Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 18: Chương 18




Mọi người xung quanh đều chọn cách im lặng để nghe câu trả lời.

Lần này, những người xung quanh bắt đầu hiểu ra vấn đề, liếc mắt nhìn nhau.

Bầu không khí trong phòng đầy kỳ quái và ngột ngạt, không ai dám làm gì.
Nhiều người đã nhớ ra ngày 8 tháng 6 đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ngày đó là ngày Kinh Hoằng Hiên – người nổi tiếng là không bao giờ dính scandal nhưng đêm đó đã bị chụp được khi ở với một cô gái lạ.

Các bài báo được đăng trong hai ngày và không ai là không biết về nó.

Bọn họ không biết cô gái thần bí kia là ai, nhưng họ đều biết rằng người đó không phải là Mễ Mị.
Những người có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của Phương Kỳ hầu hết đều quen biết nhau vì gia cảnh của mình hoặc các mối quan hệ cá nhân, thậm chí có nhiều người còn lớn lên cùng nhau.
Hầu như mọi người trong vòng tròn này đều biết Mễ Mị và Kinh Hồng Phỉ không ưa nhau.

Hai người trước đó đã không ít lần gây chuyện với đối phương.
Rõ ràng Kinh Hồng Phỉ đã chuẩn bị trước câu hỏi này, chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ hỏi luôn, kết quả Mễ Mị đã gọi luôn cho Kinh Hoằng Hiên và giải quyết thành công.
Nghiêm túc mà nói, với tình tiết ngày hôm nay, dù họ có tin hay không thì đối với Kinh Hoằng Hiên thực sự không thành vấn đề.

Sau này sẽ chẳng ai dám lấy chuyện này ra làm đề tài để đùa giỡn nữa.

Vì cả hai đã bác bỏ tin đồn ngay trước mặt nhiều người.
Không chờ mọi chuyện lắng xuống thì đột nhiên Mễ Mị hỏi lại, đem nguyên câu hỏi của Kinh Hồng Phỉ hỏi lại bạn trai cô ta.
Trước mặt Kinh Hồng Phỉ, hỏi bạn trai cô tối ngày 10 tháng 6 ở với ai.

Không phải là rõ ràng có vấn đề sao!
Hôm nay thực sự quá tuyệt vời, tất cả đều như một vở kịch lớn!
Ngay cả nhân vật chính trong ngày hôm nay là Phương Kỳ cũng vểnh tai lên, thích thú hóng chuyện, không hề tức giận khi bị mọi người phớt lờ.
Nghĩ đến những điều này, mọi người ở đây đều hướng sự chú ý về phía Mễ Mị, Kinh Hồng Phỉ và bạn trai cô ta.

Với những kinh nghiệm do Kinh Hoằng Hiên truyền đạt, không biết người bạn trai này của Kinh Hồng Phỉ sẽ trả lời như thế nào.
Bầu không khí càng thêm khẩn trương khi mọi người đều đang đoán hôm đấy Tư Niên ở với ai.

Tư Niên có chút bất ngờ khi bị hỏi như vậy, và anh đang nghiêm túc nhớ lại ngày 10 tháng 6 mình làm gì.

Kinh Hồng Phỉ nhìn chằm chằm Mễ Mị với ánh mắt sắc bén.
Mễ Mị không chút sợ hãi, thậm chí còn hướng về phía Kinh Hồng Phỉ mỉm cười một cái.
Tư Niên rũ mắt xuống, dường như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn ôn hòa không thay đổi như trước: "Ngày đó tôi ở cùng một chỗ với Phỉ Phỉ".

Nói xong quay sang Kinh Hồng Phỉ nói: "Hôm đó chúng tôi đi ăn ở cửa hàng sushi ngay trước cổng trường, sau đó anh đưa em đến cổng trường, nhớ không?"
Kinh Hồng Phỉ nghe anh nói, đem ánh mắt chuyển đến trên người bên cạnh, cô theo lời Tư Niên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, và gật gật đầu.
"Ở cùng Kinh Hồng Phỉ đến nửa đêm, tình cảm của hai người tốt thật đấy." Thanh âm của Mễ Mị lại truyền đến, nghe như một lời hâm mộ, nhưng ngữ khí nghe thế nào cũng chỉ là trào phúng, chế giễu.
Lần này sắc mặt Tư Niên cũng có chút không tốt.

