Cốt Cách Mỹ Nhân

Chương 2: Kiếp trước của kiếp này



“Em có muốn đi không?” Châu Sinh Thần dường như cảm thấy có phần không ổn, bèn quay sang hỏi ý kiến cô.

“Không sao ạ, em cũng chưa ăn tối.” Thời Nghi lại thấy không có vấn đề gì. “Chỉ có một yêu cầu, em có thể đi thăm phòng thí nghiệm của các anh được không? Thật không dễ dàng gì mới vào được nơi canh phòng nghiêm ngặt thế này, không đi thăm quan thì thật đáng tiếc.”

Ban đầu Hà Thiện vốn chỉ định thử vận may, không ngờ cô đồng ý thật, liền chủ động ngỏ lời muốn dẫn cô đi thăm quan phòng thí nghiệm. Châu Sinh Thần thì ngược lại, anh đưa ra một tập tài liệu cần ký, nói mình phải giải quyết công việc và cho họ mười phút đi dạo.

Thời Nghi nhận ra sự lạnh nhạt của anh, theo chân Hà Thiện ra cửa, nghe cậu ta nhiệt tình giới thiệu các phòng thí nghiệm, cô cười lịch sự nhưng đáp lại rất ít. Cô sợ bản thân tự ý tới nơi này khiến anh cảm thấy cô rất không lịch sự.

Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ tuỳ hứng đến như thế.

Lâu lâu mới có một lần lại cảm thấy hơi bất an. Từ đầu đến cuối, cô chỉ nhớ mỗi một cái tên phòng thí nghiệm chất cách điện và cách nhiệt, ít nhất cô còn có thể hiểu được anh đang làm gì.

“Chỗ chúng em là nơi duy nhất trong cả nước có thể tiến hành thí nghiệm nhiệt điện kết hợp, trên thiết bị thử nghiệm lão hoá lớn nhất với điện áp cao nhất là 60KV, nhiệt độ tối đa lên tới 200 độ C.” Cô chỉ gật đầu, về cơ bản không hiểu gì hết.

Rốt cuộc đến Hà Thiện cũng nhận ra tâm tư của cô, cười trừ: “Lúc nào thầy Châu Sinh cũng như vậy đấy ạ, dường như không chú ý đến ai cả, chị đừng quá để bụng nhé.”

Cô chỉ “ừ” một tiếng: “Chị cũng thấy rồi mà, anh ấy làm gì cũng tuỳ hứng, lúc muốn nói chuyện với người khác thì nói thêm đôi ba câu, lúc không muốn thì dứt khoát không nói năng gì, thật là chẳng nể mặt người khác.”

“Đúng, đúng.” Hà Thiện gật đầu lia lịa: “Chính xác là như thế.”

Cô cười: “Trước nay anh ấy vẫn luôn như vậy mà.”

“Chị và thầy Châu Sinh quen nhau lâu rồi ạ?” Hà Thiện thấy hơi kỳ lạ. “Vậy mà em cứ tưởng là hai người mới quen nhau.”

Thời Nghi không đáp, mãi đến khi đi đến đại sảnh, cô mới mở lời: “Thực sự thì cũng không lâu lắm, chị và anh ấy tình cờ gặp nhau ở sân bay cách đây nửa năm, từ đó đến giờ không làm cách nào gặp lại được nhau cả.”

Cô không phải người giỏi giao tiếp, nên thầm cảm thấy may vì số người tham gia bữa tối không quá nhiều, chỉ có năm, sáu đồng nghiệp không phải người Tây An nên cuối tuần mới ở lại. Họ đặt một nhà hàng khá gần với đại học Tây An, một số phụ trách gọi món, một số nhiệt tình nói chuyện phiếm với Thời Nghi.

Gà hồ lô, mề gà xào nấm nhân hạch đào, cật lợn xào, toàn là những món cô từng nghe tới nhưng chưa bao giờ ăn thử.

Mỹ nhân trên đời có rất nhiều loại, đại đa số đều thuộc kiểu xinh đẹp vừa mắt, có người thấy đẹp, có người lại thấy bình thường.

Nhưng Thời Nghi thuộc về số ít mỹ nhân được tất cả mọi người công nhận, dung mạo đẹp tới không tì vết. Đến khi đồ ăn được đưa lên gần hết thì cô cũng đã nói chuyện thoải mái được với mọi người.

Châu Sinh Thần và cô ngồi cạnh nhau, nhưng từ đầu đến cuối bữa anh chỉ trao đổi về thí nghiệm tối hôm qua với một cậu nghiên cứu sinh.

Cô vừa ăn vừa nghe mọi người nói về thế giới mà trước giờ bản thân chưa từng tiếp xúc. Mọi người cũng rất nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện sang Châu Sinh Thần, và điều kỳ lạ là ngoại trừ Hà Thiện ra thì ai cũng có vẻ không quen thân với anh lắm, thậm chí còn hỏi những câu mà chỉ có lần đầu gặp người ta mới nói. Nhưng với tính cách của Châu Sinh Thần thì cũng không khó để lý giải điều này. Mặc dù anh đã đến đây hơn một tháng, nhưng cũng có thể anh chưa từng nói chuyện với mọi người thật.

Có rất nhiều câu hỏi, Châu Sinh Thần đều trả lời rất lịch sự, Thời Nghi cũng nghe vô cùng chăm chú. Cô muốn biết tất cả những gì liên quan đến anh.

Cuối cùng mọi người cũng cảm thấy hơi ngại vì hỏi quá nhiều nên một cô gái kết thúc câu chuyện: “Tôi nghe viện trưởng nói có rất nhiều nơi mời thầy Châu Sinh đến làm việc, vậy tại sao thầy lại muốn đến nơi này?”

“Gia đình có việc cần tôi về nước…” Châu Sinh Thần nói, “Chỉ là thuận tiện nên tới thôi.”

