Khi
em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã thực sự rời khỏi đây rồi, chẳng thể quay
lại được nữa, không thể ngày ngày nấu cơm cho em ăn, không thể kéo em ngồi xem
phim Hàn cùng anh nữa.
Xin
hãy tha thứ cho anh vì đã thất tín!
Anh
có rất nhiều điều muốn nói với em nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa,
anh thực sự không thể nào nói rõ mọi chuyện với em ngay lúc đó được. Khiến em
rơi lệ là điều anh không bao giờ muốn.
Em
có biết thế nào là người nhân bản không? Người nhân bản là quái vật – sản phẩm
của phòng thí nghiệm, một con quái vật đáng thương. Đó chính là anh.
074
là số hiệu của anh, anh là người nhân bản thứ bảy mươi tư được nghiên cứu ra,
bảy mươi ba sản phẩm trước đó đều đã thất bại. Số hiệu của Tiểu Cửu là 094, cô
ấy cũng là người nhân bản, nhưng lại bị tàn tật bẩm sinh. Còn một người nữa mà
em chẳng có cơ hội để gặp nữa, đó là 173, câu ấy nhìn qua thì tưởng là đứa trẻ
mười tuổi, nhưng thực chất mới được hai tuổi thôi. Chắc em sẽ khó lòng tưởng
tượng nổi một con người có thể lớn một cách thần tốc như thế trong vòng hai năm
ngắn ngủi, cho nên đại đa số bọn họ đều ốm yếu, không những thế, còn đần độn,
cô hồn.
Đọc
đến đây, xin em đừng sợ hãi và cũng đừng ghê tởm! Năm nay, anh hai mươi lăm
tuổi, anh đã sống được hai mươi lăm năm, anh giống hệt người bình thường, từ
một đứa trẻ sơ sinh mà lớn dần lên, giai đoạn phát triển nào, anh cũng từng
trải qua. Nhờ có sự bảo vệ, bao bọc của giáo sư Trương, anh trở thành quái vật
có tuổi thọ lâu nhất. Sống được đến bây giờ, anh phải cảm ơn mẹ của Đường Trạch
Tề - cô giáo Đỗ mà em thường nhắc tới. Bà chính là mối tình đầu của giáo sư
Trương, chỉ vì chí nguyện không giống nhau nên cuối cùng hai người đã chia tay.
Giáo sư Trương vẫn luôn yêu sâu sắc cô giáo Đỗ, ông hi vọng có được một đứa con
của bà nên đã chọn lựa Đường Trạch Tề để tạo ra người nhân bản là anh.
“Người
nhân bản”, mỗi lần nhắc đến ba chữ này, anh lại cảm thấy đau đớn. Em biết không,
người nhân bản chẳng bao giờ được nhìn thấy mặt trời, ngày này qua ngày khác,
năm này qua năm khác, lúc nào cũng phải đối diện với những máy móc vô tri và áo
blouse trắng, mãi mãi phải chịu đựng những thí nghiệm trên cơ thể mình, cho tới
khi chết đi.
Vì
sao những người như bọn anh lại tồn tại trên cõi đời này? Chính là để phục vụ
niềm đam mê khoa học vô hạn của loài người hay là để cứu loài người, để họ sống
khỏe mạnh hơn, lâu dài hơn?
Anh
đã từng nghĩ sứ mệnh của bọn anh là như vậy, mãi cho tới khi anh nhận ra đồng
loại của mình từng người từng người một lặng lẽ biến mất rồi lại có đồng loại
mới xuất hiện. Những người này nếu thân thể không tàn tật thì cũng đần độn, vô
tri. Lúc đó, anh mới biết giá trị thực sự của bọn anh chính là ở nội tạng. Về
mặt pháp luật, người nhân bản không được coi là người nên không được pháp luật
bảo vệ, bởi vậy, lấy nội tạng từ những người như bọn anh sẽ an toàn và đảm bảo
hơn nhiều so với việc lấy nội tạng phi pháp từ người bình thường. Không có nhân
quyền, cũng chẳng có tự do, chỉ sinh ra để làm vật thay thế, sau khi hết giá
trị sử dụng, bọn anh sẽ bị vứt đi không thương tiếc. Bọn anh tồn tại chỉ để
thỏa mãn lòng tham vô đáy của loài người mà thôi.
Sau
khi biết được sự thật nghiệt ngã này, có một thời gian, anh vô cùng hận giáo sư
Trương. Anh căm ghét người đã tạo ra anh, người cho anh sinh mệnh nhưng cũng an
bài số phận đó lên anh.
Giáo
sư Trương đã khóc rất lâu, nhưng lúc quay lại, đối diện với anh, ông vẫn nở nụ
cười tươi tắn và tận tình chỉ bảo anh rất nhiều thứ như thường ngày. Nhìn thấy
nụ cười ấy, anh chẳng thể giữ lòng căm hận với người giống như cha mình được
nữa. Anh bèn không suy nghĩ nhiều như trước mà tự nhủ: “Mình chỉ cần nghe theo
lời giáo sư Trương, sống thật vui vẻ là được, dù sống ở đâu, sống thế nào, mình
cũng chẳng nên quan tâm làm gì.”
