Lúc Quách Lễ biết được chuyện này, bài thông báo của đoàn phim đã được đăng lên từ lâu, mấy công ty cùng theo trend.
Dù anh ta nuôi một đống blogger, nhưng trong tình hình này cũng không thể lật ngược tình thế, điều duy nhất anh ta có thể làm là kéo Lương Kính Thuần ra.
Còn chưa kịp thao túng các blog để điều hướng, thì đã có người làm một bài tổng hợp, tổng hợp tất cả mọi chuyện xảy ra trong dạo gần đây, muốn phủi sạch trách nhiệm là chuyện không thể nào.
Còn đáng sợ hơn là, chuyện mấy câu Lương Kính Thuần nói ở bãi đỗ xe và fan cuồng kia cũng có mặt ở hiện trường đã bị cắt ra làm highlight, cộng thêm tin tức bùng nổ mà paparazzi mua chuộc được từ nhân viên khách sạn, xác nhận Lương Kính Thuần luôn ở tầng mười tám, chưa từng chuyển phòng bao giờ.
Mọi người ào ào lên ngay lập tức, không chỉ là lừa dối fans, mà còn ám chỉ với fan cuồng, đổ nước bẩn lên người người khác, suýt nữa thì làm hại người khác.
Những Mộc Đường Thuần lý trí một chút thì âm thầm rời fandom.
Lúc đến thì hùng hùng hổ hổ, lúc đi thì yên lặng như tờ, là thể diện cuối cùng còn lại.
Còn những người ở lại không đi, ngoan cường spam bình luận trên tuyến đầu, không ngừng chửi những người hóng hớt.
[Fan cuồng đó phạm lỗi, thì liên quan gì đến Thuần Thuần? Anh ấy cũng suýt nữa trở thành người bị hại đấy biết không?]
[Thuần Thuần chỉ nói là cậu ấy muốn chuyển, cũng không nói là đã chuyển rồi, hôm nay cậu ấy vừa tham gia hoạt động xong thì về đoàn phim luôn, chuyển muộn một ngày không được à?]
[Ca ca oan quá, các người đục nước béo cò mượn cơ hội để bôi đen anh ấy!]
[Trừ bộ quần áo phiên bản giới hạn, thì còn chứng cớ gì chứng minh người trong hai đoạn video là một người không? Nếu thật sự là đồ của Thuần Thuần, thì không thể có hai người cùng mua sao?]
[Lầu trên nói đúng, trừ phi cảnh sát công bố ảnh chụp, nếu không che kín như vậy, thì ai có thể chứng minh đó là cùng một người?]
Lúc Quách Lễ nhìn thấy những lời cãi chày cãi cối này, trong lòng thấy sốt hết cả ruột, anh ta lại quay lại bên này điều hướng dư luận, chỉ cần không phải là cùng một người, thì ít nhất sẽ có thể tẩy trắng cho Lương Kính Thuần ở điểm này.
Nhưng anh em ăn dưa mang theo kính hiển vi không thèm nghe những lời giả dối của bọn họ.
Có người so sánh hai video này một cách tỉ mỉ, chiều cao, chiếc áo, cái quần, đôi giày, tất cả đều giống nhau, thậm chí vì yêu cầu nghiêm ngặt, nên khiến cho Mộc Đường Thuần không còn gì để nói, đến cả manh áo cũng không bỏ qua.
Kết luận là: Kẻ xuất hiện trong hai video là cùng một người.
Chứng cứ xác đáng không hề giảo biện, đến những fan chiến đấu cứng miệng nhất cũng không tìm ra được sơ hở, nhưng não bọn họ vừa lắc, thì lại nghĩ ra một cách ụp nồi khác.
[Kể cả là một người thì đã sao, nỡ cô ta "trèo tường" thì sao?]
[Đúng thế, trên mặt cô ta có viết là fan của ai à?]
[Nói không chừng cô ta là fan cuồng hệ bác ái, mục đích chính là Tô XX, vậy thì có liên quan gì đến Thuần Thuần nhà chúng tôi chứ?]
[Nói đúng đấy, tôi thấy chắc là "trèo tường" rồi, nếu không nhiều phòng thế, sao có thể tìm đúng đến phòng của Tô XX chứ? Chắc chắn là đã từng thăm dò rồi!]
[Thế nên tôi đã bảo liên quan gì đến Thuần Thuần của chúng tôi, là tại fan cuồng tự "trèo tường".]
Những lời xạo sự này khiến cho quần chúng hóng hớt cạn lời, cảm thấy IQ đã bị đánh cho giảm xuống cấp mẫu giáo luôn, mấy câu mù quáng này cũng dám nói không chớp mắt.
