Anh mặc chiếc áo trắng lóa và đeo cà vạt màu bạc, đôi mắt xanh thẳm càng nổi bật trên sự thiếu vắng màu sắc đó. Nhìn anh đứng đó với chiếc áo khoác ngoài mở nút, hai tay hờ hững đút túi quần, tôi như người đang đi bỗng bất ngờ đâm phải bức tường.
Tôi khựng lại, ánh mắt dán vào người đàn ông mà bây giờ trông thậm chí còn đẹp hơn so với trong trí nhớ của tôi. Tôi chưa từng thấy màu tóc nào đen tuyền như vậy. Mái tóc bóng mượt, hơi dài, phần đuôi tóc phủ phớt cổ áo. Kiểu tóc này khiến anh trông vừa giống một gã trai hư hỏng, lại có nét của một quý ông thành đạt, như kem tươi trắng phủ lên trên một viên kem socola. Theo cách nói của mẹ tôi thì, chỉ có bọn lừa đảo hay cướp giật mới để kiểu tóc đó.
Tay tôi cố nén lại ý muốn chạm vào tóc anh, để xem nó có thật sự mềm như lụa không.
Cửa thang máy sắp đóng lại. Anh nhẹ nhàng bước tới và bấm nút giữ cửa mở. “Có đủ chỗ cho cả hai ta mà, Eva.”
Giọng nói mơ hồ nhưng kiên định ấy lôi tôi ra khỏi cơn choáng váng bất ngờ. Sao anh lại biết tên tôi?
Tôi chợt nhớ ra là anh đã nhặt giúp tôi cái thẻ ở dưới sảnh ngày hôm qua. Trong một thoáng tôi đã định lấy cớ là đang chờ thêm người để có thể đi thang khác xuống, nhưng đầu óc tôi đã kịp lảo đảo hoạt động trở lại.
Tôi bị sao thế này? Rõ ràng anh ta cũng làm việc trong tòa nhà này. Làm sao tôi có thể cứ né tránh mỗi lần chạm mặt nhau? Và tại sao tôi phải làm như vậy? Nếu như muốn nhìn thẳng vào anh và bình thản trước sức hấp dẫn đó, thì tôi phải tập nhìn anh thật nhiều cho đến khi anh trở nên bình thường quen thuộc như một món đồ trang trí vậy.
Tôi bước vào thang máy. “Cảm ơn.”
Anh buông nút bấm ra và bước lùi ra sau. Thang máy bắt đầu đi xuống.
Ngay lập tức tôi hối hận vì đã bước vào đây.
Sự hiện diện của anh làm da thịt tôi nhột nhạt. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp này, anh như một hấp lực mạnh, phát ra nguồn năng lượng hữu hình và từ trường đầy ham muốn, khiến tôi không thể đứng yên. Hơi thở tôi cũng loạn xạ như nhịp tim. Tôi lại cảm thấy bị cái sức hút không giải thích được kéo về phía anh, giống như cơ thể anh đang phát ra một yêu cầu không thành lời còn tôi thì cứ đáp trả theo bản năng.
“Ngày đầu tiên đi làm có vui không?” Anh hỏi làm tôi giật mình.
Giọng anh vang vang như một giai điệu say đắm bủa vây lấy tôi. Làm thế quái nào mà anh lại biết hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm?
“Cũng vui.” Tôi đều giọng. “Còn anh?”
Cảm thấy được cái nhìn của anh lướt qua mặt mình, tôi cố gắng tập trung nhìn vào hai cánh cửa thang máy. Tim tôi đang chạy đua trong lồng ngực, còn bao tử thì rung lên điên dại. Tôi thật sự hoảng loạn và mất tự chủ.
“Không phải ngày đầu tiên của tôi.” Anh trả lời pha chút hài hước. “Nhưng cũng tốt. Càng về cuối ngày càng tốt hơn.”
Tôi gật đầu và cố mỉm cười, dù không hiểu lắm. Thang máy chậm lại ở tầng mười hai rồi một nhóm ba người vui vẻ bước vào, chuyện trò rôm rả. Tôi bước lùi lại nhường chỗ cho họ, lui về góc phía đối diện chàng Đen và Nguy hiểm. Không ngờ anh ta lại bước theo cùng hướng với tôi, thế là giờ chúng tôi đột nhiên lại ở gần nhau hơn cả lúc đầu.