Anh
cứ thế sống qua ngày, đợi đến lúc lên bàn mổ. Nhưng vào ngày mà giáo sư Trương
không tiếc tính mạng để cứu anh thì cuộc đời anh đã chính thức bước sang một
trang mới. Anh đã đập vỡ bức tường thủy tinh rồi nhảy từ tầng mười ba xuống
nhằm trốn khỏi chiếc lồng ấy. Thay vì để những kẻ dã man đó móc hết tim phổi,
anh thà rằng tự mình đi chết còn hơn.
Có
lẽ ông trời thương xót nên đã cho anh gặp được người quan trọng nhất của cuộc
đời mình – chính là em, Hàn Tú ạ!
Em
đã cho anh cuộc sống mới, đã dạy anh rất nhiều điều mà anh chưa bao giờ trải
qua trước đây. Anh biết mình thường xuyên khiến em tức giận nên mới hay bị em
mắng sa sả như thế, nhưng thực chất em là một người ngoài miệng cứng rắn, trong
lòng lại yếu mềm.
Những
ngày được ở bên cạnh em dù ngắn ngủi nhưng chính là quãng thời gian vui vẻ nhất
trong cuộc đời hai mươi lăm năm của anh. Cảm giác tuyệt vời đó đã khiến anh trở
nên tham lam đến mức muốn nắm giữ cả hơi thở của em. Thậm chí, anh còn không
nhớ mình chỉ là một người nhân bản, quên mất rằng anh không nên để thứ tình yêu
không được phép tồn tại này xuất hiện trên đời.
Em
vẫn tưởng anh là Đường Trạch Tề. Thực ra, anh đã có rất nhiều cơ hội để giải
thích rõ ràng với em, nhưng anh là một kẻ ích kỷ, anh rất sợ em ruồng rẫy anh,
căm ghét anh, kinh sợ anh. Anh chẳng cần gì hết, thậm chí cả cái chết cũng coi
thường, nhưng anh sợ phải chứng kiến sự căm ghét, ghê tởm ở khuôn mặt em như
những người khác đã làm với anh. Anh không thể chịu nổi việc đó.
Xin
em hãy tha thứ vì anh đã giấu em!
Hàn
Tú, xin lỗi vì đã kéo em vào vụ giao dịch bẩn thỉu, đẫm máu đó!
Hàn
Tú, em nhất định phải tiếp tục sống một cách tử tế! Phải vui vẻ, lạc quan vì
cuộc đời con người đáng quý vô cùng. Nếu dành mấy chục năm để sống trong đau khổ
thì quả là lãng phí. Cho nên, hãy sống thật lạc quan em nhé!
Nếu
thực sự có kiếp sau thì có lẽ anh cũng sẽ như con người, có thể được xuống suối
vàng. Anh sẽ không uống canh Mạnh Bà để đứng bên cầu Nại Hà [1] chờ
em, để nhìn em thêm một lần nữa, để được ôm chặt em vào lòng.
[1] Tương truyền đó là
cây cầu mỏng manh, bắc ngang một con sông lớn ở cõi Âm phủ. Người phàm trần khi
chết đều phải đi qua cây cầu này.
Hàn
Tú, anh là 074, em cũng có thể gọi anh là Tiểu Thất, đó đều là tên của anh, em
nhất định phải nhớ đấy! Anh hi vọng em sẽ mãi mãi ghi nhớ ba con số này.
Hàn
Tú, anh yêu em.”
Mỗi lần
đọc những dòng này, Hàn Tú đều chuẩn bị một túi giấy ăn ở trước mặt, chỉ sợ
nước mắt sẽ làm ướt lá thư duy nhất mà Tiểu Thất viết cho cô.
Hàn Tú
tưởng rằng sau một năm, cô sẽ không rơi lệ nữa, vậy mà mỗi lần đọc nó, cô lại
khóc lóc thảm thiết.
Cô cẩn
thận gấp lá thư lại rồi đặt vào chiếc hộp bọc gấm. Ngoài một số thứ Tiểu Thất
để lại, trong đó có bức ảnh hai người chụp chung khi đi ăn thịt nướng.
Một lúc
sau khi vụ nổ xảy ra, cảnh sát mới có mặt. Ở trạm thu gom phế liệu đó có rất
nhiều sách báo cũ cùng loại phế phẩm còn dính dầu mỡ nên phải mất rất nhiều
thời gian, cảnh sát và lính cứu hỏa mới khống chế được ngọn lửa. Sau đó, họ tìm
thấy mấy mảnh thi thể người bị thiêu cháy, chẳng thể phân biệt được ai với ai.
Còn cô thì bị Đường Trạch Tề chích thuốc mê rồi đưa ra khỏi đó từ trước. Khi
tỉnh dậy, Hàn Tú nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, thì ra cô đã hôn mê
suốt một ngày một đêm.
Đó là
tất cả những gì cô được biết sau khi tỉnh lại, xem bản tin trên tivi.
Hồi
tưởng lại tất cả mọi chuyện cùng cái đêm trước hôm xảy ra việc đó, khi cô ôm
chặt lấy anh và bị anh từ chối, Hàn Tú nhận ra rằng có lẽ lúc ấy anh đã hạ
quyết tâm rồi.
Cô đau
khổ suốt một thời gian dài, bất luận là bố mẹ, cô giáo Đỗ hay Sam Sam, chẳng ai
có thể khiến cô bước ra khỏi nỗi đau thương đó. Đến khi phát hiện được phong
thư này trong nhà mình, Đường Trạch Tề bèn đưa cho cô hi vọng cô sẽ bình tĩnh
lại, ai ngờ đọc xong, Hàn Tú còn khóc lóc thảm thiết hơn cả tưởng tượng, như
thể trút hết những giọt nước mắt của phần đời còn lại ra vậy.