Người qua đường hóng hớt đến trọc cả đầu cùng xông pha trận chiến đêm khuya, ào ào bật chế độ chế nhạo.
[Kể chuyện cười nè: Mặc dù tôi mặc bộ đồ giới hạn của bạn, nhưng tôi không phải là fan cuồng của bạn.]
[Theo máy bay, theo hoạt động, chắc chắn là fan nhà người khác, nói ra chính bản thân mấy người có tin không?]
[Không lẽ fan nhà này não tàn, nên cũng coi như người khác không có não hả?]
[Nếu không cần mắt với não, thì quyên góp cho những người cần dùng đi.]
Quách Lễ nhìn những câu hỏi lần lần lượt trồi lên, đúng là rắc rối, anh ta vội vàng liên hệ với hậu viện của Lương Kính Thuần và mấy fanpage lớn khác, bảo bọn họ ra mặt dẫn dắt dư luận, tẩy trắng cho Lương Kính Thuần mới là chuyện quan trọng nhất, không cần xâu xé mãi chuyện fan cuồng.
Các fanpage lớn nhận được chỉ thị, bắt đầu hành động ngay lập tức.
Nhưng tiếc là đã muộn, chiến trường đã được hình thành, còn có chiều hướng mở rộng, không phải cuộc chiến mà các Mộc Đường Thuần đơn phương rút lui là có thể kết thúc nữa.
Người giúp đỡ trong lúc khó thì ít, mà kẻ tát bùn sang ao thì nhiều.
Những người trước đây có thù với Lương Kính Thuần, hoặc là lúc tuyển chọn để debut từng có đụng độ, cũng đều nhảy ra lật lại nợ cũ.
Có người chỉ thẳng rằng Lương Kính Thuần có kim chủ chống lưng, nên mới có thể đá người đã được chọn sẵn ra, để vảo được tác phẩm lớn như .
Nếu không phải, vậy thì tại sao đoàn phim toàn là những diễn viên casting đạt, tên chuột cống ngày nào cũng NG vô số lần như hắn, lại có thể ở trong đoàn phim này được à?
Vốn Lương Kính Thuần thức đêm quay phim đã khó chịu, số lần NG càng ngày càng nhiều, từ Dương Nhạc đến những nhân viên khác đều thể hiện trạng thái không hài lòng.
Mặc dù hắn đã quen với không khí này, những vẫn cảm thấy hôm nay không giống với bình thường.
Thậm chí còn thấy mấy người hướng điện thoại về phía hắn chụp hình, túm tụm lại thì thầm to nhỏ với nhau, thi thoảng còn liếc xéo hắn mấy cái, trên mặt toàn là khinh thường.
Đến Dương Nhạc hình như cũng bị không khí này ảnh hưởng, thái độ đối với hắn cũng thiếu kiên nhẫn hơn thường ngày.
Trực giác mách bảo Lương Kính Thuần, có chuyện không ổn.
Sau khi Dương Nhạc hô kết thúc, dường như mọi người đều thở phào một hơi, cảm giác hào hứng như kiểu cuối cùng cũng thoát rồi, khiến trên mặt mọi người đều tràn ngập ý cười.
Mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu và nghi ngờ, Lương Kính Thuần vẫn cười nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người, vất vả rồi." Thái độ công việc là thứ nhất định phải làm, nếu không hắn sẽ bị người ta nói là thái độ không đúng mực, ra vẻ trong đoàn phim.
Đợi sau khi chỉ còn hai người là hắn và Quách Lễ, Lương Kính Thuần vứt bỏ lớp ngụy trang, gấp gáp hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lương Kính Thuần sau khi trở về thì quay phim liên tục không hề có cơ hội xem điện thoại.
Hắn không nhớ được lời thoại, nào dám chơi điện thoại trước mặt Dương Nhạc chứ?
Quách Lễ bù đầu cả một buổi tối để thu thập đống lộn xộn của hắn, nếu không phải vì Lương Kính Thuần vô duyên vô cơ nói với fans hắn chuyển phòng, thì cũng đã chẳng liên lụy đến Tô Ly.
Bài đăng thông cáo kia của đoàn phim, giải trí Bách Á còn chia sẻ nhanh hơn là Đại Sâm Records, nghĩ cũng biết chắc chắn là ý của Phó Mịch.
Phó Mịch luôn rất quan tâm đến Tô Ly, hơn nữa dạo gần đây bọn họ xào CP Mịch Kính, cộng lại có thể coi như là gây tội lớn với Phó Mịch.