Khi anh đưa tay chỉnh lại cái cà vạt vốn đã rất hoàn hảo, cánh tay anh chạm vào tay tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ cảm nhận rõ rệt về anh bằng cách tập trung vào cuộc đối thoại của nhóm người trước mặt. Nhưng không thể được. Anh đang ở đây. Ngay đây. Hoàn hảo, lộng lẫy và thơm phức. Mọi suy nghĩ biến mất, tôi mơ màng tưởng tượng đến cơ thể rắn chắc của anh dưới lớp quần áo, nghĩ đến cảm giác ghì chặt lấy cơ thể đó, đến cách anh sẽ đáp trả…
Khi thang máy xuống đến tầng trệt, tôi gần như kêu lên nhẹ nhõm. Tôi nôn nóng chờ mọi người ra hết rồi bước tới ngay khi có thể. Anh đặt tay ra sau lưng tôi và bước ra, bên cạnh tôi. Sự va chạm tại một chỗ nhạy cảm như vậy làm cả người tôi lại rung động.
Anh buông tay ra khi đến cửa xoay, khiến tôi cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ. Tôi liếc nhìn anh, cố đoán, nhưng dù đang nhìn tôi, vẻ mặt anh không nói lên điều gì.
“Eva.”
Cảnh tượng Cary đang uể oải dựa vào cây cột bằng đá trắng làm thay đổi mọi thứ. Anh mặc chiếc quần jeans khoe đôi chân dài mien man và một chiếc áo len rộng màu xanh lá cây nhạt làm nổi bật đôi mắt xanh. Cary dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh. Tôi đi chậm lại khi đến gần anh, còn vị thánh quyến rũ kia đi qua chúng tôi, ra khỏi cửa xoay và nhẹ nhàng chui vào ghế sau của chiếc Bently mà tôi đã thấy bên vệ đường chiều hôm trước.
Cary thì thầm khi chiếc xe rời đi. “Xem nào, nhìn ánh mắt của em, thì đó là người em kể với anh, đúng không?”
“Ừ, phải rồi, chính là anh ta.”
“Hai người làm chung à?” Cary khoác tay tôi rồi kéo tôi ra đường qua cánh cửa đứng.
“Không phải.” Tôi dừng lại trên vệ đường, tựa vào người Cary để thay giày đi bộ, người đi đường ùa qua xung quanh. “Em không biết anh ta là ai, nhưng anh ta lại hỏi em là ngày đầu tiên đi làm thế nào, nên chắc em phải điều tra xem sao.”
“Vậy hả…” anh cười và đỡ lấy khuỷu tay tôi khi tôi co chân kia lên mang giày. “Không biết làm sao người ta có thể làm việc bên cạnh anh chàng như thế nhỉ. Anh ta vừa khiến não anh sôi lên đấy.”
“Em nghĩ ai gặp anh ta cũng vậy.” Tôi đứng thẳng lên. “Đi thôi. Em cần uống một ly.”
**
Sáng hôm sau tôi thức dậy với cảm giác nhoi nhói phía sau gáy, hậu quả của việc quá chén đêm hôm trước. Tuy vậy, khi đi thang máy lên tầng hai mươi, tôi không thấy hối hận nhiều như mình tưởng. Tôi phải chọn hoặc là chất cồn hoặc là một cơn quay cuồng với chiếc máy rung, và sẽ tự nguyền rủa mình nếu tôi vừa đạt cơn cực khoái với chiếc máy chạy pin ấy vừa tưởng tượng với chàng Đen và Nguy hiểm. Không phải bởi vì ngại anh ta biết anh ta làm tôi bị kích thích đến mức mê muội, mà bởi vì chính tôi biết, và tôi không cho phép cái ảo tượng về anh được thỏa mãn.
Thả đồ vào ngăn kéo xong, thấy Mark chưa tới, tôi lấy một ly cà phê rồi trở về bàn, lướt qua các trang blog yêu thích.
“Eva!”
Tôi nhảy dựng lên khi sếp xuất hiện, nở nụ cười trắng sáng tương phản với làn da nâu bóng. “Chào buổi sáng, Mark.”
“Tôi nghĩ là cô là bùa may của tôi. Vào phòng tôi nhé, mang theo máy tính. Tối nay cô ở lại làm muộn được không?”
Tôi theo Mark vào phòng, bị cuốn theo thái độ phấn khích của anh. “Chắc chắn rồi.”
“Tôi đang mong cô nói vậy.” Anh ngồi xuống ghế.
Tôi cũng ngồi vào chiếc ghế hôm qua và mở chương trình thảo văn bản lên.