Sau
trận khóc lóc đó, cô dần trấn tĩnh lại.
Hôm nay
là Đông chí, cô phải đi tảo mộ cho Tiểu Thất và giáo sư Trương.
Cái
chết của Tiểu Thất đã khiến giáo sư Trương suy sụp. Vốn dĩ tinh thần của ông đã
ổn định, nhưng đột nhiên phải chịu cú sốc này, ông chẳng chống đỡ được lâu,
xuất huyết não rồi qua đời.
Hôm đó,
cô tới bệnh viện não khoa thăm giáo sư Trường, còn tận tay nấu canh mang vào
cho ông nữa.
Cô vừa
bước ra khỏi thang máy thì thấy 438 ôm con búp bê đi về phía cô, thông báo:
“Hai người mặc áo khoác trắng dài lại đến tìm 074 rồi.”
074 là
số hiệu giáo sư Trương tự đặt cho mình, còn hai người mặc áo khoác trắng mà 438
nói chính là hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế. Đây không phải là
lần đầu tiên họ đến viện này.
Sau khi
điều tra ra chân tướng sự việc, cảnh sát kiên quyết giấu các thông tin về người
nhân bản nên người dân qua đài báo chỉ có thể biết đó là một vụ hỏa hoạn bình
thường. Sau đó, hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế hết lần này đến
lần khác đến viện não khoa để gặp giáo sư Trương. Mỗi lần họ ghé thăm, tinh
thần của giáo sư Trương lại mất ổn định hơn.
Lần này
cũng thế, hai người đó không ngừng vặn hỏi giáo sư Trương với hi vọng có thể
lấy được một vài thông tin hữu ích từ ông. Hàn Tú bước vào thì nhìn thấy giáo
sư Trương đang ôm đầu, hét lên điên dại, cô lập tức gọi bác sĩ và y tá đến.
Nhưng
khi họ tới nơi thì đã quá muộn, giáo sư Trương không còn thở nữa.
Hàn Tú
không hề khách khí, ném mạnh chiếc cặp lồng về phía hai chuyên gia kia. Bị canh
nóng dội lên người, rát cả da thịt nhưng bọn họ chẳng dám kêu ca tiếng nào.
Một
người lắp ba lắp bắp nói: “Cô… cô… làm thế này là cản trở công tác nghiên cứu
của quốc gia, lại còn gây thương tích cho chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo cô
tội làm người khác bị thương đấy!”
Cô phẫn
nộ hét lớn: “Làm người khác bị thương ư? Vậy tôi có nên thay giáo sư Trương tố
cáo các người tội mưu sát không? Các ông có còn là con người không hả? Đã không
có chút nhân tính nào còn đòi tạo ra người nhân bản! Thế giới này sẽ diệt vong
nếu nhân bản những người như các ông đấy! Cho dù giáo sư Trương là phạm nhân
thì ông ấy vẫn có quyền làm người mà. Ông ấy đã trở thành thế này rồi, những
ngày tháng còn lại sống cũng như chết thôi, vậy mà các ông còn hỏi cung ông ấy.
Việc nghiên cứu người nhân bản quan trọng với các ông đến vậy sao? Ngoài miệng
thì nói làm vậy để kéo dài tuổi thọ của con người nhưng thực chất là để thỏa
mãn lòng tham và sự ích kỉ mãi mãi không bao giờ thôi khi nghiên cứu khoa học
của các ông. Các ông đã bao giờ nghĩ mỗi lần thí nghiệm thất bại, có biết bao
sinh mệnh vì các ông mà chết hoặc tàn tật không? Lẽ nào bọn họ không phải là
người, là người mà! Các ông có đền bù cho tính mạng và những thương tổn của họ
không? Dựa vào cái gì mà bắt họ phải gánh chịu những đau khổ đó chứ? Dựa vào
cái gì? Các người cút ngay đi, cút ngay cho tôi!”
Hàn Tú
không còn tỉnh táo nữa, vừa nói vừa ném các thứ có thể cầm lên được về phía hai
chuyên gia kia. Họ liền lẩn đi ngay lập tức.
Sau đó,
cô làm một tang lễ đơn giản cho giáo sư Trương. Trong đám tang, cô nhìn thấy cô
giáo Đỗ đứng khóc ở một góc khuất, dáng vẻ rất đau khổ. Khi Tiểu Thất ra đi, cô
cũng khóc lóc thảm thương như vậy.
Sau khi
đặt lễ và bái lạy trước mộ giáo sư Trương, Hàn Tú đi sang chỗ Tiểu Thất an
nghỉ.
Bia mộ
khắc tên “Trương Tiểu Thất”. Anh được giáo sư Trương tạo ra và coi như con đẻ
nên cô lấy họ của ông để đặt trước tên của Tiểu Thất.
Người
quản trang làm việc rất chu đáo, ở phần mộ của anh, ngay cả một ngọn cỏ cũng
không thấy.
Cô lấy
khăn ra lau bia mộ rồi ngồi xuống, lẩm bẩm: “… Đã có rất nhiều chuyện xảy ra
trong một năm nay, em chẳng biết phải kể từ đâu cho anh nghe nữa. Trước hết là
về Sam Sam, từ khi anh ra đi, cổ phiếu của cô ấy rớt giá nghiêm trọng, chẳng
thể cứu vãn được. Cô ấy khóc bù lu bù loa, suốt ngày ôm lấy chai rượu, bộ dạng
còn thê thảm hơn cả em khi vừa mất anh, rồi bị Lạc Tuấn Nam trói mang đi mất.
