Ông ấy quả là đang làm khó cho Derek rồi.” Parker nói, cầm cái khăn quệt mồ hôi trên đầu. Tôi quay lại nhìn, thấy bố đang vật nhau với anh chàng huấn luyện viên to gấp đôi ông. Mà bố tôi cũng đâu phải nhỏ nhắn gì. Với chiều cao gần một mét chín, nặng hơn chín mươi ký, cơ bắp gọn gàng, rắn rỏi, Victor Reyes cũng là một đối thủ đáng gờm. Hơn nữa, lần trước khi tôi kể bố nghe chuyện mình đi tập Krav Maga, ông nói là sẽ tìm hiểu thử. Rõ ràng là bố giữ lời, vì ông khá thành thạo một số động tác.
“Cảm ơn anh đã để ông ấy tập chung nhé.”
Parker quay nhìn tôi, đôi mắt đen rất điềm tĩnh như mọi ngày. Anh đã dạy cho tôi không chỉ cách tự vệ, mà còn cách tập trung vào từng động tác để quên đi nỗi sợ hãi nữa.
“Bình thường thì anh vẫn quan niệm sàn tập không phải chỗ để trút giận”. Anh giải thích. “Nhưng rõ ràng là Derek cần có đối thủ.”
Dù Parker không nói thêm gì, tôi cảm nhận được thắc mắc của anh. Tôi quyết định cho anh câu trả lời, vì dù sao anh cũng rất tốt bụng khi để cho bố tôi độc chiếm Derek nãy giờ. “Bố vừa mới biết chuyện ngày xưa có kẻ đã hãm hại em. Giờ đã quá trễ, không làm được gì nữa nên ông thấy khó mà chấp nhận sự thật.”
Parker cúi xuống cầm chai nước để cạnh thảm tập lên. Gần một phút sau, anh mới nói. “Anh cũng có con gái. Anh hiểu cảm giác của ông ấy.”
Khi anh đưa cặp mắt đen dưới hàng lông mi rậm rạp nhìn tôi, tôi thấy được sự cảm thông, và yên tâm là đã đưa bố tới đúng chỗ.
Parker vốn là người thoải mái, vui vẻ, và tính tình chân thật rất hiếm thấy. Nhưng ở anh cũng toát lên một cái gì đó khiến người khác phải dè chừng. Ai cũng rất dễ nhận ra là không nên giỡn mặt với anh chàng này. Cũng như mấy cái hình xăm trên người, sự sành sỏi của Parker hiện rõ mồn một.
“Vậy là em đưa ông ấy tới đây, vừa để giải tỏa, vừa cho ông ấy thấy khả năng tự vệ của em. Ý hay đó.”
“Tại em không biết làm gì khác.” Tôi thú nhận. Phòng tập của Parker nằm trong một khu quy hoạch lại ở Brooklyn. Chỗ này trước đây là nhà kho, nên vẫn còn tường gạch và mấy cánh cửa lùa khổng lồ, càng làm tăng thêm vẻ dữ dằn. Ở đây tôi thấy rất tự tin và tự chủ được mình.
“Anh có ý này.” Parker cười, hất mặt ra thảm tập. “Biểu diễn cho bố coi em làm được những gì đi.”
Lúc chạy vô tới hầm đậu xe, không thấy nhân viên đâu hết. Càng tốt, vì tôi cũng muốn tự đưa xe vô bãi. Đậu chiếc DB9 gọn gàng vô một ô trống xong, tôi hài lòng tắt máy. “Tốt quá, ngay gần thang máy.”
“Đúng rồi.” Bố nói. “Xe của con đó hả?”
Nãy giờ tôi cũng đang chờ câu hỏi đó. “Không, của người hàng xóm.”
“Hàng xóm tốt bụng quá ha.” Ông lạnh lùng.
“Thì xin miếng đường hay mượn chiếc xe cũng đâu có gì khác, phải không?” Tôi mỉm cười, liếc nhìn bố.
Ông vô cùng mệt mỏi. Mà có vẻ không phải vì buổi tập. Vẻ tiều tụy đó làm lòng tôi đau như thắt.
Tôi rút chìa khóa ra, cởi dây an toàn rồi quay mặt qua. “Bố à... Nhìn bố khổ sở vì chuyện này con buồn lắm. Con không chịu nổi.”
Ông thở khó nhọc. “Cho bố thêm ít thời gian đi.”