Một lời mời nghiên cứu khoa học, vậy mà đối với Châu Sinh Thần chỉ là “thuận tiện nên tới”, lẽ ra mọi người phải cảm thấy phật ý nhưng anh lại nói vô cùng thành thật, điều này càng khiến họ càng thêm thán phục. Thời Nghi cũng cảm thấy anh xứng đáng được như vậy.

Tấn công Châu Sinh Thần xong, mọi người lại chuyển đề tài sang cô: “Thời Nghi, cô đang làm nghề gì thế?”

“Diễn viên lồng tiếng.” Cô cười.

“Lồng tiếng cho phim nước ngoài sao?”

“Đúng vậy, nhưng đó không phải là tất cả.” Cô giải thích đơn giản. “Tỉ lệ phim nước ngoài nhập về nước ta vẫn rất ít, vì vậy đại đa số thời gian tôi đều lồng tiếng cho các phim trong nước, hoặc phim hoạt hình, quảng cáo…”

“Phim trong nước?” Cô gái duy nhất trong nhóm cảm thấy có phần khó hiểu. “Đều là người Trung Quốc, còn cần lồng tiếng sao? Chẳng lẽ không phải là những diễn viên đó tự mình nói?”

Hà Thiện thở dài: “Nói cô nhà quê thật không sai. Cô không biết có loại phim tên là phim Hồng Kông à?”

Thời Nghi cũng bắt chước thở dài: “Cậu mới là nhà quê, còn bày đặt nói người khác. Đại đa số phim truyền hình, phim điện ảnh, cho dù là tiếng phổ thông hay tiếng Quảng Đông thì trừ khi giọng của diễn viên cực kỳ tốt, nếu không đều do chúng tôi lồng tiếng hết.”

Cô vừa dứt lời, Hà Thiện lập tức bị mọi người cười một trận.

“Vậy là những diễn viên lồng tiếng đều đứng sau màn ảnh? Cô xinh đẹp như vậy, sao không nghĩ đến việc tự mình đứng trước ống kính?”

“Điều này còn tuỳ thuộc vào tính cách của từng người nữa.” Cô uống một ngụm cam ép, tiếp tục nói: “Ví dụ như Trương Hàm Dư xuất thân từ diễn viên lồng tiếng, anh ấy cũng rất phù hợp bước ra màn ảnh. Tính cách của tôi thì khác, tôi không thích bị quá nhiều người vây quanh, vì vậy chỉ có thể làm việc trong phòng thu âm mà thôi.”

“Nghe vậy thì công việc hàng ngày của cô chắc sẽ gặp rất nhiều minh tinh phải không?”

“Minh tinh? Thường thì có thể gặp, đây giống như một ngành công nghiệp vậy, họ chỉ là một phần rất nhỏ xuất hiện trước màn ảnh, còn sau màn ảnh có rất rất nhiều người hợp tác cùng họ. Thực sự thì mọi người đều như nhau cả thôi.”

Hoàn toàn là một thế giới khác.

Tìm hiểu thế giới của đối phương, cảm thấy thật kì diệu.

Những nhân viên nghiên cứu ở đây đều cảm thấy công việc của cô rất thú vị, liên tiếp hỏi đủ các thể loại câu hỏi.

Ban nãy đã thử một lượt các món ăn, hiện tại sau khi trả lời xong cô liền gắp những món mình thích vào bát. Cô cúi đầu, lặng lẽ nghe anh nói chuyện, đa phần là những từ cô nghe không hiểu và đều có liên quan đến hoá học.

Giọng nói không giống, diện mạo cũng không giống, tất cả đều khác.

Nhưng cô vẫn không ngăn được mình cố gắng tìm kiếm chút gì đó thân thuộc trong từng cử chỉ của anh.

Cuối cùng Châu Sinh Thần cũng bàn xong công việc, nhìn thấy Thời Nghi đã buông đũa liền hỏi: “Sao em ăn ít vậy?”

Cô nhíu mày nhìn anh: “Không ít đâu ạ, chỉ có điều anh mải bàn công việc nên không nhìn thấy em tranh được bao nhiêu đồ ăn với họ thôi.”

Anh nói: “Mùi vị ở đây cũng khá ngon.”

Cô “vâng” một tiếng: “Đúng là khá ngon, thường thì gần trường đại học luôn có thể tìm ra những quán ăn ngon.”

“Thầy Châu Sinh, chúng tôi nghe bạn thầy kể mà đều muốn chuyển ngành.” Có người cười nói. “Thật thích quá, công việc chính là ‘nói chuyện’, có vẻ như chúng ta làm công việc này quá vất vả rồi.”

Châu Sinh Thần chỉ cười, không nói gì.

Thời Nghi sợ mọi người cảm thấy nhạt nhẽo nên đã đón ý thay anh trả lời: “Nói anh biết nhé, diễn viên lồng tiếng chúng tôi phải trả qua thời gian luyện tập rất dài đấy.”

“Phiền phức vậy sao? Có phải giống như người dẫn chương trình không?” Một người khác hiếu kỳ hỏi cô.

“Khác nhau chứ.”

Trong ánh mắt tò mò của mọi người, bỗng nhiên Thời Nghi buông đũa xuống, bắt chước giọng của nhân vật hoạt hình kinh điển – Vịt Donald. Chẳng ai có thể ngờ từ miệng một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể phát ra giọng nói quái dị này, đến nhân viên phục vụ cũng ngây người.

“Mọi người hiểu rồi chứ ạ?” Giọng của Thời Nghi lại dịu dàng như cũ.

Hà Thiện than thở, cuối cùng cũng phục cô sát đất.

Rượu và đồ ăn đã vơi quá nửa, có người nhân lúc Châu Sinh Thần rời khỏi bàn, cười hỏi Thời Nghi có phải bạn gái của anh không, cô ngẩn người không lên tiếng. Ngay lập tức có một người đã làm sáng tỏ hộ hai người: “Đừng linh tinh, tôi nghe nói thầy Châu Sinh Thần đã có vợ chưa cưới rồi mà.”

