Cp Tui Đu Luôn Be

Chương 57



Nam Sơn đã trở thành một cơ sở quay phim tốt nhất, mọi tiện ích xung quanh cũng đều cực kỳ hoàn thiện, có thể đáp ứng được nhu cầu sinh hoạt và giải trí cần thiết của tất cả mọi người trong các đoàn phim.

Đương nhiên cũng bao gồm cả bữa sáng.

Đương nhiên Chung Kiến Huân biết Tô Ly không phải là đi mua đo ăn sáng thật. Nhưng cũng biết có lẽ Tô Ly cần được yên tĩnh, bèn hăng hái tự túc bảo Tô Ly ngồi trong quán đợi, anh đi mua là được rồi.

Trước mặt Tô Ly có một phần đồ ăn sáng, nhưng cậu chẳng có ý muốn uống.

Nhìn những bình luận quan tâm lưu lại kia, lòng Tô Ly cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Có thể nhận được sự yêu thích của nhiều người như vậy, là may mắn cho người làm diễn viên như cậu.

Mặc dù không hề biết người gửi lời chúc phúc trên mạng cho cậu tên là gì, bề ngoài như thế nào, nhưng sự ôn nhu này cậu đã thật sự nhận được.

Mỗi một tấm chân tình đều không nên bị phụ bạc.

Vậy nên Tô Ly chụp một bức hình bữa sáng trên bàn.

Chỉ là sữa đậu lành với bánh quẩy đơn giản, có vẻ khiêm tốn, nhưng lại là sự phối hợp kinh điển được nhiều người thích nhất, kể cả mọi người có tranh cãi về độ mặn ngọt của tào phớ, cũng sẽ chẳng có ai nói rằng bánh quẩy và sữa đậu lành không hợp nhau.

Cũng như là Phó Mịch với Lê Hựu Nam.

Thời gian mười năm, đã vô tình ảnh hưởng đến quá nhiều người.

Bất luận là có thích bọn họ hay không, có phải là fan CP hay không, thì đều cảm thấy đặt hai người bọn họ bên cạnh nhau là chuyện đương nhiên.

Nghĩ đến đây, trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, lại trở lên xao động một lần nữa.

Tô Ly uống một ngụm sữa đậu lành ngòn ngọt, khiến vị chua kia nhạt đi không ít, rồi mới bắt đầu chỉnh sửa weibo.

Cậu phải báo bình an với Hoa Lê và những người khác quan tâm mình.

[Tô Ly: Chào buổi sáng, mong mọi điều an lành.]

Các Hoa Lê thức dậy sớm hoặc cả đêm không ngủ lập tức xông lên bình luận đầu tiên.

[Chào buổi sáng bé Tiểu Lê!]

[Aaaaaa cuối cùng cũng đợi được cậu rồi!]

[Bé iu chịu khổ rồi, có còn đau không!]

[Tôi qua bé Tiểu Lê bị dọa sợ rồi phải không, sao bữa sáng lại ăn thanh đạm vậy!]

[Vết thương của bé Tiểu Lê đỡ hơn chưa?]

Tô Ly chọn hai bình luận để trả lời, nói với các cô ấy rằng cậu không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Sau đó có một trạm fan đứng sau Lương Kính Thuần lên tiếng, đại khái là sau khi xảy ra chuyện thì Lương Kính Thuần đã xin lỗi với khổ chủ và nhận được sự tha thứ, bảo những fan phạm lỗi tự kiểm điểm lại hành vi sai trái của mình, mong những fans khác hãy lấy đó làm gương, đừng bôi đen idol nữa.

Các Hoa Lê tức giận thể hiện không vừa lòng trong weibo của mình.

[Tô Ly không so đo, là bởi con người cậu ấy lương thiện tốt đẹp cười ngọt ngào có biết không?]

[Không tha thứ còn có thể thế nào, ai bảo người ta nhiều fans hơn chớ!]

[He he, âm thầm xin lỗi thì ai biết là thật hay giả chứ, đến bây giờ Đần Đần* còn chưa nói gì kia, đúng là giả chết giỏi thật.]

*"Thuần"淳 đọc giống như "xuẩn" 蠢, mình dịch là Đần Đần cho nó vần.

[Người ta bận lắm có biết không? Hôm nay còn đặc biệt xin nghỉ để bay đến thành phố S để lên đài cho thương hiệu D đó!]

[Ngày nào quay phim cũng NG, mà trạm đài thì lại chạy như bay thế.]

[Không nhanh mà được à, hắn ta đã la liếm thương hiệu này nửa năm rồi, nghe nói sắp tới sẽ được thăng lên làm đại sứ đấy!]