Kinh Hồng Phỉ thì trực tiếp đập tay xuống bàn, cả người tràn ngập tức giận.
"Ý cô là sao?"
Mễ Mị không sợ hãi, hỏi ngược lại Kinh Hồng Phỉ: "Tôi nói tình cảm của hai người thật tốt, chẳng lẽ không đúng à?"
Những lời này nghe có vẻ tốt, thế nhưng Mễ Mị nhìn nụ cười cứng ngắc của Kinh Hồng Phỉ thì để lại cho mọi người tự tưởng tượng nốt câu chuyện.
Trong những người ở đây thì vẫn có người có quan hệ tốt với Kinh Hồng Phỉ, không nhịn được nói giúp cô ta: "Cô còn quan tâm tình cảm của người khác hơn cả của chính mình."
Thu Viện Á đang sảng khoái ngồi hóng chuyện, nghe được có người nhảy ra bênh vực Kinh Hồng Phỉ, cô ấy là người đầu tiên phản bác lại: "Lời này của cô nghe như tự tát vào mặt vậy."
Ngụ ý, không biết xấu hổ khi nói người khác?
Dù có ngu ngốc đến đâu, thì bọn họ cũng hiểu rằng có điều gì đó không ổn.

Mắt thấy sắp bùng nổ, ngay lập tức ai đó đã đứng lên hòa giải.
"Nào, tiếp tục chơi đi!"
"Đúng vậy, nào, chia bài thôi."
_ _
Thu Viện Á tiến đến bên cạnh Mễ Mị, thì thầm vào tai cô, hỏi: "Cậu có biết gì không?" Liếc mắt nhìn về phía hai người Kinh Hồng Phỉ.
Mễ Mị ngoài miệng nói: "Tớ không biết gì cả.

Chỉ là nhìn thấy bạn trai của cô ta hiền lành muốn trêu chọc mà thôi." Cô quay đầu lại, chớp chớp mắt, nói với Thu Viện Á.
Cả hai người đều không nói ra.
Nhưng chuyện Tư Niên nói có thật sự đúng sự thật hay không, liền tùy thuộc Kinh Hồng Phỉ nghĩ như thế nào.
——
Giữa buổi tiệc có một đoạn nhạc đệm như vậy, sau đó trò chơi vô vị lại tiếp tục diễn ra.

Qua hai vòng, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay là Phương Kỳ đem lá bài thả lên bàn, mở miệng nói: "Không chơi nữa, đã chơi mấy vòng rồi.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi không quan tâm đến việc bạn mấy tuổi mới cai sữa, mấy tuổi vẫn còn tè dầm, một đêm chơi bao nhiêu lần."
Lập tức có người phụ họa nói đùa: "Đại Kỳ, tôi đã chuẩn bị một loạt câu thật lòng rồi mà cậu không muốn nghe sao, ha ha."
Phương Kỳ cầm những hạt lạc trên bàn ném vào người vừa nói chuyện.

Trong buổi tiệc hôm nay có thật nhiều sự phấn khích.

KTV đã chơi chán rồi, mọi người đề nghị có nên đổi địa điểm để chơi đêm hay không.
Bình thường Kinh Hồng Phỉ thích nhất những loại hoạt động này, nhưng đêm nay, từ sau khi nói thật lòng, cô liền lạnh mặt, cả người âm trầm, cũng không nói lời nào.

Tư Niên vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Kinh Hồng Phỉ mấy câu, nhưng không có tác dụng gì.
"Hôm nay tôi không đi được.

Sau này tôi sẽ bù cho cậu." Lúc mọi người chuẩn bị đổi địa điểm, Kinh Hồng Phỉ tìm Phương Kỳ nói một câu xin lỗi, lại cùng mấy người bạn thân nói chuyện một chút rồi mang theo Tư Niên rời đi đầu tiên.
Khi cô ta đi qua Mễ Mị, đôi mắt cô ta như hàng ngàn con dao phóng lên cơ thể của cô.

Mễ Mị bắt gặp ánh mắt của Kinh Hồng Phỉ lại ngứa miệng muốn nói gì đó.

Khi hai người đi qua nhau, Mễ Mị nhẹ nhàng nói nhỏ một câu vào tai của Kinh Hồng Phỉ.

Kinh Hồng Phỉ trong phút chốc bị đứng hình, nhưng nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường.

Cô ta đi nhanh rời khỏi đây mà không quay đầu lại.
Hôm nay chiếc kim này đúng lúc đâm vào "lốp xe dự phòng" Tư Niên.

