Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 33: Không ăn được nho thì nói nho xanh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc trước Tạ Chiêu viết truyện cũng không thiết lập nguyên quán hai người chi tiết, hiện giờ bất ngờ nghe Sở Dật nói anh ta cũng là người thành phố D, cô rất kinh ngạc.

So với cô, Sở Dật bình tĩnh hơn nhiều, giống như đã sớm biết việc này: “A, trùng hợp như vậy?”

“…” Tạ Chiêu im lặng một chút, nhìn anh ta nói, “Tôi biết rồi, tôi từng khai thông tin ở cục cảnh sát các anh, chắc chắn anh đã biết tôi là người thành phố D từ lâu, sau đó cố ý giả dạng là người thành phố D lôi kéo làm quen tôi chứ gì!”

Lời này làm Sở Dật bật cười: “Tại sao tôi phải lôi kéo làm quen cô?”

Tạ Chiêu nói: “Ai biết được anh? Không phải là anh muốn theo đuổi tôi chứ?”

Sở Dật bật cười vài tiếng, đẩy đầu Tạ Chiêu: “Lúc lái xe nhìn đường, đừng chỉ nhìn tôi.”

Tạ Chiêu: “…”

Người này còn rất tự luyến.

Lái xe đến quán lẩu, Tạ Chiêu tìm vị trí đỗ xe. Sở Dật ngồi vị trí kế bên tài xế, nhìn cô đỗ xe, khẽ nhướng đuôi lông mày: “Kỹ thuật cũng không tệ lắm.”

“Cảm ơn đội trưởng Sở khen ngợi.” Tạ Chiêu lễ phép mỉm cười, “Xuống xe đi.”

Sở Dật cười xuống xe cùng cô, vừa đi vừa nói: “Thời gian này còn sớm, không cần xếp hàng, muộn thêm nửa giờ nữa cô đến, cửa ra vào đều là người xếp hàng.”

Tạ Chiêu nói: “Tôi biết, quán lẩu này ở thành phố D làm ăn được lắm, tôi rất hay ăn.”

Hai người đi theo nhân viên phục vụ đến một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Tạ Chiêu xem menu, bắt đầu gọi món: “Anh ăn kiêng gì không?”

“Không, cô gọi gì tôi ăn đó.”

“Được thôi.”

Tạ Chiêu gọi một lượt những món nổi tiếng trong quán, còn muốn hai bát thạch đá (1), hai phần bánh lương (2). Nhân viên cửa hàng thấy cô còn gọi tiếp, không nhịn được mở miệng nhắc nhở cô: “Hai người gọi nhiều đồ ăn như vậy cũng tương đối rồi. Nếu không đủ, lát nữa có thể gọi thêm, đừng ăn không hết lãng phí.”

(1) Thạch đá (Bingfen)

1 Thạch đá Bingfen

(2) Bánh lương

Hiện giờ trong quán bình thường đều sẽ nhắc nhở khách đừng gọi quá nhiều sợ bọn họ ăn không ht nhưng Tạ Chiêu hiêu ro sức ăn của mình an ủi cô ấy Yên tâm đi ăn ht cô đừng xem thường tôi

Hiện giờ trong quán bình thường đều sẽ nhắc nhở khách đừng gọi quá nhiều, sợ bọn họ ăn không hết, nhưng Tạ Chiêu hiểu rõ sức ăn của mình, an ủi cô ấy: “Yên tâm đi, ăn hết, cô đừng xem thường tôi.”

Nhân viên quán: “…”

Sở Dật ngồi đối diện Tạ Chiêu, cúi đầu loay hoay điện thoại, nghe cô nói thế bật cười: “Lần đầu tiên cô đi ăn cơm với tôi, đều không có gánh nặng hình tượng à?”

“Gánh nặng hình tượng gì?” Tạ Chiêu không ngừng tay gọi món, “Có thể quan trọng hơn tôi ăn no cơm không?”

Sở Dật cười không nói tiếp, Tạ Chiêu chọn món xong, nói với nhân viên quán: “Trước hết thế đi, không đủ chúng tôi gọi thêm.”

