CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 1 - Chương 7



Những gì xảy ra sau khi chúng tôi đến nơi đọng lại trong đầu tôi khá mờ nhạt. Đèn flash của máy ảnh nhá lên liên tục như pháo hoa khi chúng tôi bước qua hàng rào phóng viên báo chí, nhưng tôi chẳng để tâm đến họ mà chỉ mỉm cười như cái máy. Tôi đang mải nghĩ ngợi và tìm mọi cách thoát khỏi tình trạng căng thẳng với Gideon.

Khi vừa bước vào trong tòa nhà, có tiếng ai đó gọi khiến anh quay lại. Tôi nhân lúc đó dứt ra khỏi anh, len lỏi trong đám đông khách khứa đang đứng chật kín trên thảm đỏ ở lối vào.

Khi đến quầy lễ tân, tôi lấy hai ly sâm banh, ngửa cổ uống cạn một ly rồi nhìn quanh tìm Cary. Thấy anh đang đứng cùng mẹ tôi và dượng Stanton ở phía bên kia gian phòng, tôi vội bước qua, tiện tay bỏ lại cái ly đã uống hết trên bàn.

“Eva!” Mẹ tôi mừng rỡ gọi. “Con mặc cái đầm này đẹp quá.”

Mẹ hôn phớt lên má tôi. Bà đẹp lộng lẫy trong chiếc đầm suôn dài lấp lánh màu xanh ngọc ôm sát cơ thể. Bộ hoa tai, vòng cổ và lắc tay cùng màu ngọc bách làm tôn lên đôi mắt và làn da trắng sáng của bà.

“Cảm ơn mẹ.” Tôi nhấp một ngụm sâm banh từ cái ly thứ hai, nhớ ra là mình phải cảm ơn mẹ về chiếc đầm. Dù vẫn thích món quà của bà, nhưng khác với lúc nãy, tôi không còn thấy thích cái đường xẻ ở giữa đùi nữa.

Cary bước tới nắm lấy khuỷu tay tôi. Anh nhìn mặt là biết ngay tôi đang không vui. Tôi khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn nói về chuyện đó lúc này.

“Vậy uống thêm sâm banh nhé.” Anh hỏi nhẹ nhàng.

“Cảm ơn anh.”

Tôi cảm thấy được Gideon đang tới gần trước khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ tôi sáng rỡ lên như pháo hoa đêm giao thừa. Cả dượng Stanton cũng đứng thẳng người lên một cách sốt sắng.

“Eva này.” Gideon đặt tay lên khoảng lưng trần làm tôi hơi giật mình. Tôi tự hỏi liệu anh có cảm thấy gì qua cú va chạm đó không. “Em bỏ trốn hả?”

Tôi sững sờ vì giọng điệu trách móc của anh. Tôi ném cho anh một tia nhìn đầy ẩn ý. “Richard, dượng gặp Gideon chưa?”

“Rồi, dĩ nhiên là rồi.” Hai người bắt tay nhau.

Gideon kéo tôi lại gần. “Hai chúng ta hôm nay đều may mắn được đi cùng hai người phụ nữ xinh đẹp nhất New York.”

Dượng Stanton tán thành, quay sang nhìn mẹ cười trìu mến.

Tôi uống cạn ly sâm banh trên tay rồi nhận thêm một ly nữa từ Cary, lòng thầm biết ơn anh. Bụng tôi hơi ấm lên, khiến cho cái nút thắt vô hình nãy giờ được nới lỏng phần nào.

Gideon hơi chồm tới, nói giọng nghiêm khắc. “Đừng có quên là em tới đây cùng với anh đó.”

Anh giận tôi sao? Cái quái gì vậy? Tôi hơi nheo mắt. “Câu đó để nói với anh mới phải.”

“Bây giờ không phải lúc, Eva.” Anh gật đầu chào ai đó rồi kéo tôi đi. “Không phải ở đây.”

“Chẳng có lúc nào là phải hết.” Tôi làu bàu, nhưng vẫn đi cùng anh để mẹ tôi khỏi lo lắng.

Nhấp thêm sâm banh, tôi tự chuyển sang trạng thái giả tạo và tự vệ mà nhiều năm rồi không dùng tới. Khi Gideon giới thiệu tôi với hết người này rồi người khác, tôi nghĩ mình đã cư xử rất đúng mực, góp chuyện khi phù hợp và mỉm cười lúc cần thiết. Nhưng thật ra tôi chẳng để ý đến thứ gì hết. Tôi chỉ đang nghĩ đến bức tường băng giá ngăn cách giữa tôi và anh, đến cơn giận của tôi. Đây chính là điều chứng minh cho tôi thấy rằng Gideon đối xử tàn nhẫn với phụ nữ sau khi đã làm tình với họ.

Khi đến lúc ăn tối, tôi đi cùng Gideon vào phòng ăn và chỉ chạm đũa chiếu lệ. Thay vào đó tôi uống thêm mấy ly rượu vang, ngồi nghe Gideon trò chuyện với những người cùng bàn, nhưng thực chất tôi chỉ nghe thấy chất giọng trầm quyến rũ của anh chứ cũng không để ý anh đang nói gì. May mắn là anh cũng không tìm cách kéo tôi vào câu chuyện, vì tôi nghĩ mình sẽ không nói được điều gì tử tế hết.