Mễ Mị không khỏi mong chờ rằng liệu bọn họ có làm điều gì bất ngờ không?
Sau khi Kinh Hồng Phỉ và bạn trai rời đi, Mễ Mị cũng cảm thấy vô vị.

Cô thực sự không muốn đi chơi, nên cũng tìm lý do để rời đii.
——
Đèn đường vừa bật, trên đường, xe cộ qua lại như dòng nước, ánh đèn sáng rực rỡ, Mễ Mị giơ tay lên nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ.

Bây giờ đã là thời điểm sau giờ tan tầm.
Hôm nay cô đi nhờ xe Mễ Quan.

Lúc này muốn về nhà chỉ có thể gọi taxi.
Những chiếc xe nối đuôi nhau lướt qua trước mặt cô, Mễ Mị mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn quỷ mà Kinh Hoằng Hiên nhắn lúc trước.
[Lần sau nếu có cơ hội em có thể bồi thường cho tôi đêm đó.]
Cứ nhìn thấy dòng tin nhắn này cô lại thấy nổi da gà!
Do dự một lát, Mễ Mị gọi điện thoại cho anh.
"Alo"
Điện thoại được kết nối chỉ sau một giây, Mễ Mị còn đang ngơ ngác không kịp phản ứng.
"Mị Mị?"
"Ừm..." Mễ Mị hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen: "Anh tan làm chưa?"
Vừa dứt lời, Mễ Mị ảo não nhắm mắt lại, muốn cắn đầu lưỡi mình.

Bây giờ trời đã tối, làm sao có thể chưa tan làm được cơ chứ!
Quả nhiên, Kinh Hoằng Hiên ở đầu dây bên kia bị lời nói ngu ngốc của cô chọc cười.

Mễ Mị vội vàng nói lại: "Ý em là, anh có phải tăng ca không?"
"Không có, em lại muốn hẹn anh đi cửa hàng thức ăn nhanh sao?" Giọng nói trầm ấm của Kinh Hoằng Hiên vang lên, bởi vì lẫn chút ý cười mà trở nên nhẹ nhàng dễ nghe hơn.
"Không! Anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều." Mễ Mị bĩu môi.
"Được rồi, vậy để anh mời em đi ăn đồ Tây."
"???"
——
Kinh Hoằng Hiên cúp máy, khóe miệng mang theo ý cười mà chính anh cũng không nhận ra được.
Anh mở tin nhắn Mễ Mị gửi cho anh ra, và đọc lần lượt từ trên xuống.

Anh vẫn còn nhớ rõ, bởi vì cô gọi và nhắn tin cho anh quá nhiều làm ảnh hưởng đến mình nên anh đã ở ngay trước mặt Mễ Mị kéo cô vào danh sách đen.

Anh đã nói gì vào thời điểm đó?
"Mễ Mị, em muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Nh sao."
Ừm...!Dường như sau đó cô cũng biết điều mà ngoan ngoãn hơn.
Vì vậy, bây giờ đã được thay đổi thành một lời chào cố định? Kinh Hoằng Hiên không khỏi lắc đầu.
Vẫn còn quá ngốc, cô không biết rằng bây giờ đã qua giờ tan làm của anh lâu rồi.
Bọn họ cũng chỉ hơn nửa năm không gặp? Sao anh có cảm giác cô đã thay đổi rất nhiều.

Đôi khi vẫn có những tật xấu nhỏ không thể thích được, nhưng đã trở nên tươi tắn và không còn u buồn như xưa nữa.
Mễ Mị, thật sự là càng ngày càng thú vị.
Kinh Hoằng Hiên không chìm đắm trong dòng suy nghĩ vui sướng nữa, trong máy tính truyền đến âm thanh nhận được email.

Anh cất điện thoại di động.
Kinh Hoằng Hiên mở ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong, niềm vui trên khuôn mặt dần dần biến mất.
Anh đưa tay ra nhắn một dòng chữ tiếng anh.
[Tôi sẽ không đồng ý.]
Kinh Hoằng Hiên trực tiếp xóa email, tắt máy tính.

Đứng dậy rời đi.
——
"Em đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi, chờ anh đến đón."
Mễ Mị đáp lời.

Chờ đối phương cúp máy trước, cô mới cúp điện thoại.

