?" Những lời tiếp theo trở nên trôi chảy hơn, Hứa Vị Trần mạnh dạn nhìn chằm chằm y, "Chẳng phải anh nói gì cũng có thể làm sao? Cái này cũng không được à?"

"À," Hứa Vị Trần kéo dài giọng, cố ý mỉa mai, "Tôi biết rồi, không muốn phản bội tình yêu của anh chứ gì? Định khi nào kết hôn, có con tôi sẽ tặng quà lớn cho nhé."

"Hứa Vị Trần, tôi với Alice không đến mức như cậu nói." Không biết Đường Kí Minh có nghe ra vẻ trào phúng của Hứa Vị Trần không, nhưng ít nhất y cũng bình tĩnh đính chính "Nhưng ——"

"Nhưng nhị cái gì..." Hứa Vị Trần bực mình cắt ngang y, "Được thì được, không được thì thôi, đừng có kì kèo ở đây, anh không muốn thì cứ nói, nếu tôi thật sự không nhịn được thì vớ đại một người cũng đâu có sao, tôi thấy gã Ngưỡng Trữ dạo trước coi bộ cũng được đó, có vẻ là trai tân, để tôi lục blacklist cái ——"

"Hứa Vị Trần," Đường Kí Minh ngắt lời hắn, "Đừng đùa kiểu đó, tinh thần Ngưỡng Trữ không bình thường."

Hứa Vị Trần lạnh lùng nhìn y: "Tôi không quan tâm."

"... Để suy nghĩ đã..." Đường Kí Minh nói, "Nhé?"

Hứa Vị Trần nhìn y một lát: "Tôi chẳng chờ được mấy ngày đâu, tốt nhất anh nên mau chóng quyết định đi."

Vài ngày sau, Hứa Vị Trần nhận được cuộc gọi từ Đường Kí Minh.

Giọng Đường Kí Minh nghe có chút mỏi mệt, đồng ý với Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần hỏi ngay: "Vậy Alice của anh thì sao?"

"Chúng tôi không liên lạc nữa." Đường Kí Minh thấp giọng nói với hắn.

Hứa Vị Trần hẹn thời gian với y, vì làm sợ Đường Kí Minh bị sốc dẫn đến xôi hỏng bỏng không nên chỉ quy định bốn lần một năm.

Sau khi cúp máy, Hứa Vị Trần cảm thấy mình hẳn là rất hài lòng, hắn nghĩ mình hẳn là cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì chưa từng có ai có thể ép Đường Kí Minh làm điều mình không muốn. Chỉ có Hứa Vị Trần mới làm được.

Hứa Vị Trần đau khổ vì Đường Kí Minh muốn hẹn hò với con gái nên cũng đã phớt lờ mong muốn của y, khiến Đường Kí Minh cũng cảm thấy đau khổ. Nhưng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt ngúm từ lâu, hắn mới nhận ra thật ra việc này không hề hả dạ và vui sướng như hắn tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.