Một câu nói có vẻ như vô tình của Kinh Hoằng Hiên khiến trong lòng Mễ Mị nóng lên một cách kỳ lạ. Ánh hoàng hôn rực rỡ rọi một lớp sáng dày lên người anh, kéo cái bóng của anh dài đến bên người cô.
Anh ngồi bó gối ở trên mặt đất, trong tay cầm dụng cụ, trước mặt là khung cho mèo leo chưa ráp xong.
Mễ Mị dường như có thể nhìn thấy Đường Đường vểnh đuôi quanh người Kinh Hoằng Hiên, làm nũng nhõng nhẽo với anh. Còn cô thì ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ, cảm giác thỏa mãn lấp đầy lồng ngực.
Có lẽ ý nghĩa của việc cô xuyên không là như thế này chăng? Nuôi một con mèo, tìm thấy người mình yêu. Đơn giản nhưng hạnh phúc.
Cô khoanh hai tay lại, lười biếng nằm sấp trên bàn nấu ăn si mê nhìn từng động tác của Kinh Hoằng Hiên, dáng vẻ như mãi mãi cũng không bao giờ chán.
Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên, Mễ Mị hoàn hồn, chạy ra cửa, mở khoá cửa, đồ ăn đến rồi.
“Xin chào, mời cô ký nhận.” Anh chàng shipper cầm hai túi thức ăn đựng hộp đồ ăn đứng ngay trước cửa. Mễ Mị vừa định đưa tay ra nhận, sau lưng đột nhiên có một cánh tay thon dài đưa ra, cẳng tay đã xắn ống tay áo lên, chặt chẽ có lực đưa ra, lòng bàn tay rộng lớn che lấp tay cô, nhận lấy túi thức ăn trước khi cô kịp lấy.
Mễ Mị nghiêng đầu nâng mắt lên, quai hàm góc cạnh rõ ràng của Kinh Hoằng Hiên hiện ra ngay trước mắt cô.
“Đồ để anh cầm, em ký nhận đi.” Khoé môi anh như có như không lướt qua tai cô. Mễ Mị mím môi gật đầu, khoé môi không kìm được mà cong lên: “Ờ, được.”
Mễ Mị ký nhận xong, tiễn anh chàng shipper đi một cách lịch sự, sau đó cô xoay người chạy vào trong phòng khách, phát hiện Kinh Hoằng Hiên đã nhanh nhẹn mở các hộp thức ăn ra, phân ra từng hộp một. Nhìn thấy cô chạy vào anh còn chu đáo kéo ghế ra cho cô ngồi.
Mễ Mị ngồi thẳng lưng như một em bé ngoan ngoãn, chống cằm nhìn anh bận rộn trước sau, cảm thán nói: “Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, ai mà ngờ được Tổng giám đốc Kinh rung chuyển trời đất lại là một người đàn ông của gia đình trong đời sống thường ngày như vậy chứ.”
Kinh Hoằng Hiên bị cô trêu chọc, nở nụ cười nhạt, đưa ngón trỏ ra quẹt nhẹ lên mũi cô một cái: “Đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm trước.”
“Tuân lệnh!”
Bữa cơm này rất hài hoà. Không biết là bởi vì nơi này là nhà của Kinh Hoằng Hiên, hay là do cảm giác kỳ diệu khi đã mở rộng lòng. Bữa cơm đặt đồ ăn ngoài này lại khiến Mễ Mị ăn ra mùi vị của sơn hào hải vị. Một chén cơm đầy nuốt vào bụng, khiến cô no đến chín phần.
“Em ăn no rồi…” Mễ Mị sờ phần bụng đã phồng lên của mình, lười biếng nằm rũ rượu trên sofa, tất cả máu đều dồn về phần bụng, cả người đều bị vây trong cảm giác buồn ngủ.