Nhìn trái nhìn phải, tìm thấy một quán cà phê liền đi vào, chờ Kinh Hoằng Hiên đến đón cô.
Cô cảm thấy khó hiểu trước thái độ của Kinh Hoằng Hiên, không biết rốt cuộc anh có ý gì.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Kinh Hoằng Hiên rất ít, rất ít khi chủ động hẹn cô đi chơi.

Cơ bản đều là nguyên chủ chủ động tìm đến Kinh Hoằng Hiên.

Sau khi lớn lên, Kinh Hoằng Hiên vội vàng học hành và công việc, thời gian càng thêm eo hẹp.

Nguyên chủ từng vì muốn gặp Kinh Hoằng Hiên nên đã liên tục gọi điện cho anh, bị anh nghiêm khắc cảnh cáo qua.
Nhưng mà, vừa rồi Kinh Hoằng Hiên chủ động hẹn cô? Đây là tình huống chết tiệt gì thế này...
Mễ Mị cảm thấy khẩn trương, đưa tay lên che môi.

Cô bắt đầu lo lắng có phải mình bị phát hiện ra rồi không, có phải mình đã làm điều gì quá lộ liễu không mà bị Kinh Hoằng Hiên nghi ngờ? Anh là một người thông minh và rất nhạy cảm...
Đôi mắt to tròn của Mễ Mị tràn ngập lo lắng.


Xong rồi, nếu bị Kinh Hoằng Hiên nghi ngờ thân phận, anh có phải hay không sẽ trực tiếp ra tay loại bỏ cô!
Càng nghĩ càng thấy sợ, loại chuyện này cô không thể để cho nó xảy ra!
Mễ Mị bắt đầu tự tẩy não chính mình: Mình là Mễ Mị, mình là Mễ Mị, mình là Mễ Mị...
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc chờ đợi ánh mắt của cô không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe quen thuộc của anh vừa xuất hiện, Mễ Mị lập tức nhận ra.
Quả nhiên, không bao lâu sau, điện thoại di động của cô hiện lên cuộc gọi của Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên dẫn cô đến một nhà hàng phương Tây sang trọng và đắt tiền.

Trên đường đi Mễ Mị luôn nhớ kỹ quy luật sinh tồn của mình:
Tất cả mọi thứ lấy Kinh Hoằng Hiên làm chủ, tất cả hành động phải chiều theo ý của Kinh Hoằng Hiên.
Đúng vậy! Thích! Tình yêu!
"Em ăn bò bít tết được không?" King Hoằng Hiên tao nhã hỏi cô.
"Được." Mễ Mị lại nói thêm với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Chín bảy phần, cảm ơn."
Kinh Hoằng Hiên gật đầu với nhân viên phục vụ.
Hôm nay anh vẫn mặc một bộ vest đen lịch lãm và sang trọng, dưới ánh đèn vàng của nhà hàng Tây thậm chí cô còn nhìn thấy toàn thân anh phát ra một loại ánh sáng.
Mễ Mị chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc Kinh, người đang ngồi đối diện với cô.
Đẹp trai, giàu có, thông minh, khôn ngoan và là quý công tử vạn người mê.

Không có gì ngạc nhiên khi nguyên chủ yêu anh ta say sắm và còn rất nhiều người cũng muốn được lấy anh làm chồng.
Thế nhưng, người đàn ông hoàn mỹ này cuối cùng chỉ thuộc về nữ chính Nghê Nhất Lâm.

Giữa họ...
Đêm đó!
Mễ Mị trong nháy mắt cảm thấy không thể đối diện với Kinh Hoằng Hiên được.
Trong lòng cô, Kinh Hoằng Hiên đã thông đồng với Nghê Nhất Lâm! Hai người này hợp tác lừa gạt cô, còn giả vờ không có việc gì.

Nói không chừng hiện tại hai người này đã yêu nhau nhưng không muốn cho ai biết.
Nghĩ như vậy Mễ Mị liền cảm giác rất tức giận, một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy toàn thân cô, lên thẳng trên đỉnh đầu và sắp phun ra ngoài.

Cô im lặng thưởng thức bữa ăn, không dám nói tiếng nào sợ bị Kinh Hoằng Hiên phát giác được điều kỳ lạ.
Kinh Hoằng Hiên có chút buồn bực, sao cô lại trông không vui lắm.