Ai ngờ lúc quay về, bụng cố ấy đã to ra, sau đó cứ như vậy mà gả cho Lạc Tuấn
Nam. Rõ ràng là muốn được người ta rước lắm rồi, vậy mà Sam Sam còn õng ẹo
nói…”. Nói đến đây, bỗng nhiên Hàn Tú dừng lại.
Đó là
lần đầu tiên cô làm phù dâu, lần đầu tiên khoác trên người bộ váy trắng tinh
khiết. Lúc đứng trước gương, Hàn Tú xiết bao hi vọng đó là hôn lễ giữa cô và
Tiểu Thất.
Cô nói
tiếp: “Đường Trạch Tề không sang Mỹ nữa mà đến thành phố B làm việc, anh ấy vẫn
được rất nhiều cô gái theo đuổi, chiều chuộng, còn tiếp nhận công việc của anh,
làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của B&G nữa. Đường Trạch Tề nói
với mọi người rằng Hoán Nhan là sản
phẩm do người anh em sinh đôi của anh ấy nghiên cứu ra. Anh nói xem, có phải
anh ấy rất vô liêm sỉ không? Chính anh ấy cũng nói rằng nếu không vô liêm sỉ
thì không phải Đường Trạch Tề. Em đã tha thứ tất cả cho anh ấy rồi, thỉnh
thoảng chúng em vẫn hỏi thăm tình hình của nhau. Con người Đường Trạch Tề cũng
không tệ, thảo nào lắm phụ nữ thích anh ta đến thế. Búp bê đầu to của Trần Mạnh
Lễ đã có mặt trên thị trường, em được tặng con búp bê đầu tiên làm kỉ niệm.
Tiếc là anh không nhìn thấy, nếu không, nhất định anh sẽ rất thích. Còn nữa,
chị của anh ấy, Trần Mạnh Lợi đã kết hôn rồi. Anh bảo, ngay đến chị ta cũng tìm
được người chịu lấy, vậy mà em vẫn thế này là sao? Đều tại anh hết, đã hứa là
sẽ nấu ăn cho người ta cả đời, vậy mà còn chạy lên Thiên đàng trước để phục vụ
Thượng đế và các thiên thần…”
Hàn Tú
nói mãi, nói mãi, bất giác nước mắt lại tuôn trào.
Bỗng
nhiên, một giọng nói vang lên: “Em kể chuyện của nhiều người mà sao không nói
về chuyện của chính mình trong một năm qua nhỉ?”
Cô lau
khô lệ, trả lời như máy: “Em ư? Em đã đi đăng kí học nấu ăn, chuyện này làm mọi
người hết sức kinh ngạc. Mẹ em bảo em là đứa cả thèm chóng chán nên chẳng tin
em sẽ làm nên cơm nên cháo gì. Em không nghĩ thế, vẫn kiên trì tập nấu tất cả
các món ăn trong cuốn cẩm nang của anh. Sam Sam bây giờ chẳng con tí sĩ diện
nào cả, một mình cô ấy vác cái bụng to đùng tới ăn chực thì thôi không tính, đã
thế còn lôi theo nào là ông xã, nào là bạn bè gì đó đến nhà em lừa ăn lừa uống.
Mỗi lần nấu xong thức ăn và nếm thử, em lại nhớ tới hình dáng của anh mỗi lần
vào bếp. Lúc đó, em nghĩ, không biết ở trên Thiên đàng, nhìn em ăn, anh có thèm
rỏ dãi không…”
Nước
mắt cô lại chảy dài hai bên má.
“Thực
ra, em muốn nói là hồi trước, em cũng thèm thuồng y như thế khi nhìn các món ăn
đúng không?”. Giọng nói trầm trầm lại cất lên, ở rất gần như đang thì thầm bên
tai cô vậy.
Hàn Tú
gạt nước mắt, chẳng quay đầu lại: “Đường Trạch Tề, em đã nói với anh bao nhiêu lần
rồi, sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, cứ nhìn thấy anh là em lại nhớ
tới Tiểu Thất. Lạ nhỉ, trừ lúc hạ quan tài của Tiểu Thất xuống huyệt ra, từ
trước đến nay, em có thấy anh đốt cho anh ấy tờ tiền nào đâu, sao tự nhiên hôm
nay, anh lại chạy đến đây thăm mộ vậy?”
“Cái
tên “Trương Tiểu Thất” nghe thật kì quái, dù thêm bất cứ họ gì vào trước hai
chữ “Tiểu Thất” thì vẫn không hay.”
“Đường
Trạch Tề, anh muốn ăn đòn hả? Nếu anh còn dám bình luận kiểu đó thì em sẽ đập
bát hương vào đầu anh để nó thành thủ lợn luôn đấy, anh tin không?”. Hàn Tú
không chịu nổi nữa, quay ngoắt về phía sau. Nhìn thấy người nói chuyện với mình
nãy giờ không phải là Đường Trạch Tề mà là một chàng trai tuấn tú xa lạ, cô
kinh ngạc hỏi: “Anh là ai?”