Những page giải trí Big V nhận tiền để làm việc cho người khác, không hề khó đoán rằng ai đứng sau lưng bọn họ.
Quách Lễ hối hận vô cùng, nếu không phải lúc đó thấy Lương Kính Thuần nhân khí cao, thì anh ta sẽ không dẫn dắt hắn, thành ra rắc rối càng ngày càng lớn, thế mà tên đó vẫn ngu ngốc không tự nhận thức được, còn tưởng là mình đang nổi thì hay lắm.
Quách Lễ bực bội không nguôi, lười nói cặn kẽ với hắn, trực tiếp đưa điện thoại cho hắn, giọng điệu cũng không quá khách sáo: "Tự xem đi, xem cậu đã gây ra tai họa gì."
Lương Kính Thuần chưa từng hoang mang lo sợ như thế này, kể cả lúc đợi công bố tên được chọn, cũng không sợ hãi như hôm nay.
Não hắn ta trống không, hắn không ngờ vậy mà fan cuồng lại đột nhập vào phòng thật, hơn nữa còn bị người ta bắt trong lúc đang trốn, mà dư luận lan rộng đến bây giờ, dường như mọi đường đầu đã bị chặn đứng.
Lời là hắn nói, fan cuồng là fan của hắn.
Bảo sao không khí trên phim trường ban nãy lại kỳ lạ vậy, hắn gần như có thể tưởng tượng được những người kia xì xầm gì sau lưng hắn.
Lương Kính Thuần hoảng hồn, vội hỏi: "Anh Quách, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Kể cả Quách Lễ có tài lật giời, thì cũng chỉ có thể chỉ huy mấy cái blog đi cãi nhau với hàng trăm triệu dân mạng.
"Công ty đã repost bài thông cáo kia cùng với đoàn phim rồi, trước tiên cậu đừng có trả lời." Quách Lễ thở phào một hơi: "May là diễn viên trong đoàn không có ai lên tiếng, vẫn còn cho thời gian hòa hoãn."
Lương Kính Thuần gật đầu liên tục, bây giờ hắn cũng không muốn xem weibo, trong bình lận toàn là mắng mỏ, thậm chí còn có mấy người rời fandom quay lại dẫm, xem thêm nữa chắc nhồi máu cơ tim mất.
Quách Lễ không chỉ lo lắng những chuyện này.
Vốn dĩ Lý Húc đã rất bất mãn với chuyện Lương Kính Thuần chen chân vào đoàn phim, lỡ như ông mượn cơ hội này đề nghị thay đổi hắn, đó mới là chuyện lớn.
Nhưng mà hiện nay đã quay được một thời gian, nếu như muốn đổi Lương Kính Thuần thì có nghĩa là những phần này phải quay lại từ đầu, dù là phí dựng bối cảnh hay là nhân công, thì đều phải tốn một khoản không nhỏ.
Mặc dù đoàn phim giàu, nhưng chắc cũng không giàu đến mức đấy.
Quách Lễ vừa nghĩ như vậy, tâm trạng lại tốt hơn vừa nãy một chút, chỉ cần Lương Kính Thuần có thể giữ được vai diễn này, đợi đến khi phim được phát sóng rồi tìm cơ hội tẩy trắng là được.
"Bây giờ cậu cứ chuyên tâm quay phim, đang lúc nước sôi lửa bỏng, thể hiện tốt một chút."
Lương Kính Thuần vội vàng gật đầu, nhưng vẫn chưa an tâm, ngày mai hắn phải đối diễn với thầy Triệu Hàng, áp lực vốn đã rất lớn, e là phải thức thâu đêm để thuộc thoại mới được.
Nghĩ đến đây, Lương Kính Thuần không khỏi cảm thấy bất bình, sao lại là Tô Ly chứ?
Là do bát tự của bọn họ không hợp, hay là số mệnh kỵ nhau hả?
Nếu fan cuồng kia muốn kéo Tô Ly xuống nước thì cũng được coi là "công" của cô ta, nhưng ngược lại bây giờ hắn đã tự gây ra một đống rắc rối.
Hiện giờ hắn lo lắng đến mức chẳng buồn ngủ, e là lúc này Tô Ly đã ngủ ngon lành từ lâu rồi nhỉ!
Đó là Lương Kính Thuần nghĩ nhiều thôi.
Tô Ly bây giờ đừng nói là ngủ, mà toàn thân đều bị người ta dọa cho tỉnh táo lại.
"Anh nói gì cơ? Anh, em...."