“Là thế này,” anh bắt đầu, “chúng ta vừa nhận được một hồ sơ mời thầu từ Kinsman Vodka và họ đề cập tới tên tôi trong đó. Lần đầu tiên có chuyện này.”
“Chúc mừng anh!”
“Cảm ơn, nhưng hãy đợi đến khi chúng ta có được hợp đồng đã. Nếu qua được giai đoạn này thì chúng ta vẫn sẽ phải đấu thầu, họ yêu cầu gặp tôi vào tối mai.”
“Ồ, gặp mặt ngay thời điểm này hơi không bình thường phải không?”
“Đúng vậy. Thông thường họ sẽ chờ qua xong giai đoạn hồ sơ mời thầu rồi mới gặp, nhưng Cross Industries vừa mua lại Kingsman, ngoài ra còn rất nhiều công ty con khác. Nếu được hợp đồng này chúng ta sẽ có thêm nhiều cơ hội khác. Họ biết nên muốn thử thách chúng ta, bắt đầu bằng việc gặp tôi.”
“Thông thường sẽ có một đội cùng đi phải không?”
“Đúng, chúng ta sẽ trình bày theo nhóm. Thế nhưng họ đã quen với cách làm việc này – họ biết là sẽ được chào mời bởi một thành viên cấp cao, nhưng rồi trước sau gì cũng phải làm việc trực tiếp với một nhân viên quèn như tôi – nên họ tự chọn tôi và muốn thử thách tôi trước. Công bằng mà nói, hồ sơ mời thầu cung cấp lượng thông tin khá đầy đủ, thậm chí nhiều hơn mức yêu cầu. Bản thân hồ sơ có tính hướng dẫn rất cao, nên thật sự tôi không thể nói đòi hỏi của họ là quá đáng, có chăng chỉ là hơi kỹ tính thôi. Nhưng làm việc với Cross Industries thì vậy là thường.”
Mark đưa tay vuốt mớ tóc xoăn, lộ vẻ lo lắng. “Cô nghĩ thế nào về Kingsman Vodka?”
“À…ừ…thật ra tôi chưa từng nghe đến hiệu này bao giờ.”
Mark ngả người ra ghế, cười. “May quá. Tôi tưởng tôi là người duy nhất ở đây chưa nghe tới cái tên ấy. Cũng hay, vậy coi như không phải quên đi những bài báo không hay. Tin tức báo chí chả bao giờ là tốt cả.”
“Tôi có thể giúp được gì, ngoài tìm kiếm thông tin về Vodka và ở lại văn phòng trễ?”
Anh mím môi suy nghĩ một lúc. “Ghi lại cái này…”
Chúng tôi làm việc suốt giờ nghỉ trưa và ở lại khá lâu sau khi mọi người về hết để đọc hết các thông tin đang có từ những người đưa ra chiến lược cho dự án. Khoảng bảy giờ hơn thì điện thoại của Mark đột ngột vang trong không khí im lặng khiến tôi giật mình.
Mark bật loa ngoài để trả lời trong khi vẫn làm việc. “Chào cưng.”
“anh đã cho cô bé tội nghiệp ấy ăn tối chưa thế?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông ấm áp.
Liếc nhìn tôi qua vách ngăn bằng kính, Mark đáp, “À…anh quên mất.”
Tôi vội nhìn đi chỗ khác, cắn môi để giấu nụ cười.
Bên kia có tiếng khịt mũi. “Mới có hai ngày mà anh đã bắt người ta làm việc quần quật và còn bỏ đói người ta nữa chứ. Cô ấy nghỉ việc bây giờ.”
“Khỉ thật, em nói đúng. Steve cưng ơi…”
“Đừng giở cái giọng nịnh nọt đó với tôi. Cô ấy thích ăn đồ Trung Quốc không?”
Tôi giơ ngón cái lên ra hiệu cho Mark.
Anh cười. “Có, thích.”
“Vậy tốt. Hai mươi phút nữa em đến nơi. Nhớ báo với bảo vệ cho em vào nhé.”
Gần như đúng hai mươi phút sau, tôi đón Steven Ellison qua cánh cửa phòng chờ. Steven có thân hình lực lưỡng, mặc quần jeans màu tối, đi đôi ủng hơi mòn và mặc một chiếc áo sowmi càu nút được ủi cẩn thận. Với mái tóc đỏ và đôi mắt xanh biết cười, anh cũng ưa nhìn như người tình của mình, chỉ là theo một cách rất riêng. Ba chúng tôi ngồi ở bàn của Mark ăn các món gà xào rau củ, thịt bò, bông cải và cơm nếp trắng bằng đũa và đĩa giấy.
