Tiếng kêu đầy nhục
cảm đó làm mặt tôi nóng bừng. Gideon cởi phăng cái áo ra rồi nhẹ nhàng
bước tới, tận hưởng cái khoảnh khắc khi cơ thể hai đứa chạm vào nhau.
Tay anh run rẩy, ôm vòng lấy tôi, hơi thở gấp gáp dồn dập. Khi ngực tôi
chạm vào anh, một luồng điện chạy qua làm tôi choáng váng. Rồi anh kéo
tôi sát lại, nhấc bổng lên, tiến về phía cái giường.
Lưng tôi ngã xuống
giường, Gideon vươn người theo, một tay anh vòng dưới người kéo tôi nằm
ngay ngắn giữa giường. Tôi chưa kịp biết gì thì đôi môi mạnh mẽ của anh
đã phủ lên ngực.
“Chúa ơi, anh nhớ em quá.” Gideon rên lên. Da thịt nóng hổi của anh dán
lên người tôi, vốn đang thèm khát anh sau bao nhiêu ngày thiếu vắng.
Tôi quấn chân vào chân anh, lần tay xuống những thớ thịt săn chắc. Tôi
cố kéo anh sát lại gần, gần hơn nữa, thèm được có anh ở trong, để biết
chắc anh vẫn là của tôi.
“Nói đi anh” Tôi thì thầm, khao khát được nghe những lời mà anh cho là không đủ diễn tả cái cảm xúc anh dành cho tôi.
Tôi ngồi dậy, hôn lên đôi môi đẹp như tạc. “Để em nói trước: em yêu anh”
Anh nhắm nghiềm mắt, hai tay run rẩy ghì siết tôi suýt nghẹt thở.
“Anh yêu em. Nhiều không tin nổi”
Câu nói tha thiết đó như lửa thiêu đốt, tôi gục mặt lên vai anh khóc nức nở.
“Cưng ơi”. Tôi ngẩn đầu lên, trao cho anh một nụ hôn mặn vị nước mắt.
Tôi hôn anh vội vã, điên cuồng, như sợ anh có thể tan biến bất cứ lúc
nào.
“Eva à, hãy cho anh…” Gideon ôm mặt tôi bằng cả hai tay, hôn sâu hơn. “Hãy để anh yêu em”
“Nào anh”. Bên dưới anh cương cứng ép sát vào chỗ đàn bà đang khao khát của tôi. “Tiếp tục đi”
“Anh không ngừng được đâu”
Gideon nhấc bổng tôi lên ép vào người anh. Tôi bật tiếng kêu sung sướng, ngực nặng trĩu. Những sợi lông thô ráp trên bộ ngực đàn ông cọ vào càng làm tôi rạo rực. Giữa hai chân tôi nhói lên từng cơn, chờ đợi.
Khi tôi bấu món tay lên da anh, cào dọc sống lưng từ vai xuống tận hông, Gideon cong người, bật tiếng rên khe khẽ, ngửa cô như thả mình vào cơn
hoan lạc.
“Nữa đi”. Anh nói bằng giọng trầm khàn, mặt đỏ bừng, môi hé mở.
Tôi nhổm dậy, cắn vào ngực anh ngay trên chỗ trái tim. Anh rít lên, rùng mình hưởng thụ.
Tôi không còn kiềm chế được mình nữa, những cảm xúc mãnh liệt, tình yêu, sự ham muốn thể xác, cơn thèm khát, giận dữ…. khiến tôi trở nên hoang
dại. Và cả cơn đau còn nguyên, rõ mồn một. Tôi muốn vừa trừng phạt, vừa
chiếm hữu anh, để anh nếm trải chút đau đớn sau những gì tôi phải chịu
đựng khi bị anh tự nhiên xa lánh.
Tôi lại dịu dàng hôn những chỗ mình vừa để lại dấu răng, trong khi phía dưới Gideon bắt đầu nhấp hông đều đặn.
“Giờ thì tới phiên anh”. Giọng Gideon đầy nham hiếm. Cái lưỡi thành thạo làm da thịt tôi rã rời. Tôi đắm chìm trong cơn đam mê, không còn kiểm
soát được, ôm ghì lấy anh kéo mạnh, để anh thật gần, thật sát, để chiếm
đoạt anh, để anh là của tôi lần nữa.
“Gideon ơi….” Tôi rên rỉ, mặt đẫm nước mắt, cổ họng khô rát.
“Anh đây mà cưng”. Gideon thở hổn hển, vẫn không ngừng lại, làm tôi chịu hết nổi rướn người lên, đón nhận.
“Đừng đẩy anh ra cưng, để anh yêu em đi mà.”
