CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 1 - Chương 4



Tôi hoảng hồn, vội vàng ngồi dậy kéo váy xuống. “… người hẹn với sếp lúc hai giờ tới rồi ạ.”

Phải mất rất lâu tôi mới nhận ra là giọng nói đó phát ra từ chiếc loa, còn trong phòng vẫn chỉ có mình tôi và Cross. Cross đứng ở đầu kia của sô pha, lồng ngực phập phồng, mặt đỏ bừng. Cà vạt anh gần như rơi ra, áo quần xộc xệch.

Trong đầu tôi chợt hình dung mình trông nhếch nhác ra sao vào lúc này. Mà lại còn muộn giờ làm nữa chứ.

“Chúa ơi.” Anh lấy hai tay ôm đầu. “Giữa ban ngày ban mặt. Ngay trong văn phòng của anh!”

Tôi đứng dậy cố chỉnh trang lại quần áo.

“Làm vầy nè.” Anh bước lại, kéo vạt áo tôi lên.

Quá tức giận vì chuyện suýt nữa đã xảy ra trong cái lúc mà đáng ra tôi phải đang làm việc, tôi đập vào tay anh. “Thôi đi, để cho tôi yên.”

“Emi m đi, Eva.” Anh vừa nói dứt khoát vừa cầm lấy mép chiếc áo lụa màu đen của tôi chỉnh lại sao cho hàng nút nằm ngay ngắn trở lại ở chính giữa ngực. Xong anh kéo cái váy xuống, dùng tay vuốt phẳng lại, thao tác rất bình tĩnh và chuyên nghiệp. “Em sửa tóc lại đi.”

Cross mặc áo khoác rồi chỉnh lại cà vạt. Chúng tôi tiến ra cửa cùng lúc, khi tôi cúi xuống nhặt cái túi xách, anh cũng cúi người theo.

Anh kéo lấy cằm tôi để hướng mặt tôi về phía mình, giọng nhẹ nhàng. “Em vẫn ổn chứ?”

Cổ họng tôi khô đắng. Tôi vừa bị kích thích, vừa thấy tức tối, lại vừa ngượng chin cả người.

Cả đời tôi chưa bao giờ mất tự chủ như vậy. Tôi càng bực tức hơn đó lại là anh, người đáng ra phải khiến tôi phát tởm vì đề cập đến chuyện tình dục một cách vô cùng bệnh hoạn.

Tôi giật cằm ra khỏi tay anh. “Nhìn tôi có gì là ổn không?”

“Nhìn em đẹp và rất khêu gợi. Anh đang thèm muốn em đến nỗi phát điên lên đây. Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là anh sẽ kéo em trở lại ghế và làm cho em sung sướng đến nỗi phải van xin anh đó.”

“Cũng không khó hiểu tại sao anh lại có giọng lưỡi này,” tôi lầm bầm, nhưng lại không thấy bị xúc phạm. Thậm chí sự thèm muốn lộ liễu của anh còn có tác dụng kích thích ghê gớm.

Tôi khoác túi xách rồi đứng thẳng lên, chân vẫn còn hơi run. Tôi cần phải tránh xa con người này ra, rồi sau khi hết giờ làm tôi muốn ngồi một mình uống một ly ra trò.

Cross đứng lên cạnh tôi. “Anh sẽ cố giải quyết hết công việc cần thiết trong vòng từ giờ tới năm giờ. Rồi anh sẽ đón em.”

“Không có đâu. Giữa chúng ta vẫn không có gì thay đổi cả.”

“Còn lâu mới không có.”

“Đừng có kiêu căng như vậy, Cross à. Ừ thì tôi có mất tự chủ trong một tích tắc, nhưng tôi vẫn không muốn cái anh muốn đâu.”

Anh nắm lấy tay vặn cửa. “Em có muốn. Em chỉ không muốn theo cách của anh thôi. Cho nên mình sẽ xem xét và bàn bạc lại.”

Lại cái giọng điệu sặc mùi công việc đó, ngắn gọn và khô khan. Cột sống tôi cứng lại.

Tôi với tay xoay nắm cửa rồi vòng dưới cánh tay Cross lách ra ngoài. Anh chàng thư ký cùng với ba người khác, hai nam một nữ, bước vội ngay sau chúng tôi. Tôi nghe tiếng anh nói sau lưng.

“Scott sẽ đưa quý vị vào phòng trước. Tôi sẽ vào ngay.”

Anh bắt kịp tôi ở quầy lễ tân, vòng tay qua giữ chặt hông tôi. Tôi không muốn làm ầm ĩ nên đợi đến khi ra đến thang máy mới né khỏi anh.

Anh vẫn bình thản nhấn nút gọi thang. “Năm giờ nhé, Eva.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đèn hiệu trên đầu cửa. “Tôi không rảnh.”

“Vậy thì ngày mai.”

“Cuối tuần này tôi không rảnh ngày nào.”

Anh bước ra trước mặt tôi, gằn giọng. “Bận với ai?”

“Không phải việc của…”

Anh bịt miệng tôi lại. “Thôi. Chỉ cần cho anh biết khi nào. Và trước khi em cự tuyệt, hãy nhìn anh thật kỹ đi, em có thấy anh giống kiểu người dễ nản chí không?”

Mặt anh đanh lại, ánh mắt đầy quyết tâm. Tôi rùng mình. Tôi thật sự không chắc mình sẽ thắng Gideon Cross trong cuộc đọ ý chí này.

Tôi nuốt nước bọt, chờ anh bỏ hẳn tay xuống mới nói, “Tôi nghĩ cả hai ta đều cần bình tĩnh lại. Nên dừng lại vài ngày để suy nghĩ đã.”

Anh vẫn kiên trì. “Giờ tan sở ngày thứ Hai nhé.”

Thang đến, tôi bước vào trong, quay ra nhìn anh rồi đáp, “Giờ ăn trưa ngày thứ Hai.”

Giờ nghỉ trưa chỉ có một tiếng, như vậy an toàn hơn.

Ngay khi cửa thang chuẩn bị đóng, anh nói. “Mình chắc chắn sẽ gặp lại nhau, Eva ơi.”

Đối với tôi, câu đó nghe vừa như lời hứa lại vừa như lời đe dọa.

**

“Không phải lo đâu, Eva.” Mark nói khi tôi về tới bàn làm việc lúc gần hai giờ mười lăm. “Cô không bỏ lỡ công việc đâu, tôi cũng ăn trưa với ông Leaman về trễ, vừa về đến thôi.”

“Cám ơn anh.” Nhưng dù sao tôi vẫn thấy áy náy. Buổi sáng thứ Sáu vốn dĩ đầy phấn chấn của tôi dường như đã cách xa hàng thế kỷ.