Người kia nghe được câu này vội vàng xin lỗi cô. Thời Nghi làm như không để ý, cúi đầu mở điện thoại giống như đang kiểm tra tin nhắn.

Tiệc tan, Châu Sinh Thần không về cùng mọi người mà vẫn đứng bên cạnh cô. Đợi cho đến khi đám người ồn ào rẽ vào ngã tư thì anh mới giơ tay bắt taxi, mở cửa sau giúp cô rồi nói: “Để tôi tiễn em về khách sạn.”

Thời Nghi ngồi vào xe, anh mở cửa trước, ngồi vào ghế phụ cạnh. Trên đường đi, trong xe vang lên mấy bài hát cũ, vì người ngồi trước kẻ ngồi sau nên hai người nói chuyện với nhau rất ít. Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhớ lại lời ban nãy trong bữa tiệc.

Anh ấy có vợ chưa cưới rồi.

Vậy nên, cũng giống như bao người khác, tuân theo một quỹ đạo bình thường, trải qua sinh lão bệnh tử, lấy vợ sinh con. Không có bất cứ sự khác biệt nào, cũng không thể hiểu được điều gì là không cần thiết. Thật ra chính cô cũng cảm thấy rằng ngoại trừ việc có thể nhớ được những điều kỳ lạ ở kiếp trước thì mình nào có khác gì những người xung quanh.

Sinh lão bệnh tử.

Vì vậy nên Thời Nghi à, muộn mất rồi.

Vận mệnh đã được an bài, anh không thể đợi cô.

Thời Nghi ngắm mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, nơi đây đã không còn là thành Trường An ngựa xe như nước nữa rồi. Châu Sinh Thần, ngoại trừ cái tên này ra thì mọi thứ đều không còn giống trước.

Đến khi hai người xuống xe, Châu Sinh Thần đứng trước cửa lớn của khách sạn tỏ ý tạm biệt. Thời Nghi mới đi được vài bước, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay người lại. Anh vẫn đang nhìn cô.

Cô đi tới trước mặt anh, buột thốt: “Anh có tin vào bói toán không?”

“Vệ một ý nghĩa nhất định nào đó thì không tin.” Châu Sinh Thần cười nói. “Tuy nhiên nếu kết quả quá tốt thì ý thức sẽ tự nói với bản thân, điều này có thể là thật.” Thời Nghi vươn tay ra: “Em có thể xem bói tay cho anh không?”

“Em biết xem à?”

“Có học qua một chút.” Thời Nghi đáp bừa. “Nhưng có lẽ cũng không chính xác.”

Châu Sinh Thần giơ tay ra trước mặt cô, Thời Nghi nắm nhẹ lấy tay anh. Có thể do quanh năm làm việc trong phòng thí nghiệm nên ngón tay có chút thô ráp, rất đàn ông. Tim bỗng đập mạnh, nhưng cô đã nhanh chóng cất tiếng để khoả lấp: “Em chỉ có thể thấy quá khứ của anh chứ không thể nhìn ra những chuyện sau này.”

“Quá khứ?”

Cô “vâng” một tiếng rất nhẹ, ngẩng đầu lên trong khi vẫn nắm lấy tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có tin vào kiếp trước không? Có lẽ em nhìn thấy kiếp trước của anh.”

Bảo vệ trước cửa khách sạn nhìn họ có vẻ hiếu kỳ, không hiểu hai người này đang làm gì. Đúng lúc có một chiếc taxi trờ tới trước cửa khách sạn, Châu Sinh Thần do đối diện với đèn xe nên hơi nheo mắt lại, giọng mang theo ý cười: “Em nói đi.”

“Em luôn có cảm giác như thế.” Thời Nghi im lặng, thận trọng tìm từ ngữ.

Châu Sinh Thần rất điềm tĩnh, không hề hỏi dồn, chỉ mặc cho cô nhìn lòng bàn tay mình.

“Có thể kiếp trước chúng ta có duyên gặp mặt.” Cô không biết phải nói như thế nào, cuối cùng đành phải thốt ra một câu mơ hồ như vậy. Đặt trong xã hội hiện đại, nếu như cô là một người đàn ông và Châu Sinh Thần là một cô gái, cô nghĩ, bản thân nhất định phải là một người rất giàu có. Chỉ đáng tiếc giới tính không thể hoán đổi qua lại được, vì thế câu nói này hiển nhiên có phần kỳ quặc.

Rốt cuộc phải nói thế nào đây?

Chẳng lẽ lại nói với anh rằng chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu, trải qua rất nhiều kiếp luân hồi mới có thể may mắn gặp lại nhau như thế này ư?

Những điều khiến người khác dở khóc dở cười này có lẽ chỉ bản thân cô mới có thể tin được.

Cô nắm tay anh quá lâu, đành phải buông ra. Anh thu tay về, đột nhiên nói: “Tôi tin lời em. Mỗi người quen nhau đều có duyên phận nhân quả.” Câu nói này thật sự không giống với anh chút nào. Thời Nghi cười ngượng ngùng, anh hỏi tiếp: “Ngày mai em phải về rồi à?”

“Em có rất nhiều việc, không làm không được.”

“Nếu tiện thì để lại cho tôi số điện thoại.” Anh nói: “Những lúc không lên mạng được, có thể dùng cách này để liên lạc với em.” Thời Nghi tưởng mình nghe lầm, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Anh khẽ cười: “Không tiện à?”

“Tiện chứ ạ.” Cô buột miệng nói, nhưng rồi không biết lấy gì để viết cho anh.

“Đọc cho tôi nghe, tôi có thể nhớ được.” Anh chợt thấy sự băn khoăn nơi cô.