Lúc đó tôi mới nhận ra mình đang nắm tóc anh kéo ngược ra, trong khi cơ
thể lại rướn theo để áp sát vào anh. Với cái thân thể đàn ông hoàn hảo
trần trụi, và “kỹ năng” thành thạo của mình, Gideon hoàn toàn quyến rũ
và kiểm soát được tôi. Tôi hoàn toàn buông xuôi trước anh, ngực trĩu
nặng, nhói buốt, bên dưới ướt át, căng mọng.
Anh vẫn tiếp tục di chuyển dần xuống dưới, qua khỏi bụng tôi… miệng thì
thào đứt quãng…. Anh nhớ em lắm… thèm em lắm…. phải yêu em… Bỗng cảm
thấy một dòng nước mắt nóng hổi trên người mình, tôi nhìn xuống bắt gặp
gương mặt đẹp như thiên thần của anh cũng đang đấm nước mắt.
Tôi run rẫy đưa tay lau mắt cho Gideon, nhưng nước mắt anh tuôn trào
không ngớt. Anh vùi mặt vào tay tôi, buông một tiếng nấc trầm ai oán làm lòng tôi tan nát. Nhìn thấy anh đau đớn tôi còn khổ sở hơn gấp ngàn
lần.
“Em yêu anh”
“Eva ơi”. Gideon ngồi thẳng dậy. Cơn khao khát trong tôi bùng cháy dữ
dội trước thân thể rắn rỏi như chạm khắc và làn da rám nắng bóng lưỡng
mồ hôi. Anh mang vẻ đẹp nam tính nhưng lại rất thanh thoát. Tôi tin là
Gideon đẹp không thua gì bức tượng trứ danh David của nghệ nhân
Michelangelo, chỉ có điều chứa đựng nhiều dục tính hơn thôi.
Rõ ràng Gideon Cross được sinh ra để làm phụ nữ say đắm.
“Anh là của em”. Tôi bật thành lời, vươn người dậy theo, dán chặt mình lên người anh. “Của em”
Trong nụ hôn sâu đầy nhục cảm, Gideon nhấc tôi lên rồi xoay người tựa vào đầu giường, rồi lại cúi đầu hôn nữa, hôn nữa….
Không biết qua bao lâu, Gideon buông thõng hai tay, siết chặt tấm trải
giường, mồ hôi chảy thành dòng trên làn da bóng lưỡng. Thân xác anh như
một cỗ máy bị tôi sử dụng hết công suất.
“Chúa ơi, Eva ơi” Anh úp mặt vào cổ tôi. “Anh không thể sống thiếu em”
“Anh yêu”. Tôi ôm Gideon, không dám buông tay.
Tôi giật mình tỉnh dậy, chớp mắt nhìn lên trần nhà. Bỗng một nỗi kinh hoàng ập đến. Tôi hoảng hốt nhận ra mình vừa tỉnh khỏi một giấc mơ hạnh phúc để lại rơi vào thực tại đầy ác mộng. Tôi ngồi bật dậy, khó nhọc hớp lấy từng đợt không khí.
Gideon.
Tôi suýt bật khóc khi thấy anh vẫn đang nằm bên cạnh, hơi thở đều, miệng hơi hé mở. Người làm tôi đau khổ bao nhiêu ngày nay đã quay về rồi.
Chúa ơi….
Tôi tựa lên thành giường, cố trấn tĩnh lại và tận hưởng niềm hạnh phúc được ngắm anh trong giấc ngủ. Nhìn gương mặt thư thái khi không phải gồng lên đối phó với cả thế giới, tôi mới nhớ ra anh vẫn còn rất trẻ. Suýt nữa tôi đã quên mất điều đó, bởi vì ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi luôn bị ý chí thống trị và bề ngoài đầy quyền lực của anh làm choáng ngợp.
Khi đưa tay cẩn thận vén tóc khỏi mặt Gideon, tôi nhận ra một vài nếp nhăn mới xuất hiện quanh miệng và mắt anh. Anh có vẻ ốm hơn một chút. Rõ ràng chuyện hai đứa phải xa nhau cũng khiến anh tiều tụy, nhưng anh khéo che giấu không để lộ ra ngoài. Cũng có thể là vì trong mắt tôi anh lúc nào cũng hoàn hảo.
Còn tôi thì ngược lại. Tôi tưởng là hai đứa đã chia tay thật, và mọi người xung quanh ai cũng thấy tôi thê thảm tới dường nào. Dù Gideon coi đó là “sự lừa dối cần thiết”, tôi chỉ thấy nó như địa ngục trần gian. Chừng nào vẫn còn phải tiếp tục màn kịch này, chừng đó tôi còn sống trong địa ngục.