Anh mỉm
cười rồi đưa tay ra, gạt đi những giọt lệ còn đọng ở khóe mắt cô: “Con gái thì
phải năng cười mới đẹp, khóc lóc thế này xấu lắm.”
Vẫn
giọng nói ấy, vẫn cử chỉ dịu dàng ấy, nhưng khuôn mặt thì không giống chút nào…
Cảm giác thân thuộc toát ra từ chàng trai này khiến cô ngây người ra hồi lâu.
Lúc lấy lại được hồn phách, Hàn Tú lập tức lùi về phía sau, mở to mắt nhìn
người đàn ông đối diện vẫn đang mỉm cười với cô: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi
hả? Tôi là hàng xóm mới của cô”. Anh chớp mắt.
“Hàng
xóm?”. Hàn Tú nhíu mày lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, mãi sau mới nhớ ra cặp
vợ chồng ở đối diện nhà cô vừa chuyển đi. Hai ngày trước, có một người đàn ông
dọn đến đó. Cô và anh ta đã tình cờ gặp nhau một hai lần gì đó trong thang máy,
cũng chào hỏi qua loa, nhưng Hàn Tú vốn miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai
nên người láng giềng khôi ngô, tuấn tú mới tới nhanh chóng bị quên lãng.
“Cô đã
nhớ ra chưa? Chúng ta đã gặp nhau một lần ở dưới lầu, gặp một lần nữa trong
tháng máy đấy!”
“À… ra
là anh”. Thấy anh chàng đối diện cười tươi như hoa, Hàn Tú liền đề cao cảnh
giác. Đang ở nghĩa trang mà một gã đẹp trai vẫn cười như mùa thu tỏa nắng thế
này, sao có thể không cảm thấy kì lạ chứ?
Anh giơ
tay ra và nói: “Xin chào Hàn tiểu thư, tôi tên là Chung Chính Huyên.”
Đáng
ghét! Tên đàn ông này đã nghe ngóng được cả họ của cô rồi.
Hàn Tú
đặc biệt ghét loại đàn ông vô công rồi nghề, cả ngày chẳng làm gì ngoài việc đi
cua gái, nhất là những kẻ tự cho rằng mình rất đẹp trai.
“Thật
ngại quá, tay tôi hơi bẩn”. Cô giơ tay ra cho anh xem, lúc nãy, cô đã lau tấm
bia, tay dính ít đất cát là điều khó tránh khỏi. Nhưng kì thực, cô từ chối là
vì không muốn bắt tay với gã này, dù giọng nói của hắn rất giống giọng Tiểu
Thất.
“Không
sao”. Chung Chính Huyên mỉm cười rồi rút tay lại. Chỉ về phía tấm hình trên bia
mộ, anh hỏi: “Đó là bạn trai cô à?”
“Ừm”.
Hàn Tú lãnh đạm đáp. Không muốn nói chuyện tào lao với hắn thêm một phút nào
nữa, cô bèn cúi xuống, lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Anh
lặng lẽ ngắm dáng vẻ bận rộn của cô với ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
Đúng
lúc này, một giọng nói vang lên ở gần đó: “Chính Huyên, chúng ta phải về rồi!”
“Con
tới đây!”. Anh trả lời người đàn ông trung niên vừa gọi mình rồi quay sang bảo
cô: “Tôi có chút việc đi trước đây. Chúng ta còn gặp nhau thường xuyên. Xin chào
Hàn tiểu thư.”
“Được,
chào anh”. Hàn Tú ngoài mặt tươi cười như hoa nhưng trong lòng thì vô cùng
khinh bỉ những người đàn ông kiểu này.
Y như
những gì anh chàng hàng xóm đẹp trai đã nói, hai người họ thường xuyên gặp
nhau. Hàn Tú ngày nào cũng “tình cờ” gặp người đàn ông này, lúc thì trong thang
máy, lúc thì ở tầng dưới, khi thì là siêu thị gần nhà, ngoài ra còn rất nhiều
chỗ khác. Hắn ta làm âm hồn bất tán, quấy rối cô mọi lúc mọi nơi đã đủ để cô
khó chịu rồi, vậy mà hắn còn dám “tấn công” cả những người xung quanh cô nữa.
Hàn Tú
luôn tự hỏi: “Lẽ nào mình đã gặp phải yêu tà?”
Ví dụ
như hôm nay, mới đi làm về, vừa mở cửa ra, cô đã nghe thấy tiếng cười nói của
một đôi nam nữ truyền đến. Tưởng là có trộm, Hàn Tú chẳng thèm thay giày, xông
thẳng vào nhà, ai dè đó là Sam Sam cùng cái bụng to như chiếc trống đang đứng
cạnh một người đàn ông.
Anh ta
quay người lại. Hàn Tú trợn tròn mắt, thì ra là cái tên gì gì Huyên ở nhà đối
diện!
Vừa
nhìn thấy cô, Sam Sam liền phấn khích réo ầm lên: “Hàn Tú, cậu lại đây đi! Hôm
nay, mình mang cá biển tới đấy! Bác sĩ bảo là ăn nhiều cá giúp phát triển trí
thông mình của em bé mà.”
Hàn Tú
cảm thấy đầu cô như đang bốc khói nghi ngút, không hiểu kiếp trước, cô đã phạm
phải tội gì mà kiếp này, Bùi Sam Sam liên tục viện cớ bà bầu để đè nén cô đến
ngạt thở, ngày nào cũng bắt cô làm hết món này đến món khác cho em bé. Cho em
bé gì chứ, có mà mẹ em bé muốn ăn ấy! Đã thế, Lạc Tuấn Nam lại đi công tác ở
nước ngoài, hơn nửa tháng nữa mới về, thản nhiên giao phó trọng trách chăm sóc
Sam Sam cho cô.