Kinh Hoằng Hiên thu dọn sạch sẽ phần thức ăn thừa, đi đến bên cạnh Mễ Mị đưa tay ra vuốt bụng cô một cách tự nhiên.
“Có cần đi dạo siêu thị không?”
Hửm? Mễ Mị quay đầu nhìn anh, Kinh Hoằng Hiên nhìn vào mắt cô, động tác tay vẫn không dừng, tiếp tục nói: “Trong nhà không còn gì nữa, anh không biết mua đồ lắm, đúng lúc em ở đây, cùng đi đi.”
“Được. Em thích nhất là đi dạo siêu thị đó.”
Kinh Hoằng Hiên về phòng ngủ thay một bộ đồ thoải mái, cùng Mễ Mị ra khỏi nhà. Hôm nay Mễ Mị mặc áo hoodies màu gạo, đi sóng vai với Kinh Hoằng Hiên, khóe mắt đột nhiên phát hiện, anh cố ý thay một chiếc áo khoác cùng màu với bộ đồ của cô.
Mắt cô chợt liếc nhìn sang người nào đó ở bên cạnh, quả nhiên là không thay đổi được cái tính ngoài lạnh trong nóng.
Nghĩ như vậy, cô đưa tay ra khoác vào cánh tay Kinh Hoằng Hiên, lúc anh cúi đầu nhìn qua, cô nhăn mũi cười nghịch ngợm với anh.
“Em vẫn còn rất no, anh kéo em đi đi.”
“Bế em còn được nữa là.”
“Không cần, mau đi thôi!”
Đối diện chung cư có một siêu thị lớn, đi khoảng bảy tám phút là đến. Chạng vạng là lúc đông người, người ra người vào đều là những người sống ở gần đây. Kinh Hoằng Hiên chủ động nắm lấy tay Mễ Mị, bảo vệ cô ở phía trước. Khi đi ngang qua khu để xe đẩy, anh rút một tay ra để lấy xe.
Kinh Hoằng Hiên cứ như vậy vừa kéo cô đi, vừa đẩy xe nhàn nhã lựa chọn đồ ở các giá để hàng lớn trong siêu thị.
Chỉ riêng vẻ ngoài của hai người đã khiến người ta sáng mắt, bây giờ còn mặc như đồ đôi đi chung với nhau lại càng thu hút người nhìn hơn.
Có không ít người lúc đi ngang qua họ, không kìm được mà quay đầu nhìn nhìn thêm vài lần. Cho dù thế nào, sự kết hợp giữa trai đẹp và gái đẹp đều khiến người khác cảm thấy vui mắt vui tai.
Tất cả sự chú ý của Kinh Hoằng Hiên đều đặt lên người Mễ Mị, dáng vẻ đẩy xe hàng bằng một tay của anh trông vô cùng phóng khoáng, Mễ Mị ở bên cạnh anh ngẩng đầu lên nhìn.
Cô cũng có chú ý đến một vài ánh mắt của những người xung quanh, nói thật, lúc này cô thật sự tự cảm thấy vô cùng tự hào! Dù sao đến một người vô cùng quen thuộc như cô, có lúc nhìn Kinh Hoằng Hiên cũng sẽ thấy kinh ngạc.
Ôi, lần trước đi dạo siêu thị với anh hình như đã là rất lâu về trước rồi.
Lúc đó cô vừa mới xuyên không đến đây, cứ luôn nghĩ rằng anh là nam chính luôn nghĩ cho hồng nhan của mình như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, cô tốn hết công sức để đào ra kịch bản trong thế giới này, đấu tranh trí đấu dũng với Kinh Hoằng Hiên vì muốn thoát khỏi tất cả những chuyện này.
Đó có lẽ là lần đầu tiên cô và Kinh Hoằng Hiên đi riêng với nhau, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ được sự ngại ngùng khi đó. Lúc đó, gặp mặt riêng quả thật giống như đi lên pháp trường vậy, nếu không phải có hệ thống, cô hận không thể cả đời này có chết cũng không qua lại với nhau.