Tôi chỉ bắt đầu chú ý khi anh đứng dậy trong tràng vỗ tay rồi tiến lên sân khấu. Lúc này anh như biến thành một người khác. Anh trở lại là Gideon Cross mà tôi nhìn thấy lần đầu trong sảnh tòa nhà Crossfire, cực kỳ tiết chế và đầy quyền lực.

“Trên toàn Bắc Mỹ,” anh mở đầu, “cứ mỗi bốn người phụ nữ, hay mỗi sáu người đàn ông, thì có một người đã từng là nạn nhân của nạn xâm hại tình dục trẻ em. Quý vị hãy thử nhìn xung quanh mình. Ngay tại bàn quý vị đang ngồi sẽ có một người từng là nạn nhân hoặc quen với ai đó là nạn nhân. Đây là một sự thật không thể chấp nhận được.:

Tôi như bị đóng đinh trên ghế. Tài diễn thuyết của Gideon quả là tuyệt vời với chất giọng mạnh mẽ đầy mê hoặc. Nhưng chính cái đề tài quá đỗi gần gũi với tôi cùng với cách diễn đạt đầy lôi cuốn, thậm chí đôi khi hơi táo bạo của anh khiến tôi xúc động. Tôi thấy mở lòng hơn, cơn giận dữ bối rối ban nãy cùng với nỗi ấm ức do lòng tự trọng bị tổn thương bỗng tan biến như một phép lạ. Tôi nhìn anh bằng con mắt khác, đơn giản chỉ với tư cách là một trong những khán giả đang say sưa lắng nghe. Anh không còn là người đàn ông vừa làm tôi tổn thương, mà giờ đây anh là một diễn giả tài năng đang thảo luận về một vấn đề vô cùng quan trọng đối với tôi.

Khi anh ngừng nói, tôi đứng bật dậy vỗ tay, khiến anh và tôi đều ngạc nhiên. Ngay sau đó mọi người cũng nhanh chóng đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Tôi nghe đâu đó xung quanh mình vài câu nói rì rầm và những lời ca tụng.

“Cô thật là một cô gái may mắn.”

Tôi quay lại nhìn người vừa nói, một phụ nữ tóc đỏ dễ thương, tầm ngoài bốn mươi. “Chúng tôi chỉ là… bạn.”

Bà nở một nụ cười điềm đạm ra chiều không tin.

Mọi người bắt đầu đứng dậy rời khỏi bàn. Tôi cầm ví lên đang định ra về thì một thanh niên tiến đến trước mặt. Anh có mái tóc nâu vàng đáng ganh tị, đôi mắt xanh xám tóa lên nét dịu dàng và thân thiện. Anh chàng khá đẹp trai, dáng người khỏe mạnh và đang cười toét miệng như trẻ con, khiến tôi mỉm cười lại. Lần đầu tiên từ sau khi bước ra khỏi chiếc limousine, tôi nở một nụ cười thật sự.

“Xin chào.” Anh nói.

Có vẻ như anh chàng biết tôi là ai, khiến tôi phải lúng túng giả vờ là tôi cũng biết anh. “Chào anh.”

Anh cười, giọng cười nhẹ nhàng và cuốn hút. “Tôi là Christopher Vidal, em trai của Gideon.”

“Tôi có nghe nói tới anh.” Mặt tôi nóng bừng. Thật không tin được nãy giờ tôi vẫn còn quá đắm chìm trong sự thương hại của bản thân mình đến nỗi không nhận ra anh.

“Cô đỏ mặt rồi kìa.”

“Tôi xin lỗi.” Tôi cười ngượng ngùng. “Thật không biết nói sao để nghe không kỳ cục, nhưng tôi đã đọc một bài báo viết về anh.”

Anh cười lớn. “Tôi thấy vui khi cô vẫn còn nhớ. Nhưng mà đừng có nói đó là bài trên tờ Page Six nha.”

Chuyên mục ngồi lê đôi mách của tờ báo này có tiếng là bới móc được nhiều chuyện riêng tư của những người nổi tiếng hay có thế lực ở New York.

“Không phải.” tôi nói nhanh. “Hình như là tờ Rolling Stone.”

“Vậy thì không sao.” Anh chìa tay ra cho tôi. “Cô nhảy với tôi nhé?”

Tôi liếc nhìn ra chỗ cầu thang dẫn lên sân khấu, nơi Gideon đang bị bao vây bởi rất nhiều người muốn nói chuyện với anh, đa số là phụ nữ.

“Phải một lúc nữa anh ấy mới xong được.” Christopher nói pha chút trêu chọc.

“Cũng được.” Lúc sắp quay đi thì tôi nhận ra người đang đứng cạnh Gideon – Magdalene Perez.

Tôi cầm ví lên, mỉm cười với Christopher. “Tôi cũng thích khiêu vũ.”