Tôi được biết Steven làm nghề thầu xây dựng, anh và Mark quen nhau từ lúc học đại học. Nhìn họ bên nhau tôi vừa khâm phục vừa ghen tị. Tình cảm của họ tốt đẹp đến nỗi ở bên cạnh họ thật sự rất vui.
“Chà, em gái,” Steven huýt sáo khi tôi lấy thêm cơm lần thứ ba. “Em ăn hay thật, thức ăn nó đi đâu hết vậy?”
Tôi nhún vai. “Đi đến phòng tập. Hợp lý không…?”
“Mặc kệ anh ta,” Mark vừa nói vừa cười. “Steven ganh tị đó. Cậu chàng đang phải cẩn thận chăm chút các đường cong của mình mà.”
“Trời ạ.” Steven ném cho anh bạn trai một cái nhìn hài hước. “Em phải đưa cô ấy đến gặp mọi người ở chỗ làm. Em sẽ thắng nhiều tiền nếu đặt cược vào lượng thức ăn mà cô ấy có thể ăn.”
Tôi mỉm cười. “Nghe có vẻ vui đó.”
“A. Anh biết là em cũng có máu quậy phá mà. Nhìn nụ cười là biết.”
Cúi xuống đĩa thức ăn, tôi cố không nghĩ đến mình đã quậy phá như thế nào trong cái thời kỳ nổi loạn và tự hủy hoại bản thân trước đây.
Mark cứu bồ cho tôi. “Đừng có ăn hiếp trợ lý của anh. Mà em thì biết gì về phụ nữ quấy phá chứ?”
“Em biết vài người trong số họ thích chơi với đàn ông đồng tính. Họ thích phong cách của tụi mình.” Nụ cười anh lóe lên. “Em biết vài thức khác nữa. Này, hai người đừng ngạc nhiên vậy. Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem người ta có cường điệu hóa tầm quan trọng của tình dục khác giới hay không thôi mà.”
Rõ ràng Mark mới nghe chuyện này lần đầu, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, có thể thấy mối quan hệ của hai người đủ an toàn để anh cảm thấy việc chia sẻ này là thú vị. “Vậy à?”
“Rồi cuối cùng anh kết luận thế nào?” Tôi bạo dạn hỏi.
Steven nhún vai, “Tôi không muốn nói là nó đã bị thổi phồng, bởi vì rõ ràng tôi không phải là đối tượng mục tiêu hay tiêu biểu gì, nhưng không có chuyện đó thì ổn thôi.”
Tôi rất ấn tượng khi nghe Steven sử dụng nói như cách Mark thường dùng trong công việc. Chứng tỏ họ thường xuyên chia sẻ và lắng nghe nhau dù nghề nghiệp khác nhau một trời một vực.
“Với cuộc sống hiện giờ của em,” Mark nói với Steven khi gắp thêm một miếng bông cải, “Anh nghĩ kết luận đó là đúng.”
Lúc chúng tôi ăn xong thì đã tám giờ và công nhân vệ sinh cũng vừa tới. Mark nhất định đòi gọi taxi cho tôi.
“Sáng mai tôi có cần tới sớm không?” Tôi hỏi.
Steven huých vai Mark. “Hẳn kiếp trước anh đã làm nhiều việc tốt mới có được trợ lý thế này.”
“Anh nghĩ phải chịu đựng em trong kiếp này mới là điều tốt anh đang làm chứ.” Mark trả miếng.
“Này,” Steven phản đối, “Em được thuần hóa rồi. Em biết đậy nắp bồn toa lét xuống mà."
Mark vẫn giữ giọng khích bác nhưng ánh mắt nhìn Steven thì ấm áp tình yêu. “Chuyện đó thì ích lợi như thế nào?”
Mark và tôi vất vả cả ngày thứ Năm để chuẩn bị cho cuộc họp lúc bốn giờ của anh với bên Kingsman. Chúng tôi vừa ăn trưa vừa trao đổi với hai chuyên gia sáng tạo sẽ tham gia trong giai đoạn sau của dự án; rồi nghiên cứu thông tin về tần suất có mặt của thương hiệu Kingsman trên các trang web và mức độ phủ sóng về mặt truyền thông.
Khi gần đến ba giờ rưỡi, tôi bắt đầu hơi lo lắng vì biết đường xá sẽ rất đông, nhưng Mark vẫn cứ làm việc đến khi tôi phải nhắc. Mãi tới bốn giờ kém mười lăm anh mới phóng ra khỏi văn phòng, vừa toét miệng cười vừa mặc áo khoác vào. “Đi với tôi, Eva.”