Thời Nghi đọc một dãy số dài. Đang định đọc lại lần thứ hai, Châu Sinh Thần đã gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi.”

Ngày hôm sau, cô trở về Thượng Hải. Chuyến đi tới Tây An ngoài ý muốn đã tiêu tốn mất của cô tròn một tuần. Dưới sự áp bức của quản lý Mỹ Lâm, Thời Nghi không thể không vào phòng thu sau bữa trưa mỗi ngày, thường thường khi công việc kết thúc cũng đã là nửa đêm. Cô làm việc rất nghiêm túc, lúc nào cũng cầm tờ giấy A4 đọc đi đọc lại hai lượt nội dung. Trong lúc đọc, khi nào cảm thấy trạng thái tốt nhất thì lập tức sẽ yêu cầu người thu âm bắt đầu công việc. Tất nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc đọc sai, chỉ cần thu lại câu đối thoại sai, phần còn lại thì đã ổn.

“Cô Thời, tốt rồi, tôi cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, đợi đạo diễn tới nghe lại thành quả thôi.”

Cô ra khỏi phòng thu, đi tới máy lọc nước ngoài hành lang, cầm ly trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ bần thần. Có nhân viên trợ lý phòng thu từ thang máy bước ra, trong tay xách đủ loại túi lớn túi nhỏ đựng đầy đồ uống và thức ăn khuya, thậm chí còn có hộp xốp màu trắng đựng đồ nướng ven đường lộ ra cả phần đuôi của que xiên, trông thật bắt mắt.

Cô trợ lý chào Thời Nghi, cô mỉm cười gật đầu chào lại.

Một nụ cười mê hồn. Trong đầu cô trợ lý bỗng nhiên xuất hiện mấy từ này.

Cái tên Thời Nghi đã sớm vang dội trong giới lồng tiếng, những người có thể gặp cô thực sự rất ít. Cô là diễn viên lồng tiếng hàng đầu trong ngành, có giọng nói tuyệt vời mà thái độ lại chuyên nghiệp, chỉ cần có cô cộng tác thì công việc đều rất suôn sẻ. Đáng tiếc là thời gian của cô cũng rất hạn chế, nhưng quả thật giọng nói của cô gái này làm người ta không cách nào kháng cự được, cho dù có phải sắp xếp hẹn trước hơn nửa năm, cũng nhất quyết phải đợi cô đến lồng tiếng.

Những người làm trong phòng thu âm này mỗi năm người đến người đi vô số, giọng của cô có đặc biệt đến mấy cũng vẫn luôn có người thay thế. Nhưng đáng tiếc là càng khó theo đuổi thì lại càng được chờ đợi, cô càng khó hẹn thì lại càng nổi tiếng hơn.

Nhắc đến vẻ ngoài của cô, trong giới lồng tiếng vẫn còn lưu truyền một câu chuyện.

Lúc cô vẫn còn là người mới, có một nhà sản xuất tình cờ gặp được Thời Nghi trong phòng thu, đã nói thẳng cô chính là diễn viên nữ chính trong lý tưởng của mình, sau khi vô số lần bị từ chối, nhà sản xuất giàu có đã nổi giận khiến cho mọi người ở đó vô cùng sợ hãi. Cuối cùng Thời Nghi phải lặng lẽ rời khỏi phòng thu ấy và không bao giờ quay trở lại đó nữa.

Nhiều năm sau, cuối cùng cô tạo được danh tiếng cho mình. Nhà sản xuất dạo nọ nghe được bản thu âm thử của cô thì rất kinh ngạc, năm lần bảy lượt hẹn gặp mặt cô. Kết quả không nói cũng có thể đoán ra được, cô kiên quyết không chịu lộ diện. Câu chuyện nhỏ này được mọi người không ngừng nhắc tới, âu cũng là một yếu tố góp phần đẩy cao tiền thù lao của cô.

Khoảng gần mười một giờ, công việc được kết thúc sớm, Thời Nghi ra về trước, khi mở điện thoại huỷ chế độ im lặng, cô nhận ra có một cuộc gọi nhỡ của số lạ, lại gọi đến hai lần.

Là số máy lừa đảo sao?

Cô vứt điện thoại vào túi, đụng phải chìa khoá, phát ra tiếng leng keng của kim loại.

Là Châu Sinh Thần. Tự dưng trong đầu cô hiện lên ý nghĩ này, nó lan nhanh không kiểm soát được. Cô cầm điện thoại lên gọi lại cho số đó, có người bắt máy rất nhanh nhưng không phải giọng nói của anh.

“Cô Thời phải không ạ?” Giọng nói lạ vang lên nhưng lại gọi đúng tên cô.

“Thật không phải, có lẽ anh nhầm máy rồi.” Cô nói.

Điện thoại được chuyền tay rất nhanh.

Xuất hiện một giọng nói khác: “Là tôi, Châu Sinh Thần đây.”

Cô rất tự nhiên “vâng” một tiếng.

Cũng bởi vì quá tự nhiên nên cả hai người đều cảm thấy sửng sốt. May là không phải gặp mặt trực tiếp nên ít nhiều cũng tránh được ngại ngùng. Yên lặng một lúc, bỗng nhiên điện thoại báo có cuộc gọi tới, Thời Nghi xem xong bèn nói với anh: “Cảm phiền anh đợi em mấy phút, em nhận điện thoại của mẹ.”

“Không sao.”

Có câu trả lời của anh, cô mới yên tâm nghe điện thoại mẹ.

Có lẽ bởi sự “đặc biệt” của mình mà ngay từ nhỏ cô đã không thân thiết với cha mẹ, cũng luôn là đứa con kỳ lạ trong mắt mọi người. Thậm chí năm sáu, bảy tuổi, mẹ đã đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý vì những câu chuyện kỳ lạ cô nói. Đương nhiên chuyện này chỉ có rất ít người được biết, bằng không, họ hàng gần xa trong nhà sẽ có những điều tiếng sau lưng.