Chung
Chính Huyên mình đeo tạp dề, tay cầm dụng cụ nấu nướng, miệng cười tươi rói
chào Hàn Tú rồi quay người lại, tiếp tục nấu nướng.
Sao tên
này lại xuất hiện trong phòng bếp nhà cô chứ?
Không
thể để bà bầu bị kinh hãi, Hàn Tú bèn nén giận, khẽ hỏi Sam Sam: “Hắn ta ở đây
làm gì vậy?”
“Cậu
đang nói về Tiểu Chung à? Anh ấy tốt lắm nhé, nhìn thấy một bà bầu bụng to như
mình khệ nệ xách đồ, Tiểu Chung đã mang túi cá từ siêu thị lên cho mình đấy.
Không những thế, anh ấy còn nói cho mình biết số cá này tốt cho em bé như thế
nào rồi nấu luôn giúp mình nữa”. Sam Sam nằm lên ghế sô pha, cười tít mắt.
Nghe
xong, Hàn Tú suýt ói máu: “Cậu đúng là đồ quỷ đói, chỉ vì miếng ăn mà cho người
đàn ông mới gặp có vài ba lần vào nhà, cậu không sợ sẽ bị giở trò…”. Hàn Tú
ngập ngừng.
“Mình
là bà bầu mà, sợ cái gì chứ? Tiểu Chung đẹp rạng ngời như thế, bố là bác sĩ
chỉnh hình, mẹ là họa sĩ, có nhà có xe, gia đình giàu có, hơn nữa còn biết nấu
ăn. Người như thế có thể coi là biến thái hay không?”
“Làm gì
có tên biến thái nào tự viết hai chữ “biến thái” lên mặt chứ?”. Hàn Tú nhìn Sam
Sam bằng ánh mắt coi thường rồi nói: “Suy nghĩ của bà bầu thật khiến người ta
phải ngạc nhiên đấy! Chốc nữa, mình sẽ gọi điện cho Lạc Tuấn Nam nhà cậu để bảo
anh ấy mau quay lại, đưa cậu về nhà mới được.”
Hai
người con đang nói qua nói lại thì Chung Chính Hiên bê bát đĩa ra: “Thức ăn đã
xong, có thể ăn được rồi.”
“Thật
ngại quá, kể từ khi có thai, trí tuệ của bạn tôi đã bị giảm đi đôi phần.”
“Không
sao đâu”. Anh mỉm cười.
“Đã làm
phiền anh rồi.”
“Không
phiền gì mà.”
“Vậy
cảm ơn anh nhé!”
“Không
cần cảm ơn tôi đâu!”
Nói
xong, người đàn ông trước mặt cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hàn Tú không nhịn
được nữa, liền bảo: “Chuyện là thế này… Chung tiên sinh, anh mau về nhà anh
được không?”. Tốt nhất là anh ta nên gói ghém tất cả rồi mang chúng ra khỏi nhà
cô, mặc dù mấy món ăn đó trông rất hấp dẫn.
Chung
Chính Huyên ngây người ra vì câu hỏi của cô, sau đó lại mỉm cười như chưa hề có
chuyện gì.
Sam Sam
đột nhiên reo lên đầy phấn khích: “Oishi [2]!
Oishi! Oishi!”
[2]. Từ tiếng Nhật, có
nghĩa là “Ngon quá!”.
Cơ
miệng của Hàn Tú không ngừng giật giật.
“Hàn
Tú, cậu mau lại đây! Những món này ngon y như Tiểu Thất làm vậy. Thật nhớ quá
đi!”
Mặt Hàn
Tú bỗng cứng đờ lại.
Chung
Chính Huyên khẽ ho một tiếng rồi cởi tạp dề ra, nhẹ nhàng nói: “Sau này, nếu có
bất cứ việc gì cần giúp thì cô đừng ngại, cứ bảo tôi nhé!”. Nói xong, anh đi ra
cửa để thay giày rồi về nhà.
Hàn Tú
lại gần Sam Sam, lạnh lùng nói: “Cậu đừng làm mình mất mặt đến mức ấy được
không?”
Sam Sam
không nghĩ như vậy: “Cậu biết không, chỉ nghe mỗi giọng nói của anh ấy, mình
còn tưởng là Tiểu Thất đã sống lại cơ đấy. Không những thế, biểu hiện trên
khuôn mặt của Tiểu Chung khi nói chuyện phải giống Tiểu Thất đến bảy, tám phần.
Cậu nghĩ một bà bầu xinh đẹp như mình lại có thể vô duyên vô cớ cho người lạ
vào nhà sao? Hơn nữa, món ăn này có mùi vị rất giống món Tiểu Thất làm, mình
nói thật đấy, cậu thử mà xem!”
Hàn Tú
không nói thêm câu nào vì miệng đã bị Sam Sam chặn lại bằng một miếng cá. Vị
mằn mặn của cá lan đều trong miệng. Cô ngây người ra một lúc rồi không kiềm chế
được, bèn gắp thức ăn ở các đĩa khác lên nếm, quả nhiên mùi vị của chúng giống
y như những món ăn mà Tiểu Thất từng làm.