Mắt Tô Ly đỏ nựng cả lên, cậu cảm thấy hình như mình bị uy hiếp, chiếc điện thoại bị Phó Mịch cướp mất là sinh mạng của cậu, nhưng bây giờ chọn lựa như vậy hình như đã không thể giữ được mạng của cậu nữa rồi.
Phó Mịch cầm điện thoại Tô Ly nghịch, hắn không muốn nghiên cứu sâu cậu giấu bí mật gì bên trong đó, dù sao thì cũng đã bại lộ hoàn toàn rồi, những thứ khác cũng không có gì để sợ nữa.
"Anh bảo là, muộn lắm rồi, không phải là sáng mai em còn phải quay phim sao?"
"Không phải câu này, câu sau cơ!"
Phó Mịch mỉm cười, hắn biết bé con đang xấu hổ, nhưng mà như thế này, hắn mới càng muốn chọc cậu hơn.
"Em phải đi ngủ cùng anh rồi." Phó Mịch mở cửa phòng ngủ chính: "Đã mười hai rưỡi rồi, em vẫn chưa buồn ngủ à?"
Tô Ly muốn nói cậu vẫn chưa buồn ngủ, trước đây thức đêm gặm hint còn muộn hơn giờ này nhiều, ngày hôm sau cậu vẫn có thể trèo ra khỏi giường đúng giờ để đi quay phim.
Nhưng cái này không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là cái gì gọi là "phải ngủ cùng anh ấy" kìa!
Ánh mắt Tô Ly bay đến cánh cửa còn lại.
Cậu đã từng đến phòng của Phó Mịch mấy lần rồi, đương nhiên trước đó là đến thảo luận kịch bản thật sự.
Không giống với phòng của cậu, là nam chính, và là con trai của chủ khách sạn, Phó Mịch không chỉ độc chiếm tầng hai mươi mốt, còn có được một căn hộ cực kỳ xa xỉ.
Căn hộ có nghĩa là không thể chỉ có một phòng ngủ.
"Em có thể vào phòng thứ hai không?" Tô Ly lí nhí đưa ra yêu cầu.
Phó Mịch nghe thấy cũng vờ như không, dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Tô Ly mặt đỏ như quả cà chua thành tinh: "Anh không nghe rõ, em nói lại lần nữa đi?"
Tô Ly phản bác: "Rõ ràng là anh nghe thấy rồi!"
Căn phòng yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng đó mà!
"Anh đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi thế, là để cho em cơ hội nói lại lần nữa, chỉ cần bây giờ em sửa lại, anh có thể coi như chưa nghe thấy em nói câu trước đó." Phó Mịch cười nói: "Vậy nên, chúng ta đi ngủ được chưa?"
Thật sự không ngờ, anh lại là người bạn trai như vậy!
"Ngủ thì ngủ!"
Tô Ly nhổm dậy từ sofa, chúi đầu về phía phòng ngủ phụ.
Phó Mịch đã chuẩn bị từ lâu chặn lại ngay giữa đường, không để cho nhóc óc chó tinh chạy trốn thành công.
Lúc hai tay Phó Mịch ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Ly, hắn nhịn không được mà nghĩ, bình thường nhóc này cũng ăn không ít, thế mà vẫn gầy như vậy, không hề béo chút nào, bàn tay có thể sờ được đến xương, xem ra bình thường vẫn chưa cho cậu ăn đủ.
"Anh, anh bỏ tay em ra trước đã!"
Tô Ly đỏ mặt ra sức chống cự một cách vô ích, không ngờ Phó Mịch mặc đồ thì thấy gầy, cởi, phì, không cởi đồ cũng khỏe như thế!
Sao mà Phó Mịch bỏ ra được, hắn ôm Tô Ly vào phòng ngủ đóng cửa đằng sau lại.
"Sợ cái gì?" Phó Mịch quây lấy người trong lòng không buông, đã là danh chính ngôn thuận rồi, phải để cho bé con sớm quen với những tiếp xúc thân mật: "Anh có vội cũng sẽ không làm gì với em ngay ngày tỏ tình, đã muộn thế rồi, ngày mai mình còn phải dậy sớm, tính thời gian thì, hơi bị hạn chế."
Tô Ly trợn tròn mắt, tên này dám nói thế, chắc chắn là đã từng nghĩ như vậy!
Cậu vô tình nhớ lại lần đầu uống say, Phó Mịch đến giúp cậu tắm rửa xong, thì chưa được bao lâu đã đi mất.
Lúc đó Trương Thụy Y nói, thực lực của Phó Mịch chắc chắn không thể nào ra trận có hai mươi phút.
Nhưng Tô Ly thật sự không ngờ rằng, có một ngày sẽ thật sự đến với mình!