Mẹ cô cũng vì thế mà đã lo lắng rất nhiều. Điều này Thời Nghi hiểu rất rõ.

Khi lớn lên, cô cũng bắt đầu tập để bản thân thích nghi dần. Thỉnh thoảng gọi điện về làm nũng cũng dần thành thói quen, lại đem hết tình cảm dành cho người thân của kiếp trước dành cho bố mẹ hiện tại, vì thế nên cô mới có thể vì mẹ mà để cho Châu Sinh Thần phải đợi.

Mẹ không hỏi gì nhiều, đại ý là dạo gần đây cô ít gọi điện về nên bà có phần lo lắng.

Tuy nói không rõ ràng, nhưng cô hiểu điều mẹ lo lắng là cô lại bắt đầu có “ảo giác”.

Cô xoa dịu làm mẹ yên lòng một lúc rồi cúp máy, quay về với cuộc gọi của Châu Sinh Thần: “Em xong rồi.”

“Mới xong việc à?”

“Vâng.” Cô cười. “Vì thế nên không thấy cuộc gọi của anh lúc nãy.”

“Nếu tiện thì ra ngoài cùng đi ăn đêm nhé?”

Đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn cô. Thời Nghi không hề do dự, đáp ngay: “Dạ được.”

“Nói cho tôi địa chỉ của em đi.”

Cô đọc cho anh nghe. “Tôi đến sẽ gọi, không cần đứng đợi ở bên đường trước đâu.”

“Vâng.”

Cô đi tới sofa ngoài hành lang ngồi, nhân viên trong phòng thu cũng đã bắt đầu dọn đồ đạc, ngoài hai phòng làm việc vẫn còn sáng đèn ra thì cả hành lang đã tối om. Không ngừng có người ra về chào hỏi với cô, cô ngồi đó cầm di động, tự hỏi tại sao Châu Sinh Thần lại đột ngột tìm mình nhưng đáng tiếc nghĩ mãi vẫn không tìm ra đáp án.

Có lẽ chỉ là tiện đường ngang qua.

Châu Sinh Thần nhanh chóng đến bãi đỗ xe, lúc Thời Nghi bước ra ngoài thang máy đã nhìn thấy anh đứng một mình ngoài đó.

Anh giống như một người hoàn toàn khác, mặc chiếc quần dài màu trắng, áo sơmi caro sáng màu, thậm chí còn khoác bên ngoài một chiếc áo vest màu xanh lam rất thoải mái. Cách ăn mặc khiến người ta cực kỳ ngạc nhiên, xoá tan ấn tượng về chiếc áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm trước đây. Thực sự rất đẹp.

Phong độ, nhưng tuyệt đối đơn giản và đúng mực.

Cô nhìn anh lạ lẫm, bước chầm chậm đến bên cạnh. Đôi mắt trong vắt kia cũng đang nhìn lại cô. Anh cười: “Bất ngờ lắm hả?”

“Cực kỳ!” Cô nói. “Dáng vẻ của anh ngày hôm nay làm cho em cảm thấy vô cùng xứng với tên anh.”

“Xứng với tên tôi?”

“Châu Sinh Thần.” Cô đọc. “Làm cho người ta cảm thấy chính là dáng vẻ này.”

Châu Sinh Thần, vẫn cái tên này, trong quá khứ có lẽ cũng là dáng vẻ như thế này. Không phải là diện mạo bên ngoài, mà là khí phách bên trong.

Anh cười không nói gì nhưng lại cảm thấy những lời cô nói thật thú vị.

“Tại sao anh đứng trong này đợi em?”

“Xe của tôi đậu khá xa, tôi sợ em không tìm được.”

“Em thường hay tới đây, có khi còn thông thuộc hơn anh.”

Anh cười: “Bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, trong này chỉ có hai bảo vệ, em không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

Thật đúng là thói quen cẩn thận của người làm khoa học.

Tình cờ đến đây, rồi để ý trong bãi đỗ xe chỉ có hai nhân viên bảo vệ.

Thời Nghi cười: “Cảm ơn anh.”

Lúc họ đi ra ngoài, có một người đàn ông trung niên vẫn đứng cạnh xe đợi, Thời Nghi không chú ý, mãi khi họ tới gần, người đàn ông trung niên kia mới cười nói: “Cô Thời, chào cô.”

“Chào chú.” Cô nhìn Châu Sinh Thần.

Người đàn ông trung niên giúp cô mở cửa xe.

Thật không thể ngờ lần đầu tiên đi ăn đêm cùng nhau đã có thể thấy một con người khác của anh, từ khí khái phong độ, lại còn cả chiếc xe và lái xe riêng nữa. Cô tuy cảm thấy lạ, nhưng không tiện hỏi, chỉ sau khi chiếc xe rời khỏi bãi đỗ mới nhìn kĩ lái xe.

Người đàn ông đang ngồi ghế lái khoảng trên dưới năm mươi tuổi, bàn tay cầm vô lăng rất vững vàng, mang găng và vận một bộ vest rất đẹp, cầu kì đến từng chi tiết nhỏ. Xem ra có vẻ là người đã lái xe nhiều năm rồi.

Cả quãng đường đi, người lái xe chỉ hỏi mỗi một câu, có cần dùng nước không.

Châu Sinh Thần từ chối.

Thật sự rất yên tĩnh, Thời Nghi kín đáo liếc nhìn rồi nói: “Trông anh thế này hình như mới vừa đi gặp những người rất quan trọng?” Châu Sinh Thần gật đầu: “Mấy vị bề trên.”

Thời Nghi cũng gật đầu.

Dường như câu hỏi nào với anh đều có thể trả lời bằng một câu, tuyệt đối không dài hơn. Cô ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể nhịn được nở một nụ cười.

