Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 51: Hai nhà trò chuyện



Tạ Chiêu chưa bao giờ từng nghĩ có một ngày ngày cô và bố mẹ mình sẽ gặp nhau ở trong trang viên của người khác.

Lúc ấy cô mặc đồ ngủ và đi dép lê, tóc chưa buộc hớt hải chạy xuống lầu. Lý Tuyền và bố mẹ cô đang ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ, trông thấy Tạ Chiêu, mẹ Tạ Chiêu vội vàng đi tới: “Tiểu Chiêu, con không sao chứ? Nghe nói tối qua Hứa Quốc Hào lại tới, thật sự làm mẹ sợ muốn chết!”

“Không sao đâu mẹ,” Tạ Chiêu vỗ lưng bà trấn an, Hứa Quốc Hào đã bị bắt, có lẽ không ra được đâu ạ.”

“Người như ông ta nên sớm gặp báo ứng! Các con đều không bị thương chứ?”

“Không sao ạ, tối hôm qua ở đây có rất nhiều cảnh sát, Hứa Quốc Hào còn có thể lật trời chắc?”

“Sao mẹ nghe nói con bị doạ ngất?”

“…Không phải, chỉ là bất ngờ bắn nhau, con chưa kịp chuẩn bị tâm lý thôi.” Cho nên tại sao phải thêm cảnh diễn cho cô, cả trang viên chỉ có một mình cô bị ngất, cô không cần mặt mũi à!

“Con đã bảo bố mẹ ở quê đợi, không được qua đây, làm sao hai người vẫn tới?” Tạ Chiêu đau đầu, đến thì thôi đi, còn được Lục Thừa Tư đón vào trang viên nữa.

Mẹ Tạ Chiêu nói: “Con bảo bố mẹ ở quê đợi, bố mẹ cũng không đồng ý, hơn nữa trước khi bố mẹ tới đã gọi điện thoại cho con rồi mà. Lúc ấy con chưa tỉnh, là Tiểu Lục người ta nghe điện thoại.”

Bà mới nói “Tiểu Lục”, Lục Thừa Tư đã từ đằng sau Tạ Chiêu đi ra: “Chào cô chú, cháu là Lục Thừa Tư.”

Mẹ Tạ Chiêu vừa nhìn thấy anh, hai mắt phát sáng: “A cháu là Tiểu Lục à! Chào cháu, chào cháu, cháu ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh!”

Tạ Chiêu: “…”

“Nào nào nào, đến ngồi chỗ cô này.” Mẹ Tạ Chiêu bảo Lục Thừa Tư ngồi xuống bên cạnh, vô tình hay cố ý đánh giá tay của anh, “Tiểu Lục à, cô thấy cái tay của cháu hơi quen quen.”

Tạ Chiêu: “…”

Lục Thừa Tư nhất thời chưa kịp phản ứng, mẹ Tạ Chiêu đã lấy điện thoại di động của mình ra, mở một tấm ảnh cho anh xem: “Ảnh này cô lưu từ vòng bạn bè của Tiểu Chiêu xuống. Nó nói ảnh này nó tìm trên mạng, nhưng cô thấy thế nào cũng là phòng bếp nhà nó, còn có tay này, cháu xem, có phải rất giống tay cháu không?”

“…” Lục Thừa Tư im lặng một chút, gật đầu nói, “Dạ, hơn nữa cháu cũng có một cái đồng hồ như này.”

Tạ Chiêu: “…”

Cứu mạng, cô muốn sống ở trên hành tinh khác.

“Bố mẹ, ừm, con lên thay quần áo, chúng ta lập tức về nhà ha.” Bây giờ trong đầu Tạ Chiêu chỉ có một suy nghĩ, chính là kéo bố mẹ rời khỏi chỗ Lục Thừa Tư.

Bố mẹ cô còn chưa nói gì, Lý Tuyền đã ngăn cản cô rồi: “Ài, đừng mà cô Tạ, hiếm khi bố mẹ cháu tới một lần, đi vội như vậy làm cái gì? Cũng không phải chỗ chúng ta không có phòng trống.”

