- Bạch Tô Cơ, cô tới muộn nhé! – Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, cách ăn mặc khoe khoang như vậy ngoài An Vũ Phong ra thì còn có thể là ai? Chỉ thấy An Vũ Phong đưa tay ra, khẽ chỉ vào trán tôi, cười hi hi, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhiều ý nghĩa. – Nhìn đồng hồ đi, 9 giờ 30 phút, cô để tôi chờ nửa tiếng, cô nói xem, nên làm thế nào?
- Ha ha ha… - Mặc dù tôi thừa nhận rằng từ trước tới nay chưa có gã đàn ông nào mặc màu trắng lại đẹp như vậy, nhưng tôi vẫn không thèm quan tâm tới hắn, hất tóc ra sau. – Lẽ nào anh không biết, đến muộn trong buổi hẹn hò là đặc quyền của phụ nữ sao?
- Ồ… - An Vũ Phong không hề bị lời nói của tôi đánh gục, thu tay về, hai tay khoanh trước ngực, chép miệng nhìn tôi, nhìn mặt hắn như một cậu bé vừa được ăn kẹo. – Nhưng tôi là đối tượng hẹn hò lại thấy hơi bực mình! Bởi vậy cô buộc phải bị phạt!
- Tô Cơ, bắt đầu từ bây giờ, tôi gọi cô là Tô Cơ được không? Tôi sẽ đối xử với cô vô cùng dịu dàng, không cần lo lắng, chúng ta cùng đi dạo phố nhé! Tôi nghe nói con đường này có một cửa hàng trang phục đời Đường rất nổi tiếng tên là “Gió Trung Quốc”, hay là sự trừng phạt đầu tiên chính là phạt cô đi chọn cho tôi bộ trang phục phù hợp với tôi nhất!