Tôi nắm lấy tay ông. “Con không bao giờ muốn nói cho bố biết hết. Nhưng con sẽ rất vui nếu sau khi bố biết rồi thì mình mãi mãi quên Nathan đi.”
“Bố đọc mấy bản báo cáo...”
“Trời ơi, bố!...” Tôi nuốt cơn bực tức. “Con không muốn nghe mấy thứ đó.”
“Bố biết là có gì không ổn mà.” Ông đưa đôi mắt đau đớn nhìn tôi. “Cái cách mà Cary lại ngồi cạnh con khi thanh tra Graves nhắc tới Nathan Barker... Bố biết là con đang giấu bố chuyện gì đó. Bố cứ hy vọng là tự con sẽ nói.”
“Con đã cố gắng rất nhiều để bỏ Nathan lại trong quá khứ. Bố là một trong những người hiếm hoi không bị dính vào chuyện đó. Con luôn luôn muốn giữ như vậy.”
Bố siết tay tôi. “Nói thật cho bố biết đi, con có ổn không?”
“Bố à, con vẫn là đứa con gái mà bố qua thăm cách đây mấy tuần, vẫn là đứa đi chơi với bố ở San Diego mà. Con ổn.”
“Lúc đó con có thai...” Giọng ông vỡ òa, một giọt nước mắt lăn dài.
Tôi đưa tay chùi cho bố, để mặt nước mắt mình chảy. “Một ngày nào đó con sẽ lại có thai, mà biết đâu không chỉ một lần. Biết đâu bố sẽ có một đàn cháu thì sao.”
“Lại đây nào.” Ông chồm người qua, ôm lấy tôi. Hai bố con ngồi yên trong xe một lúc lâu, bao nhiêu nước mắt xả ra hết.
Liệu Gideon có đang theo dõi camera, và lặng lẽ vỗ về tôi không? Nghĩ tới đó tôi thấy đỡ đi phần nào.
Bữa ăn tối không náo nhiệt như những lần trước hai bố con và Cary gặp nhau, nhưng cũng không đến nỗi như tôi e sợ. Thức ăn khá ngon, rượu còn ngon hơn, còn Cary thì vẫn hài hước như mọi khi.
“Cô ta còn tệ hơn Tatiana nữa.” Anh đang nói về cô người mẫu hôm nay anh vừa chụp hình chung. “Cứ luôn miệng nói về ‘mặt tốt’ của mình, mà theo như anh thấy lúc cô nàng đi ra khỏi cửa, thì không có gì khác hơn là cặp mông thôi.”
“Anh từng chụp hình với Tatiana rồi hả?” Tôi hỏi, xong quay qua giải thích với bố. “Là người mà Cary hay đi chơi chung.”
“Có chứ.” Anh liếm chút rượu vang trên môi.
“Thật ra bọn anh làm việc chung nhiều lắm. Anh giống như là người thuần hóa Tatiana vậy. Hễ cô nàng mà định giở trò là anh dập tắt ngay.”
“Làm sao... mà thôi.” Tôi nói nhanh. “Em không muốn biết nữa.”
“Thì em biết rồi mà.” Cary nháy mắt.
Tôi quay qua nhìn bố, trợn mắt.
“Còn bác thì sao, bác Victor?” Cary hỏi rồi nhón một miếng thức ăn. “Bác có đang hẹn hò với ai không?”
Bố nhún vai. “Không có gì nghiêm túc cả.”
Đó là tự bố muốn vậy. Chứ tôi đã từng chứng kiến nhiều người phụ nữ tìm cách để được bố chú ý. Ông rất quyến rũ, với thân hình hoàn hảo, gương mặt đẹp trai, gợi tình đặc biệt kiểu La tinh. Tôi biết bố không phải là thần thánh gì, nhưng hình như chưa có ai có thể làm ông mê mẩn cả. Cho tới gần đây tôi mới biết đó là bởi vì trái tim ông đã bị mẹ tôi chiếm giữ.
Rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, Cary lại hỏi. “Bác có khi nào nghĩ mình sẽ có thêm con không?”
Từ lâu rồi tôi đã chấp nhận chuyện mình là con một.
Bố lắc đầu. “Không phải bác phản đối gì chuyện đó, nhưng bác nghĩ có Eva là quá đủ rồi.” Bố nhìn tôi, đôi mắt đầy tình yêu thương làm cổ họng tôi nghèn nghẹn. “Con bé quá hoàn hảo, hơn cả những gì bác từng ao ước. Bác không dám chắc liệu trong tim mình còn đủ chỗ cho ai khác nữa không.”