“…Được.” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi xuống, nhìn vị khách này rất thon thả, không ngờ sức ăn lớn thế.

“Anh vẫn luôn làm cái gì ở đấy vậy?” Tạ Chiêu uống hớp trà mới rót, thấy Sở Dật một mực ngồi chỗ ấy chơi điện thoại, không nhịn được hỏi một câu, “Là có công việc gì sao?”

Cô cũng hiểu nghề cảnh sát, mặc dù trên danh nghĩa nói là nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại trong cục, anh còn không phải hấp tấp về đi làm sao.

Sở Dật nói: “Tôi đang lướt Qzone (3) của tôi.”

(3) Qzone là một trang web mạng xã hội có trụ sở tại Trung Quốc được Tencent tạo ra vào năm 2005. Nó cho phép người dùng viết blog, ghi nhật ký, gửi ảnh, nghe nhạc và xem video. Người dùng có thể đặt nền Qzone của họ và chọn phụ kiện dựa trên sở thích của họ để mọi Qzone được tùy chỉnh theo sở thích của từng thành viên.

“A?”

“Tìm được rồi.” Sở Dật đưa điện thoại di động của mình tới, nói với Tạ Chiêu, “Không phải cô hoài nghi tôi giả trang người thành phố D lôi kéo làm quen cô sao? Nhìn xem, tài khoản này của tôi là đồ cổ, dùng từ trung học đến bây giờ, trong Qzone còn có rất nhiều ảnh thời kỳ trung học của tôi.”

Trước đại học, Sở Dật vẫn luôn học ở trường học thành phố D, thi đại học, thi đỗ trường cảnh sát ở thành phố A mới tới bên này. Tạ Chiêu nhận điện thoại di động của anh ta nhìn xem, anh ta học trung học ở thành phố D thật. Thành phố D không lớn, toàn thành phố chỉ có mấy trường trung học trọng điểm, mặc dù Tạ Chiêu và Sở Dật không học cùng một trường, nhưng vẫn biết trường học của anh ta: “Anh học Nhất Trung? Tôi học Tam Trung, nghe nói khoa học tự nhiên Nhất Trung các anh tốt lắm.”

“Có tốt hay không cũng không liên quan nhiều tới tôi.”

“Phụt.” Tạ Chiêu bật cười, “Đừng nói mình như vậy, anh có thể thi đỗ Nhất Trung thành tích chắc hẳn cũng không tệ.”

Tạ Chiêu cúi đầu lướt Qzone của Sở Dật: “Phong cách của anh không giống mấy học sinh nam kia gì cả, vậy mà không có mấy lời xuân đau thu buồn, cũng không thầm mến bạn nữ nào.” Tạ Chiêu nói rồi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Nhưng bạn nữ thầm mến anh cũng không ít nhỉ?”

Hình như Sở Dật thuộc đội bóng rổ trường học, phần lớn ảnh trong Qzone đều là đang đánh bóng, nếu không thì là cùng đồng đội ra ngoài vui chơi giải trí, anh ta còn đăng một ảnh giấy khen hăng hái làm việc nghĩa, nhìn ra được từ nhỏ đã tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.

Sở Dật nói: “Nhất Trung học tập gắt lắm, nào có thời gian rảnh rỗi làm những chuyện này. Có thời gian, chẳng bằng tôi nắm chặt đánh thêm hai trận bóng.”

“…Ồ.” Tạ Chiêu nhìn một cái, bỗng nhiên phát hiện không đúng, “Lúc anh học Nhất Trung không có nốt ruồi lệ.”

Cô chọn tấm ảnh chính diện của Sở Dật phóng đại, dưới mắt phải sạch sẽ, nào có nốt ruồi lệ?

Sở Dật nói: “Không có, một năm này nốt ruồi này mới từ từ mọc ra, tôi cũng thấy lạ.”

Tạ Chiêu: “…”

Tạ Chiêu rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Nếu như Sở Dật là Sở Anh Tuấn sinh ra từ tiểu thuyết của cô, vậy anh ta nên có nốt ruồi lệ từ nhỏ, mà không phải một năm này mới bỗng nhiên mọc lên một nốt ruồi lệ; nhưng nếu như anh ta không phải Sở Anh Tuấn trong tiểu thuyết của cô, thế làm sao lại giống hệt thiết lập trong tiểu thuyết của cô?