So sánh với hiện tại, mặt bị vả đến không kịp đề phòng. Hiện thực nhấp nháy hết lần này đến lần khác, chạy vòng quanh, cuối cùng vẫn là quay về với vòng tay của người này.
“Cười cái gì?” Kinh Hoằng Hiên cúi đầu dịu giọng hỏi.
Mễ Mị lắc đầu, cảm thán nói: “Nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta đi dạo siêu thị, đã là chuyện của nhiều tháng trước rồi, thời gian qua thật là nhanh.”
“Sau này anh sẽ ngày ngày đi siêu thị với em.”
Lúc này, anh người đúng lúc đi ngang qua giá để socola, Kinh Hoằng Hiên nâng tay rút một hộp socola có nhân bỏ vào trong lòng Mễ Mị.
“Phần quà ngày hôm nay cho em.”
Bởi vì phẫu thuật, Mễ Mị bị cấm ăn những món đồ có nhiều chất béo. Với kiểu người vô cùng nguyên tắc như Kinh Hoằng Hiên, anh nói là phần thưởng thì thật sự là phần thưởng đó!
“Mỗi ngày một miếng, phải đến chỗ anh lấy mới được.” Hộp socola vừa được ném vào lòng cô chưa đến một phút đã bị lấy đi.
“Thôi thì anh đừng nói với em luôn đi!”
Quả nhiên, cô đã vui mừng quá sớm rồi. Cả đời này, cạm bẫy mà cô rơi vào nhiều nhất là bẫy của Kinh Hoằng Hiên.
Hai người đi dạo trong siêu thị một lúc lâu, đi ngang qua cái gì cũng nhìn, giống như là lần đầu tiên đến đây vậy. Siêu thị mà hai người đi dạo như đang thăm quan cố cung vậy.
Đi dạo lâu, mua đồ đương nhiên sẽ nhiều. Cuối cùng hai người mua cả hai xe đồ. Thanh toán xong, không còn cách nào khác, phải thuê xe đẩy hàng của siêu thị mới đẩy được về nhà.
“Người nào không biết còn tưởng là anh chết đói mất.” Đây là lần đầu tiên Kinh Hoằng Hiên mua nhiều đồ từ siêu thị về như vậy, nhìn hai chiếc xe đẩy chất cao như núi, anh thật dở khóc dở cười.
Lúc này, Mễ Mị nhìn chiếc xe đẩy chất đầy, hơi do dự: “Đúng là nhiều quá… Một mình anh vốn dĩ đâu dùng hết. Lãng phí quá…”
Thôi kệ, sắp xếp trước rồi nói sau. Nếu không thì cô đem về nhà một ít cũng được.
Mễ Mị bận rộn phân loại và xử lý những món đồ vừa mua về. Lần này tủ lạnh của Kinh Hoằng Hiên đã bị cô nhét cho đầy ắp, nào là rau quả, trái cây, thức ăn nhanh, thức ăn tươi, đồ ăn vặt, kem.
Hai ngăn giữ tươi suýt nữa đã không để hết. Đợi đến khi cô không dễ gì mới sắp xếp xong tủ lạnh, Kinh Hoằng Hiên ở đằng sau kéo cô đi về phía sofa, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, đồ cứ để ở đó, đợi ngày mai em có thời gian lại đến đây sắp.”
Nói xong, anh ấn cô lên sofa, xoay người đi đến tủ lạnh lấy hai hộp kem ra, mỗi người một hợp ăn với cô.
Mễ Mị vui sướng vô cùng. Bây giờ Kinh Hoằng Hiên đúng là tốt đến không chịu nổi. Trước đây anh cũng rất chiều chuộng cô, nhưng anh vẫn có rất nhiều nguyên tắc của bản thân không thể vượt qua. Còn Kinh Hoằng Hiên bây giờ đã sắp chiều cô đến mức không có não rồi.