“Ôi, bố ơi.” Tôi ngả đầu lên vai ông, sung sướng vì có ông bên cạnh lúc này. Dù là bởi một lý do thật cay nghiệt.
Về tới nhà, tôi quyết định coi một bộ phim trước khi đi ngủ. Lúc vô phòng thay đồ, một giỏ hoa hồng trắng tuyệt đẹp để trên kệ tủ làm tôi kinh ngạc. Tấm thiệp có chữ viết tay nét đậm đặc trưng của Gideon suýt làm tôi choáng váng.
Lúc nào anh cũng nghĩ tới em
Và ở bên cạnh em
G. của em Tôi ngồi xuống giường, ôm tấm thiệp vào lòng, thầm biết chắc vào lúc này anh cũng đang nghĩ tới mình. Tôi bắt đầu tin là trong mấy tuần xa nhau, anh lúc nào cũng nghĩ tới tôi.
Tối hôm đó, tôi ngủ thiếp đi trên sô pha khi đang coi Dredd. Giữa đêm tôi lờ mờ tỉnh dậy vì được nhấc bổng lên, bế vô phòng. Tôi mỉm cười trong cơn ngái ngủ khi được bố đặt lên giường như đứa trẻ, rồi hôn lên trán tôi.
“Con yêu bố.” Tôi lẩm bẩm.
“Bố cũng yêu con.”
Sáng hôm sau tôi thức dậy trước khi đồng hồ reo, thấy khỏe hơn hẳn những ngày gần đây. Trước khi đi làm tôi để lại tờ giấy trên bàn, nhắn bố nếu muốn đi ăn trưa thì gọi cho tôi. Không biết ông có kế hoạch gì khác không nữa, mà trưa nay thì Cary phải đi chụp hình.
Ngồi trên tắc xi tới công ty, tôi trả lời tin nhắn cho Shawna về vụ ông anh trai của cô vừa đính hôn với Mark. Tôi nhắn Mình rất vui cho anh em bồ.
“Mình sẽ nhờ vả bồ nhiều đó.”
Tôi nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười. “Bồ nói sao? Mất tín hiệu rồi... không đọc được.”
Xe ngừng trước cửa Crossfire, tôi hơi hồi hộp khi thấy chiếc Bentley đậu bên vệ đường. Liếc vô xe, tôi thấy Angus nên vẫy tay chào.
Angus bước ra, đội cái nón tài xế lên đầu. Cũng như Clancy, ông đeo súng bên mình một cách rất nhẹ nhàng thoải mái nên nhìn qua không ai biết được.
“Xin chào cô Tramell.” Dù Angus không còn trẻ nữa, mái tóc đỏ đã ngả bạc, tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông về khả năng bảo vệ cho Gideon.
“Chào Angus, rất vui gặp ông hôm nay.”
“Hôm nay cô trông rất đẹp.”
Tôi liếc xuống cái đầm màu vàng nhạt trên người. Tôi cố ý chọn màu sáng là vì muốn tạo ấn tượng vui vẻ yêu đời trước mặt bố. “Cảm ơn, chúc ông một ngày vui vẻ.” Tôi bước tới cánh cửa xoay. “Gặp sau nhé.”
Ông nhấc mũ chào, đôi mắt xanh nhạt có một vẻ trìu mến.
Lên tới văn phòng, tôi bắt gặp một Megumi bình thường của mọi ngày, với nụ cười rộng, ánh mắt hấp háy vui tươi.
Tôi đứng lại hỏi thăm. “Hôm nay bồ sao rồi?”
“Mình ổn. Trưa nay Michael hẹn đi ăn, mình sẽ chấm dứt với anh ta luôn, một cách văn minh và tử tế.”
“Bộ cánh đẹp chết người đó.” Tôi khen, thầm ngưỡng mộ cái đầm màu xanh lục có đường viền bằng da rất vừa phải.
Megumi đứng dậy, khoe luôn đôi bốt cao tới đầu gối.
“Rất giống thám tử Kalinda Sharma.” Tôi nhận xét. “Anh chàng kia thế nào cũng sẽ quỳ mọp van xin bồ ở lại cho coi.”