Từ lúc đó đến năm giờ chúng tôi tiếp tục làm việc, thảo luận về một khách hàng trong ngành thức ăn nhanh, rồi tìm ý tưởng để cải tiến quảng cáo của một chuỗi cửa hàng thực phẩm sạch.

“Hay thử nói đến khía cạnh tình ái xem sao.” Mark nói đùa mà không biết điều đó vô tình lại có chút liên quan đến tâm trạng của tôi.

Điện thoại reng ngay khi tôi vừa tắt máy tính và đang lấy túi xách ra khỏi ngăn kéo tủ. Liếc nhìn đồng hồ chỉ đúng năm giờ, tôi tự hỏi mình có nên nghe máy không vì đã chính thức hết giờ làm việc.

Nhưng do vẫn còn thấy áy náy về vụ ăn trưa về trễ, coi như để chuộc lỗi, tôi nhấc ống nghe. “Văn phòng của Mark Garrity…”

“Eva, cục cưng. Richard nói con để quên điện thoại di động ở văn phòng của ông ấy.”

Tôi thở mạnh rồi ngồi tựa hẳn vào ghế, trong đầu không khỏi hình dung chiếc khăn tay ướt sũng luôn đi kèm với giọng nói lo lắng đó của mẹ. Điều đó khiến tôi vừa thương vừa tức. “Mẹ khỏe không?”

“Ôi chao, mẹ khỏe, cảm ơn con gái.” Giọng nói của mẹ tôi rất nữ tính, pha chút hơi thở, như kiểu giọng Marilyn Monroe pha với Scarlett Johansson. “Clancy đã mang cái điện thoại tới gửi ở dưới nhà cho con đó, con phải dụng điện thoại mới được, lỡ khi cần gọi cho ai đó thì sao…”

Tôi vốn đang cân nhắc chuyện giữ cái điện thoại đó nhưng sẽ chuyển tất cả cuộc gọi sang một số khác mà không cho mẹ biết. Nhưng lúc này tôi thấy lo lắng hơn về một chuyện khác. “Bác sĩ Petersen có nói gì khi biết mẹ theo dõi điện thoại của con không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. “Ông ấy hiểu mẹ lo lắng cho con.”

Tôi đưa tay sờ sờ sống mũi. “Con nghĩ đã đến lúc mình nên cùng đến gặp ông ấy lần nữa, mẹ à.”

“À, được chứ, ông ấy có nói là muốn gặp lại con.”

Thì tại vì ông ấy ngờ rằng mẹ vẫn chưa khỏe hẳn mà.

Tôi đổi đề tài. “Con rất thích công việc mới này.”

“Vậy thì tốt quá! Sếp của con tốt với con chứ!”

“Anh ấy tuyệt lắm. Không ai bằng.”

“Đẹp trai không?”

Tôi mỉm cười. “Rất đẹp trai, nhưng có người yêu rồi.”

“Chán thật. Miếng mồi ngon lúc nào cũng bị xí mất.” Nghe mẹ cười, tôi cũng cười theo.

Tôi rất thích mỗi khi thấy mẹ vui. Ước gì bà vui vẻ như thế thường xuyên hơn. “Con mong gặp mẹ tối mai tại bữa tiệc.”

Monica Tramell Barker Mitchell Stanton, tên đầy đủ của mẹ tôi, là kiểu người rất thích hợp với các hoạt động giao tế xã hội, một phần do vẻ đẹp lộng lẫy và sang trọng của bà luôn thu hút sự chú ý của người khác giới.

Bà nói ngay, “Vậy mình hãy chuẩn bị thật kỹ nhé. Hai mẹ con mình và Cary sẽ đi mỹ viện thư giãn và làm đẹp. Đằng nào con cũng cần thư giãn sau một tuần làm việc vất vả mà.”

“Con không từ chối đâu, mà chắc chắn Cary cũng vậy.”

“Ôi mẹ mong quá. Mai mẹ cho xe đến đón tụi con khoảng mười một giờ nhé?”

“Rồi, tụi con sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau khi cúp máy, tôi tựa hẳn vào thành ghế, thở hắt ra, cảm thấy cần ngâm mình trong bồn nước nóng để thư giãn. Tôi chả thèm quan tâm Gideon Cross biết chuyện tôi có nghĩ tới anh ta khi tự thỏa mãn hay không. Ức chế chỉ khiến tôi yếu đuối trước Cross, trong khi tôi dám chắc anh ta không hề gặp phải vấn đề đó. Chắc chắn anh ta có sẵn hàng tá bồ bịch xếp hàng chờ sẵn mỗi ngày.

Khi tôi đang thay giày cao gót bằng giày đế bằng thì điện thoại lại reo. Quả là mẹ tôi ít khi bị lừa quá lâu. Khoảng thời gian năm phút sau khi cúp máy vừa đủ để bà nhận ra là tôi vẫn chưa trả lời gì về vụ cái điện thoại. Tôi lần nữa không muốn nghe máy, nhưng nghĩ lại, tôi thấy hôm nay mình nên giải quyết cho xong mọi phiền phức trước khi về nhà.

Tôi nghe máy bằng câu chào thường lệ, nhưng thiếu hẳn sức sống.

“Anh vẫn đang nghĩ tới em.”

Chất giọng cao mượt mà của anh đột nhiên khiến tôi thấy nhẹ nhõm và nhận ra mình đang mong chờ được nghe nó, phải, ngay trong hôm nay.

Ôi trời. Nỗi thèm khát mãnh liệt đến độ tôi biết ngay anh đã trở thành thứ chất gây nghiện, thành nguồn cơn của mọi cơn hưng phấn cực điểm.

“Eva, anh vẫn còn cảm thấy em, anh vẫn ngửi thấy mùi hương của em ở đây. Từ khi em về, suốt cả buổi trời anh vẫn cứng, và đã phả trải qua hai cuộc họp và một buổi nói chuyện trực tiếp trong tình trạng đó. Em thắng rồi đó, nói cho anh biết em muốn gì đi.”

“Vậy hả.” Tôi thì thầm. “Để tôi nghĩ xem.”

Tôi im lặng để anh chờ máy trong khi chợt nhớ tới lời của Cary “Hãy để hắn thèm khát em đến chết”, “Ừm… tôi chưa nghĩ ra gì cả. Nhưng tôi có một lời khuyên chân thành cho anh.

Anh nên đi mà tìm một người phụ nữ nào đó đang thèm anh nhỏ dãi. Hai người cứ làm tình đến khi đi hết nổi thì thôi. Làm vậy xong, đến thứ Hai khi gặp lại tôi anh sẽ hoàn toàn bình phục và trở lại với cuộc sống đơn điệu đầy ám ảnh của anh.”