Nhìn những tấm hình trong Qzone, Tạ Chiêu cảm thấy cũng không thể đối xử với Sở Dật như một người trên trang giấy, anh ta có máu có thịt, có bạn học, có bạn bè của mình, cũng có cuộc sống từ nhỏ đến lớn, anh ta là một người sống sờ sờ.

“Làm gì, nhìn hình tôi đến mê mẩn luôn?” Tiếng trêu chọc của Sở Dật từ đối diện truyền đến, Tạ Chiêu xì một tiếng khinh thường, trả di động cho anh ta.

“Hai vị, nồi lẩu của hai người đây.” Nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu lên, bật lửa cho bọn họ. Rất nhanh đồ ăn cũng được bày lên, Tạ Chiêu cầm điện thoại di động chụp mấy tấm, mới bảo nhân viên phục vụ cho bọn họ.

Nồi lẩu sôi bắt đầu sùng sục, Tạ Chiêu sửa ảnh xong, đăng lên vòng bạn bè.

Lục Thừa Tư không cẩn thận nhìn thấy bài này, để lại bình luận: “Trông chẳng ngon gì cả.”

“…” Tạ Chiêu trả lời anh, “Không ăn được nho thì nói nho xanh.”

“Sao vậy?” Sở Dật vừa nhúng sách bò, vừa hỏi Tạ Chiêu, “Còn nói tôi chơi điện thoại, chính cô không phải cũng chơi đấy thôi? Ăn lẩu cũng không tích cực.”

Tạ Chiêu để di động qua một bên, nhanh chóng nhúng một miếng thịt ba chỉ: “Là Lục Thừa Tư, anh ấy nói nồi lẩu của chúng ta không ngon, tôi thấy anh ấy không ăn được nho thì nói nho xanh thì có.”

Sở Dật “a” một tiếng, hỏi cô: “Có phải từ nhỏ sức khỏe Lục tổng đã không tốt không?”

“Ừ.” Tạ Chiêu gật đầu, nâng đũa nhìn thịt ba chỉ đang nhúng, “Tôi hoài nghi có lẽ anh ấy chưa từng ăn lẩu bao giờ.”

Nói như thế, cô đột nhiên cảm thấy Lục Thừa Tư thật thê thảm.

Haiz, cô không nên nói anh như vậy.

Tạ Chiêu bỏ thịt ba chỉ vào bát gia vị của mình, lại trả lời Lục Thừa Tư: “Ngoan, không ghen tị, chờ anh khỏi mời anh ăn nhé.”

Lục Thừa Tư ngồi trên giường bệnh, tâm trạng phức tạp nhìn câu trả lời này.

Sau đó anh nhận được mười tin nhắn liên tiếp Wechat từ Tạ Chiêu, mỗi một tin đều là một tấm ảnh, tất cả đều là cận cảnh nồi lẩu cô ăn.

Lục Thừa Tư: “…”

Anh gửi mười biểu tượng mỉm cười cho Tạ Chiêu, xem như đáp lễ.

“Lục tổng, làm sao nét mặt của cậu như thế…” Khương Vũ ở trong lòng cân nhắc dùng từ, “Khó mà hình dung như thế.”

Lục Thừa Tư để điện thoại di động xuống, nhìn anh ta hỏi: “Thích ăn lẩu không?”

“Thích.” Anh muốn trò chuyện cái này với anh ta, Khương Vũ lập tức tuôn một tràng, “Quán lẩu ở thành phố A, tôi không dám nói ăn thử toàn bộ rồi, nhưng cũng ăn được bảy tám phần, ngon nhất vẫn là quán bên cạnh trường học chúng tôi. Thịt bò đó quả thực là tuyệt cú mèo, mỗi lần tôi tới nhất định sẽ gọi, còn có hoàng hầu (4) nữa…”

Khương Vũ nói đn đây rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng

Khương Vũ nói đến đây, rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng. Anh ta nhìn Lục Thừa Tư không biểu cảm trên giường bệnh đang nhìn chằm chằm anh ta, cứng nhắc chuyển ý: “Ngược lại thật ra cũng không có món gì ngon, cũng chỉ như vậy thôi, toàn là hương liệu, chán lắm.”