Nghĩ như vậy, anh bắt đầu chủ động bắt chuyện.
"Hôm nay em làm gì vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật Phương Kỳ nên tụ tập một chút." Nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, cô nói thêm một câu: "Kinh Hồng Phỉ còn mang theo bạn trai đến." Nói xong cô nhìn Kinh Hoằng Hiên, muốn xem phản ứng của anh ta.
Tư Niên chính là lốp dự phòng của Nghê Nhất Lâm, không biết Kinh Hoằng Hiên có biết hay không.
Kinh Hoằng Hiên gật gật đầu, nhìn trông không có điều gì khác thường.
Mễ Mị không nhịn được hỏi: "Anh không quan tâm em gái anh có bạn trai sao?"
"Nó có bạn trai thì liên quan gì đến anh."
"Anh không sợ em gái anh bị lừa à? Nếu bạn trai của em gái anh là một tên cặn bã thì sao? Hoặc trong lòng anh ta có người khác thì sao?" Ví dụ như nữ chính!
"Chẳng có chuyện gì liên quan đến anh." Kinh Hoằng Hiên vẫn trả lời như lúc đầu "Em từ khi nào bắt đầu quan tâm Kinh Hồng Phỉ vậy."
"Em không phải quan tâm cô ta, em chỉ là.." Mễ Mị rối rắm không biết diễn đạt như thế nào, cuối cùng dứt khoát nhỏ giọng lầm bầm: "Đàn ông đều không phải thứ tốt đẹp."
Kinh Hoằng Hiên rất tự nhiên gật đầu.
Mễ Mị: Tệ nhất chính là anh!
"Đã nghĩ ra đáp án chưa?" Kinh Hoằng Hiên bỗng nhiên nói.
"A?" Anh đột nhiên hỏi một câu hỏi khó hiểu làm Mễ Mị hoang mang.
"Trước đây em đến công ty của anh.

Anh không nói lý do mà muốn em đoán tại sao lại tuyển Nghê Nhất Lâm vào làm.

Anh không phải cũng đã nói lần tới nhớ nói với anh đáp án sao? Bây giờ đã đoán ra được chưa?" Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị, chậm rãi nói từ đầu đến cuối.

Mễ Mị lúc này mới giật mình phát hiện chuyện này đã sớm bị cô quên từ lâu.
Thực sự thì trí nhớ của anh không cần quá tốt như vậy.
Kinh Hoằng Hiên vẫn nhìn cô, giống như anh vô cùng cố chấp với câu trả lời này của cô.
Mễ Mị nhìn khuôn mặt của anh, liên tưởng đến thủ đoạn của Nghê Nhất Lâm, và bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn.
Cô quyết định mạo hiểm.
"Anh..."
Kinh Hoằng Hiên chờ cô nói.
Mễ Mị hít thở sâu một hơi, rốt cục nói ra miệng: "Là cô ấy quyến rũ anh trước đúng không."
"Em không trách anh, trước khi chúng ta kết hôn, anh nhất định phải cắt đứt quan hệ với cô ta.

Em sẽ giả vờ coi như chưa từng xảy ra chuyện đó." Nói ra được điều này cô mới thả lỏng được chút.
Ôi, bỏ qua được mới là lạ.
Vẻ mặt bình tĩnh của Kinh Hoằng Hiên sau khi nghe cô nói bỗng chốc sụp đổ, tay anh cứng đờ cầm chiếc nĩa bạc, vẻ mặt khó tin nhìn Mễ Mị.

"Em cho rằng, anh đã ngủ với cô ấy?" Nói xong anh thấy chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Kinh Hoằng Hiên dùng tay gõ nhẹ vào đầu Mễ Mị, thật muốn biết trong đầu cô ngày ngày đều suy diễn lung tung, vớ vẩn gì.
Mễ Mị vừa định nói, em không nghĩ như vậy.

Kinh Hoằng Hiên trong nháy mắt biến sắc, anh lạnh giọng hỏi cô.

"Ai đã nói gì với em?"
Mễ Mị hoàn toàn cảm thấy bối rối.

Ấp úng mở miệng: "Không ai nói gì với em..."
"Em gái Tiểu Mễ của anh, người cùng anh lớn lên từ nhỏ, sẽ không có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy..."
!!!

Mễ Mị giật mình.

Cô bình tĩnh nói ra suy đoán của mình: "Thực sự không có! Chính là, Nghê Nhất Lâm kia tiếp cận anh, em đã điều tra cô ta, cảm giác cô ta rất kỳ quái, em đoán anh có thể đang lợi dụng cô ta làm mồi nhử..."
"Ừm, đây chính là câu trả lời của em à." Kinh Hoằng Hiên chậm rãi gật đầu, cầm ly rượu vang bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Khí lạnh trong ánh mắt dần tan ra.
Haiz....Vẫn còn một cái hố đang chờ cô nhảy vào.