Từ đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng lưng anh tựa vào chiếc ghế da. “Chỉ lần này thôi nhé, Eva. Lần sau mà em còn xúc phạm anh như vậy anh sẽ bắt em nằm xuống ăn đòn đó.”

“Tôi không hứng thú với chuyện đó.” Nhưng cái giọng hăm dọa đó của anh lại làm tôi bị kích thích. Thì Đen và Nguy hiểm mà.

“Chuyện đó mình hãy bàn sau. Trong khi chờ đợi thì nói cho anh biết em hứng thú với cái gì.”

Tôi đứng lên. “Anh quả là có chất giọng phù hợp với dịch vụ điện thoại khiêu dâm. Nhưng tôi phải cúp máy đây. Tôi có lịch tự vui vẻ rồi.”

Lẽ ra lúc đó tôi nên cúp máy ngay để cho việc cự tuyệt có tác dụng hơn. Nhưng tôi lại tò mò muốn biết xem anh có hả hê như dự đoán của tôi không. Hơn nữa, tôi cũng đang thích thúc cuộc trò chuyện này.

“Ôi, Eva.” Cross cất tiếng rên yếu ớt. “Em quyết tâm bắt anh phải năn nỉ phải không? Anh phải làm sao em mới cho anh tham gia cùng em đây?”

Tôi phớt lờ cả hai câu hỏi của anh, khoác túi xách lên vai và thấy may là anh không nhìn thấy tay tôi đang run. “Tạm biệt, Gideon.”

Cúp máy xong tôi đi thang bộ xuống hết hai mươi tầng lầu. Thế này vừa coi như tập thể dục vừa giúp tôi tránh những phiền phức có thể có trong thang máy.

Về được đến nhà sau một ngày dài đằng đẵng, tôi mừng đến nỗi gần như nhảy chân sáo vào cửa. Trong đầu chỉ vang lên mỗi một câu “Thật sung sướng khi cuối cùng cũng về tới nhà”, tôi lao nhanh vào phòng khách khiến hai người đang ngồi trên ghế sô pha giật bắn mình.

“Ối!” tôi thốt lên và lập tức thấy ngượng vì sự vô ý của mình. Cary và người khách của anh vẫn trong tư thế đàng hoàng, nhưng chỉ nhìn hai người ngồi sát bên nhau đủ thấy họ rất thân thiết.

Tôi bất giác không kiềm được nghĩ đến Gideon Cross, cái gã luôn muốn lột bỏ hết mọi sự thân mật khỏi hành vi mà tôi cho là cần nhiều sự thân mật nhất. Tôi từng có nhiều mối tình một đêm, cũng từng có bạn tình không ràng buộc, nên hơn ai hết tôi biết sự khác nhau giữa ân ái và giải trí đơn thuần. Dù vậy, tôi vẫn chưa bao giờ có thể coi chuyện đó giống như một cái bắt tay. Thế nên tôi thấy thật đáng buồn cho Cross, dù anh không phải mẫu người cần được cảm thông hay trắc ẩn.

“Này, cưng.” Cary đứng lên cất tiếng gọi tôi. “Nãy giờ anh cứ mong em sẽ về trước khi Trey phải đi.”

“Một tiếng nữa mình có lớp.” Trey giải thích, bước vòng qua chiếc bàn nước để tiến đến phía tôi lúc tôi bỏ túi xách xuống sàn nhà và đưng sau kệ bếp. “Mình rất vui vì kịp gặp bồ trước khi đi.”

“Mình cũng vậy.” Tôi bắt tay Trey, tranh thủ quan sát anh chàng. Tôi đoán Trey cũng tầm tuổi tôi, dáng người cao trung bình, cơ bắp khá rắn chắc, mái tóc vàng lòa xòa hơi rối, cặp mắt ướt màu hạt dẻ và sống múi chắc chắn đã từng bị gãy.

“Mình phải làm một ly đã, các anh không phiền chứ?” Tôi hỏi lịch sự. “Hôm nay mệt quá.”

“Cứ tự nhiên đi.” Trey đáp.

“Cho anh một ly với.” Cary cũng nhập hội. Hôm nay anh mặc một chiếc quần jean rộng màu đen, áo len đen hở vai. Trông anh nhẹ nhàng thoải mái nhưng cũng rất thanh lịch, màu tóc nâu và đôi mắt xanh ngọc bích nổi bật.

Tôi lại chỗ tủ rượu lôi bừa một chai ra.

Trong khi tôi mở rượu lót ra ly, Trey đút hai tay vào túi quần, đu đưa trên gót giày và khẽ trò chuyện với Cary.

Bỗng điện thoại reng, tôi cầm ống nghe. “Xin chào?”

“Xin chào, Eva phải không? Parker Smith đây mà.”

“Chào anh.” Tôi tựa hẳn người vào kệ, “Anh khỏe không?”

“Hy vọng em không phiền khi anh gọi. Dượng của em cho anh số này vì anh gọi di động cho em hoài không được.”

Lại nữa. Tôi đã phát ngán với ông dượng cả ngày nay rồi. “Không sao. Có rắc rối gì à?”

“Em nói giỡn chắc? Mọi thứ quá tuyệt vời là đằng khác. Cha dượng em cứ như ông bụt vậy. Ông ấy tài trợ cho phòng tập của anh nhiều thiết bị mới và còn cho sửa lại một số chỗ để đảm bảo an toàn hơn. Đó là lý do anh gọi cho em. Bắt đầu từ tuần sau phòng tập sẽ đóng cửa để sửa chữa nhé. Thứ Hai tuần sau nữa mình sẽ bắt đầu tập tành lại.”

Tôi nhắm mắt lại cố không nổi cáu. Đây không phải lỗi của Parker, là do dượng và mẹ tôi bị ám ảnh về việc phải bảo vệ cho tôi. Rõ ràng họ không thấy cố gắng bảo vệ tôi trong khi tôi đang ở cạnh những người được huấn luyện để làm chính cái việc đó là rất buồn cười. “Nghe hay đó. Em rất mong được tập với anh.”

“Anh cũng mong, Eva ạ. Anh sẽ bắt em khổ luyện đó. Chúng ta sẽ không lãng phí tiền của của mẹ em đâu.”

Tôi đặt ly rượu đầy trước mặt cho Cary rồi uống một ngụm lớn từ ly của mình. Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên về những gì tiền có thể mua được. Nhưng tôi tự nhủ là Parker không có lỗi nên thôi, không phàn nàn gì nữa.

“Chúng ta sẽ bắt tay vào tập đầu tuần sau nữa nhé. Anh đưa lịch trình tập cho lái xe của em rồi.”