Lục Thừa Tư không nói chuyện, Khương Vũ quan sát anh một hồi, cẩn thận hỏi: “Cô Tạ đi ăn lẩu với người ta hả?”

Ngày nào Tạ Chiêu cũng đến bệnh viện, hôm nay lúc anh ta tới không nhìn thấy cô. Lục Thừa Tư nói cô có việc đi trước, hiện giờ lại liên hệ… Chẳng lẽ cô Tạ có việc, chính là đi ăn lẩu với người ta?

Hơn nữa rất có thể là cùng một người khác giới, nếu không Lục tổng sẽ không bày ra gương mặt thối này.

Khương Vũ lại thông minh bất ngờ: “Không phải là cùng đội trưởng Sở chứ?”

Lục Thừa Tư nhìn anh ta nói: “Cậu có thể rời khỏi phòng bệnh của tôi rồi.”

Khương Vũ: “…”

Tạ Chiêu và Sở Dật ăn lẩu xong đã là chuyện hơn một giờ sau. Mới đầu Sở Dật thấy Tạ Chiêu gọi nhiều món, còn lo lắng hơi nhiều, lúc này anh ta mới biết được, đúng là mình xem thường cô Tạ.

Cô bắt đầu ăn thật sự là không hề có gánh nặng hình tượng gì cả.

“A, no quá, rất lâu rồi chưa được ăn lẩu, ăn hơi nhiều.” Mặc dù lúc ở trang viên của Lục Thừa Tư, quản gia cũng chuẩn bị nồi lẩu cho cô, nhưng cảm giác vẫn không giống ăn trong quán.

Sở Dật nghe cô nói như vậy, thực sự không nhịn được nói tục: “Cô thế này mà gọi là ăn hơi nhiều? Tôi cảm thấy hình như cô còn ăn nhiều hơn tôi?”

Tạ Chiêu xua tay: “Tự tin chút, bỏ hình như đi.”

Sở Dật: “…”

Anh ta cho rằng mình là người ăn nhiều, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân.

“Cô ngồi một lát, tôi đi tính tiền.”

Sở Dật cầm điện thoại muốn đi tính tiền, Tạ Chiêu vội vàng gọi anh ta: “Đợi đã, đã nói là tôi mời anh ăn cơm mà.”

Sở Dật nhướng mày: “Tôi nhớ tôi nói là, tôi mời cô ăn cơm.”

“Không được không được, tôi mời anh, các anh phá án vất vả.” Tạ Chiêu cầm điện thoại, cũng đứng lên muốn đi thanh toán. Sở Dật ấn vai cô, bắt cô ngồi lại chỗ ngồi: “Cô ngồi yên chỗ này, bữa này tôi mời, lần sau cô mời.”

Tạ Chiêu hơi híp mắt dò xét anh ta: “Tôi đã nhìn ra, anh muốn tìm cơ hội hẹn tôi ra ngoài ăn bữa nữa.”

“…” Sở Dật cười một tiếng, lấy ra một đồng xu, nói với Tạ Chiêu, “Vậy chúng ta ném đồng xu quyết định đi, cô muốn chữ hay là hoa?”

“Ừm… Hoa!”

“Được.” Sở Dật thành thạo ném đồng xu lên không trung rồi bắt lấy, “Chữ, cô chỉ có thể mời lần sau thôi.”

“Ặc…” Tạ Chiêu nghiên cứu đồng xu trong tay anh ta, “Hình như tôi thường xuyên trông thấy anh nghịch đồng xu này, có phải bên trong có mờ ám gì không?”

Sở Dật hơi cong môi, nhìn cô: “Đồng xu này là bố tôi cho tôi, nói là tiền may mắn của ông ấy. Có đôi khi tôi suy nghĩ chuyện, hoặc là gặp chuyện do dự, sẽ thích ngắm nghía nó.”