“…” Không phải, Lý tổng, cô cũng nhiệt tình quá rồi? Lại còn muốn giữ bọn họ ở đây sao!

“Dạ, là như thế này,” Tạ Chiêu gạt tóc của mình, mỉm cười nói, “Lúc cháu mua nhà đã cân nhắc vấn đề nếu như bố mẹ đến thành phố A thì ở đâu. Cháu đặc biệt giữ lại một phòng ngủ, chính là cho bọn họ ở, thật sự không cần làm phiền mọi người đâu Lý tổng.”

“Không phiền không phiền, chỗ chúng ta hiếm khi có khách đến, cô vui còn không kịp ấy.” Lý Tuyền gọi quản gia đến bảo ông sắp xếp phòng bếp hôm nay làm thêm vài món, cũng quyết định phòng của bố mẹ Tạ Chiêu luôn.

Tạ Chiêu nghĩ tiếp tục trò chuyện như thế, hôn lễ của cô và Lục Thừa Tư có thể bị bọn họ định ra mất.

Cô lại lôi kéo bố mẹ cô muốn đi, nhưng bị mẹ của cô ngăn lại. Mẹ Tạ Chiêu xí một tiếng, hơi bất mãn nhìn cô: “Con gấp cái gì, lo lắng bố mẹ con ăn thịt người ta à?”

“Không ạ…”

“Mẹ thấy con có đó.” Mẹ Tạ Chiêu lườm cô một cái, xoay người lấy đặc sản ở quê mình ra, nói với Lý Tuyền và Lục Thừa Tư: “Đây là đặc sản của thành phố D chúng tôi, mỗi lần Tiểu Chiêu đi đều muốn mang rất nhiều, hai người cũng nếm thử đi.”

“Được được, lúc trước tôi từng du lịch ở thành phố D, thịt bò vị trái cây này ngon lắm.” Lý Tuyền không hề giống một chủ tịch của tập đoàn đưa ra thị trường, còn cực kỳ thân thiện nhận lấy đặc sản.

“Đúng vậy, Tiểu Chiêu thích cái này lắm, cái này cay còn ngon.” Mẹ Tạ Chiêu lấy thịt bò ra lại hỏi Lục Thừa Tư, “Đúng rồi, Tiểu Lục có thể ăn cay không? Vừa rồi nghe mẹ cháu nói lúc trước trái tim của cháu không khỏe lắm?”

Lục Thừa Tư nói: “Không sao đâu cô, lúc trước cháu có làm phẫu thuật và rất thành công, hiện giờ có thể ăn những cái này rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, người trẻ tuổi vẫn là sức khỏe quan trọng nhất.” Mẹ Tạ Chiêu nói, “Lục Thừa Tư, năm nay cháu bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“28 ạ.”

“A, vậy cũng tầm Tiểu Chiêu của chúng ta, sinh nhật cháu vào ngày nào?”

“…Không phải, mẹ, mẹ hỏi người ta cái này làm cái gì?” Tạ Chiêu cạn lời, định đi xem tuổi có hợp hay không à?

Lục Thừa Tư nhìn Tạ Chiêu một chút, nói với mẹ cô: “Thưa cô, nếu không cháu sẽ chỉnh sửa tài liệu cặn kẽ gửi cho cô, bên trong còn thêm báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây của cháu nữa.”

Tạ Chiêu: “???”

Đang làm cái gì vậy?

“Gâu gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ tung tăng chạy vào phòng khách. Bởi vì Tạ Chiêu đăng không ít ảnh chó lên vòng bạn bè, mẹ Tạ Chiêu liếc mắt một cái nhận ra Thịt Ba Chỉ: “Ồ, đây chính là con chó hoang Tiểu Chiêu nhặt được hả? Tên là gì ấy nhỉ? Thịt Ba Chỉ?”