“Được thôi. Gặp lại anh sau nhé.” Tôi cúp máy, vô tình bắt gặp Trey đang lén nhìn Cary, ánh mắt dịu dàng tràn đầy sự trìu mến ngọt ngào, khiến tôi chợt nghĩ mình nên tạm gác mấy vấn đề này sang một bên: “Trey này, mình rất tiếc vì gặp bồ lúc bồ sắp phải đi. Hay tối thứ Tư tụi mình cùng ăn pizza nhé, nếu bồ rảnh? Mình muốn tụi mình có thời gian trò chuyện nhiều hơn.”

“Tối thứ Tư mình lại có lớp.” Trey cười tiếc rẻ, mắt liếc nhìn Cary, “Thứ Ba thì được đó.”

“Tuyệt.” Tôi mỉm cười. “Tụi mình sẽ gọi pizza về rồi vừa ăn vừa xem phim.”

“Hoàn toàn đồng ý.”

Cary thưởng cho tôi một cái hôn gió khi anh tiễn Trey ra cửa. Khi trở vào, anh cầm lấy ly rượu rồi nói luôn, “Rồi, Eva, nói nghe xem nào. Em đang bực bội chuyện gì phải không?”

“Đúng là vậy.” Tôi gật đầu, cầm chai rượu bước ra phòng khách.

“Lại là Gideon Cross phải không?”

“Ừ, mà bây giờ em chẳng muốn nói tới hắn ta nữa.” Dù cái kiểu quyết tâm của Gideon đúng là có làm tôi thích thú, nhưng mục đích của anh ta lại rất tồi. “Kể em nghe về anh và Trey đi, hai người làm sao mà quen nhau?”

“Anh biết Trey qua công việc. Cậu ấy là trợ lý của một tay chụp ảnh. Sao, đẹp trai chứ hả?” Mắt anh sáng ngời hạnh phúc. “Cậu ấy còn rất lịch thiệp nhé, như một quý ông chính hiệu vậy.”

“Ai mà ngờ được trên đời này vẫn còn người như vậy nhỉ?” Tôi lẩm bẩm rồi uống hết ly rượu.

“Nghĩa là sao?”

“À không có gì. Em xin lỗi, Cary. Cậu ta được đó, lại có vẻ thích anh lắm. Đang học nhiếp ảnh hả?”

“Học thú y.”

“Chà, hay quá.”

“Anh cũng thấy vậy. Mà thôi tạm quên Trey đi. Nói anh nghe chuyện gì đang làm em không vui vậy? Trút ra hết đi.”

Tôi thở dài. “Thì là mẹ em. Bà biết chuyện em theo tập với Parker và đang phát hoảng lên.”

“Hả? Sao mẹ em biết? Anh thề là không có nói với ai hết.”

“Em biết, em chả bao giờ nghĩ là anh nói cả.” Tôi rót thêm cho mình một ly rượu nữa. “Nghe nè, bữa giờ mẹ vẫn theo dõi điện thoại di động của em.”

Cary nhướn mày. “Thiệt đó hả? Nghe… thấy ghê quá.”

“Chứ còn gì nữa. Em cũng nói vậy với Stanton, mà ông ấy bỏ ngoài tai.”

“Trời đất quỷ thần ơi.” Cary đưa tay vuốt tóc. “Vậy giờ em tính sao?”

“Em sẽ mua một cái điện thoại khác. Em sẽ thử nói chuyện với bác sĩ Petersen xem ông ta có thể giúp mẹ thay đổi suy nghĩ không.”

“Đúng đó, nhờ bác sĩ giúp đỡ đi. Còn công việc hôm nay thế nào? Vẫn thú vị chứ hả?”

“Vẫn tốt.” Tôi ngả đầu ra chiếc gối trên sô pha, nhắm mắt lại. “Bây giờ chỉ còn công việc và anh là hai cái phao của em thôi.”

“Thế còn cái gã tỉ phú quyến rũ trẻ trung đang theo đuổi em thì sao? Coi nào, Eva, anh đang tò mò muốn chết được. Kể anh nghe chuyện gì xảy ra đi.”

Đương nhiên là tôi kể hết với Cary. Tôi muốn biết anh nghĩ gì về mọi chuyện. Nhưng lúc tôi kể xong anh vẫn ngồi im. Tôi nhổm dậy, nhìn vào mặt anh, lúc này đang cắn môi, hai mắt sáng rực.

“Cary nè, anh đang nghĩ gì?”

“Tự nhiên anh thấy hơi rạo rực khi nghe chuyện của em.” Cary cười lớn, giọng cười ấm đầy nam tính khiến tôi phần nào vơi đi những bực dọc. “Anh ta hẳn là đang rất rối trí đây. Anh ước gì được nhìn thấy cái bản mặt của anh ta lúc bị em chọc tức đến nỗi phải dọa đánh đòn em.”

“Em cũng không ngờ anh ta lại nói như vậy.” Chỉ việc nhớ lại cái giọng của Cross lúc đó cũng đủ khiến mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay tôi và để lại dấu trên ly rượu tôi cầm. “Lúc đó anh ta nghĩ cái quái gì nhỉ?”

“Đánh đòn thì cũng không có gì quá đáng. Hơn nữa, lúc trên ghế sô pha anh ta thích ở trên em mà, nên chắc cũng không đến nỗi là loại thích mấy trò quái dị đâu.” Cary buông mình xuống ghế, gương mặt đẹp trai nở một nụ cười tươi. “Rõ ràng em đang là một thách thức lớn đối với cái gã vốn rất ít khi bị thách thức đó nha. Mà anh ta lại còn nhượng bộ để có được em nữa chứ, việc này không thường xảy ra đâu. Cứ nói cho anh ta biết em muốn gì đi.”

Tôi rót nốt chỗ rượu còn lại cho hai đứa, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút vì rượu bắt đầu ngấm. Tôi muốn gì vào lúc đó hả? Ngoài cái việc rõ rành rành đã xảy ra ư?

“Bọn em hoàn toàn không hợp nhau.”

“Em vẫn nghĩ vậy sau sự việc xảy ra trong văn phòng anh ta à?”

“Kìa, Cary. Để em nói nha. Anh ta đỡ em dậy khỏi sàn nhà trong sảnh, rồi rủ em làm tình.

Chỉ có vậy thôi đó. Ngay cả một gã trai lạ mà em gặp ở quán rượu còn làm được nhiều hơn vậy mà. Ít ra cũng hỏi đại loại, “Chào em, em tên gì? Em có thường tới đây không? Em đi cùng ai? Em đang uống gì vậy? Em làm việc ở gần đây không?”

“Rồi, rồi, hiểu rồi.” Anh đặt ly rượu xuống bàn. “Mình ra ngoài chơi đi. Tới một quán rượu, hay đi nhảy nhót cho đã đời. Biết đâu mình sẽ gặp một gã nào đó có thể khiến em vui lên một chút.”