Châu Sinh Thần, anh quả thật là một người kỳ lạ, thật may là em không để ý.

Cô đã ở thành phố này lâu như vậy, thế mà chưa bao giờ đến nhà hàng tối nay.

Phải nói là một nơi cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Khi đến nơi đã có người chờ từ lâu, có cả người dẫn đường, rót trà, thậm chí còn có người đứng ngoài tấm bình phong châm hương đốt nến, đi qua đi lại mang đồ ăn lên.

Cô càng cảm thấy hiếu kỳ nhìn bóng người qua lại in trên tấm bình phong: “Có phải chúng ta nửa đêm đi lạc vào thế giới khác rồi không?”

“Tôi chỉ đoán bừa, người thích đọc Tam Ngôn Nhị Phách chắc chắn sẽ thích chỗ như thế này.”

Cô cười: “Em thật sự rất thích, nhưng Tam Ngôn Nhị Phách chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không có gì đáng để khoe khoang cả. Có người thích đọc văn học hiện đại, có người thích cổ văn, chỉ là sở thích không giống nhau mà thôi.”

Trong mắt Châu Sinh Thần như ánh lên những con sóng lay động rất khẽ: “Cũng có lúc tôi phát hiện ra chúng ta có những điểm chung.”

“Ví dụ như?”

Anh nói: “Tôi thích sưu tầm Ngô ca [1].”

[1] Cũng giống như Kinh Thi, Ngô ca là những bài ca dao, dân ca lưu truyền bằng hình thức truyền miệng ở những vùng như nam Giang Tô, bắc Triết Giang, tây bắc Giang Tây… (HĐ)

Thời Nghi hơi buồn cười, nhìn anh một lúc, không nhịn được, bèn quay đầu tiếp tục nhìn những bóng người in trên tấm bình phong để lấp liếm: “Không giống nhau đâu. Sở thích của anh… thật quá đặc biệt.”

Nếu đổi lại là Hồng Hiểu Dự, nhất định sẽ cảm thấy cái tên “Ngô ca” này chỉ mới nghe thôi đã thấy rất tao nhã.

Nhưng cô lại biết sâu hơn một chút. Ví dụ như phần lớn những bài dân ca ấy đều liên quan tới chốn khuê phòng với những lời lẽ phóng túng. Vì vậy nó gần như xuất hiện cùng thời với Kinh thi, nhưng… có thể nói, trong sách giáo khoa của học sinh, chúng tuyệt đối không bao giờ xuất hiện.

Cô ho khẽ, chuyển chủ đề: “Bình thường các anh làm thí nghiệm như vậy có cảm thấy vất vả không?”

“Cũng tương đối.” Anh đáp, “Còn phải xem mục đích nghiên cứu là gì, chỗ tôi thường có rất ít phụ nữ.”

“Tại sao?”

“Quá vất vả.”

Nếu hỏi sâu thêm sẽ là cuộc đối thoại của người trong ngành và người ngoài ngành, cô rất hiểu ý nên tiếp tục nữa.

Lúc bắt đầu ăn, hai người tuy không nói chuyện với nhau nhưng không khí lại chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng hay khó xử cả.

Ăn không nói chuyện, ngủ không nói mớ, đó là thói quen từ nhỏ của cô.

Nghe thì có vẻ lễ giáo, nhưng trong mắt của nhiều người thân thì nó lại rất quái dị. Ví dụ như những dịp lễ tết, người lớn thường để bọn trẻ cùng tầm tuổi ngồi cạnh nhau, quây quần quanh một chiếc bàn tròn ăn cơm, tất cả đều cười nói vui vẻ, chỉ có một mình cô im lặng ăn uống.

Sau đó, cô buông đũa ngồi yên lặng, đợi mọi người ăn xong rồi mới rời bàn ăn.

Lần đầu tiên như vậy, cô đều được mọi người khen là hiểu chuyện, nhưng dần dần trong mắt anh chị em họ, cô lại trở thành “người kỳ quặc”, lúc nào cũng bị đánh giá là một cô bé kiêu kì.

Khi đó, cô còn chưa biết thế nào là ở bầu thì tròn ở ống thì dài, dần dà lớn lên cô cũng thích ứng được với mọi người. Ví dụ như trong nhà ăn của trường học, cũng sẽ phối hợp với các bạn khác vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi hết giờ làm cũng thỉnh thoảng đi ăn tối xã giao, cùng người khác nói chuyện phiếm.

Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người có cùng thói quen với mình.

Điều hạnh phúc nhất, người này lại là Châu Sinh Thần.

Cả bữa, anh chỉ dùng đũa gỗ trong hộp gắp cho cô một phần bánh cua, sau đó lại dùng đũa của mình tiếp tục ăn. Thời Nghi cười với anh, bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh này vô cùng quen thuộc. Rất nhiều hồi ức từ lâu đã nhạt dần, nhưng từng cử chỉ của anh đều làm cho cô cảm thấy giống như đã từng trải qua.

Ở một khoảng thời gian nào đó, không gian nào đó, nhất định cô đã nhìn thấy những hình ảnh này.

Châu Sinh Thần đưa cô về, anh không cho lái xe vào mà tự đi bộ đưa cô đến tận dưới lầu: “Ba tháng này tôi đều đi đi về về giữa Trấn Giang và Thượng Hải.”

“Trần Giang?”

“Phải, Trấn Giang, kỳ lạ lắm sao?”

“Cũng không có gì, quê nội em ở Trấn Giang.” Cô cười, “Mặc dù không có dịp về thăm, nhưng nghe tên này vẫn cảm thấy thân quen.”

Anh cũng cười: “Thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy, trùng hợp quá.” Cô nghĩ rồi hỏi anh một câu có phần hơi hiếu kỳ. “Hình như anh không quen dùng điện thoại di động?”