Chúng tôi choàng tay nhau tiến ra sàn khiêu vũ. Ban nhạc chơi khúc dạo đầu của một điệu nhạc Valse, tôi và Christopher xoay theo điệu nhạc một cách nhẹ nhàng. Anh chàng nhảy rất khá, dìu bước nhanh nhẹn và tự tin.

“Cô và Gideon quen nhau như thế nào?”

“Tôi không quen anh ta.” Tôi gật đầu khi Cary lướt qua cùng một cô nàng tóc vàng đẹp như bức tượng. “Tôi làm việc ở tòa nhà Crossfire nên chúng tôi chạm mật nhau một hai lần gì đó.”

“Cô làm việc cho Gideon à?”

“Không phải. Tôi làm trợ lý ở hãng Waters Fields & Leaman.”

“À.” Anh cười. “Đó là một công ty quảng cáo.”

“Đúng rồi.”

“Gideon hắn phải rất thích cô nên mới chỉ gặp một hai lần đã đưa cô đi cùng tới một buổi tiệc thế này.”

Tôi thầm rủa trong bụng. Dù biết trước là sẽ bị dị nghị, nhưng hơn bao giờ hết tôi không muốn bị mất mặt vào lúc này. “Gideon quen với mẹ tôi, mà mẹ tôi cũng đã thu xếp cho tôi đến dự từ trước. Nên thật ra chỉ là vấn đề hai người đi tới cùng một chỗ trên một chiếc xe thay vì hai chiếc thôi.”

“Vậy tức là cô còn độc thân?”

Tôi hít một hơi dài, thấy hơi khó chịu dù bọn tôi đang khiêu vũ rất ăn ý. “Ừ, tôi chưa có bạn trai.”

Christopher lại nở nụ cười quyến rũ có phần hơi trẻ con đó. “Vậy là buổi tối của tôi vừa trở nên tốt đẹp hơn.”

Suốt thời gian còn lại anh kể những chuyện vặt vãnh trong giới nghệ sĩ làm cho tôi cười liên tục và tạm thời không nghĩ tới Gideon nữa.

Khi bản nhạc kết thúc, Cary đã đứng chờ sẵn để nhảy với tôi bản tiếp theo. Tôi và Cary nhảy với nhau rất nhịp nhàng bởi chúng tôi từng đi học khiêu vũ chung. Tôi thoải mái tựa vào anh, thầm biết ơn vì có anh làm chỗ dựa tinh thần.

“Anh có một buổi tiệc vui chứ?” Tôi hỏi.

“Anh phải tự véo mình khi biết người ngồi cạnh anh là điều phối viên cao cấp của Fashion Week. Mà cô ấy còn tán tỉnh anh nữa chứ.” Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt có vẻ u ám. “Mỗi khi đến những nơi này, ăn mặc đẹp như vậy, anh lại thấy khó tin nổi. Em đã giúp thay đổi cả cuộc đời anh, Eva ơi.”

“Còn em thì giúp em tỉnh ngộ ra rất nhiều lần. Tin em đi, hai đứa mình coi như huề.”

“Em nghĩ là tại em. Em sẽ kể anh nghe sau.”

“Em sợ là anh sẽ cho anh ta một trận trước mặt mọi người à?”

Tôi thở dài. “Em không muốn anh làm vậy, coi như là vì mẹ em cũng được.”

Cary khẽ hôn lên trán tôi. “Anh đã nói trước với anh ta rồi. Anh ta biết trước mọi chuyện mà.”

“Trời ơi, Cary.” Tôi quá xúc động vì thương anh, nhưng cũng không nén nổi nụ cười. Lẽ ra tôi phải đoán được Cary sẽ nói chuyện trước với Gideon chứ. Anh vốn luôn đóng vai người anh cả của tôi mà.

Gideon bỗng từ đâu xuất hiện. “Tôi sẽ nhảy với Eva.”

Nghe không giống như một lời mời lịch sự chút nào.

Cary đứng lại nhìn tôi. Khi tôi gật đầu, anh khẽ chào rồi lui ra, ném vào mặt Gideon một tia nhìn hằn học.

Gideon kéo tôi lại gần rồi tiếp tục điệu nhảy với kiểu cách mà anh vẫn chiếm đoạt mọi thứ khác – đầy tự tin và sự thống trị. Khiêu vũ với anh có cảm giác hoàn toàn khác so với hai người bạn nhảy vừa rồi của tôi. Gideon vừa có kĩ thuật nhuần nhuyễn của Christopher, anh lại vừa hiểu cách cơ thể tôi di chuyển giống như Cary. Nhưng ở Gideon còn có thêm sự táo bạo và hung hãn đầy nhục dục.

Dù đang không vui, nhưng việc ở quá gần người vừa làm tình với tôi cách đâu không lâu khiến tôi lại bị cám dỗ. Anh toát ra mùi hương khó cưỡng và cái cách anh diu tôi lướt đi trong những bước nhảy liều lĩnh khiến tôi thấy đau nhói từ bên trong, không khỏi nghĩ về những gì chúng tôi vừa làm với nhau.

“Em cứ biến đi đâu mất về?” Anh nhìn tôi cau có.