[Đại sứ trong thôn của bọn họ à?]

Tô Ly nghĩ thầm, bảo sao sáng nay ở cửa khách sạn không thấy fan nào, thì ra là đã đi cùng với Lương Kính Thuần rồi à?

Cậu còn tưởng rằng chuyện ngày hôm qua đã khiến họ rút ra được bài học rồi chứ!

Bây giờ xem ra vẫn còn cần quan sát thêm.

Nhưng các Hoa Lê của cậu đã thật sự bị dọa thảm, tiếp tục líu lo ríu rít sau bình luận trả lời của Tô Ly, chưa nói được mấy câu đã tự chuyển luôn cả chủ đề.

Các Hoa Lê thấy bài đăng weibo của Tô Ly thì khóc hu hu mà rằng, "nuôi" Tô Ly qua mạng* bao nhiêu năm, chưa từng được hưởng thụ việc con trai nhõng nhẽo mình bao giờ, quả đúng là niềm hạnh phúc bị khuyết thiếu của fan mẹ.

*Thuật ngữ gốc có ý nghĩa là: những người yêu chó mèo nhưng không đủ điều kiện và khả năng để nuôi, nên họ đành đi ngắm mèo trên mạng.

Nhưng kiểu con trai như này khi lớn lên, cảm giác có thể tự mình cáng đáng cũng khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.

Tô Ly đã sớm quen với thái độ của những cô gái sêm sêm tuổi mình coi cậu như con mà qua mạng, mặc dù ban đầu không hiểu lắm tại sao tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm mẹ cậu, nhưng sau này biết nhiều hơn về giới fan hâm mộ, thì cũng hiểu là bọn họ cũng chỉ vì yêu thích mình, chỉ là thái độ và cách thức yêu thích khác mà thôi, nên bình thường cũng mặc kệ.

Mà một giây sau, mẹ ruột thật sự của cậu gọi video đến, cái này thì không thể mặc kệ rồi.

"Mẹ." Tô Ly nhìn đồng hồ treo trên tường uán đồ ăn sáng, bây giờ mới là bảy rưỡi sáng: "Gọi điện thoại cho con sớm thế, có chuyện gì sao ạ?"

Lý Kiều Dư trong video nhíu chặt mày, lo lắng viết cả lên mặt: "Con bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Sao lại không nói với mẹ hả?"

Thì ra là mẹ cậu đã nhìn thấy tin tức rồi.

"Không nghiêm trọng ạ, con cũng đã lớn rồi, sẽ không khóc lóc đi tìm mẹ đâu." Tô Ly kéo cánh tay đến trước ống kính: "Hơn nữa vết thương bé tí thế này, có thể là bị xước vào khóa kéo, chắc là ngày mai sẽ khỏi thôi."

Lý Kiều Dư thấy vậy vẫn không yên lòng, mặc dù trước đây bà luôn luôn không làm phiền con trai quay phim, nhưng từ khi vào đoàn phim này, Tô Ly đã lên hotsearch tận mấy lần, lần này còn bị thương ngoài cảnh quay nữa.

Hơn nữa bà không chỉ lo lẵng một chuyện này.

Tin tức về con trai và diễn viên nữ trước đây, lúc đó cũng không hỏi nhiều, bởi vì bà không nhìn thấy sự động lòng trong mắt con mình.

Con trai bà nuôi bao năm đơn thuần thế nào, bà biết, nếu như cậu thật sự thích một người, thì sẽ không giấu được sự yêu thích đó.

Mặc dù không nói ra miệng, niềm vui sướng khi thấy người mình thích cũng sẽ chạy ra từ trong ánh mắt.

Sau đó quả nhiên là bà đã nhìn thấy được.

Lúc con trai và Phó Mịch trao đổi ánh mắt, cách màn hình bà cũng có thể nhìn được sự yêu thích tràn ra từ trong mắt.

Bình thường bà không hiểu rõ giới diễn viên lắm, bởi chuyện này mà cố ý đi tìm hiểu kinh nghiệm tình cảm của Phó Mịch, vậy mới biết theo sau cái tên của Phó Mịch có bao nhiêu tin tức, cái nào cũng có vẻ như thật.

Khiến Lý Kiều Dư vô cùng lo lắng.

Con trai bà chưa yêu đương bao giờ, đâu thể làm đối thủ của kiểu cao thủ ái tình vậy chứ!