“Hoặc ít nhất cũng mời em một ly rượu.”

“Mà nè, Cross cũng đã mời em một ly lúc ở văn phòng hắn còn gì.”

Tôi đứng dậy, lắc đầu. “Sao cũng được. Em đi tắm rồi mình đi nha.”

**

Tôi hăng hái lao vào các chốn ăn chơi nhảy nhót. Cary và tôi ghé qua một loạt các quán rượu và sàn nhảy ở khu trung tâm, từ Tribeca đến East Village, phí bao nhiêu là tiền mua vé vào cửa, nhưng bù lại thấy rất vui. Tôi nhảy nhiều đến nỗi hai chân mỏi như muốn gãy, nhưng tôi ráng chịu đựng không hé môi cho đến khi Cary chịu hết nổi đôi giày độn góc, phải lên tiếng than đau trước.

Lúc hai đứa vừa ra khỏi một sàn nhảy, định ghé vào cửa hàng Walgreens để mua dép cho tôi thay thì thấy có người đang phát tờ rơi quảng cáo cho một quán rượu cách đó vài dãy phố.

“Đây sẽ là nơi thích hợp để quý cô nghỉ chân một chút.” Anh ta mời, nghe hoàn toàn không có vẻ giả tạo hay phóng đại thường thấy ở các tay tiếp thị. Tôi càng tò mò hơn vì bộ quần áo anh ta đang mặc có vẻ đắt tiền – quần jean đen và áo cổ lọ. Không có tờ rơi hay ảnh quảng cáo. Anh chàng chỉ đưa tôi một cái danh thiếp làm bằng giấy cói in chữ mạ vàng sáng lên dưới ánh đèn đường. Tôi tự nhủ mình phải giữ lại cái danh thiếp này để làm mẫu tham khảo cho ý tưởng thiết kế.

Xung quanh chúng tôi dòng người vẫn luôn hối hả. Cary lúc đó đã uống nhiều hơn tôi vài ly, anh liếc nhìn dòng chữ trên tấm danh thiếp. “Có vẻ phô trương ha.”

Anh chàng tiếp thị nói luôn. “Anh chị cầm danh thiếp này đến sẽ được miễn vé vô cửa đó.”

“Hay quá.” Cary nói, choàng tay qua người tôi kéo đi. “Mình đi thôi. Biết đâu em sẽ tìm được một anh chàng tử tế.”

Lúc đến nơi chân tôi đã đau kinh khủng, nhưng tôi không còn muốn than vãn gì nữa khi nhìn thấy lối vào. Khách đứng xếp hàng dài đến tận cuối phố và vòng sang cả góc đường.

Từ bên trong cánh cửa để mở vọng ra giọng hát tha thiết của Amy Winehouse. Thỉnh thoảng vài người khách ăn mặc sành điệu bước ra, ai cũng tươi cười.

Quả như lời người tiếp thị, tấm danh thiếp thần kỳ giúp chúng tôi được vào ngay không phải xếp hàng và cũng chẳng mất tiền vé. Cô nàng tiếp tân tuyệt đẹp dẫn đường cho hai đứa tôi lên một phòng VIP yên tĩnh trên lầu, nhìn xuống có thể thấy sân khấu và sàn nhảy. Chúng tôi được đưa đến một góc nhỏ gần ban công, nơi có chiếc bàn và hai ghế sô pha bằng nhung hình bán nguyệt. Cô nàng đặt menu thức uống lên giữa bàn rồi nói. “Thức uống của anh chị sẽ do chúng tôi mời. Chúc anh chị một buổi tối vui vẻ.”

“Úi chà.” Cary reo lên. “Tụi mình hên quá.”

“Em nghĩ tay tiếp thị kia nhận ra anh từ một mẫu quảng cáo đó.”

“Vậy thì tuyệt quá còn gì?” Cary cười toe toét. “Chúa ơi, thật là một đêm tuyệt vời. Được đi chơi với cô em gái thân thiết, mà còn tìm được một niềm vui lớn nữa chứ.”

“Là sao?”

“Anh đã quyết định sẽ bắt đầu với Trey.”

Nghe vậy tôi rất vui. Bấy lâu nay tôi luôn mong cho Cary gặp được người tốt với anh. “Trey rủ anh đi chơi chưa?”

“Chưa. Nhưng anh nghĩ không phải vì cậu ấy không muốn.” Cary khẽ nhướng vai kéo thẳng chiếc áo thun có những đường cắt rất nghệ sĩ. Kết hợp cùng với chiếc quần da màu đen và vòng tay có mấu nhọn, anh nhìn rất hoang dại và quyến rũ. “Anh nghĩ Trey muốn dò xét chuyện giữa anh và em trước. Cậu ấy có vẻ sốc khi biết anh đang sống chung nhà với phụ nữ, rằng anh đã chuyển đến đây từ một nơi ở bên kia đầu đất nước để ở cùng với em. Cậu ấy lo là anh lưỡng tính và đang cặp với em. Vì vậy nên hôm nay anh mới muốn hai người gặp nhau, để cho cậu ấy biết mối quan hệ giữa hai đứa mình.”

“Em xin lỗi, Cary. Em sẽ cố làm cho cậu ta yên tâm.”

“Đừng lo, đâu phải lỗi của em. Nếu tụi anh có duyên thì mọi việc sẽ tự ổn thôi.”

Lời trấn an của Cary chẳng làm tôi thấy yên lòng hơn. Tôi cố nghĩ xem mình có thể làm gì để giúp anh không.

Bỗng có hai thanh niên đến bên bàn chúng tôi. “Hai bạn không phiền nếu chúng tôi ngồi chung chứ?” người cao hơn hỏi.

Tôi liếc nhìn Cary rồi nhìn lại hai anh chàng mới tới. Cả hai đều đẹp trai, nhìn như hai anh em. Dáng đứng rất tự tin, thoải mái và cả hai đều cười rất tươi.

Tôi vừa định mở miệng nói, dĩ nhiên là không phiền, thì một bàn tay rất ấm từ đâu đặt lên vai tôi, siết nhẹ. “Cô này có bạn rồi.”

Đối diện tôi, Cary đang há hốc miệng nhìn Gideon Cross bước tới chìa tay ra cho anh. “Chào Taylor. Gideon Cross.”

“Cary Taylor.” Cary cười tươi khi bắt tay Gideon. “Nhưng anh biết tên tôi rồi. Rất vui được gặp anh. Tôi nghe kể về anh suốt.”

Trong đầu tôi thật sự nghĩ đến chuyện giết Cary vì đã nói câu đó.

“Vậy tốt quá.” Gideon ngồi xuống cạnh tôi. Tay anh choàng qua sau lưng tôi, các ngón tay liên tục ve vuốt cánh tay tôi như thể nó là của anh. “Có lẽ tôi bắt đầu có chút hy vọng.”