“Có vẻ như Magdalene đã kịp thời trám vào chỗ trống mà.”

Anh nhướn mày, kéo tôi vào sát hơn. “Em ghen hả?”

“Anh nghĩ vậy hả?” Tôi nhìn lảng sang chỗ khác.

Anh nói vẻ khó chịu. “Tránh xa em trai anh ra nhé Eva.”

“Tại sao?”

“Tại anh nói như vậy.”

Cơn giận của tôi bị châm ngòi sau cả một buổi tối đắm chìm trong bao nhiêu nghi ngờ và dằn vặt kể từ sau khi chúng tôi làm tình như hai con thú hoang. Tôi quyết định thử xem Gideon Cross có chấp nhận được việc đổi ngôi hay không.

“Tránh xa Magdalene ra, Gideon.”

Anh nghiến răng. “Cô ấy chỉ là bạn thôi.”

“Tức là anh chưa ngủ với cô ta hả?”

“Chưa? Khỉ thật. Mà anh cũng không muốn ngủ với cô ta. Em nghe nè…” Anh nói chậm lại khi tiếng nhạc nhỏ dần. “Anh phải đi về bây giờ. Anh đưa em tới đây nên anh muốn là người đưa em về. Nhưng nếu em đang vui thì anh cũng không muốn làm em mất hứng. Em có muốn ở lại để về sau với mẹ em và Stanton không?”

Tôi đang vui hả? Anh nói giỡn hay là không biết thật vậy? Hoặc tệ hơn. Có thể anh đã quyết định hoàn toàn đoạn tuyệt với tôi nên cũng không còn để ý nữa.

Tôi thấy mình cần tránh xa khỏi anh một chút. Cái mùi hương chết tiệt của anh khiến đầu óc tôi không tỉnh táo. “Em không sao. Anh khỏi lo.”

“Eva.” Tôi lùi thêm một bước nữa khi anh với tay ra.

Bỗng có một cánh tay choàng qua lưng tôi, rồi giọng Cary vang lên. “Tôi sẽ lo cho Eva, Cross à.”

“Đừng có xen vào việc của tôi, Taylor.” Gideon đe dọa.

Cary khịt mũi. “Vậy mà tôi lại có cảm giác tự anh đang ngăn cản mình đó chứ.”

Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Bài diễn văn của anh rất tuyệt vời, Gideon. Suốt tối nay đó là lúc em thích nhất.”

Anh thở mạnh khi nhận ra lời mỉa mai của tôi, rồi đưa một tay lên ôm đầu. Đột nhiên anh buột tiếng rủa, rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, liếc nhìn vào cái màn hình đang rung lên vì cuộc gọi tới.

“Anh phải đi.” Anh nhìn vào mắt tôi một lúc, rồi đưa tay lên vuốt má tôi. “Anh sẽ gọi cho em.”

Và thế là anh bỏ đi mất.

“Em có muốn ở lại đây không?” Cary hỏi khẽ.

“Không.”

“Vậy anh đưa em về.”

“Thôi, đừng.” Tôi đang muốn được yên tĩnh một mình, nằm ngâm trong bồn nước nóng với một chai rượu bên cạnh để vứt hết mọi nỗi lo lắng sợ hãi. “Anh nên ở lại đây, biết đâu sẽ có ích cho công việc của anh. Mình sẽ nói chuyện khi nào anh về, còn không thì để mai cũng được. Ngày mai em sẽ ở lì trong nhà cả ngày không đi đâu hết.”

Anh nhìn khắp mặt tôi dò xét. “Em có chắc là mình ổn không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy cũng được.” Nhưng anh có vẻ chưa tin lắm.

“Hay anh ra nhờ người gọi sẵn xe của dượng giùm em nhé. Em vào toilet một chút.”

“Được rồi.” Cary nắm tay tôi. “Anh sẽ đi lấy khăn choàng cho em và chờ em ngoài cửa.”

Tôi mất nhiều thời gian hơn dự kiến để đến được toilet. Thứ nhất là vì có khá nhiều người giữ tôi lại để chào hỏi, ắt hẳn là vì tôi được Gideon đưa đến đây. Hai nữa là do tôi cố ý không vào cái toilet gần nhất vì nó quá đông đúc, mà tìm một cái ở phía xa hơn. Tôi ở trong buồng vệ sinh một lúc lâu. Chẳng có ai đang chờ đến lượt nên tôi không cần gì phải vội.

Tôi thấy mình bị Gideon làm tổn thương đến mức thấy khó mà thở nổi. Cả chuyện anh thay đổi thái độ khiến tôi vô cùng bối rối. Sao anh lại chạm vào má tôi như vậy? Sao anh lại nổi cáu khi tôi không ở bên cạnh anh? Và vì cái quái gì mà anh lại đe dọa Cary? Gideon quả đã đưa câu thành ngữ “sáng nắng chiều mưa” lên một cấp độ mới.

Tôi nhắm mắt lại, cố trấn tĩnh. Chúa ơi. Tôi đâu cần thêm những rắc rối này.