"Mẹ làm xong chuyện cần làm, ngày kia đến Nam Sơn, vừa đúng lúc có thể tổ chức sinh nhật cho con." Lý Kiều Dư gác lại âu lo trong lòng, dịu dàng giải thích với Tô Ly: "Nhưng chắc ba không đến được, ông ấy đến Nhật Bản giao lưu rồi."

Tô Ly không ngờ mẹ cậu nói muốn bay đến đây.

Bình thường ba mẹ cậu rất bận, bay đi bay về khắp nơi trên thế giới, sinh nhật của cậu căn bản đều đón ở đoàn phim, nhưng chỉ cần thời gian cho phép, ba mẹ sẽ chạy đến đoàn phim với cậu.

Nhưng sau khi thành niên Tô Ly đã cố gắng không để ba mẹ chạy tới chạy lui.

Nhất là cậu biết hội diễn đơn ca của mẹ cậu mới vừa kết thúc, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có đã chuẩn bị chạy đến tổ chức sinh nhật cho mình, Tô Ly cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc.

"Không sao đâu mẹ." Tô Ly nghĩ đến cuộc họp bí mật của mấy người Phó Mịch, cười nói: "Hình như đồng nghiệp trong đoàn phim muốn tổ chức sinh nhật cho con, nên nếu như mẹ bận, thì không cần cố ý đến đâu ạ."

Nhưng Lý Kiều Dư khẳng định phải đến đây, đón sinh nhật là thứ yếu, chủ yếu là bà muốn xác nhận cuộc sống tình cảm của con trai.

Nhưng lời này không thể nói thẳng với Tô Ly, lo lắng thì lo lắng thật, nhưng không thể xác định ua điện thoại được, vậy nên Lý Kiểu Dư mới nhất định muốn đến xác nhận.

Không chỉ muốn xác nhận tâm ý của Tô Ly, mà càng muốn chắc chắn người kia là người như thế nào hơn.

"Lâu lắm không gặp, còn đã không còn nhớ mẹ nữa rồi à?" Lý Kiều Dư vờ tức giận hỏi: "Chơi ở đoàn phim vui đến không muốn về nhà rồi hả."

Tô Ly chột dạ lập tức phủ nhận: "Không phải đâu mà, vậy mẹ nói cho con số hiệu chuyến bay đi, đến lúc đó con bảo chị họ đến sân bay đón mẹ."

Lý Kiều Dư vốn không định làm ầm ĩ, nghe thấy cháu gái đến đón thì đồng ý ngay.

Lúc Tô Ly tắt cuộc gọi video, Chung Kiến Huân cũng đã mua xong một đống to đồ ăn sáng.

Mặc dù Tô Ly chỉ nói muốn mua đồ ăn sáng cho Lê Hựu Nam, nhưng Chung Kiến Huân lại nghĩ nhiều hơn, nếu đã mua thì mua thêm một ít, vừa hay có thể tạo quan hệ.

Tô Ly không nghĩ nhiều đến thế, chỉ là sau khi thấy anh mua nhiều như vậy, thì khăng khăng muốn đưa tiền cho anh.

"Không cần đâu, ban nãy anh Phó chuyển cho tôi rồi." Chung Kiến Huân cười nói: "Anh Ly còn cần mua cái gì nữa không?"

Tô Ly nghe thấy tên của Phó Mịch liền thất thần, người này mãi luôn tốt hơn những gì mình nghĩ.

Chung Kiến Huân thấy Tô Ly lắc đầu, bèn nói: "Vậy chúng ta về thôi."

Tô Ly đẩy cửa phòng hóa trang, phát hiện ra bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, đến tiếng thợ trang điểm gõ chổi đánh phấn cũng nhẹ hơn bình thường.

Bọn họ chỉ mới đi hai mươi phút, nơi này lại xảy ra chuyện gì vậy?

Mặt Phó Mịch đen lại, thấy Tô Ly bước vào cũng không hỏi thăm, nhớ đến những lời nhóc này gửi cho Trương Thụy Y, đến giờ hắn vẫn thấy tức lồng ngực.

Đến cả người có tham vọng tồn tại cực kỳ mạnh như Lê Hựu Nam lại càng trốn mạnh, đến cả chỗ ngồi cũng đổi đến chỗ đối diện không nhìn thấy Phó Mịch, vạch một lằn phân cách không làm phiền với hắn.

Nếu không phải sợ dọa Tô Ly sợ, kéo dài kế hoạch "ăn" Lê của Phó Mịch, thì Lê Hựu Nam chỉ hận không thể lập tức nói cho cậu sự thật.

Nhóc này đúng là rất thích ngang ngược nhảy vào chỗ chết của Phó Mịch.