Tôi ngồi giương mắt nhìn anh. “Thật hả?”
“Cô đã vất vả giúp tôi chuẩn bị, cô không muốn biết kết quả sao?”
“Có chứ, chắc chắn rồi.” Tôi vội vã đứng lên. Biết rằng bề ngoài của mình cũng là một phần bộ mặt của sếp, tôi vuốt lại chiếc váy công sở màu đen, duỗi thẳng ống tay áo lụa tay dài đang mặc. Một cách ngẫu nhiên thú vị, màu áo của tôi hoàn toàn trùng hợp với chiếc cà vạt màu đỏ thẫm của Mark.
Chúng tôi ra thang máy và tôi hơi chột dạ khi Mark đón thang đi lên thay vì đi xuống. Khi đến tầng trên cùng, chúng tôi bước vào một khu vực chờ rộng lớn và được trang trí lộng lẫy hơn rất nhiều so với tầng dưới. Những giỏ hoa huệ và dương xỉ treo trên tường tỏa hương trong không khí, cánh cửa ra vào bằng kính mờ có khắc nổi hàng chữ CROSS INDUSTRIES bằng những nét to bản mạnh mẽ.
Chúng tôi được mời vào và phải ngồi chờ một lát. Cả tôi và Mark đều không yêu cầu thức uống gì khi được hỏi, rồi chưa đầy năm phút sau chúng tôi được dẫn vào một phòng họp có cửa đang đóng kín.
Khi người tiếp tân chuẩn bị đưa tay mở cửa, Mark nháy mắt với tôi. “Sẵn sàng chưa?”
Tôi cười. “Sẵn sàng.”
Cửa mở ra và tôi được mời vào trước. Tôi đã định sẵn sẽ cười thật tươi khi bước vào… thế nhưng nụ cười bỗng đóng băng trên môi khi tôi nhìn thấy người đàn ông đang đứng lên ở ngay gần lối vào.
Cú dừng lại đột ngột của tôi làm lối đi bị tắc, thế là Mark đâm sầm vào lưng tôi khiên tôi ngã ra phía trước. Đen và Nguy hiểm chụp lấy cổ tay, kéo tôi thẳng về phía anh ta. Lập tức toàn bộ không khí thoát khỏi hai buồng phổi tôi, và lý trí cũng biến mất luôn. Qua lớp quần áo, tay tôi vẫn cảm nhận được bắp tay rắn rỏi của anh, cùng với cơ bụng rắn chắc đang áp sát vào bụng tôi. Anh hít sâu làm ngực phập phồng khiến hai đầu v* tôi căng cứng.
Thôi rồi. Tôi hẳn đã vướng vào lời nguyền xui xẻo nào. Một loạt hình ảnh hiện ra chớp nhoáng báo cho tôi thấy trước cả ngàn kiểu mà tôi sẽ vấp té, trượt chân, ngã hay đâm sầm vào anh vào những ngày tháng sắp tới.
“Chào lần nữa,” anh thì thầm, độ rung trong giọng nói khiến cả người tôi tê dại vì khao khát. “Luôn hân hạnh được gặp em, Eva.”
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ lẫn ham muốn, đồng thời cũng không cách nào đẩy anh ra dù cho trong phòng lúc đó còn có hai người khác đi cùng anh. Mọi việc càng khó khăn hơn khi anh cũng như chỉ nhìn thấy mỗi mình tôi, với cả cơ thể rắn chắc chừng như cũng đang phát ra ham muốn mạnh mẽ thấy rõ.
“Ông Cross,” Mark cất giọng sau lưng tôi. “Xin lỗi vì chúng tôi bước vào theo cách này.”
“Không cần xin lỗi đâu. Vậy mới đáng nhớ.”
Tôi loạng choạng trên gót giày khi được Cross buông ra, hai đầu gối nhũn ra sau cú va chạm. Anh vẫn mặc bộ vest đen với áo sowmi và cà vạt xám nhạt. Như thường lệ, anh vẫn quá đẹp.
Người ta cảm thấy thế nào khi sở hữu một nhan sắc như vậy nhỉ? Tôi chắc rằng đi đến đâu anh cũng gây ra phiền phức.
Mark đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng giúp tôi bình tĩnh lại.
Cross dán chặt mắt vào cánh tay Mark và vẫn nắm lấy khuỷu tay tôi cho đến khi Mark buông ra.