Sau tất cả những gì xảy ra lúc ở trong xe, bây giờ tôi thấy mình vô cùng yếu đuối. Đây chính là cái tình trạng mà tôi đã mất vô số giờ trị liệu mới thoát khỏi. Giờ tôi chỉ muốn về nhà, trốn ở một góc để không phải giả bộ làm ra vẻ tỉnh táo bình thường trong khi sự thật là tôi đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Cái này là do mình tự chuốc lấy. Tôi thầm nhủ. Ráng mà chịu đi.

Hít một hơi thật dài, tôi bước ra ngoài và thấy Magdalene Perez đang đứng khoanh tay tựa vào bàn trang điểm. Rõ ràng cô ta đang chờ tôi, canh lúc tôi dễ tổn thương nhất. Hơi ngập ngừng một thoáng, rồi tôi bước đến bồn rửa tay.

Cô nàng xoay người lại, chăm chú nhìn mặt tôi trong gương. Tôi cũng nhìn kỹ cô ta. So với trong ảnh thậm chí cô ta còn đẹp hơn. Dáng người cao, mảnh khảnh, đôi mắt đen to và mái tóc màu nâu suôn dày. Magdalene có đôi môi mọng đỏ và xương gò má cao sắc sảo. Cô nàng mặc một chiếc đầm bằng sa tanh màu kem làm nổi bật làn da màu ô liu. Nhìn cứ như một siêu mẫu quyến rũ chết người.

Tôi cầm lấy khăn lau tay từ người phục vụ, ngay lúc đó Magdalene xổ một tràng tiếng Tây Ban Nha yêu cầu người này ra ngoài để chúng tôi nói chuyện riêng. Tôi thêm vào lời yêu cầu đó hai chữ “Làm ơn, cảm ơn nhiều.” cũng bằng tiếng Tây Ban Nha khiến Magdalene nhướn mày, càng trợn to mắt nhìn tôi trong khi tôi vẫn làm mặt tỉnh.

“Ôi, cô bé.” Ngay khi người phục vụ vừa bước đi khỏi, cô nàng đã rít như rắn. “Cô đã làm tình với anh ta rồi phải không?”

“Còn cô thì chưa.”

Magdalene ngạc nhiên. “Đúng là vậy. Cô biết tại sao không?”

Tôi lấy trong ví ra một tờ năm đô thả vào khay đựng tiền boa. “Tại anh ấy không muốn.”

“Và tôi cũng không muốn. Vì anh ấy chưa thể nghiêm túc được. Anh ấy trẻ trung, đẹp trai, giàu có và đang tận hưởng mọi thứ.”

“Ừ.” Tôi gật đầu. “Đúng là anh ấy đang tận hưởng.”

Cô nàng nhíu mày, không còn giả bộ thân thiện nữa. “Anh ta không bao giờ tôn trọng những người phụ nữ đã lên giường với mình. Ngay lúc anh ta làm tình xong với cô, là coi như cô đã biến mất, cũng như tất cả những người trước đây thôi. Nhưng còn tôi thì vẫn còn ở đây, bởi vì tôi mới là người anh ấy muốn giữ lâu dài.”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên mặc dù điều vừa nghe khiến tôi thấy tổn thương cực kỳ. “Nghe thảm hại quá.”

Tôi bước ra, đi thẳng tới xe. Siết chặt tay tạm biệt Cary, tôi lên xe, chờ cho xe chạy mới bật khóc

**

“Nè cưng,” Cary gọi khi tôi lê chân vào phòng khách sáng hôm sau. Anh chàng đang nằm dài trên ghế, mặc mỗi cái quần thun rộng, chân bắt chéo gác lên bàn. Nhìn anh bù xù một cách đáng yêu và rõ ràng là đang rất thoải mái. “Em ngủ ngon không?”

Tôi giơ ngón tay cái lên rồi vào bếp tìm cà phê. Tôi dừng lại ở quầy bếp, nhướn mày khi thấy một bó hoa hồng đỏ khổng lồ. Tôi hít một hơi thật sâu mùi hương thơm nức của hoa hồng. “Cái gì vậy?”

“Vừa được giao tới cách đây một tiếng. Giao hoa vào ngày Chủ nhật, đắt tiền lắm đó.”

Tôi giật tấm thiệp ra khỏi bó hoa, mở ra đọc.

Anh vẫn nghĩ tới em

Gideon.

“Của Cross hả?” Cary hỏi.

“Ừ.” Tôi chà ngón tay cái lên dòng chữ đậm đầy nam tính mà tôi đoán là do chính tay anh viết. Đây có thể coi là một việc làm rất lãng mạn của Gideon, người từng tuyên bố lãng mạn không phải là sở trường. Tôi thả tấm thiệp xuống như là nó sắp sửa đốt cháy tôi đến nơi, rồi với lấy bình cà phê với hy vọng cafein sẽ giúp tôi tỉnh táo và suy nghĩ sáng suốt.

“Có vẻ như em không bị ấn tượng lắm.” Cary chỉnh nhỏ âm thanh trận bóng chày mà anh đang coi.