Lại còn dám nhắn cho Trương Thụy Y loại ngôn từ hào hùng rằng: [Mặc dù em quyết định không đu Mật Dữu nữa, nhưng vẫn thích bọn họ sẽ có thể mãi mãi chung lòng, răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc.]

Trong khoảnh khắc ấy, sự tức giận của Phó Mịch dường như đã được cụ thể hóa, cả phòng hóa trang đều rơi vào kỷ băng hà.

Lê Hựu Nam quyết đoán kịp thời thay đổi chỗ ngồi, sợ thì có sao, bảo vệ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất!

Tô Ly tránh khỏi Phó Mịch, nhận một túi đồ ăn sáng đi đến trước mặt Lê Hựu Nam.

"Anh Nam, bữa sáng nè."

Lê Hựu Nam không thấy biểu cảm của Phó Mịch, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng giảm đi mấy độ, nhưng nếu có là vậy, thì anh cũng không thể không nhận, lỡ như Phó Mịch cảm thấy mình bắt nạt bé con nhà hắn, thì sau này lại tìm mình tính sổ.

Đúng thật là tiến thoái lưỡng nan.

Tô Ly thấy Lê Hựu Nam không nhận, tưởng rằng anh không thích ăn cái này, vội vàng chạy đi lại lấy một phần giống y hệt.

Lần này Lê Hựu Nam không dám không nhận nữa.

"Cảm ơn bé Tiểu Lê, cực cho cậu rồi!"

Tô Ly lắc lắc đầu, đang định nói là Phó Mịch chi tiền, mình chỉ coi như là chạy một chuyến thôi.

Kết quả bên kia Chung Kiến Huân đã để một phần bữa sáng ở bên cạnh các thợ trang điểm, còn như thể sợ người khác không nghe thấy mà cười nói: "Anh Tiểu Lê mời mọi người ăn sáng, mọi người làm việc vất vả rồi!"

Chung Kiến Huân khá đẹp trai, bình thường cũng hay giúp đỡ người khác, với mỗi nhân viên trong đoàn đều có thể nói vài câu, anh vừa mở miệng, không khí của cả căn phòng như thoáng chốc sống dậy, mấy thợ trang điểm đều cười nói cảm ơn với Tô Ly.

Tô Ly hơi hoảng, cậu không thể chiếm lợi của Phó Mịch được, đang định phủ nhận, thì nhìn thấy Phó Mịch nhìn cậu từ trong gương, liền chột dạ quên mất muốn nói gì.

"Qua đây."

Phó Mịch cố gắng giảm nhẹ ngữ khí, không nỡ nặng lời với bé con, nhưng nhớ đến những lời bé ngốc nói, trong lòng lại tức không chịu được.

Tô Ly không muốn đi, nhưng trái tim lại chẳng nghe lời cậu, thôi thúc đôi chân cậu bước đến bên cạnh Phó Mịch.

"Ngồi xuống đi."

Tô Ly vừa ngồi cuống, đã cảm thấy cánh tay mình bị người ta giữ chặt.

Phó Mịch có thể cảm nhận được cả người nhóc con thoáng chốc cứng lại, nhưng không vì vậy mà hắn buông tay.

"Lúc tắm bị quệt vào vết thương rồi, lại chảy một chút máu rồi." Phó Mịch cẩn thận bôi thuốc đỏ lên miệng vết thương, nhưng chưa tiến lại gần đã thấy sự kháng cự của nhóc: "Ngồi im."

Toàn thân Tô Ly hốt hoảng.

Phó Mịch sao có thể biểu hiện thân mật với mình, ngay trước mặt Lê Hựu Nam chứ?

"Không, không cần đâu, miệng vết thương nhỏ thôi."

Tô Ly dùng hết sức muốn rút tay về, nhưng Phó Mịch lại không định buông tay, cố gắng trong trạng thái không làm nhóc bị thương, vỗ tay cậu không cho cậu rời đi.

Phó Mịch đau lòng thật sự, miệng vết thương sâu hơn hắn nghĩ, sau khi bôi nước lên thì có hơi sưng.

"Ngoan đi, xong ngay đây."

Tô Ly cảm thấy mình thật vô dụng.

Ngữ khí của Phó Mịch chỉ dịu dàng chút thôi, cậu đã thấy đến cả tim mình cũng mềm nhũn luôn, hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.

Cậu thật sự thích Phó Mịch.

Nhưng Phó Mịch lại không thể thuộc về cậu.

Thích một người có lẽ chỉ cần khoảnh khắc, để lãng quên thì phải vương vấn suốt một đời hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.