Tôi chuyển tư thế nằm nghiêng, gối tay dưới đầu, ngắm người đàn ông tiều tụy yêu dấu chìm trong giấc ngủ. Hai cánh tay và cái lưng săn chắc rắn rỏi đầy vết trầy, và dấu móng tay của tôi, hông anh cũng có dấu tích đó, hậu quả của chuyện tôi ngây ngất chuyển động lúc anh đang điên cuồng làm tình với tôi.
Gideon dường như không biết mệt….
Tôi lại rạo rực không yên. Dưới vẻ bề ngoài thanh lịch, anh như con thú hoang, chiếm hữu tôi tuyệt đối trên giường. Mỗi khi anh chạm đến, tôi mềm rũ ra không còn chút kháng cự nào, hoàn toàn dâng hiến cho anh….
Bỗng đôi mắt xanh hé mở, cái nhìn ngái ngủ mơ màng làm tim tôi dồn dập. “Em lại thèm ra mặt nữa rồi kìa”
“Thì ai bảo anh ngon lành quá làm chi” Tôi đáp. “Buổi sáng thức dậy thấy anh nằm bên cạnh cũng giống như được quà Giáng sinh vậy”
Gideon mỉn cười. “Mà tiện hơn nữa là quà đã mở sẵn, lại chạy tốt mà không cần pin nữa chứ”
Tim tôi thắt lại. Tôi quá yêu anh, đến độ lúc nào cũng sợ mất anh. Anh như một báu vật, một giấc mơ mà tôi cố giữ trên tay.
Giọng tôi run run. “Anh có biết đối với một người phụ nữ thì anh là một thứ bảo vật quý giá không?”
“Thôi em đừng nói nữa”. Gideon bất ngờ lăn qua ôm choàng lấy tôi. “Anh có cả một tài sản kếch xù vậy mà em chỉ thèm khát cái thân xác này thôi”
Tôi nhìn mái tóc đen ôm lấy gương mặt đẹp trai. “Em muốn có cả trái tim của anh nữa”
“Thì em luôn có mà”. Gideon ôm gọn lấy tôi, đám lông chân cứng cáp cọ vào làn da đang nóng ran, nhạy cảm, làm tôi càng rạo rực.
Tôi biết mình hoàn toàn bị cái cơ thể săn chắc, ấm áp này chinh phục. Cảm giác lo lắng vơi đi phần nào.
“Lẽ ra anh không nên ngủ”. Gideon nói khẽ.
Tôi vuốt ve mái tóc, hiểu anh có ý gì. Những cơn ác mộng và chứng rối loạn trong giấc ngủ của anh có thể khiến tôi gặp nguy hiểm. Tôi có thể trở thành nạn nhân của cơn thịnh nộ đầy thù hận mỗi khi anh gặp ác mộng. “Em cũng muốn anh ngủ được một chút”
Gideon nắm tay tôi đưa lên môi. “Mình cần được ở bên cạnh nhau mà không phải cảnh giác đề phòng gì cả”
“À, suýt nữa thì em quên mất. Hồi tối nay, Deanna Johnson có tới đây” Vừa nói dứt câu tôi đã hối hận ngay.
Gideon chớp mắt, một nét lạnh lùng lướt nhanh qua mặt. “Em đừng có dây dưa với cô ta. Cô ta là phóng viên đó”
Tôi vòng tay ôm anh. “Cô ả có vẻ hiếu chiến lắm”
“Kệ ả đi”
“Nhưng tại sao? Cô ta là phóng viên tự do mà, sao nhất định phải chọn anh làm đề tài”
“Thôi đi, Eva”
Sự lảng tránh của anh làm tôi bực bội. “Em biết là anh đã từng ngủ với cô ả đó”
“Em không biết gì hết. Mà chuyện em cần biết bây giờ là anh sắp sửa làm gì em đây nè”
Tôi coi như đã có câu trả lời, buông tay ra. “Anh nói dối”
Gideon buông tôi ra, như thể vừa bị ăn cái tát vào mặt. “Anh chưa bao giờ nói dối em cả.”
“Anh nói từ khi gặp em, anh làm tình nhiều hơn cả trong hai năm trước cộng lại. Vậy mà hôm nọ anh nói với bác sĩ Petersen là trong thời gian đó mỗi tuần anh gần gũi phụ nữ hai lần. Vậy nghĩa là sao?”
Phản ứng gay gắt của anh làm tôi tự nhiên xìu xuống. Tôi không muốn hai đứa lại gây gổ nhau chuyện quá khứ, trong khi hiện tại và tương lai mới là quan trọng. Tôi phải tin tưởng vào sự thủy chung của anh.