“Anh ta là điềm dữ của em, giống như một kíp nổ khổng lồ vậy. Em phải tránh xa anh ta ra.” Cary từng đi trị liệu cùng với tôi nên anh hiểu. Anh không thấy buồn cười khi tôi dùng thuật ngữ trị liệu để nói về mọi việc, bởi vì anh cũng làm vậy khi nói chuyện với tôi.

“Điện thoại reo cả buổi sáng đó. Anh sợ làm em thức nên tắt tiếng chuông luôn rồi.”

Tôi cảm thấy vẫn còn hơi đau nhức nên cuộn người ngồi trên ghế, cố gắng cưỡng lại cái ý muốn kiểm tra hộp thư thoại xem có phải là Gideon gọi không. Tôi muốn nghe giọng anh, muốn nghe một lời giải thích cho tất cả những gì xảy ra tối hôm qua. “Ý hay đó. Cứ để vậy cả ngày hôm nay luôn đi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi thổi tách cà phê đang bốc khói rồi nhấp thử một hớp. “Em làm tình với anh ta trên xe và sau đó thì anh ta lạnh như băng.”

Cary nhìn tôi bằng đôi mắt xanh, đôi mắt đã từng nhìn thấy nhiều chuyện không nên thấy. “Em làm anh ta điên đảo phải không?”

“Đúng là vậy.” Nhớ lại chuyện đó là cơn giận lại trào lên. Rõ ràng chúng tôi đã có nhau. Tôi biết chắc là vậy. Tối hôm qua tôi muốn có anh hơn bất cứ thứ gì trên đời, vậy mà hôm nay tôi không còn muốn liên quan gì tới anh nữa. “Tụi em mãnh liệt lắm. Đó là lần tuyệt vời nhất của em lẫn anh ấy. Em biết chắc mà. Gideon chưa bao giờ làm chuyện đó trong xe, nên lúc đầu anh phản đối, nhưng rồi em khiến anh ta không thể cưỡng lại được.”

“Thật hả? Gideon chưa từng làm tình trong xe hơi hả?” Cary đưa tay sờ hàm râu lởm chởm chưa cạo. “Đa số đàn ông đều từng làm chuyện này từ hồi đi học rồi mà. Dĩ nhiên là trừ cái bọn mọt sách chán ngắt ra. Mà Gideon nhìn đâu có giống như vậy.”

Tôi nhún vai. “Chắc là vụ làm tình trong xe biến em thành con nhỏ hư hỏng.”

Cary trở nên rất nghiêm túc. “Anh ta nói vậy hả?”

“Không. Gideon chả nói cái khỉ gì cả. Cái đó là từ “bạn” của anh ấy, Magdalene. Cái người hay đứng bên cạnh anh ấy trong mấy tấm hình anh in ra đó. Cô ả dằn mặt em bằng một cuộc trò chuyện trong toilet.”

“Do ghen chứ gì.”

“Ức chế thì đúng hơn. Ả ta không được ngủ với anh ấy, mà theo lời ả thì bởi vì ai ngủ với anh ấy xong cũng bị anh ấy vứt đi hết.”

“Hắn ta có nói vậy không?” Một lần nữa tôi nghe giọng Cary có pha chút giận dữ.

“Anh ấy không nói rõ ra như vậy. Anh chỉ nói là không lên giường với bạn bè. Anh không muốn bị phiền phức khi bạn tình bắt đầu trở nên đòi hỏi, nên anh tách biệt rõ ràng giữa bạn bè và những người chỉ để lên giường.” Tôi nhấp thêm một ngụm cà phê. “Em nói là em không chịu cái kiểu đó, nên anh ấy nói sẽ điều chỉnh lại. Nhưng em thấy chắc anh ta là loại đàn ông sẵn sàng nói bất cứ cái gì để có thứ mình muốn thôi.”

“Hoặc cũng có thể em làm anh ta sợ đó.”

Tôi trừng mắt. “Anh đừng ráng biện hộ cho anh ta nữa. Mà anh đang bênh ai vậy?”

“Bênh em chứ ai nữa.” Cary với tay vỗ nhẹ lên đầu gối tôi. “Lúc nào cũng vậy mà.”

Tôi lặng lẽ nắm lấy tay anh, lòng tràn ngập biết ơn. Mặc dù những vết sẹo do bị cắt không còn hiện rõ trên da thịt của Cary, tôi luôn ý thức được sự tồn tại của chúng. Mỗi ngày tôi đều tạ ơn trời là anh vẫn còn sống khỏe mạnh bên cạnh tôi. “Còn anh tối qua thế nào?”

“Không có gì để than phiền hết.” Cary cười ranh mãnh. “Anh làm tình với cô nàng tóc vàng đó trong phòng chứa đồ. NGực cô ta là đồ thiệt.”

Tôi cười. “Chắc hẳn là anh làm cô ấy vui rồi.”

“Ừ thì anh ráng hết sức mà.” Cary nháy mắt rồi nhấc điện thoại lên. “Em muốn ăn đồ gì? Bánh mì kẹp hay đồ Tàu, hay Ấn Độ?”

“Em không đói.”

“Em phải đói chứ. Em mà không quyết định là anh sẽ tự nấu rồi bắt em ăn đó.”