“Không phải là không quen.” Anh cười. “Số điện thoại vừa rồi đó, em có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Cô gật đầu.

Sau đó, hai người đều im lặng.

Bảo vệ trực đêm đang ngồi trong sảnh, anh ta nhận ra cô gái xinh đẹp Thời Nghi lần đầu tiên đi cùng một người đàn ông, không khỏi tò mò đảo mắt về phía họ.

“Em đi nhé?” Cuối cùng Thời Nghi vẫn là người lên tiếng trước.

“Được, tạm biệt.”

Cô quay người, lúc rút thẻ để quẹt thì cửa bất ngờ mở ra khiến cô giật mình, nghe tiếng chào của bảo vệ từ trong cô mới bừng tỉnh.

Thời Nghi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn anh, nói một lần nữa: “Em đi đây.”

Cô thậm chí còn tượng tượng ra biểu cảm của mình lúc này, trông luyến tiếc biết bao.

Châu Sinh Thần hơi mỉm cười: “Tạm biệt.”

Cô lưu số điện thoại đó, nhưng không tìm anh. Cô nghĩ, bản thân vẫn hơi kiêng dè với từ “vợ sắp cưới” vô tình nghe được hôm đó. Hai mươi mấy năm sống trên đời, từ một đứa trẻ cho đến một cô gái trưởng thành, Thời Nghi cũng sớm học được cách đối diện với hiện thực.

Điều cô mong muốn có lẽ chỉ là được gặp lại anh.

Đến tâm nguyện xác suất chỉ một phần nghìn này của cô cũng đã thành sự thật, mà còn đòi hỏi thêm thì thật quá ngông cuồng.

Không lâu sau là tiết Thanh minh.

Vì ông nội cô qua đời năm ngoái được an táng ở Giang Tô – Trấn Giang nên tiết Thanh minh năm nay tất nhiên phải quay về đó tảo mộ. Khoảng năm giờ sáng, bố đã lái xe đưa mẹ qua đón cô. Thời Nghi mắt nhắm mắt mở ngồi ở băng ghế sau, dựa vào mẹ, gà gật, đã hơn ba tiếng đồng hồ mà vẫn tắc trên đường cao tốc Lỗ Minh. Ngủ từ lúc trời còn tối đến khi trời đã sáng bảnh, mẹ cô từ đầu đến cuối vẫn nói không ngừng, có lẽ sợ hai người ghế sau cùng ngủ bố cô sẽ lái xe sẽ không được tỉnh táo.

Tất nhiên từ lúc cô tốt nghiệp đại học, chủ đề duy nhất của mọi cuộc nói chuyện đều là chuyện kết hôn.

“Gần đây có quen bạn trai nào không con?”

“Không ạ!” Thời Nghi tựa đầu vào vai mẹ, lẩm bẩm nói: “Không ạ, không ạ, không ạ.”

“Không gặp được người vừa ý sao?”

Cô không lên tiếng. Mẹ cô cảm thấy khác thường, bèn hỏi: “Gặp rồi à?”

“Gặp rồi ạ.” Cô cười. “Nhưng không có khả năng đâu, người ta sắp kết hôn rồi ấy chứ.”

Mẹ cô khẽ nhíu mày: “Có phải quen qua quan hệ công việc không?”

Bố cô cũng nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Lúc này Thời Nghi mới phát hiện ra lời của mình giống hệt những câu thoại trong một bộ phim gia đình bình thường, cô con gái xinh đẹp định phá hoại gia cang nhà người ta, vội lắc đầu ngay: “Chỉ là con quen với một người và thấy hơi thiện cảm, ngoài ra cũng không có gì cả.”

Bố mẹ cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô tựa đầu vào kính xe, nghe mẹ tiếp tục than thở, rằng sinh ra một cô con gái quá xinh đẹp cũng hao tâm tổn trí. Từ lúc Thời Nghi vào cấp hai, bố mẹ cô đã bắt đầu lo lắng về những cậu thiếu niên làm phiền con gái nên khi tan học nên đều đích thân đưa đón, may thay Thời Nghi chỉ thích đọc sách và đàn tranh, ngoài ra không có sở thích nào khác. Vậy nên mẹ cô chỉ cần đề phòng mấy tên nhóc ở ngoài chứ không cần quản lý cô con gái yêu xem có theo đuổi ai không.

“Có lúc mẹ con rất mâu thuẫn.” Bố cô cười, bổ sung: “Đôi khi sợ tiêu chuẩn của con quá cao, không có ai đạt được, đôi khi lại sợ vì con quá xinh đẹp nên dễ bị những người có tiền có thế lợi dụng.”

Thời Nghi cười khúc khích: “Không thể nào, con đâu có ham tiền.”

Người đã từng trải qua vòng luân hồi sinh tử căn bản không bị điều khiển bởi vật chất, bằng không thật uổng phí một lần gõ cửa điện Diêm Vương.

Lúc xe tới được trạm thu phí, cuối cùng họ cũng biết nguyên nhân của vụ tắc đường. Có tới ba trạm thu phí đều bị ngăn ra, trong đó có một trạm để trống, còn hai luồng đường bên cạnh xe cộ qua lại không ngớt.

“Xe ưu tiên sao?” Mẹ cô hỏi.

“Có lẽ không phải.” Bố cô đột nhiên nhớ ra lời chú cô: “À, Thời Phong nói mười ngày gần đây Trấn Giang có một số đại gia tới đầu tư hạng mục nào đó.”

Mẹ cô cảm thấy càng kỳ lạ hơn: “Nơi như Trấn Giang này có thể đầu tư hạng mục gì chứ?”