Lại lừa gạt cô...
Mễ Mị quả thực muốn quỳ gối vái lạy Kinh Hoằng Hiên.

Hiện tại cô thà đối mặt với bò bít tết chín ba phần, cũng không muốn đối mặt với mặt Kinh Hoằng Hiên.
Quá mệt mỏi, ăn một bữa ăn thực sự quá mệt mỏi...
——
Kết thúc bữa tối đầy căng thẳng, mệt mỏi này, Mễ Mị cảm thấy cả người mất hết sức sống.

Cô im lặng ngồi trên xe, chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Kinh Hoằng Hiên lần này đưa Mễ Mị đến cửa nhà.

Sau khi nói lời tạm biệt với anh, Mễ Mị xoay người như một con mèo nhỏ lách vào trong cửa.
Rầm một tiếng.

Cửa lớn đóng lại trước mắt Kinh Hoằng Hiên, không có một chút lưu luyến.
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, xoay người đi về phía xe.

Trước khi lên xe, anh quay lại và thấy căn phòng của Mễ Mị đã sáng đèn.
Một ngày nào đó, tôi sẽ để em nói ra sự thật.
Khởi động xe, chạy dọc theo làn đường của vườn hoa Mễ gia rời khỏi biệt thự.
——
Cửa lớn khép lại phía sau Mễ Mị, cô dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng về đến nhà!
Mễ Mị thở hắt ra một hơi, thoát khỏi Kinh Biến Thái trong nháy mắt cô như được hồi sinh trở lại, chạy nhanh về phòng của nàng.
Cả ngày hôm nay đều lãng phí trên người hai anh em nhà họ Kinh, làm hao mòn hết tế bào não của cô.

Cô phải nhanh chóng đi tắm và thư giãn.
Trong bồn tắm ấm áp thoải mái, Mễ Mị thoải mái thở dài, thiếu chút nữa trực tiếp ngủ quên.

Ngâm gần nửa tiếng đồng hồ, Mễ Mị rửa sạch người và bước ra khỏi phòng tắm.
Cô đang đắp mặt nạ thì chuông điện thoại vang lên.
Là ai vậy! Mễ Mị phiền não liếc mắt một cái.
"Alo?"
Cô trả lời điện thoại nhưng người ở đầu dây bên kia không nói gì.

Mễ Mị cảm thấy xem thường, liếc mắt nhìn trời một cái.
"Nói đi.

Có chuyện gì vậy?"
"Cô nói như vậy với tôi là có ý gì?"
"Tôi đã nói gì với cô?"
"......"
"Ngọc trai."
Mễ Mị giả vờ ngạc nhiên: "Ôi! Tôi nhớ ra rồi! Đó là ngọc trai."
"Cô rốt cuộc có ý gì!"
"Kinh Hồng Phỉ, tôi nghĩ rằng cô biết nhiều về chiếc vòng ngọc trai ấy hơn tôi mới đúng.

Để tôi nhắc nhở cô một lần nữa." Mễ Mị không còn giả ngu nữa, khẽ cười ra tiếng với người ở đầu dây bên kia.
"Phòng trộm nhưng lại không để ý người bên cạnh mình."
Mễ Mị không đợi người Kinh Hồng Phỉ phản ứng lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Ha ha.

Lúc cô rời đi, cô nói hai từ "ngọc trai" vào tai Kinh Hồng Phỉ.

Sở dĩ cô khẳng định Kinh Hồng Phỉ biết chiếc vòng ngọc trai ấy, là bởi vì trong tư liệu Đổng Hàng đưa cho cô có nhắc tới một chuyện thú vị.
Đổng Hàng vì điều tra tin tức của ba người ở Khánh Đại cho cô, nên đã ăn cơm ở căn tin Khánh Đại, mà ngay bên cạnh anh ta lại là bạn cùng phòng của Tư Niên.

Họ nói rằng Tư Niên gần đây đang mài những viên ngọc trai để làm thành một chiếc vòng.

Bạn cùng phòng này vụng trộm nói cho Kinh Hồng Phỉ biết.

Bọn họ đều cho rằng Tư Niên làm chiếc vòng này để tặng người bạn gái hiện tại của anh.
Mễ Mị thở dài cảm khái, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu.
Vòng đeo tay ngọc trai kia Kinh Hồng Phỉ đã biết từ sớm.