Tôi giơ tay đầu hàng. “Rồi, rồi, anh chọn giùm em đi.”

Sáng thứ Hai tôi cố tình đi làm sớm hai mươi phút để tránh đụng mặt Gideon. Khi tới được bàn làm việc bình an vô sự, tôi thấy vô cùng nhẹ nhóm và đồng thời nhận ra anh đã khiến tôi để tâm nhiều như vậy. Lòng tôi ngổn ngang bao nhiêu là tâm trạng.

Khi Mark xuất hiện, hãy còn phấn khởi từ sau cuộc họp tuần trước, chúng tôi bắt tay ngay vào việc. Hôm Chủ nhật ở nhà tôi đã tìm hiểu và làm một bảng so sánh giữa các loại vodka. Mark kiên nhẫn xem qua và nghe tôi trình bày ý kiến. Anh cũng vừa được giao thêm một khách hàng trong ngành máy tính bảng, thế là chúng tôi có thêm việc mới để làm.

Buổi sáng bận rộn khiến thời gian qua nhanh và tôi không kịp nghĩ ngợi gì thêm nữa. Tôi rất mừng vì điều đó. Đến khi điện thoại reo, tôi nhấc máy lên, đầu dây bên kia là Gideon. Tôi bị bất ngờ nên không kịp chuẩn bị tinh thần.

“Ngày thứ Hai của em thế nào rồi?” Giọng anh hỏi làm tôi rùng mình.

“Bận như điên.” Tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy còn hai mươi phút nữ là tới mười hai giờ.

“Vậy cũng tốt.” Anh hơi ngập ngừng. “Hôm qua anh có gọi cho em và để lại mấy tin nhắn. Anh muốn nghe giọng em.”

Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài. Ngày hôm qua tôi đã dùng hết tất cả sức mạnh tinh thần mình có để cố gắng không mở hộp thư thoại lên nghe. Thậm chí tôi còn lôi kéo cả Cary vào cuộc, bắt anh hứa phải cản tôi nếu thấy tôi có nguy cơ không kiềm chế nổi. “Hôm qua em ở trong nhà để làm vài việc.”

“Em có nhận được hoa của anh không?”

“Có. Hoa rất đẹp. Cảm ơn anh.”

“Bó hoa đó làm anh nhớ tới cái đầm em mặc hôm thứ Bảy.”

Vậy là sao? Tôi bắt đầu nghi ngờ anh bị mắc chứng đa nhân cách. “Nhiều cô nhận bó hoa đó hẳn thấy anh thật lãng mạn.”

“Anh chỉ quan tâm em thấy thế nào thôi.” Có tiếng ghế nghe như anh vừa đứng dậy. “Hôm qua anh định qua chỗ em. Anh muốn gặp em.”

Tôi thở dài, thấy vô cùng khó hiểu. “Mừng là anh đã không qua.”

Lại thêm một chút ngập ngừng. “Ừ, vậy cũng đáng đời anh.”

“Em không cố ý đỏng đảnh với anh. Em chỉ nói sự thật.”

“Anh biết. Nghe nè, anh đã gọi đồ ăn trưa lên văn phòng rồi, mình sẽ không phải mất thời gian đi lại.”

Tối thứ Bảy khi anh nói “Anh sẽ gọi em” trước khi đi, thật ra tôi cũng nghĩ anh muốn gặp nhau sau khi anh giải quyết xong cái việc gì đó. Có lẽ từ tối thứ Bảy đến giờ tôi cũng thấy lo sợ khi biết mình mặc dù muốn cắt đứt liên lạc với anh nhưng tận đáy lòng vẫn muốn được ở bên anh. Tôi biết mình ao ước có được những khoảnh khắc gần gũi với anh lần nữa.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc đó không đủ để tôi quên đi những lúc anh đối xử tệ với tôi.

“Gideon, em nghĩ mình không cần phải đi ăn trưa nữa đâu. Mọi thứ đúng là hơi rắc rối vào tối thứ Sáu, nhưng rồi mình đã… giải quyết xong hết hôm thứ Bảy. Vậy là coi như xong rồi.”

“Eva.” Anh đổi giọng cộc cằn. “Anh biết anh sai rồi. Hãy để anh giải thích.”

“Được rồi, không cần giải thích đâu.”

“Không được. Anh cần gặp em.”

“Em không muốn…”

“Hoặc là gặp nhau nói chuyện, Eva, hay là chọn cách giải quyết khác khó chịu hơn đó.” Giọng anh đanh lại. “Cách nào đi nữa, em cũng sẽ phải nghe anh nói cho bằng hết.”

Tôi nhắm mắt lại, hiểu ra là mình không thể nào thoát được anh chỉ bằng cách nói qua điện thoại. “Thôi được rồi, để em lên gặp anh.”

“Cảm ơn em.” Anh thở phào. “Anh không đợi được nữa.”