Megumi chế giễu. “Còn khuya. Tới tối hôm qua anh ấy mới gọi cho mình, tức là gần bốn ngày rồi đó. Không hẳn là quá đáng, nhưng mình muốn có một người lăng xăng vì mình hơn một chút, một người hay nghĩ tới mình và ít nhất cũng thấy buồn khi phải xa nhau.”
Tôi gật đầu, lại nghĩ ngay tới Gideon. “Đúng là nên để dành tình cảm cho một người như vậy. Vậy trưa nay bồ có cần mình gọi điện để có cớ bỏ về không?”
Megumi cười toe toét. “Không cần đâu. Cảm ơn nhé.”
“Được rồi. Khi nào đổi ý thì bảo mình.”
Tôi về bàn, chúi mũi vào làm việc ngay để bù cho ngày hôm qua về sớm. Mark cũng rất bận, anh chỉ ráng nhìn thời gian nói chotoi biết là suốt mấy năm qua Steven có cả một bộ sưu tập ý tưởng cho đám cưới.
“Sao em không thấy ngạc nhiên vậy kìa.” Tôi nói.
“Ừ, lẽ ra anh cũng không nên ngạc nhiên.” Mark mỉm cười hạnh phúc. “Anh ấy giấu cuốn sổ trong văn phòng nên anh đâu có biết.”
“Vậy anh có coi qua chưa?”
“Anh ấy nói hết cho anh nghe rồi. Mất mấy tiếng đồng hồ đó.”
“Vậy anh sắp có một đám cưới xứng tầm thế kỷ rồi.” Tôi trêu.
“Chứ sao.” Giọng nói thì hơi bực bội, nhưng vẻ mặt anh vẫn tràn ngập hạnh phúc khiến tôi không khỏi mỉm cười.
Khoảng gần mười một giờ thì bố gọi.
“Chào con gái, ngày hôm nay thế nào?”
“Vui ạ.” Tôi tựa ra ghế, nhìn hình bố để trên bàn. “Bố ngủ ngon không?”
“Bố không ngủ được, giờ vẫn còn mệt.”
“Sao vậy? Bố ngủ tiếp đi.”
“Bố chỉ muốn báo là trưa nay không đi ăn trưa với con được. Để ngày mai. Hôm nay bố phải nói chuyện với mẹ con.”
“À.” Tôi nhận ra cái giọng nói mỗi lần bắt ai đó lại trên đường đi tuần, nghe vừa uy quyền vừa có vẻ trách mắng. “Bố nè, con không muốn xen vào giữa chuyện của bố với mẹ. Mình đều là người lớn cả, con không muốn bênh vực ai. Nhưng con phải nói cho bố biết là lúc đó mẹ rất muốn nói với bố.”
“Lẽ ra bà ta nên làm vậy.”
“Mẹ chỉ có một thân một mình.” Tôi tiếp lời, nhịp chân xuống sàn. “Vừa phải li dị chồng, ra tòa vụ xử Nathan, rồi còn phải điều trị cho con nữa. Chắc chắn là mẹ rất cần một bờ vai để dựa dẫm, bố con mình biết tính mẹ rồi. Nhưng mẹ bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm mất. Lúc đó con đòi gì mẹ cũng chiều, nên con bắt mẹ phải hứa.”
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
“Con chỉ muốn bố nhớ điều đó khi bố nói chuyện với mẹ.” Tôi kết luận.
“Được rồi. Khi nào con về nhà?”
“Khoảng hơn năm giờ. Bố muốn đi tập thể dục không, hay là qua chỗ của Parker tiếp?”
“Để coi tới lúc con về bố có khỏe hơn không đã.”
“Được thôi.” Tôi cố gắng không quá lo lắng về cuộc nói chuyện sắp tới giữa hai ông bà. “Cần gì thì cứ gọi con nhé.”
Cúp máy xong tôi quay lại với công việc. May mà còn có công việc.
Tới giờ ăn trưa, tôi quyết định mua gì đó mang về bàn vừa ăn vừa làm tiếp. Dũng cảm dấn mình ra cái khí trời oi bức như xông hơi, tôi đi qua tiệm Duane Reade mua một bịch thịt bò sấy khô với chai nước vitamin. Từ lúc quay lại với Gideon, tôi thường xuyên bỏ tập, và bây giờ bắt đầu thấy hậu quả.