“Nó đáng yêu quá.” Mẹ Tạ Chiêu bị con mắt tròn to của Thịt Ba Chỉ mê hoặc, không nhịn được vươn tay ra vuốt ve nó, “Tạ Chiêu, con ở nhà người khác cò mang theo chó tới nữa à? Con chuẩn ở đây lâu dài thật sao?”

Tạ Chiêu: “…”

Vừa rồi gọi hai người về hai người cũng không đi! Giờ còn nói cô đấy à!

Lục Thừa Tư chủ động nói: “Là cháu đón Thịt Ba Chỉ đấy ạ. Trước đó nó bị mấy người Hứa Quốc Hào đánh bị thương nhẹ, cháu lo lắng nó ở bệnh viện cảm xúc sa sút nên đón nó đến đây.”

“Cái gì, Hứa Quốc Hào còn đánh chó?” Mẹ Tạ Chiêu lại nổi nóng, “Ta thấy Hứa Quốc Hào kia mới không bằng heo chó, ông ta sống còn không bằng một con chó.”

“Được rồi được rồi, bà bớt giận.” Bố Tạ Chiêu vội ở bên cạnh khuyên bà, “Bà đã mắng nhiều năm như vậy, bây giờ người ta đã vào tù, đoán chừng cũng không ra được, thế coi như là trừng phạt đúng tội đi.”

Mẹ Tạ Chiêu càu nhàu hai tiếng: “Còn chưa biết toà án sẽ phán xét như thế nào. Lúc trước ông ta đánh chết vợ, tôi còn tưởng sẽ phán ông ta tử hình, không phải cũng chỉ phán hơn mười năm thôi sao? Ông nói ông ta cũng thật biết diễn, trong thời gian cải tạo biểu hiện cực kỳ tốt, còn miễn giảm hình phạt cho mình!”

Lục Thừa Tư nói: “Lần này chắc sẽ không đơn giản như vậy đâu ạ, trên đường áp giải ông ta còn tập kích cảnh sát, lại uy hiếp một tài xế, về sau còn đến trang viên tìm Tạ Chiêu. Những điều này đều tạo thành ảnh hưởng tồi tệ, tình tiết nghiêm trọng, sợ rằng sẽ phán tử hình.”

“Như thế là tốt nhất.” Mấy người mẹ Tạ Chiêu ghét Hứa Quốc Hào cũng không phải hoàn toàn bởi vì năm đó ông ta đánh chết vợ, quan trọng hơn là lo lắng an nguy của Tạ Chiêu. Lúc trước bọn họ chuyển nhà, sự việc đã qua hơn mười năm nhưng Hứa Quốc Hào vừa ra tù vẫn muốn tìm Tạ Chiêu. Nếu như ông ta không chết, vậy bà sẽ lo lắng mãi.

“Sáng hôm nay cảnh sát đã đăng thông báo, hiện tại ý kiến và thái độ của quần chúng rất cao, bên tòa án sẽ phán quyết nhanh thôi.” Lý Tuyền cũng an ủi mẹ Tạ Chiêu, “Hai người yên tâm, cô Tạ ở chỗ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cháu nó.”

“Đúng vậy, hôm qua cô Tạ bị ngất, cậu chủ chăm sóc cả một đêm, hầu như không ngủ được.” Triệu Khoan vô cùng biết chọn thời cơ chen vào một câu.

Tạ Chiêu giật giật khoé miệng, nhìn Triệu Khoan một chút. Được lắm, cô tưởng anh Triệu là người thành thật, bây giờ xem ra cũng cũng là là kẻ lão làng, cái này là muốn thăng chức tăng lương à?

“Tiểu Chiêu của chúng tôi ở cùng với mọi người, chúng tôi tất nhiên yên tâm, chỉ là sợ gây thêm rắc rối cho mọi người thôi.”

“Nào có, chúng tôi đều rất thích cô Tạ, nhất là Tiểu Tư.” Lý Tuyền Nhìn về phía Lục Thừa Tư, cười với anh, “Đúng không Tiểu Tư?”