“Không phải đầu tư vào Trấn Giang, chỗ này chỉ là địa điểm họp hội nghị thôi.” Bố cô giải thích đơn giản. “Chi phí thuê nhân công Trung Quốc là rẻ nhất thế giới, rất nhiều doanh nghiệp đa quốc gia đều xây dựng công xưởng của mình tại Trung Quốc rồi bán sản phẩm ra nước ngoài, vì vậy ngành phát đạt nhất tại vùng tam giác Trường Giang chính là công nghiệp chế tạo.”

Thời Nghi cười: “Đó chính là nguồn gốc của từ made in China.”

“Cũng gần như vậy.” Bố cô là giảng viên đại học, tất nhiên quan tâm đến vấn đề này, lý luận đâu ra đấy. “Có điều mấy năm gần đây, tiền lương công nhân tăng một cách chóng mặt, các doanh nghiệp bắt đầu có xu hướng chuyển tới khu vực Đông Nam Á. Vì thế, rất nhiều xí nghiệp nhỏ phải đóng cửa, có lẽ chỉ khoảng năm năm nữa thôi, ngành chế tạo lắp ráp sẽ sụp đổ. Công nhân thất nghiệp, nhà máy đóng cửa, vùng đồng bằng châu thổ chấn động, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân.”

“Được rồi, được rồi.” Mẹ cô bắt đầu cảm thấy đau đầu. “Chuyện này và tắc đường có liên quan gì đến nhau chứ?”

“Vì thế mới có chuyện mời các nhà đầu tư đến.” Bố cô cười. “Đây chính là sức hấp dẫn của môn Kinh tế học, con có thể dự đoán được sự suy thoái kinh tế từ nhiều năm trước, tất nhiên cũng sẽ tìm được nhiều cách để ngăn không cho nó xảy ra.”

“Rất có tầm nhìn.” Thời Nghi bình luận.

“Không chỉ tầm nhìn mà phải có năng lực thật sự mới thu hút được nguồn vốn đầu tư.” Bố cô kết luận.

Thời Nghi “dạ” một tiếng: “Quan trọng hơn là thiện chí muốn cứu vãn nền kinh tế.”

“Đúng, thiện chí.”

Cuộc trò chuyện của hai bố con khiến mẹ cô phì cười. Trong lúc họ nói chuyện, có mấy chiếc xe màu đen rất sang trọng từ xa đi tới, tốc độ không nhanh, thậm chí chưa đạt đến mức tối thiểu được quy định cho các phương tiện trên đường cao tốc, nhưng vẫn có nhiều xe tránh đường.

Mấy chiếc xe đi thẳng tới trạm thu phí duy nhất bỏ trống.

Biển số xe vụt qua, Thời Nghi nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy rất giống với xe của Châu Sinh Thần.

Dọc đường đều nói chuyện như vậy, cuối cùng họ cũng ra khỏi đường cao tốc.

Đến nghĩa trang cũng đã chín giờ, hành trình hơn hai tiếng đã kéo dài tới bốn tiếng. Thời gian tảo mộ không lâu, lần này bố mẹ cô tới cũng là muốn gặp mặt các chú, các bác bên nhà nội. Trong những bậc cha chú ấy, nhà chú út có mấy nhà máy sản xuất, cũng là người khá giả nhất, nên chú rất vui vẻ nhận nhiệm vụ chiêu đãi anh em họ hàng.

Các bác các chú ngồi nói chuyện trong phòng khách, Thời Nghi cảm thấy nhàm chán bèn đi vào phòng của em họ.

Cô gái nhỏ học cấp ba đang chăm chú làm bài, nhìn thấy cô thì rất vui mừng, kéo tay lại muốn cô giúp mình xem đề văn. Thời Nghi nhìn qua thì thấy đề có liên quan đến tiết Thanh minh, thật là hợp cảnh.

Cô nghĩ một lúc rồi viết dàn ý đưa cho em họ. Vừa đặt bút xuống, nhìn thấy trong góc bàn học có vài tấm thiệp mời. Đây chính thiệp mời mà ban nãy bố cô có đã nói, phần lớn đều là các doanh nghiệp đa quốc gia, thậm chí còn có rất nhiều các doanh nghiệp không liên quan gì đến ngành công nghiệp chế tạo. Bình thường Thời Nghi không chú ý đến những việc này, nhưng con dấu của tấm thiệp lại rất thu hút cô.

Con dấu khắc gỗ in màu.

Bản khắc chuyên để in lên thiệp mời, được làm thủ công.

Nhưng bản Thời Nghi đang cầm trong tay không phải là bản chính, ít nhất không phải là thiệp mời tận tay những đại gia tài chính mà chỉ là bản photo dành cho bên ngoài.

Thứ thu hút ánh nhìn của cô nhất trên bản khắc là chữ “Châu” được viết theo lối tiểu triện.

Là Châu, không phải Châu Sinh.

Nhưng tại sao cô lại nhớ tới anh?

Người Thời Nghi nghĩ đến là Châu Sinh Thần, khiêm tốn nhưng không giống với bất kì ai.

“Chị à, điện thoại…” Cô bé đang vùi đầu làm bài tập nhắc, “là điện thoại của chị.”

Cô bừng tỉnh, cầm điện thoại lên xem, lòng bỗng nhiên rộn ràng. Có em họ ở đây nên cô ngại hắng giọng, cứ như vậy nghe điện thoại luôn.

“Thời tiểu thư, xin chào.” Là giọng của người lái xe dạo nọ.

“Chào chú.” Tựa hồ cô rất quen với cách xưng hô này.

Châu Sinh Thần rất nhanh nghe điện thoại: “Xin lỗi em, tôi không thạo dùng di động để gọi điện thoại lắm.”

Cô “ừm” một tiếng: “Không sao.”

“Đang ở Trấn Giang à?”

“Em vừa tới không lâu, làm sao anh biết em ở đây?”

Anh cười: “Lúc em vừa đi qua trạm thu phí là tôi đã biết rồi, nhưng khi đó không có thời gian để nói với em vài câu.”

- Hết chương 2 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.