[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 65: Cơn mưa thiên tai



Đông Dương mở mắt nhìn xung quanh.

Sau khi tiêu hóa hết đống thông tin trong não bộ, y chầm chậm tiến về phía cánh cửa phòng.

Để nhớ lại nào.

Hình như sau khi hoàn thành khóa huấn luyện y đã được đưa đến chỗ kết giới để làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ gì nhỉ?

À, hình như trên giấy tờ là gia cố kết giới nhưng nhiệm vụ do các giáo sư đưa ra là: "Giết hết tất cả quái vật."

Sau khi được đưa đến chỗ kết giới y đã bị cưỡng chế đánh thuốc rồi đem ra làm món đồ trao đổi của quái vật.

Tiếp theo là quen biết được với Việt Nam và trở thành một tên nô lệ tùy ý tự tiện của France Empire.

Sự việc sau đó là cơ thể xảy ra phản ứng bài xích, cuối cùng là bị các giáo sư cấp cao tiến hành xóa kí ức.

"Haha... và kí ức tiếp theo..."

Là một đống kí ức tệ hại mà y có được khi thân cận với France Empire quá lâu.

Lỡ phá thân luôn rồi.

Cửa phòng được Đông Dương mở ra, Nam Kì không có ở đó mà chỉ còn Manchuria đang bị thương nặng nằm trên sàn.

France Empire nhìn thấy y thì mừng rỡ nhào tới.

"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!"

Nhưng hắn chưa mừng rỡ được bao lâu thâm tâm liền dâng lên sự khó chịu...

"Em..."

Đông Dương đẩy France Empire ra, quay đầu tiến lại gần chỗ Manchuria đang nằm, hôn nhẹ lên môi anh như người tình đã lâu không gặp.

Manchuria được hôn thì cười khúc khích lên, những vết thương cũng đang dần lành lại.

"Có vẻ em đã nhớ lại tất cả rồi."

"Vâng."

Trước khi cả hai nhận nhiệm vụ, vốn dĩ Manchuria và Đông Dương đã có tình cảm với nhau rồi, nếu không anh cũng chả dại mà nói câu bảo hộ cả đời dễ dàng như vậy.

France Empire nhìn một màn này mà cứng người không tin tưởng, nhanh chóng đem Đông Dương tách ra khỏi Manchuria.

Phập....

"A?"

Hắn đơ người nhìn xuống.

Vẫn cùng một vị trí nhưng lại sâu và trí mạng hơn.

Đông Dương dùng sức mạnh của mình đâm sâu vào phần bụng của hắn, ngay đúng nơi vết thương lần trước y gây ra cho hắn.

Không chút do dự mà khuếch sâu rồi rút ra.

Máu trào ra từ vết thương, từng cơn đau dồn lên đại não khiến cả người hắn như muốn tê liệt.

"Tại sao?..."

"Tại vì người Đông Dương yêu vốn không phải là ngươi."

Manchuria chậm chạp đáp, đôi môi nhếch lên mang dáng vẻ thiếu đòn.

"Ngươi biết đấy, thứ duy nhất mà bọn ta được dạy khi sinh ra là phải giết các ngươi. Vì vậy thật sự nếu thật sự một trong chúng ta yêu thứ chủng loài như các ngươi thì bọn ta sẽ buộc phải xóa bỏ kí ức hoặc tự tiêu diệt nhau. Nhưng mà ta không hiểu, tại sao các giáo sư lại quyết định xóa bỏ kí ức của em ấy. Lẽ nào là vì thương hại ngươi sao?"

Thương hại ngươi khi yêu nhầm người nên mới cho ngươi thoải mái một chút?

Ồ, chắc là vậy rồi.

Nhưng mà lần đầu của em ấy lại rơi vào tay ngươi.

Điều đó làm ta khó chịu tới cùng cực!

Đông Dương nhận thấy Manchuria sắp phát điên liền nhanh chóng ngăn anh lại.

Trên thực tế, theo một số nghiên cứu thì chỉ có những người lai tạo cùng gen với quái vật mới có thể giết được quái vật đó mà thôi.

Tức là bây giờ cho dù Manchuria có tức điên lên muốn giết hắn cũng không thể giết được.

Dĩ nhiên anh hiểu đạo lí này, chỉ là thật sự mà tức điên không chịu được.

"Manchuria, đừng lo. Sau khi giải quyết hắn xong em sẽ ra ngoài với anh mà. Giờ anh có thể ra ngoài chờ em chút không?"

"... được."

Đợi Manchuria rời đi được một lúc France Empire liền lên tiếng.

"Những lời hắn nói là thật?"

"Là... thật..."

Nghe rõ, lần này cả tâm trí của France Empire liền rơi vào hầm băng.

Haha...

"Vậy ra từ trước tới nay em chưa từng yêu ta? Hóa ra từ trước tới nay chỉ là mình ta tự biên tự diễn?"

"Không... không phải! Em..."

"Đừng có nói chuyện với ta như thể chúng ta thân thiết như thế! Indochine, à không Đông Dương... ngươi đáng chết lắm. Hiện tại ta chỉ muốn xé xác ngươi ra thành từng mảnh để thỏa cơn giận lúc này. Nhưng mà... Đông Dương, trước đó ngươi có thể trả cho ta em ấy không?"

Trả cho ta...

Trả cho ta Indochine...

Cầu xin ngươi.

Máu rơi xuống nhuộm đỏ cả căn nhà.

Vận mệnh chớ trêu vờn đùa tình cảm của chúng ta.

Người ra đi, người ở lại.

Âm dương cách biệt.

Thứ hiếm quá thì không phải thứ tốt.

Cơn mưa ngàn năm là cơn mưa thiên tai.

Vốn dĩ ta đã hứa khi em trưởng thành sẽ cùng em tổ chức một hôn lễ thật lớn.

Ta sẽ đưa em về làm bạn đời của mình.

Đời đời kiếp kiếp đều bên nhau.

Indochine, kiếp này có phải là ta nợ em rồi không?

===HOÀN CHÍNH VĂN===



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.