Lúc bước vô cửa xoay, tôi đang phân vân xem có nên nhắn cho Gideon cái tin Em đang nhớ anh hay không. Tôi chỉ muốn làm gì đó để cảm ơn anh về bó hoa tối qua. Nó khiến cho một ngày nặng nề trở nên dễ chịu hơn.
Ngay lúc đó tôi nhìn thấy người mà tôi không bao giờ muốn thấy – Corinne Giroux. Cô ả đang nói chuyện với người yêu của tôi, còn để tay lên ngực anh vẻ thân thiết lắm.
Hai người đứng sau một cây cột, tránh dòng người ra vô từ dãy cửa an ninh. Mái tóc đen dày của Corinne thả xuống tới eo, vẫn nổi bật dù cùng màu với cái đầm cô ả đang mặc. Hai người đứng quay nghiêng nên tôi không nhìn thấy thẳng mặt, nhưng biết cô ta có đôi mắt màu xanh dương nhạt. Corinne rất đẹp, và hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi. Đặc biệt là khi trang phục của cả hai đều màu đen,nên mảng màu duy nhất nổi bật là cái cà vạt xanh da trời của Gideon. Cái cà vạt mà tôi thích.
Bỗng Gideon quay qua nhìn thấy tôi, cứ như là nãy giờ anh cũng cảm giác được ánh mắt của tôi vậy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lập tức có một sợi dây vô hình nối giữa hai đứa, một cảm giác mà tôi chỉ có với anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết điều đó.
Vậy mà một người phụ nữ khác đang đặt tay lên người anh.
Tôi nhướn mày với Gideon. Ngay lúc đó, Corine cũng quay qua theo, và rõ ràng là không lấy gì làm vui vẻ khi thấy tôi đứng giữa sảnh tòa nhà nhìn hai người chằm chằm.
Cô ả phải thấy may mắn là chưa bị nắm tóc lôi ra khỏi người yêu của tôi.
Rồi cô nàng nắm lấy cằm Gideon, kéo mặt anh quay lại, nhón chân định hôn lên môi anh. Tôi bắt đầu bước tới, định lôi cô ả ra thật.
Gideon giật đầu quay ra trước khi Corinne kịp chạm vào miệng anh. Rồi anh nắm tay Corinne đẩy ra.
Tôi kiềm cơn giận lại, để cho anh tự giải quyết. Đương nhiên là tôi ghen, vì Corinne có thể công khai ở cạnh anh, điều mà tôi không làm được. Nhưng tôi không còn cảm thấy nỗi sợ hãi kinh khủng như trước đây, nỗi sợ là tôi sẽ mất người đàn ông mà tôi yêu thương nhất.
Thật kỳ lạ là lần này tôi lại không thấy sợ. Dù trong tâm trí tôi vẫn tự nhắc nhở mình là không nên quá tự tin, mà phải lường trước mọi chuyện để không bị tổn thương. Nhưng lúc này tôi phớt lờ suy nghĩ đó. Sau tất cả những gì hai đứa đã và đang trải qua, sau những việc mà Gideon đã làm vì tôi... tôi cảm thấy mình không thể không tin anh được.
Mặc cho hoàn cảnh, thì tình yêu của chúng tôi vẫn mạnh mẽ hơn tôi tưởng.
Tôi bước vô thang máy, bắt đầu nghĩ tới bố mẹ. Giờ này mà mẹ hay Staton đều chưa gọi điện phàn nàn gì thì có vẻ cũng không tới nỗi tệ. Tôi thầm cầu nguyện chiều nay khi về tới nhà thì Nathan đã hoàn toàn biến thành quá khứ. Tôi chỉ chờ có vậy thôi, để được bước sang một trang mới trong cuộc đời, cho dù có ra sao đi nữa.
Thang máy chậm dần rồi ngừng hẳn ở tầng mười, nơi vọng ra tiếng búa ầm ầm lẫn tiếng máy chạy đinh tai nhức óc. Ngay ngoài cửa thang máy, bạt nhựa phủ từ trần xuống tới sàn nhà. Giờ tôi mới biết là trong tòa nhà có chỗ đang sửa chữa. Tôi đưa mắt nhìn quanh xem phản ứng của mọi người ra sao.
“Có ai ra không?” Anh chàng đứng sát cửa ngoái lại nhìn vô trong, hỏi.
Tôi lắc đầu, dù câu đó không phải hỏi một mình mình. Mọi người đều đứng yên. Ai cũng chờ được đi tiếp.
Nhưng cửa thang không đóng.