Tôi xoay người qua nhìn vào mặt anh, nói nhỏ nhưng gằn giọng. “Anh đang làm cái gì vậy?”

Anh ném cho tôi ánh mắt cứng cỏi. “Làm bất cứ cái gì cần thiết.”

“Anh đi xuống nhảy đây.” Cary đứng dậy với nụ cười tinh quái. “Lát nữa anh quay lại nhé.”

Bỏ mặc cái nhìn van lơn của tôi, Cary ra dấu một nụ hôn gió trước khi biến mất cùng với hai anh chàng kia. Tim tôi đập loạn xạ khi nhìn ba người đi khỏi. Thêm một phút nữa trôi qua. Việc phớt lờ Gideon có vẻ như vừa kỳ cục mà vừa khó thực hiện.

Tôi liếc nhìn anh. Anh mặc cái quần rộng màu xám chì, áo len cổ tim màu đen, một sự kết hợp vừa tinh tế vừa có gì đó xuề xòa thoải mái. Tôi thích cái vẻ dịu dàng của anh khi mặc bộ đồ này, dù biết đó chỉ là cảm giác đánh lừa. Anh không hề dịu dàng tí nào.

Tôi hít một hơi dài, cảm thấy mình cần cố gắng xã giao chút. Suy cho cùng, chẳng phải tôi luôn chỉ trích việc anh muốn bỏ qua hết những giai đoạn tìm hiểu này để nhảy thẳng lên giường nào?

“Nhìn anh rất…” Tôi chợt im bặt. Đẹp trai. Tuyệt vời. Choáng ngợp. Quyến rũ… Cuối cùng tôi chọn một câu rất nhạt. “Tôi thích vẻ bề ngoài của anh.”

Lông mày anh cong lên. “A, vậy là em có thích thứ gì đó ở anh. Em thích vẻ ngoài nói chung, hay chỉ là bộ quần áo? Hay chỉ cái áo? Hay cái quần?”

Giọng nói của anh lại bắt đầu có tác dụng với tôi. “Nếu chỉ có cái áo thì sao?”

“Anh sẽ mua một tá áo như vầy để ngày nào cũng mặc.”

“Thế thì mất mặt nhỉ.”

“Em không thích cái áo hả?” Anh hỏi dồn.

Tay tôi cứ động đậy không yên trên đùi. “Tôi rất thích cái áo, mà cũng thích cả bộ nữa.”

Anh nhìn tôi chằm chặp một lúc rồi nói. “Chuyện tự vui vẻ của em tới đâu rồi?”

Quỷ thần ơi. Tôi nhìn lảng ra chỗ khác. Chuyện này nói qua điện thoại thì dễ hiểu hơn nhiều. Còn bây giờ, ngồi đây với cái ánh nhìn xanh thẳm này thì thật là khổ. “Tôi không chia sẻ mấy chuyện riêng tư đó.”

Anh vuốt má tôi bằng lưng bàn tay. “Em đỏ mặt kìa.”

Tôi thấy được sự hả hê trong giọng nói của anh nên chuyển đề tài. “Anh đến đây thường xuyên không?”

Trời. Không hiểu tôi moi ở đâu ra cái câu rẻ tiền đó nữa.

Anh cầm lấy tay tôi, mân mê. “Khi nào cần thiết thôi.”

Tôi bỗng thấy lạnh người vì một cơn ghen đột ngột. Tôi nhìn anh giận dữ, mà thực chất lại cũng thấy tự giận mình.

“Nghĩa là sao? Là chỉ khi anh cần săn mồi thôi hả?”

Môi Gideon cong lên thành một nụ cười thiên thần làm tôi suýt mất hồn. “Khi cần đưa ra những quyết định quan trọng. Chỗ này là của anh, Eva à.”

Dĩ nhiên rồi. Khỉ thật.

Cô hầu bàn xinh xắn đặt xuống bàn hai chiếc ly vuông chứa thứ thức uống lạnh có màu hồng, nhìn Gideon cười tình tứ. “Của anh đây, anh Cross. Hail y Stoli Elit với việt quất. Em giúp thêm được gì cho anh không?”

“Tạm thời vậy thôi, cảm ơn.”

Rõ ràng cô ả cũng muốn chen chân vào danh sách bồ bịch của anh, trông mà phát bực.

Nhưng rồi tôi bị hai ly nước trên bàn lôi kéo sự chú ý. Đây là thức uống yêu thích của tôi mỗi khi vào quán rượu, hơn nữa tôi toàn gọi món này cả đêm nay trước khi đến đây. Tự nhiên tôi thấy không yên. Anh nhấp một ngụm, ngậm trong miệng một lúc như đang thử rượu rồi mới nuốt. Các cử động của môi và cổ anh khiến tôi rạo rực, nhưng cũng chẳng là gì so với ánh nhìn anh đang chiếu vào tôi.

“Cũng được.” Anh thì thầm. “Nói anh nghe xem bọn anh pha món này có ngon không.”

Rồi, rất nhanh, anh cúi xuống hôn tôi. Tôi thấy trước nhưng cũng không tránh. Môi anh mát lạnh, vẫn còn nguyên mùi vị việt quất pha với rượu. Ngon tuyệt. Mọi cảm xúc và sức lực bị dồn ép trong tôi bỗng dưng trỗi dậy không cách nào đè nén được nữa. Tôi luồn tay vào mái tóc mềm mại để ghì giữ lại trong khi tận hưởng hương vị của anh trên đầu lưỡi.

Tiếng rên rỉ của anh là âm thanh gợi tình nhất gây nên một cơn co thắt dữ dội giũa hai chân tôi.

Bỗng tôi giật mình bừng tỉnh, nhận ra mình đang làm gì, nên quay mạnh đi, thở hổn hển.

Gideon vẫn rúc mặt vào má tôi, môi anh mân mê vành tai tôi. Anh cũng đang thở gấp như tôi. Trên tay anh, những viên đá va vào thành ly phát ra tiếng lanh canh làm bừng tỉnh mọi giác quan đang bị kéo căng tột độ của tôi.

“Anh phải vào trong em, Eva.” Anh rít lên khe khẽ. “Anh thèm em quá.”

Tôi nhìn xuống ly nước trên bàn, cố sắp xếp lại mớ suy nghĩ lẫn thắc mắc hỗn độn trong đầu. “Làm sao anh biết?”

Lưỡi anh luồn vào vành tai khiến tôi rùng mình. Cảm giác như từng tế bào của tôi đều bị hút về phía anh. Tôi thấy mình cạn kiệt sức lực khi phải cố gắng cưỡng lại anh.