“Rồi.” Mark cũng bình thường trở lại. “Đây là trợ lý của tôi, Eva Tramell.”
“Chúng tôi gặp nhau rồi.” Cross kéo một cái ghế bên cạnh anh ta. “Cô Eva.”
Tôi đưa mắt nhìn Mark dò hỏi, trong khi vẫn cố khôi phục sau cú ép người vào cái thân thể gợi tình trong bộ đồ hiệu Fioravanti ấy.
Cross chồm tới và nhẹ nhàng ra lệnh, “Ngồi xuống đây, Eva.”
Trước khi thấy Mark khẽ gật đầu, tôi đã hạ mình xuống ghế theo lệnh của Cross, bản năng hoàn toàn lấn át trước khi lý trí phản đối.
Trong vòng một tiếng sau đó tôi cố gắng ngồi yên trong khi Mark bị quay bởi Cross và hai giám đốc khác của Kingsman, hai người phụ nữ tóc nâu quyến rũ mặc com-ple mắc tiền.
Cô mặc bộ màu tím mâm xôi đặc biệt tranh thủ sự chú ý của Cross, trong khi cô trong bộ màu kem cố tình tỏ vẻ tập trung vào sếp tôi. Cả ba đều có vẻ ấn tượng khi Mark giải thích cách làm thế nào mà công ty quảng cáo tạo ra các giá trị cụ thể cho thương hiệu của khách hàng, cũng như nói về những việc anh sẽ làm để đảm bảo kết quả mong muốn.
Tôi khâm phục sự điềm tĩnh của Mark dưới áp lực từ phía Cross, anh là kiểu người dễ dàng chi phối cuộc họp.
“Tốt lắm, ông Garrity,” Cross khen khi chuẩn bị kết thúc cuộc họp. “Tôi nóng lòng được xem hồ sơ thầu của ông. Yếu tố nào sẽ khiến được cô thử rượu Kingsman, cô Eva?”
Tôi giật mình, chớp mắt, “Xin lỗi?”
Ánh mắt chăm chú của anh như thiêu đốt, khiến tôi càng ngưỡng mộ Mark đã làm tốt đến thế dưới áp lực như vậy trong suốt một giờ đồng hồ.
Cross xoay ghế ngang với thành bàn, nhìn thẳng vào tôi. Tay phải anh đặt trên mặt bàn bằng gỗ trơn, các ngon tay thon dài thanh lịch gõ nhè nhẹ. Tôi khẽ liếc nhìn cổ tay anh chỗ cuối ống tay áo, và vì một lý điên khùng nào đó phần da thịt lộ ra dược phủ bởi một lớp lông mỏng đó khiến tôi mê mải. Anh quá… đàn ông.
“Cô thích ý tưởng nào của Mark đưa ra hơn?” anh hỏi lại lần nữa.
“Tôi nghĩ tất cả đều xuất sắc.”
Vẫn giữ vẻ bình thản, anh nói, “Nếu cần tôi có thể bảo mọi người ra ngoài hết để cô có thể đáp thật lòng.”
Ngón tay tôi vân vê hai thành ghế. “Thì tôi vừa trả lời thật lòng đó thôi, ông Cross. Nhưng nếu ông thật sự muốn biết, thì tôi nghĩ ý tưởng về sự sang trọng và gợi cảm nhưng không quá tốn kém sẽ hấp dẫn nhiều người nhất. Tuy nhiên tôi không đủ…”
“Tôi đồng ý.” Cross đứng dậy, cài nút áo ngoài. “Ông có định hướng tốt, ông Garrity ạ.
Chúng ta sẽ thảo luận lại vào tuần tới.”
Tôi ngồi thêm một lúc, choáng bởi cái nhịp độ nguy hiểm mà mọi việc đang diễn ra. Rồi tôi nhìn Mark, thấy anh vừa ngạc nhiên thích thú vừa hơi có vẻ hoang mang.
Tôi đứng dậy bước ra cửa, nhận thấy rất rõ là Cross đang đi cạnh mình. Nhìn anh bước đi với vẻ uyển chuyển như con thú săn mồi nhưng vẫn điềm tĩnh đầy kiêu ngạo, tôi lại bị kích thích. Tôi đoán chắc anh làm tình rất giỏi và táo bạo, khiến người đàn bà chẳng những phải dâng hiến cho anh thứ anh muốn mà còn phát cuồng khi làm điều đó.
Cross đi sát bên tôi ra đến tận thang máy. Tôi nghĩ anh có tán gẫu với Mark đôi câu về thể thao hay gì đó, nhưng tôi đang quá bận tâm tới phản ứng của mình nên không để ý lắm.