Sam Sam
sốt ruột hỏi: “Có phải là rất giống không?”
Hàn Tú
gật đầu.
“Cho
nên mình đang suy nghĩ, anh ấy có phải là Tiểu Thất không nhỉ? Không chừng Tiểu
Thất vẫn còn sống…”
“Làm gì
có chuyện đó! Trông anh ta chẳng giống Tiểu Thất chút nào. Tiểu Thất trắng là
thế, cái tên gì gì Huyên kia thì có trắng đâu.”
“Bố anh
ấy là bác sĩ chỉnh hình đấy, biết đâu Tiểu Thất đã sửa lại khuôn mặt thì sao?
Làm con của bác sĩ phẫu thuật thẫm mĩ thật là sướng, muốn chỉnh thế nào thì
chỉnh, đơn giản vô cùng.”
“Không
thể có chuyện đó được! Tiểu Thất vốn sợ nhất là bác sĩ, sao anh ấy dám đi chỉnh
hình chứ? Các món ăn ngoài tiệm cũng chẳng phải tương tự như thế này sao? Không
lẽ bố của những người đầu bếp đó đều là bác sĩ chỉnh hình? Bà bầu đúng là thích
ảo tưởng!”. Hàn Tú đáp rồi vào bếp xới một bát cơm, đưa ra bàn và ngồi ăn.
Không ăn thì uổng quá! Vừa ăn, cô vừa nghĩ đến những lời nói của Sam Sam.
Bùi Sam
Sam đúng là bà bầu độc nhất vô nhị!
Ăn được
bữa đầu tiên, cô ấy nhất định sẽ ăn thêm bữa thứ hai, thứ ba…, sau đó còn vác mặt
dày đi xin cơm ở chỗ Chung Chính Huyên vì Hàn Tú không cho phép cô mời anh ta
vào nhà nấu ăn nữa. Thế là tối nào, Sam Sam cũng đánh chén no nê ở nhà Chung
Chính Huyên. Đúng ra đã ăn chực rồi thì thôi, nhưng Sam Sam ăn xong còn gói
ghém mang về cho Hàn Tú nữa! May mà hôm nay, Lạc Tuấn Nam đã về nước, cuối cùng
đồ háu ăn đó cũng được chồng tới rước đi.
Hàn Tú
vốn không mấy vui vẻ khi Sam Sam mang đồ ăn về nhà, nhưng từ sau bữa cơm lần
trước, cô chẳng mấy khi kiềm chế được, cứ muốn ăn thêm thức ăn do anh làm. Mùi
vị ấy quen thuộc đến lạ lùng. Mỗi lần gặp nhau, anh đều nhìn cô và cười rất
tươi, khiến Hàn Tú không khỏi hoảng hốt. Rõ ràng là hai khuôn mặt hoàn toàn
khác nhau, tại sao cô lại có cảm giác gần gũi đến vậy?
“Bụp”,
đèn trong phòng bỗng dưng vụt tắt.
Hàn Tú
vô cùng kinh hãi. Cô mở di động ra, mò mẫm bước đến chỗ hộp điện, kéo cầu dao
lên. Nhà vẫn tối om.
Thê
thảm rồi, lẽ nào là cháy cầu chì?
Đúng
lúc này lại có tiếng gõ cửa.
Hàn Tú
hé mở cửa, run run hỏi: “Ai… ai đấy?”
“Tôi
đây, Hàn Tú”. Là Chung Chính Huyên.
Sao anh
ta lại đột nhiên qua đây?
Hàn Tú
mở cửa ra, đèn ngoài hành lang vẫn sáng. Vừa nhìn thấy Hàn Tú, Chung Chính
Huyên liền nắm lấy vai cô, vẻ mặt căng thẳng, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô kinh
ngạc, nhìn đôi tay đang đặt trên vai mình, nói: “Tôi thì có thể gặp chuyện gì
chứ?”
Anh
ngẩn người, bỏ tay xuống, không nói gì nữa.
Chung
Chính Huyên càng không nói gì, cô càng cảm thấy kì lạ.
“Tôi có
chuyện gì chứ?”
Anh im
lặng hồi lâu rồi đáp: “À… Tôi định sang hỏi xem nhà cô có mất điện không ấy mà.
Bên này cũng mất điện thì chắc chắn không phải do nguồn điện nhà tôi có vấn đề
rồi.”
“Có
thật không?”. Cô không tin, tuy đang đứng ngược sáng nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn
mặt anh. Giọng nói và vẻ mặt của anh lúc nắm vai cô rõ ràng là đang rất lo lắng
cho cô. Nhưng tại sao anh lại lo lắng cho cô? Lẽ nào vì mất điện? Vì mất điện
mà chạy ngay sang hỏi… trong lòng Hàn Tú chợt có một linh cảm.
“Tôi về
nhà đây”. Anh nói rồi quay người định đi nhưng đã bị cô kéo tay giữ lại.
“Anh là
ai?”
Anh
sững sờ trong giây lát rồi mỉm cười: “Tôi là Chung Chính Huyên.”
“Không
đúng!”
“Không
đúng chỗ nào cơ?”
“Khi
mất điện, tại sao anh lại chạy ngay sang đây và hỏi tôi có chuyện gì không?”.
Chỉ có suy nhất một người biết cô sợ bóng tối thôi. Hơn nữa, lúc nãy, anh không
hỏi nhà cô có mất điện hay không mà lại hỏi rằng cô có sao không.