“Biết cái gì?” Anh hỏi.

“Biết tôi thích uống cái gì. Biết tên họ của Cary.”

Anh hít một hơi dài rồi nhấc đầu khỏi mặt tôi. Đặt ly nước xuống bàn, anh ngồi lùi xa, xoay người lại, gác một đầu gối lên ghế và nhìn thẳng vào tôi. Anh đặt một tay lên thành ghế, các ngón tay mơn trớn bờ vai tôi.

“Hồi nãy em có ghé qua một quán khác của anh. Anh thấy tên em trên hóa đơn và biết em đã uống cái gì. Còn tên của Cary thì anh thấy trên hợp đồng thuê nhà cùng với em.”

Mọi thứ bỗng quay cuồng xung quanh tôi. Không đời nào… Hết điện thoại, thẻ tín dụng, rồi cả căn hộ tôi đang ở. Tôi thấy nghẹt thở. Tôi thấy mình như bị cầm tù bởi mẹ tôi và Gideon.

“Eva. Chúa ơi. Em trắng bệch rồi nè.” Anh dúi cái ly vào tay tôi. “Uống đi.”

Tôi uống cạn ly Stoli việt quất, thấy bụng hơi cồn cào. “Tòa nhà tôi đang ở cũng là của anh à?” Tôi thở dốc.

“Nghe hơi khó tin nhỉ, nhưng mà đúng là vậy.” Anh ngồi hẳn lên bàn, đối mặt với tôi, hai chân duỗi ra để hai bên người tôi. Cất ly nước trên tay tôi qua một bên, anh sưởi ấm hai bàn tay tôi trong tay mình.

“Anh thần kinh hả, Gideon?”

Môi anh mím lại. “Em hỏi nghiêm túc hả?”

“Nghiêm túc. Mẹ em cũng theo dõi em, mà bà ấy phải thường xuyên đi bác sĩ tâm lý. Anh có bác sĩ tâm lý không?”

“Hiện giờ thì không. Mà đúng là em đang làm anh phát điên nên khả năng đi bác sĩ là hoàn toàn có thể.”

“Tức là việc này không phải là việc anh vẫn làm thường xuyên?” Tim tôi đập mạnh, tôi nghe rõ nhịp đập hai bên tai mình. “Hay là đúng thế?”

Anh đưa tay vuốt lại mớ tóc mà ban nãy bị tôi ghì lấy lúc hôn nhau. “Anh chỉ truy cập những thông tin mà em tự nguyện cung cấp thôi.”

“Tôi đâu có cung cấp cho anh. Và cũng không phải để phục vụ mục đích đó của anh. Anh đang vi phạm quyền riêng tư của tôi.” Tôi nhìn anh chằm chằm, bối rối hơn bao giờ hết. “Sao anh phải làm vậy?”

Ngay cả khi tỏ ra bực tức anh cũng rất đẹp. “Thì để tìm hiểu về em chứ còn gì nữa, trời ạ.”

“Sao anh không hỏi tôi? Tại sao thời buổi này việc mở miệng ra hỏi có vẻ khó khăn quá vậy?”

“Với em thì đúng là khó.” Anh cầm ly rượu lên nốc một hơi gần hết. “Anh đâu có gặp riêng được em quá vài phút đâu.”

“Thì tại anh chỉ toàn nói về chuyện anh cần phải làm gì để đưa tôi lên giường thôi.”

“Trời ạ, Eva.” Anh siết tay tôi, “Nói nhỏ nhỏ thôi.”

Tôi nhìn kỹ mặt anh, ghi nhớ từng đường nét một. Nhưng việc này cũng không làm tôi vơi bớt nỗi sợ hãi. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình sẽ bị ám ảnh bởi khuôn mặt này suốt đời.

Mà không chỉ có tôi bị vậy. Tôi đã thấy những người phụ nữ khác cư xử như thế nào khi gặp anh. Đó là chưa kể anh lại còn rất giàu nữa chứ. Một ông già đầu hói bụng phệ mà giàu như vậy thì cũng trở nên quyến rũ nữa là anh. Chẳng trách sao anh quá quen với việc chỉ cần bật ngón tay là có thể khiến phụ nữ lên đỉnh.

Anh nhìn khắp mặt tôi. “Sao em lại nhìn anh như vậy?”

“Đang suy nghĩ một chút.”

“Nghĩ cái gì?” Anh nghiến răng. “Anh nói trước nhé, em mà còn nói bất cứ cái gì về xuất tinh hay cái lỗ thì đừng trách anh đó.”

Câu đó suýt nữa khiến tôi mỉm cười. “Em muốn tìm hiểu thêm vài thứ, vì em thấy cần thêm một chút lòng tin đối với anh.”

“Anh cũng muốn biết thêm vài chuyện.” Anh nói khẽ.

“Em đoán cái câu ‘Anh muốn làm tình với em’ được anh dùng khá là hiệu quả hả.”

Mặt Gideon trở nên không còn chút biểu cảm. “Anh sẽ không nói về chuyện đó, Eva.”

“Được thôi. Vậy là anh muốn biết làm cách nào để đưa em lên giường. Đó là lý do anh có mặt ở đây tối nay đúng không? Bởi vì em? Làm ơn đừng trả lời bằng câu mà anh nghĩ là em muốn nghe nhé.”

Ánh mắt anh rất điềm đạm. “Ừ, anh đến đây vì em. Anh thu xếp hết mọi chuyện.”

Tôi chợt hiểu ra vì sao anh chàng tiếp thị lại ăn mặc như vậy. Rõ ràng bọn tôi đã bị người của Cross Industries bám theo. “Anh nghĩ rằng kéo được tôi đến đây sẽ khiến anh đạt được mục đích hả?”

Anh mím môi cố không cười. “Thì phải luôn hy vọng chứ. Nhưng anh hiểu sẽ phải mất nhiều công sức hơn là một cuộc gặp gỡ và uống vài ly rượu.”

“Anh nghĩ đúng rồi đó. Vậy thì sao không chờ tới thứ Hai luôn?”

“Bởi vì em đang la cà ăn chơi. Anh không ngăn cản em tự vui vẻ được, nhưng anh không muốn em gặp phải một gã vớ vẩn nào đó trong quán rượu. Em muốn chơi bời thì có anh đây, Eva.”

“Em không có chơi bời. Em muốn giải tỏa căng thẳng sau một ngày mệt mỏi.”

“Đâu phải chỉ có mình em mệt mỏi.” Anh mân mê một bên hoa tai dài bằng bạc của tôi. “Khi căng thẳng thì em đi uống rượu nhảy nhót, còn anh thì tiếp tục giải quyết cái vấn đề khiến anh căng thẳng.”