Mễ Mị nhìn anh một cách giảo hoạt, suy đoán: “Trước đây có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi không! Ân cần đầy đủ, hừ.”
“Nắm bắt thời gian lấy lòng em đi có biết không? Đợi sau này em nghĩ ra anh đã làm chuyện xấu gì, nói không chừng em sẽ nể mặt biểu hiện trong thời gian này của anh là khoan hồng anh cho anh!” Nói xong, cô múc một miếng kem to ngậm vào miệng.
Cảm giác mát lạnh và mùi vị ngọt ngào của kem khiến cô thỏa mãn đến híp mắt lại.
“Em nói xem muốn phạt anh như thế nào, để anh chuẩn bị trước.”
Lần này đến lượt Mễ Mị bị chặn họng. Cô nhất thời nhanh miệng, nói phạt anh chứ vốn dĩ chưa từng nghĩ tới.
“Đợi em nghĩ đã, đảm bảo khiến anh cả đời không quên.”
“Không cần nghĩ nữa.”
Một giây sau, Mễ Mị cảm thấy vai của mình bị anh ôm lấy, gương mặt đẹp trai quen thuộc càng ngày càng đè xuống gần hơn.
Nụ hôn cứ đến một cách tự nhiên như vậy.
Hộp kem trong tay cô không biết đã bị Kinh Hoằng Hiên cầm lấy để qua một bên từ lúc nào, ngón tay cô đan xen vào tay anh, vuốt dọc xuống theo sống lưng, vòng quanh vòng eo thon gọn mịn màng, cuối cùng, anh nhẹ nhàng ôm cả người cô vào lòng.
Bởi vì vừa ăn kem nên môi của Kinh Hoằng Hiên rất lạnh, đầu lưỡi vẫn còn mùi vị ngọt ngào, lúc dây dưa với cô bùng lên sự quyến rũ giữa băng và lửa. Một lúc sau, chỉ còn lại phần lửa nóng.
Lần này, cô muốn thử chủ động một chút.
Mễ Mị đưa hai tay vòng quanh cổ Kinh Hoằng Hiên, ưỡn người dán sát vào anh, lần đầu tiên chủ động đáp lại.
Kinh Hoằng Hiên hơi sững người, anh dừng lại động tác chủ động tấn công, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn trong lòng một cách vững vàng. Sâu trong đáy mắt anh là sự dịu dàng và sóng trào, khiến cô không kìm được mà đỏ mặt.
Mễ Mị vẫn rất căng thẳng, cô học cách mà Kinh Hoằng Hiên từng dạy cô, thâm nhập vào từng chút một, gặm cắn một cách vụng về. Hơi thở ở mũi cô run rẩy, Kinh Hoằng Hiên cảm thấy tim mình sắp tan chảy rồi.
Hai người không biết từ lúc nào đã đổi thành tư thế Kinh Hoằng Hiên ngồi trên sofa, Mễ Mị nằm sấp trên người anh. Bàn tay Kinh Hoằng Hiên ấn lên eo lên, dung túng để mặc cho con thỏ xấu hổ này làm gì làm với anh.
“Kinh Hoằng Hiên.” Mễ Mị hơi thở dốc: “Trước kia chắc chắn là em cũng vô cùng thích anh.”
“Anh cũng vậy, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng ngậm môi cô, cổ họng tắc nghẽn, trái tim bị bóp lấy.
Trong mắt của Mễ Mị đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Bây giờ em càng thích anh hơn.”
“Sau này, sẽ càng càng thích anh hơn.”
“Mị Mị.” Kinh Hoằng Hiên thở dài vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn của cô: “Hôm nay em không muốn đi nữa à?”
Vừa dứt lời, trời đất quay cuồng, Mễ Mị bị dồn vào một góc sofa, một luồng sức mạnh không thể chống lại phủ xuống, che đi tất cả ánh sáng.