*học bá: giỏi học tập, chỉ học sinh đạt điểm rất cao.
Cuộc sống đại học quá lâu khó tránh khỏi sẽ có chút nhạt nhẽo, đặc biệt là đối với loại tiểu ma vương không chịu ngồi yên như Kiều Ngọc sẽ càng cảm thấy nhàm chán hơn.
Nhưng lúc anh ta vừa mới trở lại phòng ngủ, giống như phát hiện ra một chuyện hết sức kinh khủng……
Chuyện này quả thực có thể dùng vô cùng ngoại mục, năm sắc rực rỡ để hình dùng!
Kiều Ngọc dùng từ lung tung ngồi ở bên mếp giường của mình, bình phục tâm tình khó có thể miêu tả của bản thân, sau đó điều chỉnh lại suy nghĩ.
Đầu tiên, anh đẩy cửa phòng 101 ra, sau đó vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cao Cẩn Trúc ngồi trên giường của mình, tiếp đó nữa thì thấy hai tai của Cao Cẩn Trúc đang đeo tai nghe, tay trái cầm ngang màn hình di động, hình như đang xem video gì đó thì phải?
Nhưng đây không phải mấu chốt! Mấu chốt là Cao Cẩn Trúc đang bày ra vẻ mặt mất hồn như lúc tình dục tăng vọt, hơn nữa tay phải của anh còn đang tiến hành di động lên xuống gì đó, ai có thể tới giải thích giúp tôi chuyện này là thế nào không!
Nội tâm Kiều Ngọc như sụp đỗ, nhưng cũng không đến mức sụp đỗ!
Cao Cẩn Trúc vừa vặn phóng thích xong, trực tiếp đặt điện thoại trên giường rồi đi đến WC.
Chỉ chừa Kiều Ngọc một mình ngây ngốc đứng ở tại chỗ, vẻ mặt ngốc đến đáng thương.
Kiều Ngọc nghĩ thầm loại học bá này, thế nhưng có thể phóng đãng như vậy!
Hai ba bước đã đến bên giường của học bá, cầm lấy di động của học bá xem một chút là Ivy video gì, chắc là loại học bá xem cũng không quá kém, nếu không thì mình xem qua một chút rồi truyền lại cho anh cũng được.
Kiều Ngọc bỉ ổi click mở di động của học bá, vừa nhìn đến giao diện ở trang chủ của di động, lại khinh bỉ xem thường học bá một phen, cho rằng thoát ra rồi thì tôi sẽ không biết cậu xem gì sao? Hứ, xem lợi hại của tôi nè.
Dù sao cũng học được không ít thủ đoạn nhỏ từ hacker dưới quyền của ba, thực mau, Kiều Ngọc đã vào được trang video mà học bá vừa xem.
Kiều Ngọc:…… Ừm…… Đây cũng quá thanh tâm quả dục rồi đi.
Sau khi trầm mặt được vài giây, toàn bộ đầu óc của Kiều Ngọc bắt đầu bùng nổ!!! Mẹ ơi!!! Đây không phải là video buổi diễn thuyết chủ trì của chị Ngôn Linh sao???
Kiều Ngọc chưa từ bỏ ý định lại lướt đi lướt lại di động của học bá, cmn! Người trong mấy video này đều là chị Ngôn Linh cua mình!! Cho nên tóm lại là cậu ta đang xem mấy video này à??!!!
Kiều Ngọc như bị điện giật quăng điện thoại của học bá lên giường, ngay sau đó lại cầm điện thoại lên đặt lại đúng chỗ vừa rồi.
Sau đó trở lại ngồi bên mép giường của mình, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhớ lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, Kiều Ngọc ổn định lại tâm tình của mình, sau đó lại chạy ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ của Ngôn Linh.
Sau khi kể lại toàn bộ quá trình của cảnh tượng sống động kia cho Ngôn Linh nghe, Ngôn Linh không thể tin tưởng còn dạy dỗ anh: “Đừng có nói lời thô tục như vậy, sao em lại bỉ ổi như thế chứ!”
Kiều Ngọc bị gán tội bỉ ổi rất là bất đắc dĩ, từ “đánh feiji” này đã được xem là cực kỳ uyển chuyển rồi, nhưng nghĩ lại tốt xấu gì Ngôn Linh cũng là nữ sinh, xác thật có chút không thích hợp.
“Nhưng mà bây giờ phải làm thế nào đây?” Kiều Ngọc nhìn Ngôn Linh hỏi.
“Làm thế nào là sao?” Ngôn Linh có chút mờ mịt nhìn lại Kiều Ngọc.
“Sau này em phải đối mặt với cậu ta thế nào đây? Không thể nhìn thẳng được nữa!” Vẻ mặt Kiều Ngọc như khóc tang, hiển nhiên là vẻ mặt không cách nào tiếp nhận.
Ngôn Linh không biết phải nói sao:……Thế nào lại khiến cho em như bị chụp mũ vậy.
“Vậy em có kiến nghị gì không?” Ngôn Linh cũng không biết nên làm sao, vì thế lại hỏi.
“Chuyện này làm sao em biết được, chỉ là cảm thấy rất kì quái!” Kiều Ngọc giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi! Rõ ràng cậu ta có ý nghĩ không an phận với chị, còn chị thì thế nào? Không phải, nói vậy không phải chị cũng thích cậu ta à?”
Ngôn Linh có chút không chắc chắn, trả lời: “…………Chị nên nói thích…… Hay là không thích…… Đây?”
Vẻ mặt của Kiều Ngọc ngây ngốc lần nữa:…………Thế nhưng em cũng nghe không hiểu!