Giọng anh dịu xuống, khiến tôi lại bắt đầu một cơn mê mẩn đáng sợ. “Vậy ra em là một vấn đề của anh hả?"

“Chứ còn gì nữa.” Nhưng miệng anh như sắp nhoẻn cười.

Tôi biết chuyện này khá hấp dẫn đối với anh. Ở tuổi này, Gideon Cross hẳn đã không ngồi được vị trí đó nếu anh dễ dàng bỏ cuộc. “Theo anh thì hẹn hò nghĩa là sao?”

Anh nhíu mày. “Là phải dành một khoảng thời gian dài nhàm chán với một người phụ nữ mà không được làm tình.”

“Anh không thích ở bên cạnh phụ nữ à?”

Cái nhíu mày chuyển thành vẻ cau có. “Có chứ. Miễn là họ đừng có cường điệu hóa mọi kỳ vọng và đòi hỏi quá đáng thời gian của anh. Anh đã tìm được một cách để tránh điều đó, bằng cách là giữ những mối quan hệ bạn bè và tình dục hoàn toàn tách biệt.”

Lại là cái “kỳ vọng bị cường điệu hóa” đáng ghét đó. Rõ ràng đó là vũ khí của anh. “Vậy anh có bạn bè là phụ nữ không?”

“Có chứ.” Anh khép hai chân lại, giữ lấy tôi ở giũa. “Em sắp nói tới chuyện gì đây?”

“Anh tách biệt tình dục ra khỏi mọi thứ khác, công việc, bạn bè, … tất cả mọi thứ.”

“Anh có lý do để làm vậy.”

“Em biết. Em thì nghĩ như vậy.” Ở gần Gideon khiến tôi rất khó tập trung. “Em nói là em không muốn hẹn hò, đó là sự thật. Ưu tiên hàng đầu của em bây giờ là công việc, và ngang gần bằng với nó là cuộc sống riêng tư của em, một người độc thân. Em không muốn hy sinh thời gian của một trong hai thứ đó cho một mối quan hệ nghiêm túc.”

“Anh hoàn toàn đồng ý.”

“Nhưng em thích làm tình.”

“Tuyệt. Vậy cứ làm với anh.” Anh nở một nụ cười gợi tình.

Tôi đặt tay lên vai anh. “Em cần có sự thân thiết nhất định với người mà em làm tình.

Không cần sâu sắc hay mãnh liệt gì hết, nhưng tình dục đối với em không thể là một sự trao đổi không có cảm xúc.”

“Tại sao?”

Tôi biết anh hỏi thật. Dù đây là một đề tài khá kỳ cục, nhưng Gideon rõ ràng là đang nghiêm túc. “Cứ coi như đó là thói quen của em, không đùa đâu, nhưng em thấy bực bội khi bị lợi dụng trong chuyện tình dục. Nó khiến em thấy bị xúc phạm.”

“Sao em không nhìn nhận theo hướng là em lợi dụng anh trong chuyện tình dục?”

“Với anh thì không.” Anh thật quá lý sự và đòi hỏi.

Một chút gì như chiến thắng ánh lên trong mắt anh khi tôi để lộ điểm yếu.

“Hơn nữa,” tôi nói nhanh, “đó chỉ là một cách nói thôi. Em cần một quan hệ bình đẳng trong tình dục. Còn không thì em phải ở thế trên.”

“Hiểu rồi.”

“Hiểu rồi? Anh đáp nhanh quá vậy? Em đang đòi kết hợp hai thứ mà anh luôn cố gắng tách biệt đó.”

“Anh không thích điều đó, mà anh cũng không hiểu sao em lại muốn vậy. Nhưng anh đang nghe em nói, anh biết đó là một vấn đề của tụi mình. Chỉ anh cách nào để giải quyết đi.”

Tôi thở mạnh ra. Tôi không lường trước được phản ứng này của anh. Anh là người không muốn phức tạp hóa tình dục còn tôi lại coi tình dục là một chuyện rất phức tạp. Vậy mà anh vẫn không bỏ cuộc. Hay đúng hơn là chưa bỏ cuộc.

“Mình cần phải thân thiết hơn, Gideon à. Không cần phải là bạn bè tâm giao gì hết, mà là hai người biết nhiều về nhau hơn là chỉ nhận ra mặt mũi nhau. Theo em thì điều đó đồng nghĩa với việc mình phải có thời gian ở bên cạnh nhau ngoài lúc làm tình ra. Và em e rằng mình sẽ phải tiêu những khoảng thời gian này tại những nơi mà mình buộc phải kiềm chế không được làm tình.”

“Đó chẳng phải là điều mình đang làm lúc này sao?”

“Đúng, đó là lý do vì sao hồi nãy em nói là em đã không có lòng tin ở anh. Lẽ ra anh nên nghĩ ra cách khác hẹn gặp em đỡ ghê hơn.” – tôi đặt ngón tay lên môi anh khi anh vừa định ngắt lời – “nhưng em thừa nhận là anh đã tìm cách thu xếp để mình có thời gian trò chuyện còn em thì không được hợp tác cho lắm.”

Anh cắn ngón tay tôi làm tôi la lên và giật tay về.

“Nè, sao lại làm vậy?”

Anh lại cầm lấy bàn tay đó và hôn lên chỗ vừa bị cắn. Lưỡi anh dỗ dành vết đau trên ngón tay tôi, khiến tôi lại bị kích động.

Tôi kéo tay về đặt trên đùi để lảng tránh. Tôi vẫn chưa dám chắc là vấn đề vừa bàn đã được giải quyết. “Em nói để anh biết là sẽ không có những kỳ vọng bị cường điệu hóa gì cả. Khi mình dành thời gian ở bên nhau mà không làm tình, em sẽ không coi đó là hẹn hò. Vậy nhé?”

“Vậy là ổn rồi.” Gideon mỉm cười, và tôi biết một cách chắc chắn là mình muốn ở bên cạnh anh. Nụ cười của anh như ánh chớp trong đêm tối, vừa bí ẩn vừa đẹp mê hồn. Tôi muốn anh đến độ đau nhói.

Tay anh lần xuống phía sau đùi tôi, rồi nhẹ nhàng kéo tôi lại sát hơn. Chiếc đầm kiểu lưng yếm màu đen tôi đang mặc bị kéo lên rất cao, mắt anh dán chặt vào những gì đang lộ ra.

Cái liếm môi khêu gợi khiến tôi có cảm giác lưỡi anh đang quét trên da thịt mình.

Giọng Duffy hát bài Mercy vọng lên từ sàn nhảy bên dưới như đang van xin một ân huệ. Một cơn khao khát dâng lên trên ngực khiến tôi phải đưa tay chặn lại.

Tôi đã khá say, nhưng không hiểu sao vẫn nói, “Cho em thêm một ly nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.