“A… Còn là bảo vật gia truyền nữa à?” Tạ Chiêu ngước mắt nhìn anh ta một cái, “Vậy khẳng định anh hiểu nó rất rõ, còn không phải anh muốn ném hoa thì ném hoa, muốn ném chữ thì ném chữ?”

“Vậy cũng không siêu như thế.” Sở Dật nói, “Tôi đi tính tiền, cô ngồi đây đừng đi đâu.”

“Ừ.” Tạ Chiêu ngồi chơi điện thoại một lát, Sở Dật thanh toán xong trở về. Anh ta đứng bên cạnh bàn, nhìn Tạ Chiêu hỏi: “Cô có thể đi không?”

“…Tôi chỉ ăn hơi nhiều thôi, không đến mức ấy.” Tạ Chiêu xách túi đứng lên, cùng Sở Dật đi ra ngoài, “Lát nữa anh đi đâu? Tôi đưa anh đi.”

Sở Dật nghĩ ngợi, hỏi cô: “Cô thì sao?”

Tạ Chiêu nói: “Tôi muốn về nhà viết bản thảo, hồi trước làm trễ nải mấy ngày, phải kéo kịp tiến độ.”

Sở Dật nói: “Vậy cô đưa tôi về cục cảnh sát, tôi đi lấy ít đồ.”

“Được.” Tạ Chiêu lái xe đưa Sở Dật về cục cảnh sát, lần này vì để tránh ảnh hưởng không tốt, cô đặc biệt để Sở Dật xuống ở một nơi cách cục cảnh sát một khoảng. Sở Dật cũng không nói cái gì, chỉ cười bảo cô lái xe cẩn thận rồi tháo dây an toàn xuống xe.

Chờ anh ta xuống xe, Tạ Chiêu lái xe rời đi, Sở Dật đi bộ đến cục cảnh sát, lấy chìa khóa xe của mình ra, ấn mở xe việt dã của mình.

Tạ Chiêu về đến nhà, trước tiên đến nhà bà Quách đón Thịt Ba Chỉ. Chú chó Thịt Ba Chỉ rất dính người, để nó một mình trong nhà, thần kinh nó sẽ nhạy cảm, mặc dù bình thường Tạ Chiêu cũng không hay đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng sách viết bản thảo, nhưng vẫn sẽ có lúc đi ra ngoài làm việc.

Lúc đầu cô còn đau đầu vì việc này, kết quả có lần Thịt Ba Chỉ nằng nặc muốn đi ra ngoài với cô, bà Quách mua thức ăn trở về, thấy nó cảm thấy đáng yêu, bèn để nó đến nhà mình chơi, một người một chó vừa vặn làm bạn.

Sau lần đó, nếu Tạ Chiêu muốn ra ngoài, bà Quách lại vừa vặn rảnh rỗi, cô đều sẽ đưa Thịt Ba Chỉ đến nhà bà Quách. Hiện nay bà Quách ở một mình, cũng vui vẻ khi có một con chó con chơi với mình.

“Thịt Ba Chỉ, hôm nay có ngoan không?” Tạ Chiêu như mẹ đón con ở nhà trẻ, xoa đầu Thịt Ba Chỉ hỏi.

“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ khéo léo vẫy vẫy cái đuôi với cô. Bà Quách đi từ trong nhà ra, cười nhẹ nhàng nói với Tạ Chiêu: “Thịt Ba Chỉ ngoan nhất, còn giúp bà cầm đồ.”

“Lợi hại như vậy à?”

“Gâu!”

“Đúng rồi, hôm nay bà lại làm thịt lợn chiên giòn, cháu cầm lấy mà ăn.” Bà Quách cầm cái đĩa đựng thịt chiên giòn vừa nấu xong, còn dặn dò Tạ Chiêu, “Không thể cho Thịt Ba Chỉ ăn, bà đặc biệt dùng điện thoại tra, chó không thể ăn những thứ này.”