Khi anh chàng kia bắt đầu bấm loạn xạ lên bảng nút nhưng không nút nào sáng đèn, thì tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Là Gideon.
Tôi mỉm cười. “Làm ơn cho ra.”Mọi người né qua cho tôi ra. Một người nữa cũng bước ra. Xong cửa thang máy mới đóng lại.
“Cái quái gì vậy nè?” Anh chàng kia cau có, nhìn qua ba buồng thang còn lại. Anh ta chỉ cao hơn tôi tí xíu, mặc quần tây với áo sơ mi tay ngắn.
Tiếng ồn của máy móc xây dựng gần như át mất tiếng báo có thang dừng lại. Cửa mở, Gideon bước ra, rất bảnh bao, nhưng có vẻ hơi bực bội.
Nhìn anh quyến rũ đến mức tôi không cầm lòng nổi, chỉ muốn lao vào anh. Hơn nữa, phải thú nhận một điều là mỗi lần anh nghiêm nghị như vậy là tôi bị kích thích.
Anh sẽ bắt trái đất ngừng quay cho em. Đôi lúc tôi có cảm tưởng như anh đã làm vậy thật.
Anh chàng kia lẩm bẩm chửi rủa rồi bước vô thang đi mất.
Gideon chống tay lên hông, áo khoác ngoài không cài nút để lộ bộ com-plê hoàn hảo. Cả bộ đồ màu đen, pha một chút óng ánh của loại vải đắt tiền, áo sơ mi cũng màu đen, khuy măng sét vàng pha mã não.
Hôm nay anh ăn mặc giống y như lần đầu hai đứa gặp nhau. Còn nhớ lúc đó, tôi như bị mất trí, chỉ muốn lao vào, ngấu nghiến lấy anh.
Sau bao nhiêu tuần nay thì cảm giác đó vẫn không thay đổi.
“Eva nè.” Giọng nói gợi tình cất lên. “Không phải như em nghĩ đâu. Corinne tới đây là vì anh không nghe điện thoại...”
Tôi giơ tay ra ngắt lời, rồi liếc xuống cái đồng hồ đẹp tuyệt vời trên tay, món quà của anh tặng. “Em chỉ có ba mươi phút thôi, nếu anh không phiền thì em chẳng thà làm tình với anh còn hơn là nhắc tới cô ả người yêu cũ đó.”
Anh đứng yên một lúc lâu, nhìn chằm chằm như cố đoán tâm trạng tôi thế nào. Còn tôi cũng lặng người ngắm anh đi từ bực tức sang cảnh giác, mắt tối hơn, nheo lại. Rồi má anh ửng đỏ, môi hé ra, thở mạnh. Tôi cảm nhận được máu trong người anh nóng dần lên, bản năng đàn ông trỗi dậy như con thú săn mồi đang vươn vai sau giấc ngủ.
Một dòng điện xẹt qua giữa hai đứa. Cơ thể tôi tự động mềm nhũn ra, rạo rực muốn có anh. Khung cảnh ồn ào xung quanh chỉ làm tôi thêm phần gấp gáp, hăm hở.
Gideon móc trong túi ra cái điện thoại, bấm một phím tắt rồi đưa lên tai, mắt vẫn không rời khỏi tôi.
“Tôi sẽ về trễ ba mươi phút. Nếu Anderson không đợi được thì hẹn lại lúc khác.”
Cúp máy xong, anh bỏ điện thoại trở vô túi.
“Em nhớ anh quá.” Giọng tôi khàn đặc vì xúc động.
Anh đưa tay chỉnh lại quần, rồi bước tới gần, vẻ mặt như đang cố dồn nén. “Đi thôi.”
Gideon đặt tay lên eo tôi, một cử chỉ ấm áp và khêu gợi mà tôi vô cùng yêu thích. Tôi ngoái qua vai, thấy anh hơi mỉm cười. Dường như anh cũng biết cái động tác nhỏ đó làm cho tôi hạnh phúc.
Hai đứa vén tấm bạt nhựa bước vô, và trước mặt tôi hiện ra ngổn ngang gạch đá, vải bạt, cả ánh nắng nữa. Thấp thoáng bên kia tấm ni lông là hình ảnh lờ mờ của toán công nhân xây dựng, tiếng nhạc, tiếng máy móc và cả tiếng la hét qua lại.