Tôi đặt ống nghe xuống, ngồi thừ người nhìn những đồ vật trên bàn, suy nghĩ xem mình sẽ nói những gì và cố gắng chuẩn bị tinh thần để không bị mất tự chủ khi gặp anh. Tôi biết mình khó mà điều khiển được phản ứng dữ dội của cơ thể trước anh. Tôi nhất định phải tìm cách vượt qua để làm việc cần làm. Chuyện phải cư xử thế nào trong những ngày tháng tới khi cứ phải chạm mặt anh thì để sau hãy tính. Còn bây giờ tôi cần tập trung để sống sót qua bữa ăn trưa này đã.

Không thể làm gì khác, tôi quay lại công việc đang làm dở là so sánh hiệu ứng về mặt hình ảnh của các mẫu tờ rơi.

“Eva.”

Tôi giật mình, quay lại và sững sờ khi thấy Gideon đang đứng bên cạnh mình. Như bao lần khác, sự có mặt của anh khiến tim tôi loạn nhịp. Tôi liếc nhanh lên đồng hồ và thấy đã mười hai giờ kém năm.

“Gideon… ông Cross, ông đâu cần phải xuống tận đây.”

Vẻ mặt anh hoàn toàn điềm tĩnh, riêng đôi mắt thì đang nảy lửa.

“Đi được chưa?”

Tôi mở ngăn kéo lấy ví ra, tranh thủ hít một hơi thật dài. Anh thơm một cách kỳ lạ.

“Ông Cross.” Giọng Mark cất lên. “Thật vui được gặp ông. Tôi có thể giúp gì…”

“Tôi đến tìm Eva. Chúng tôi có hẹn ăn trưa.”

Tôi đứng dậy vừa kịp nhìn thấy Mark nhướn mày rất nhanh rồi trở lại bình thường, đẹp trai một cách tự nhiên như mọi khi.

“Tôi sẽ quay lại lúc một giờ.” Tôi nói cho anh yên tâm.

“Gặp sau nhé. Ăn trưa vui vẻ.”

Gideon đưa tôi ra thang máy với một tay đặt sau lưng tôi, làm cho Megumi tròn mắt ngạc nhiên khi chúng tôi đi ngang. Tôi cựa quậy không yên khi anh bấm nút gọi thang, trong lòng ước gì mình có thể có một ngày yên ổn mà không phải đối diện với người đàn ông mà tôi mong được chạm đến này.

Lúc đứng chờ thang, anh quay mặt lại đối diện với tôi, ngón tay vân vê ống tay áo. “Mỗi lần nhắm mắt lại anh đều nhìn thấy em trong cái đầm màu đỏ đó. Anh nghe tiếng em rên rỉ, cảm thấy em đang làm tình với anh, siết chặt anh và làm anh…”

“Đừng nói nữa.” Tôi quay mặt đi, không chịu nổi ánh mắt âu yếm của anh.

“Anh không kiềm chế được.”

Thang máy đến thật đúng lúc. Anh nắm tay kéo tôi vào. Cắm chìa khóa vào trong, anh kéo tôi sát lại. “Anh phải hôn em, Eva ơi.”

“Em không…”

Anh ôm ghì lấy tôi và chiếm lấy môi tôi. Tôi cố chống cự đến khi không cưỡng được nữa, rồi tan ra khi lưỡi chúng tôi chạm nhau trong nụ hôn chậm rãi và ngọt ngào. Từ sau khi làm tình với nhau, tôi luôn muốn được anh hôn. Tôi muốn biết là cũng như tôi, anh trân trọng những gì chúng tôi đã làm với nhau.

Tôi lại bị hụt hẫng khi anh bỏ tôi ra.

“Đi thôi.” Anh rút chìa khóa ra khi cửa thang máy mở.

Lần này cô nàng tiếp tân tóc đỏ không nói gì, nhưng nhìn tôi lạ lẫm. Ngược lại, thư ký của Gideon, Scott, đứng lên khi chúng tôi đi qua và chào tôi một câu thân mật.

“Chào cô Tramell.”

“Chào Scott.”

Gideon gật đầu cộc lốc. “Tôi không nghe điện thoại.”

“Dạ, tôi biết.”

Tôi bước vào văn phòng rộng lớn của anh, đưa mắt nhìn chiếc ghế quen thuộc hôm trước.

Bữa trưa đã được dọn sẵn trên hai cái khay đặt trên quầy.

“Anh cất ví cho em nhé?” Anh đề nghị.

Tôi quay nhìn anh lúc này đã cởi áo khoác ngoài vắt trên tay. Anh đứng đó trong chiếc áo sơ mi và cà vạt trắng tinh, mái tóc đen dày phủ quanh khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt xanh sáng ngời có nét hoang dại. Nói tóm lại, anh làm tôi sửng sốt và chưa tin được tôi đã làm tình với một người tuyệt vời như vậy.

Nhưng một lần nữa, anh không có cảm giác giống tôi.

“Eva?”

“Anh đẹp thật, Gideon.” Tôi buột miệng không kịp suy nghĩ.

Tôi đưa ví cho anh rồi bước ra chỗ khác. Anh treo áo khoác cùng với ví của tôi lên giá rồi tiến đến quầy.”

Tôi khoanh tay lại. “Mình nói rõ luôn nhé. Em không muốn gặp anh nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.