"Em, em ngủ không được yên cho lắm, sẽ lật từ đầu giường đến cuối giường!" Thật ra Tô Ly không biết mình ngủ co yên hay không, dù sao thì cũng rất ít có cơ hội ngủ cùng với người khác: "Chắc chắn sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi đó!"
"Anh thấy em ngủ cũng khá yên đó chứ, không giống đứa trẻ quậy phá chút nào." Phó Mịch cười nói: "Nhất là hai lần anh tắm giúp em xong thấy em ngủ, cũng đều không phát hiện em có tật xấu này nhỉ?"
Tô Ly quả thật không thể phản bác, nhất là cậu không thể tìm ra người thứ hai làm chứng trong cái đoàn phim này, kể cả tìm thấy được, thì chắc chắn Phó Mịch cũng không cho cậu cơ hội đó!
Phó Mịch sáp lại nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Nếu em không nhắc thì anh cũng quên mất, em đã nói là muốn trả nợ nhân tình anh mà? Ân tình hai lần anh tắm giúp em, em chuẩn bị bao giờ trả đây? Anh thấy hôm nay ngày cũng đẹp này."
Tô Ly không hề quên, nhưng không ngờ Phó Mịch lại nhắc lại lúc này, hơn nữa còn là ngày hai người xác định quan hệ, nếu đây không phải là ép buộc trả ơn, thì cậu thật sự không biết đây là cái gì nữa!
Phó Mịch cũng không dám ức hiếp người quá đáng, nên đã đổi một lí do: "Phòng phụ chưa từng có người ở đó, đồ dùng không được sạch sẽ, kể cả em có muốn ở, thì cũng phải đến ngày mai tìm người đổi đồ mới mới ngủ được."
Tô Ly cũng biết điều này, căn hộ này chỉ có dấu vết sinh hoạt của mình Phó Mịch, vậy nên lời nói cũng có vài phần đáng tin."
"Anh không muốn làm gì đó với em ngay bây giờ, đương nhiên nếu em cho phép, thì anh có thể xin nghỉ với Lý Húc ngay bây giờ.... ứm."
Tô Ly đỏ mặt rút tay lại, nhân lúc sau khi Phó Mịch buông sự trói buộc trên tay, lập tức nhào lên giường rồi nằm xuống, chùm kín mình từ đầu đến chân bằng chiếc chăn mỏng.
Phó Mịch thấy cậu quấn thành một cục trên giường, không nhịn được mà bật cười.
Tô Ly cảm thấy bên giường còn lại lún xuống một chút, cậu biết đó là vì Phó Mịch nằm xuống.
Cậu căng thẳng muốn chết, không thể đuổi những thứ cậu nhìn thấy trong super topic [Vạn Vật Phó Tô] ra khỏi đầu.
Ai mà ngờ, cậu đu nhiều CP như vậy đều BE cả, mà mình lại cống hiến cho người khác ship được một CP HE!
Đúng thiệt là xả thân hy sinh vì người khác mà!
Phó Mịch đặt tay lên eo Tô Ly, kéo nhóc con toàn thân cứng đờ lại gần mình, ngay lúc cậu định nhảy ra thì mở miệng trước.
"Trước khi gặp mẹ em, anh sẽ không làm gì đâu." Giọng Phó Mịch vừa dịu dàng lại trầm thấp, dành cho người yêu những lời thì thầm ngọt ngào nhất bên tai: "Nhưng sau này cũng phải tập quen, bởi vì anh sẽ không thể để em rời đi nữa, xét việc anh khó khăn lắm mới đợi được đến hôm này, em có thể cho anh quyền được ôm em ngủ không?"
Tô Ly không biết Phó Mịch nói khó lắm là khó như như thế nào.
Nhưng chỉ cần nghĩ một chút, cậu cũng có thể đoán được đại khái.
Vậy nên câu trả lời của cậu rất đơn giản.
Tô Ly lật người, hướng đầu gần vào trong lòng Phó Mịch, nép vào lồng ngực anh thì thầm: "Ngủ ngon."
Phó Mịch không ngờ điều ngạc nhiên này lại đến đột ngột thế, nhưng hơi nóng trong lồng ngựng hun đốt cả trái tim hắn.
Nhất là sau khi cảm thấy bé con trong lồng ngực hắn đã dần dần thả lỏng, nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng kéo dài, hắn cảm thấy mình như đang ôm một miếng vàng lớn vậy, đến ngủ cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Bởi vì có người thương kế bên, ngày mai nhất định sẽ là một ngày ngọt ngào hạnh phúc hơn cả hôm nay.