Gideon tỏ ra rành rẽ, dắt tôi đi tiếp. Cứ mỗi bước chân, tôi lại càng rạo rực, mong chờ hơn, nhất là khi anh vẫn cứ im lặng. Tới một cánh cửa, anh mở ra kéo tôi vào. Đó là một phòng làm việc nằm ở góc tầng.
Khung cảnh thành phố hiện ra trước mắt, như một khu rừng rậm chi chít những tòa nhà, sừng sững kiêu hãnh vì lịch sử của mình. Thỉnh thoảng lại có một cột hơi nước bốc lên trên nền trời xanh trong vắt, còn xe cộ vẫn nối đuôi nhau thành hàng dài ngoan ngoãn.
Nghe tiếng khóa cửa, tôi quay lại thấy Gideon đang cởi áo khoác ngoài. Căn phòng mới toanh, cũng có bàn giấy, ghế và một chỗ tiếp khách trong góc. Tất cả nội thất đều được phủ bạt, chứng tỏ chưa được sử dụng.
Gideon cởi áo khoác, áo vét rồi tới cà vạt và áo sơ mi bằng những động tác rất chính xác và đúng trình tự. Tôi ngẩn người nhìn anh, choáng ngợp bởi vẻ nam tính và sự hoàn mỹ đó.
“Có khả năng mình sẽ bị làm phiền, hay bị nghe thấy đó.” Anh nói.
“Anh có sợ không?”
“Trừ khi em sợ thôi.” Anh bước tới, khóa quần mở tung, để lộ lưng quần lót.
“Anh còn dám khiêu khích em nữa mà. Anh đâu có để ai làm gián đoạn giữa chừng phải không?”
“Cho dù có thì anh cũng không nghĩ là anh sẽ ngừng được.” Anh cầm túi xách của tôi bỏ lên ghế. “Trên người em có nhiều quần áo quá.”
Anh vòng tay ra sau nhẹ nhàng kéo dây khóa trên cái đầm xuống, miệng ghé sát lên môi tôi, thì thầm. “Anh sẽ ráng không làm cho em bị nhàu nhĩ quá.”
“Em thích bị nhàu nhĩ.” Tôi trút cái đầm xuống, vừa định cởi áo lót thì bị anh vác lên vai.
Tới bên cái ghế dài, anh kéo tấm phủ ra, đặt tôi xuống rồi ngồi bên cạnh. Anh còn kịp hỏi. “Mọi chuyện ổn chứ hả cưng?”
“Ừ.” Tôi vuốt má Gideon, ngầm hiểu anh có ý hỏi hết tất cả mọi thứ, từ công việc cho tới chuyện bố mẹ tôi. Lúc nào anh cũng muốn biết tinh thần tôi như thế nào trước khi đến phẩn thể xác. “Mọi thứ ổn hết.”
Anh nhìn tôi suốt lượt. “Nói anh nghe coi tại sao hôm nay em lạ vậy?”
“Tại anh đó.”
“Trả lời hay lắm.”
Tôi đẩy mạnh vai anh. “Bộ đồ hôm nay anh mặc chính là bộ hôm mình gặp nhau lần đầu tiên đó. Hôm đó em muốn anh kinh khủng mà không làm gì được. Giờ thì khác.”
Anh nhẹ nhàng đẩy đùi tôi ra hai bên, rồi đưa ngón tay vuốt ve khiêu khích. Tôi run lên vì khoái cảm.
“Giờ thì anh có thể làm chuyện đó rồi.” Anh nói khẽ, đôi mắt tối sầm lại.
“Để anh nói em nghe hôm đó nhìn em anh nghĩ gì.” Tay anh ghì tôi xuống ghế. “Anh nghĩ tới cảnh em nằm trên giường trải sa tanh màu đen tuyền, tóc xõa rũ rượi. Đôi mắt em nóng bỏng, cuồng dại khi bị anh vào trong em.”
“Chúa ơi, Gideon!.” Tôi rên rỉ, mê mẩn trước cảnh anh nhấm nháp thưởng thức mình. Giống như một giấc mơ hoang đường biến thành sự thật, khi bị thần ái tình, đen và nguy hiểm trong bộ vét tuyệt mỹ, đang làm cho tôi sung sướng.
“Anh tưởng tượng tới cảnh em nằm đó, hai tay bị anh giữ chặt, sung sướng hết lần này đến lần khác. Ngực em đỏ ửng vì bị anh hôn, môi em căng phồng vì làm cho anh sung sướng. Cả căn phòng tràn ngập tiếng em khi lên đỉnh.”