Cô ta vẫn đang chờ đợi Tư Niên tặng cho mình.

Chậc chậc.
Thời gian gần đây cô đã quá bận rộn, đây là lúc cô để cho bản thân mình được nghỉ ngơi.

Mễ Mị hưng phấn nhảy lên giường nằm và đếm đếm ngược thời gian
Ngày hôm qua nội dung của cuốn tiểu thuyết vừa vặn nói đến Nghê Nhất Lâm cùng người đứng đằng sau câu chuyện.

Hôm nay không biết có thể đem người đứng sau màn kịch này lôi ra ánh sáng hay không!
Nửa giờ sau.
Mễ Mị mở to mắt, quen thuộc đi đến bên bức tường, mở bảng trắng ra, viết ở phía dưới câu lạc bộ Thịnh Vượng:
Ba ngày sau, phòng trà Thanh Vận.
——
Sau khi Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ KTV.

Sự nóng nảy mà cô đã kiềm chế cuối cùng đã bộc phát, lớn tiếng chất vấn Tư Niên đêm đó rốt cuộc có làm chuyện gì xấu sau lưng cô hay không, vì sao Mễ Mị lại hỏi câu đó!
Tư Niên một mực khẳng định đêm đó sau khi anh đưa cô về thì quay lại ký túc xá luôn.

Chỉ vì một vài lời nói của người khác mà bọn họ liền nóng giận cãi nhau, niềm tin giữa hai người họ rất mỏng manh.
Hai người cãi nhau một trận, chia tay trong bầu không khí không hề vui vẻ.
Kinh Hồng Phỉ chạy xe một mạch về, nhớ lại hai từ mà Mễ Mị nói bên tai cô trước khi rời đi.

"Ngọc trai."
Ngọc trai!
Kinh Hồng Phỉ dùng sức nhắm mắt lại.

Mễ Mị có thể nói ra hai chữ này, thì chắc chắn cô ta đã biết được điều gì đấy.

Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được, gửi tin nhắn cho Mễ Mị.
[ Ngọc trai có nghĩa là gì?]
5 phút sau.
[ Làm sao cô biết ngọc trai?]
3 phút sau.
[Trả lời!]
10 phút sau...
Kinh Hồng Phỉ tức giận đá đổ ghế thấp bên chân, trực tiếp gọi điện thoại!
......
Kinh Hồng Phỉ cúp điện thoại, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Lại mở mắt ra, cô mở danh bạ, gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tư Niên.
"Trương Khâm, mình là Kinh Hồng Phỉ.

Cho mình hỏi Tư Niên, anh ấy đã về ký túc xá chưa?"
"Cậu ấy chưa về.

Hai người không đi ra ngoài cùng nhau sao?"
"Thật ra...vừa rồi mình và Tư Niên cãi nhau..." Giọng của Kinh Hồng Phỉ trầm xuống, nghe có chút xót xa, lại có chút hối hận: "Anh ấy còn làm tặng mình chiếc vòng đeo tay ngọc trai lâu như vậy...!Cũng trách mình tính tình không tốt...!Ai..."
Trương Khâm vừa nghe những lời này, lập tức hóa thân thành anh trai tri kỷ, vội vàng nói: "Ai nha, vợ chồng cãi nhau thôi mà, bình thường! Nói rõ ra là được rồi.

Cậu yên tâm, Tư Niên tuyệt đối thích cậu! Đêm đó cậu ấy vội vàng chạy về ký túc xá, cầm đồ liền chạy ra ngoài, vẻ mặt hưng phấn tràn ngập mùa xuân, chúng tớ đều có thể nhìn ra, ha ha!"
Khuôn mặt Kinh Hồng Phỉ khó coi, tay cầm di động bắt đầu run rẩy, mạnh mẽ ngăn lại thanh âm run rẩy: "Được rồi, cảm ơn cậu Trương Khâm.

Xin đừng nói cho Tư Niên biết mình gọi điện thoại cho cậu, để mình đi tìm anh ấy nói chuyện hòa giải."
Trương Khâm cúp điện thoại, tặc lưỡi.

Bất quá, không ai nghĩ được rằng lúc trước Tư Niên bị tiểu hồ ly này bắt được.