Tạ Chiêu: “…”

Không phải bọn họ yêu đương sao, tại sao muốn “trừng phạt” công khai như vậy. orz

Lục Thừa Tư cũng bị hỏi hơi xấu hổ, lỗ tai lại có khuynh hướng phiếm hồng. Nhưng anh vẫn gật đầu, đáp: “Dạ.”

Lý Tuyền và bố mẹ Tạ Chiêu đều không hẹn mà cùng cười một tiếng, nụ cười kia có thể nói là vô cùng sâu xa.

“Gâu gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ chạy vòng quanh mọi người. Mẹ Tạ Chiêu cười một tiếng nói với Tạ Chiêu: “Được rồi, con xem cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của con kìa. Đi lên chải đầu thay quần áo đi.”

“Đúng vậy.” Lý Tuyền cũng gật đầu, “Cô Tạ còn chưa ăn sáng nữa, cháu sửa soạn một chút, xuống ăn cơm trưa là vừa. Cô bảo phòng bếp mang một cốc sữa bò lên cho cháu, cháu uống tạm chút sữa bò trước.”

“Dạ, cảm ơn Lý tổng.”

Lý Tuyền cười híp mắt nhìn cô: “Làm sao còn gọi cô là Lý tổng, gọi khách sáo quá.”

“…Vậy, cảm ơn cô Lý.” Tạ Chiêu nói xong, sợ bọn họ còn nói lời đáng sợ gì nữa, thế là vội chuồn lẹ. Mẹ Tạ Chiêu ở phía sau nhìn cô cười một tiếng, nói với Lý Tuyền: “Cô cũng đừng gọi nó là cô Tạ, cứ gọi nó là Tiểu Chiêu như chúng tôi là được rồi.”

“Vậy được.” Lý Tuyền và bố mẹ Tạ Chiêu lại ngồi sofa trò chuyện vui vẻ với nhau.

Trong phòng, Tạ Chiêu cầm khăn mặt chuẩn bị rửa mặt, Lục Thừa Tư ở bên ngoài gõ cửa một cái, nói với cô: “Cô Tạ, sữa bò của em đây.”

“…” Tạ Chiêu đi tới mở cửa cho anh, liếc nhìn sữa bò anh bưng trong tay: “Làm sao đưa sữa bò còn cần Lục tổng đích thân làm?”

Lục Thừa Tư nhướng môi nói: “Bởi vì anh vui lòng.”

Tạ Chiêu nhìn anh cười cũng cười theo, cô cảm giác dáng vẻ mình hơi ngốc nên nhanh chóng nhận lấy sữa bò và uống ừng ực. Nhiệt độ sữa bò phù hợp, vị sữa thơm nồng, rất ngon.

“Cảm ơn Lục tổng.” Cô giao cốc sữa bò đã uống hết cho Lục Thừa Tư, “Vậy em đi tắm trước.”

Cô nói xong đang chuẩn bị đóng cửa lại, Lục Thừa Tư giơ tay chặn cửa phòng. Tạ Chiêu nhìn anh một cái, hỏi anh: “Làm cái gì? Chuẩn bị giở trò lưu manh hả?”

Lục Thừa Tư nói: “Vừa rồi lúc em lên, bố mẹ em và mẹ anh đã đạt được nhận thức chung, về sau mẹ anh không gọi em là cô Tạ nữa mà gọi em là Tiểu Chiêu.”

“A…”

“Vậy em bảo anh gọi là em là gì mới được đây?” Lục Thừa Tư hơi nghiêng người, dựa sát vào cô, “Em thích anh gọi em là gì?”

“…” Tạ Chiêu bị hơi thở của anh làm nóng cả người, vô ý thức rụt cổ một cái, “Em cảm thấy như bây giờ tốt lắm mà.”

“Thật sao?” Lục Thừa Tư giả bộ suy nghĩ, “Nhưng anh cảm thấy hơi lạnh nhạt, nghe không thân mật lắm.”

“…Thân mật quá em không chịu nổi.”

Lục Thừa Tư cười một tiếng, nhìn cô nói: “Vậy, Chiêu Chiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.