Tôi thổn thức, cảm thấy hơn ấm từ anh làm da thịt mình nóng rực. “Em muốn thứ mà anh muốn.”
Gideon nhoẻn miệng cười. “Anh biết mà.”
Tôi lên đỉnh với tiếng thét ngắt quãng, run rẩy.
Anh kéo quần lót xuống chỉ vừa đủ, nhưng khi tôi đưa tay ra muốn chạm vào thì bị anh giữ lại.
“Anh thích khi thấy em sung sướng, thấy em tận hưởng ham muốn của anh.”
Gideon nhìn sâu vào mắt tôi, hơi thở dồn dập. Tôi như bị thôi miên bởi sự biến hóa từ một doanh nhân lịch lãm đến người đàn ông đầy dục vọng trước mặt.
“Em yêu anh.” Tôi thốt lên khi bị anh xâm chiếm.
“Em yêu.” Gideon vùi mặt lên cổ tôi, khẽ rên lên khi vào thật sâu. Anh xoay chuyển hông, để có được tôi nhiều nhất. “Chúa ơi, anh cần có em!”
Có chút gì tuyệt vọng trong giọng nói đó làm tôi giật mình. Tôi với tay muốn ôm anh nhưng lại bị ngăn cản. Cảm giác có anh, nóng bỏng, làm tôi gần như mất trí. Tôi không cưỡng được, xoay hông đáp trả khiến hai đứa dán chặt vào nhau.
Anh vừa lướt nụ hôn lên mặt tôi vừa nói. “Lúc nãy khi anh nhìn thấy em đứng dưới sảnh, em tươi tắn và đẹp tuyệt vời. Một vẻ đẹp hoàn hảo.”
Cổ hỏng tôi nghèn nghẹn. “Gideon!”
“Ánh nắng chiếu sau lưng em, lúc đó anh cứ tưởng em bước ra từ một giấc mơ.”
Tôi cố vùng kéo tay ra. “Cho em chạm vào anh đi.”
“Anh không chịu nổi nên phải đi theo em đó. Khi đuổi kịp em thì em lại như vầy.” Một tay Gideon vẫn giữ tay tôi, cơ thể nhịp nhàng cử động.
Tôi rên rỉ, quấn lấy anh, co thắt, ngấu nghiến. “Ôi trời ơi, em thích quá...”
“Mỗi lần ở trong em là anh không kiểm soát được nữa.” Môi anh khóa chặt môi tôi. “Anh cần em vô cùng.”
“Gideon, cho em chạm vào anh đi.”
“Anh đã bắt được một thiên thần.” Nụ hôn của anh càng dữ dội, ướt át, mạnh bạo hơn. “Và anh đang nắm giữ em trong tay, làm em sung sướng.”
“Em yêu anh.”
Tôi co thắt, run rẩy theo mỗi động tác. Cả chiếc ghế trượt dần trên nền xi măng sau mỗi lần Gideon đẩy tới. Mọi cơ bắp trên người anh cũng rung theo.
Tất cả những âm thanh hoan lạc đó làm tôi quên đi sự hiện diện của tốp công nhân chỉ đang cách hai đứa vài thước. Tưởng như dòng cảm xúc chỉ chực bùng nổ trên hai cơ thể đang lên gần tới đỉnh của khoái cảm.
Gideon nắm tóc tôi, hơi cúi tới trước, mồ hôi nhỏ giọt trên người.
“Ngừng lại.” Anh thở hổn hển, kéo tôi ra. “Em làm anh cứng nữa bây giờ.”
Tôi định nói là anh đã cứng nữa rồi còn gì.
Gideon hôn lên môi tôi, hòa trộn hai hương vị vào nhau. “ Cảm ơn em.”
“Sao anh lại cảm ơn? Nãy giờ anh phải làm hết mà.”
“Làm tình với em đâu phải là chuyện ‘phải làm’.” Anh nở một nụ cười thỏa mãn. “Là ân huệ của anh mới đúng.”
Tôi ngồi lên trở lại. “Anh làm em chết mất. Đã quyến rũ chết người như vậy mà còn nói những lời ngọt ngào đó, làm sao em chịu nổi. Em mất trí vì anh mất thôi.”
Nụ cười trên môi càng rộng hơn, rồi Gideon hôn tôi thêm lần nữa. “Anh biết cảm giác đó.”