Khi thang đến, tôi thở ra nhẹ nhõm rồi hấp tấp bước vào cùng Mark.
“Đợi một chút, Eva.” Cross nói nhẹ nhàng khi nắm khuỷu tay tôi giữ lại. “Cô ấy sẽ xuống ngay,” anh nói với Mark khi cửa thang máy đóng lại trước gương mặt ngạc nhiên của sếp tôi.
Cross không nói gì cho đến khi thang máy đi hẳn, rồi nhấn nút gọi thang máy một lần nữa và hỏi, “Em có đang ngủ với ai không?”
Câu hỏi được thốt ra một cách bình thường đến nỗi tôi phải mất một giây mới nhận ra anh vừa nói gì.
Tôi hít sâu một hơi. “Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?”
Khi anh nhìn tôi, tôi như thấy lại những nét mà tôi đã thấy trong lần gặp đầu tiên – quyền lực khủng khiếp và thần kinh thép. Tôi thụt lùi một bước. Lần thứ hai. Ít ra lần này tôi không ngã. Vậy là có tiến bộ.
“Vì tôi muốn làm tình với em, Eva. Nên nếu có gì cản trở chuyện ấy thì tôi muốn biết.”
Cơn tê buốt đột ngột giữ hai đùi khiến tôi phải đưa tay vịn lên tường để giữ thăng bằng. Anh nới ra định đỡ tôi, nhưng tôi kịp giơ tay lên ngăn lại. “Có lẽ tôi không có hứng thú, ông Cross ạ.”
Một nụ cười ma quái khiến anh càng đẹp một cách không thể tưởng tượng nổi. Chúa ơi…
Âm thanh báo thang máy đang đến khiên tôi giật mình nhảy dựng do đang quá căng thẳng. Tôi chưa bao giờ bị khêu gợi nhiều đến như vậy. Tôi cũng chưa bao giờ bị người khác hấp dẫn đến cháy da như vậy. Mà tôi cũng chưa từng cảm thấy bị xúc phạm bởi người tôi đang thèm khát như lần này.
Tôi bước vào thang máy quay mặt lại nhìn anh.
Anh mỉm cười. “Hẹn lần sau, Eva.”
Cửa thang đóng, tôi nghiêng người tựa hẳn vào thanh vịn bằng đồng cố lấy lại bình tĩnh. Tôi vẫn chưa hoàn hồn khi cửa thang máy mở ra và trước mắt là cảnh Mark đang đi lại trong phòng chờ trước văn phòng.
“Chúa ơi, Eva,” Mark lẩm bẩm khi đứng hẳn lại. “Chuyện đí là thế quái nào?”
“Tôi cũng không biết gì cả.” Tôi thở hắt ra, ước gì mình có thể chia sẻ với Mark cuộc đối thoại làm tôi rối rắm và bực bội vừa rồi, nhưng cũng hiểu sếp mình không thích hợp nghe những chuyện này. “Có sao đâu, miễn anh biết là ông ta sẽ để anh làm hợp đồng này.”
Một nụ cười xua đi cái nhíu mày. “Ừ, có lẽ thế thật.”
“Như anh chàng ở cùng nhà với tôi hay nói, chúng ta phải ăn mừng. Hay để tôi đặt chỗ ăn tối cho anh và Steven nhé?”
“Sao lại không chứ? Nhà hàng Pure Food & Wine lúc bảy giờ nhé, nếu họ còn nhận đặt bàn. Nếu không, cô cứ làm chúng tôi ngạc nhiên.”
Chúng tôi chưa về tới văn phòng của Mark thì anh đã bị các sếp vồ lấy – Michael Waters, giám đốc điều hành kiêm chủ tịch, Christine Field và Walter Leaman, chủ tịch và phó chủ tịch điều hành.
Tôi lặng lẽ nhanh chóng lùi về chỗ ngồi của mình.
Tôi gọi đến Pure Food & Wine để đặt một bàn cho hai người. Sau một hồi nài nỉ xin xỏ, cuối cùng cũng được.
Tôi để lại lời nhắn trong hộp thư thoại cho Mark: Hôm nay đúng là ngày may mắn của anh. Anh có bàn đặt cho hai người ăn tối lúc bảy giờ nhé. Chúc vui vẻ!
Tôi quẹt thẻ chấm công rồi hăm hở về nhà.
**
“Anh ta nói cái gì?” Cary ngồi phía bên kia bộ sô pha màu trắng, lắc lắc đầu.