Bây giờ tiểu hồ ly biến thành hồ ly rồi, anh ta không nghĩ điều đó lại xảy ra! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Câu nói đó quả thực không sai!
Đúng lúc này Tư Niên đẩy cửa ký túc xá ra đi vào.
Trương Khâm nghĩ đến vừa rồi đã hứa với Kinh Hồng Phỉ là sẽ không nói với Tư Niên, nhưng nghĩ đến người con gái yếu đuối, giọng nói run run như sắp khóc làm hắn không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
"Lão tam này, cậu đang yêu đương, khó tránh khỏi sẽ cãi nhau, chúng ta là đàn ông thì nên nhường phụ nữ chút, đừng để con gái người ta phải đau lòng."
Tư Niên vừa vào cửa liền nghe thấy những lời nói như vậy, do dự nhìn hắn, mở miệng hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Được rồi! Chúng ta là anh em trong cùng ký túc xá, các cậu đừng cố giấu nữa.

Vừa rồi Kinh Hồng Phỉ gọi điện thoại cho tớ, nói hai cậu cãi nhau, cô ấy rất lo lắng cậu, cũng hối hận, đang muốn tới tìm cậu để làm hòa.

Cậu nói xem cậu có thể vì người ta thức trắng đêm để làm vòng tay, vì vậy đừng để những chuyện nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai."
Tư Niên rất ngạc nhiên khi nghe tin Kinh Hồng Phỉ gọi điện cho Trương Khâm để nhận lỗi.

Khi nghe thấy cậu ấy nhắc đến chiếc vòng, anh lại cảm thấy chột dạ.

"Tớ hiểu rồi.

Cậu đừng nói chuyện về chiếc vòng tay cho cô ấy biết."
Trương Khâm nghĩ rằng anh xấu hổ nên không muốn cho cô ấy biết mình tự tay làm chiếc vòng.

Nở nụ cười đáp ứng: "Tớ hiểu rồi!"
——
Kinh Hồng Phỉ đi tới ký túc xá của Nghê Nhất Lâm.

Bây giờ còn một tháng nữa là tốt nghiệp năm cuối, ký túc xá cơ bản không có ai.

Chỉ có một cô gái đang xem một chương trình tạp kỹ.
"Nhất Lâm đâu?"
"Cô ấy không có ở đây.

Hình như cô ấy vừa kiếm được một công việc ở khách sạn, mà công việc đấy cần được đào tạo mới vào làm được, cô ấy đi đào tạo rồi."
Kinh Hồng Phỉ gật đầu.

Miễn cưỡng mỉm cười với bạn cùng phòng của Nghê Nhất Lâm: "Tôi đến đây để tìm một món đồ.

Cô cứ làm việc của mình đi."
Bạn cùng phòng biết quan hệ hai người bọn họ khá tốt, cũng không để ý nhiều, xoay người tiếp tục xem chương trình tạp kỹ, trong nháy mắt ký túc xá nhỏ tràn ngập âm thanh của chương trình.
Kinh Hồng Phỉ nhìn chiếc giường ngăn nắp của Nghê Nhất Lâm.

Cô ấy rất gọn gàng và ngăn nắp, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy.

Kéo ngăn kéo tủ ra, đồ đạc bên trong cũng được sắp xếp gọn gàng.

Trong ngăn kéo có một hộp trang sức vuông vắn.

Cô mở ra, bên trong là một ít đồ trang sức và một vài món phụ kiện nhỏ.

Ngoài ra cô còn nhìn thấy một chiếc hộp có khóa.
Kinh Hồng Phỉ liếc nhìn người bạn cùng phòng của Nghê Nhất Lâm, thấy cô ta không nhìn qua bên này.

Cô bèn lấy ra chiếc chìa khóa đã chuẩn bị sẵn, thử một vặn một vài lần.

Cái hộp liền mở ra.
Bên trong có một đôi khuyên tai vàng trắng xinh đẹp, lắc tay hạt trân châu, dây chuyền, vòng cổ bằng vàng, khuyên tai ngọc trai, vòng tay vàng, cùng với một chuỗi vòng tay ngọc trai, đặc biệt bắt mắt.
Kinh Hồng Phỉ vuốt ve chuỗi vòng ngọc trai kia, cơn tức giận trong ánh mắt chực chờ tràn ra.
Mễ Mị không lừa cô.
Bạn trai và bạn thân của mình đều đang lừa dối mình
A.
Cạch! Kinh Hồng Phỉ ném chiếc vòng trở về, một lần nữa đóng chiếc hộp lại.
Được rồi, tốt lắm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.