“Còn gì
nữa?”
“Anh
nấu ăn rất ngon.”
“Và mùi
vị của các món ăn giống y như bạn trai cô làm đúng không?”
“Rốt
cuộc anh là ai?”
“Câu
hỏi này nghe thì có vẻ đơn giản nhưng hơi khó để trả lời. Cô thử đoán xem!”
Cô nhìn
thẳng vào mắt anh. Đôi mắt trong sáng như nước, toát ra một cảm giác thân thuộc
khó diễn ta bằng lời. Liệu có phải là… liệu có phải là…? Cô không dám nói ra
đáp án đã có sẵn trong lòng, sợ rằng dù anh phủ định hay thừa nhận câu trả lời
ấy, cô sẽ chẳng thể chịu đựng nổi cú sốc đó mà lại ngất đi.
“Em
không muốn xác minh ư?”. Anh vuốt những sợi tóc đang bay bay trước mặt cô ra
sau tai. “Trong lòng nghĩ sao thì hãy nói y như vậy!”
Hàn Tú
mấp máy môi, một hồi lâu sau mới khẽ gọi tên anh vì sợ mình nói to quá sẽ làm
anh chạy mất: “Tiểu Thất!”
Anh mỉm
cười, chớp chớp mắt nhìn cô: “Ừm.”
“Tiểu
Thất, thực sự là anh sao? Có đúng là anh không?”
“Ờ, có
người còn đổi tên anh thành Trương Tiểu Thất đấy!”. Anh vẫn luôn chờ Hàn Tú
nhận ra mình, ngày nào cũng cố tình gặp cô, thế nhưng cô chẳng thèm nhìn anh
lấy một lần. Anh nên vui mừng hay đau lòng đây?
Cô ngả
đầu vào ngực anh, khóc lớn: “Đúng là anh rồi, đúng là anh rồi!… Anh không chết
ư? Anh vẫn còn sống. Hu hu… Anh có biết là em nhớ anh đến nhường nào không? Hu
hu… Anh thực sự không chết… Hu hu…”
“Là
anh, là anh đây, anh chưa chết mà!”. Anh ôm lấy cô, dịu dàng vuốt tóc cô và
nhắm mắt lại, tận hưởng hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ tóc Hàn Tú. Hơn một
năm nay, anh mới có lại cảm giác thân thuộc này.
“Anh
thật đáng ghét, sao không nói sớm cho em biết chứ? Còn ngày ngày để mặc em nhìn
anh bằng đôi mắt hình viên đạn nữa”. Hàn Tú nghẹn ngào nói.
Anh xoa
xoa lưng cô, vỗ về: “Tại chỉ số phòng ngự của em cao quá, mỗi lần nhìn thấy
anh, em đều như muốn giết chết anh bằng ánh mắt vậy. Dù anh có nói thật thì
chắc chắn em vẫn không tin nên anh mới phải nghĩ ra một kế hoạch thật hoàn mĩ.
Muốn hạ tường cao hào sâu thì nhất định phải tháo gỡ từng viên gạch một.”
Vụ nổ
thổi anh bay đi rất xa rồi lăn xuống khe suối gần đó. Lúc tỉnh lại, Tiểu Thất
thấy mình bị bỏng toàn thân, khuôn mặt gần như bị hủy hoại hết. Anh biết mọi
người đang tìm kiếm anh, nhưng anh không thể xuất hiện, chỉ dám lần mò trong
bóng tối, tìm thứ gì đó để ăn, duy trì sự sống và chờ vết thương bình phục.
Một
lần, anh tình cờ cứu được một người đàn ông trung niên bị cướp. Vị tiên sinh đó
họ Chung, là một bác sĩ chỉnh hình. Nửa năm trước, con trai ông đã mất tích
ngoài biển, vợ ông vì vậy mà suy sụp tinh thần, lúc tỉnh lúc mê. Để đáp lại ơn
cứu mạng, Chung tiên sinh đã phẫu thuật chỉnh hình miễn phí cho anh. Xong xuôi
tất cả, Tiểu Thất mới biết là ông đã phẫu thuật cho anh theo khuôn mặt của
người con trai đã mất tích. Anh vô cùng biết ơn Chung tiên sinh. Đúng vào lúc
anh từ biệt ông để ra đi thì bác sĩ Chung nói: “Dù trước kia, cậu là người thế
nào, dù cậu đã làm chuyện gì, tốt cũng được mà xấu cũng được, tôi vẫn muốn nhận
cậu làm con trai tôi, cậu có bằng lòng không? Xin hãy giúp vợ tôi bình phục!”
Tiểu
Thất không suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay lập tức.
Từ đó
trở đi, anh mang tên Chung Chính Huyên.
Mất một
năm để hồi phục sức khỏe, chỉnh sửa cơ thể, làm quen với thân phận con trai nhà
họ Chung, đến tận bây giờ, anh mới dám xuất hiện trước mặt cô.
“Tiểu
Thất… em vô cùng vô cùng nhớ anh… vô cùng vô cùng nhớ…”
“Anh
cũng vậy, Hàn Tú”. Anh ôm chặt cô vào lòng.
Bây
giờ, anh không phải sống trong nơm nớp lo sợ, hoảng hốt từng ngày nữa. Nhà họ
Chung coi anh như con đẻ vậy. Anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình để kể cho
cô nghe những chuyện đã xảy ra với anh trong suốt một năm qua.