“Cháu biết rồi, bà yên tâm đi, chính cháu còn không đủ ăn!” Tạ Chiêu nhận thịt chiên giòn, nói cảm ơn bà Quách. Thịt Ba Chỉ vẫn luôn vây quanh bên chân cô, muốn ăn ké một miếng thịt, thái độ Tạ Chiêu kiên quyết, nâng đĩa lên cao.

Sau khi vào nhà, cô đĩa đặt ở trên bàn, cầm điện thoại chụp một tấm, gửi cho người bị hại duy nhất hôm nay – Lục Thừa Tư: “Bà Quách lại làm thịt chiên giòn, e he he.”

Lục Thừa Tư: …

Tạ Chiêu: Thịt Ba Chỉ rất muốn ăn, nhưng không thể cho nó ăn

Tạ Chiêu: Tôi phát hiện anh với nó đúng là đồng bệnh tương liên ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Lục Thừa Tư gửi một mặt vàng mỉm cười to tướng cho cô.

Tạ Chiêu cười vui vẻ hơn.

Lục Thừa Tư: Cô ăn xong lẩu về nhà rồi?

Tạ Chiêu: Ừ, no lắm luôn, có chút không ăn nổi thịt chiên giòn

Lục Thừa Tư: 

Tạ Chiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Tạ Chiêu: Yên tâm tôi nhất định ăn hết không còn một mống doge

Lục Thừa Tư không trả lời, một lát sau, Tạ Chiêu gửi một biểu cảm “bí mật quan sát” cho anh.

Lục Thừa Tư: Làm cái gì?

Tạ Chiêu: Không, thăm dò xem anh có block tôi không ấy mà

Lục Thừa Tư: “…”

Cô ngược lại biết mình sẽ bị người ta block? 

Tạ Chiêu bưng đĩa thịt chiên giòn đến phòng sách, không trêu Lục Thừa Tư nữa. Thịt Ba Chỉ đi theo cô đến phòng sách, dựa vào một bên bàn sách của cô, còn ngửa cái đầu nhìn chằm chằm thịt chiên giòn. Tạ Chiêu thấy nó tội nghiệp, bóc túi đồ ăn vặt cho chó cho nó.

Viết bản thảo đến tận tối mịt, Tạ Chiêu cũng không quá đói, tùy tiện chiên bò bít tết làm bữa tối. Sau bữa ăn cô dắt Thịt Ba Chỉ ra ngoài đi dạo, sức khỏe Thịt Ba Chỉ khôi phục kha khá, hiện giờ mỗi ngày dắt chó đều trở thành môn bắt buộc.

Về đến nhà tắm rửa xong, Tạ Chiêu tựa vào đầu giường chơi điện thoại, Cố Chi Chi bỗng nhiên gửi một link phim kinh dị vào trong nhóm, hiệu triệu mọi người online cùng xem phim ma.

Đường Hàm: Cố Chi Chi thật là, người đã yếu còn thích ra gió nhất

Cố Chi Chi: Mọi người đến cùng xem nào! @Tạ Chiêu

Tạ Chiêu: Không xem  Mình ở nhà một mình

Đường Hàm: Cậu không phải người to gan nhất sao?? Lần trước không phải còn đi nhà ma với Cố Chi Chi à?

Tạ Chiêu: Đây không phải là mình ở một mình sao, có người ở cùng đỡ hơn

Đường Hàm: Tên phế vật Cố Chi Chi ở cùng có làm được cái gì? Cậu ấy chỉ biết hét thôi [bĩu môi]

Tạ Chiêu: Cậu ấy còn biết khóc nữa doge Ý vị biết bao

Cố Chi Chi: Có phải hai người các cậu coi mình không ở trong nhóm không  Mình thấy Tạ Chiêu đang phàn nàn dọn từ trang viên lớn của Lục tổng ra ngoài thì có 

Cố Chi Chi: Không phải Lục tổng đang nằm viện ư, tụi mình có thể đi thăm bệnh không? doge

Tạ Chiêu: Các cậu sẽ bị vệ sĩ của anh ấy đánh đuổi

Cô vừa gửi câu này, đã nhìn thấy Lục Thừa Tư gửi tin nhắn ngủ ngon cho cô như thường lệ.

“Tôi ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.