“Thôi, không cần nữa”. Tôi quay qua, chòang tay lên ngực anh. Lát nữa thôi khi ngày mới bắt đầu thì Gideon và tôi lại phải tiếp tục vở kịch chia tay, mà không biết tới bao giờ mới chấm dứt. Tôi cũng không biết khi nào thì được ở bên cạnh anh lần nữa. “Em chỉ muốn nói anh biết là cô ả đang đào bới lung tung để anh cảnh giác thôi”
“Bác sĩ Petersen hỏi anh là gần gũi phụ nữ bao nhiêu lần mà, Eva” Giọng anh quả quyết. “Đâu có nhất thiết phải làm tình đâu. Lúc trả lời ông ta anh nghĩ là không cần phải giái thích chi tiết đó. Để anh nói cho em rõ nè, đúng là anh có đưa phụ nữ tới khách sạn, nhưng không phải lúc nào anh cũng làm tình với họ. Thật ra thì lâu lâu chuyện làm tình mới xảy ra một lần thôi”
Tôi nghĩ tới căn phòng “trác táng” ở một trong các khách sạn của anh. Lạy trời anh đã bỏ hẳn cái chỗ đó, nhưng tôi vẫn không tài nào quên được. “Thôi chắc em không nên nghe tiếp đâu.”
“Em là người khơi chuyện này ra mà”. Anh gắt gỏng. “Nói cho rõ một lần luôn đi”
Tôi thở dài. “Được thôi”
“Có những lúc anh không chịu nổi cảm giác cô đơn, nhưng anh cũng không muốn nói chuyện với ai. Anh không muốn phải suy nghĩ về bất cứ thứ gì hết, cho nên anh cần tập trung vô một thứ gì đó, một ai đó, để phân tán đầu óc. Nhưng làm tình thì anh lại thấy hơi quá. Em hiểu không?”
Sự thật đáng buồn là tôi hiểu rất rõ cảm giác đó. Bởi khi xưa tôi từng lụy một gã đàn ông không biết bao lần chỉ để lấy chuyện gần gũi xác thịt làm cho đầu óc mình tạm thời ngưng hoạt động. Những chuyện như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì về mặt tình dục cả.
“Vậy cô ả đó có nằm trong số được làm tình với anh hay không?” Tôi ghét phải nói ra những lời đó, nhưng đằng nào cũng phải làm rõ chuyện này.
Gideon nhìn thẳng vào mắt tôi. “Một lần duy nhất”
“Hẳn là phải đáng nhớ lắm nên cô nàng mới thù hận dữ vậy”
Anh làu bàu. “Anh không biết. Anh không nhớ”
“Lúc đó anh say rượu hả?”
“Không có. Trời ạ” Anh ôm mặt. “Ả ta đã nói gì với em vậy hả?”
“Không có gì cụ thể hết. Ả chỉ nói là anh không phải người tốt thôi. Em đoán là ý ám chỉ chuyện giường chiếu, nhưng không có hỏi thêm. Cô nàng làm như thể thân thiết với em lắm vì cả hai đều bị anh bỏ rơi, giống như kiểu “Hội những cô nàng bị Gideon đá” vậy”
Anh liếc tôi. “Đừng có tập tành đanh đá, không hợp với tính em đâu.”
“Nè” Tôi nhăn nhó, “Em không có tập tành, em chỉ hơi bực bội thôi. Mà em nghĩ em có đầy đủ lý do để bực chứ.”
“Vậy chứ anh phải làm gì hả, Eva? Lúc đó anh đâu có biết em còn tồn tại trên đời này đâu”. Giọng anh trầm hẳn xuống, nghiêm chỉnh. “Nếu biết thì anh đã không chần chừ giây phút nào mà đi tìm em cho bằng được rồi. Vì không biết nên anh mới tìm tới những người khác. Em cũng vậy mà. Cả hai đứa mình đều có những sai lầm giống nhau.”
“Ừ, ngốc ghê ha,”
Im lặng một chút. “Em giận hả?”
“Không có”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi phá lên cười. “Anh sẵn sàng đánh nhau hả? Nếu anh muốn thì được thôi. Thật ra thì em đang mong là mình sẽ làm chuyện khác hơn.”
Gideon phủ lên người tôi. Vẻ mặt nhẹ nhõm có chút biết ơn của anh làm ngực tôi thắt lại. Tôi chợt nhớ ra, đối với anh, chuyện được tin tưởng và chia sẻ quan trọng biết chừng nào.
“Em có vẻ hơi khác” Anh đưa tay sờ lên mặt tôi.
Đương nhiên là tôi đã khác. Người tôi yêu đã dám giết người vì tôi mà. So với sự hy sinh đó thì rất nhiều thứ không còn quan trọng nữa.