“Thì đó.” Tôi hớp thêm một ngụm rượu. Trên đường tôi đã ghé mua một chai rượu vang trắng về ướp lạnh. “Em cũng phản ứng như vậy. Em vẫn không chắc là mình có tưởng tượng ra cuộc nói chuyện đó vì bị anh ta bỏ bù hay không.”
“Em biết mà, Eva.” Cary nhấc chiếc máy tính nhỏ ra khỏi bàn để lên hai chân đang bắt chéo. “Em có chấp nhận lời đề nghị đó không?”
“Em còn không biết anh ta là ai. Em không biết anh ta tên gì, trong khi anh ta lại phát bóng cho em như vậy.”
“Anh ta biết tên em.” Cary bắt đầu gõ lên máy. “Và còn cái hợp đồng với nhãn hiệu vodka nữa? Còn yêu cầu đúng sếp em nữa chứ?”
Tay tôi ngừng vuốt tóc. “Mark rất có tài. Nếu Cross có kiến thức kinh doanh, anh ta sẽ nhận ra và tận dụng điều đó.”
“Anh nghĩ anh ta có kiến thức kinh doanh.” Cary quay máy tính lại và cho tôi xem trang web chủ của Cross Industries với hình tòa nhà Crossfire. “Đó là tòa nhà của anh ấy, Eva. Gideon Cross sở hữu nó.”
Quỷ thật. Tôi nhắm mắt lại. Gideon Cross. Tôi nghĩ cái tên đó hợp với anh. Nó cũng gợi cảm và nam tính, lịch lãm như anh vậy.
“Anh ta có nhân viên phụ trách tiếp thị cho các công ty con. Nhiều nhân viên nữa là khác.”
“Đừng nói nữa, Cary.”
“Anh ta nóng bỏng, giàu có, và muốn ngủ với em. Vậy thì có vấn đề gì?”
Tôi nhìn anh. “Sẽ rất kỳ cục nếu cứ phải chạm mặt anh ta. Em muốn giữ công việc của mình lâu hơn. Em thật sự thích việc này. Em cũng thích Mark. Anh ta cho em tham gia vào mọi việc, nhờ đó mà chưa gì em đã học được rất nhiều rồi.”
“Em có nhớ bác sĩ Travis nói gì về các rủi ro lường trước được không? Bác sĩ khuyên thì phải nghe. Em đối phó được mà. Em và Cross đều là người lớn cả.” Anh lại quay qua tìm kiếm qua mạng. “Ôi chao, em có biết là còn hai năm nữa anh ta mới ba mươi tuổi không? Nghĩ đến thể lực của anh ta mà xem.”
“Nghĩ đến sự thô lỗ thì có. Em thấy bị xúc phạm khi nhe anh ta ném ra câu nói đó. Em ghét bị xem như một bộ phận sinh dục biết đi.”
Cary dừng lại ngước lên nhìn tôi, ánh mắt anh dịu lại cảm thông. “Anh xin lỗi, bé cưng. Em mạnh mẽ hơn anh nhiều. Anh nghĩ em bị vướng bận bởi những thứ giống như anh.”
“Em nghĩ là không.” Tôi nhìn lảng sang nơi khác để tránh phải nói về những gì chúng tôi đã trải qua trong quá khứ. “Không phải em không muốn hẹn hò với anh ta. Nhưng hẳn phải có một cách khác hay hơn để bày tỏ với phụ nữ là anh muốn ngủ với cô ấy chứ.”
“Em nói đúng. Đúng là một tay kiêu ngạo. Cứ để hắn thèm khát em đến chết. Đáng đời hắn.”
Câu này làm tôi bật cười. Lúc nào Cary cũng có thể làm tôi cười. “Em không biết liệu đàn ông có chết được vì lý do đó không. Nhưng nghĩ vậy cũng thấy vui.”
Cary đóng máy lại dứt khoát. “Tối nay mình làm gì đây.”
“Em đang nghĩ có lẽ em sẽ đi xem thử cái phòng tập Krav Maga đó ở Brooklyn.” Kể từ sau khi gặp Parker Smith ở phòng tập Equinox, tôi có thể tìm hiểu thêm một chút về môn này, và sau một tuần vừa rồi thì có vẻ như việc xả căng thẳng bằng một môn vận động mạnh như vậy là hoàn toàn có lý.
Tôi biết việc này nghe ra khác hẳn so với làm tình với Gideon Cross, nhưng chắc nó an toàn hơn nhiều cho sức khỏe của tôi.