Gởi bài Re: [Lãng mạn] CROSSFIRE: Chạm mở, Soi chiếu, Hoà quyện - Sylvia Day (đang type quyển 3) - Điểm: 10
Chương 22
Tối đó Gideon không về nhà. Sáng hôm sau trước khi đi làm, tôi sang nhà tìm anh thì thấy giường gối vẫn còn xếp ngay ngắn.
Không biết anh đang ở đâu, nhưng anh đã không ở bên tôi. Sau khi biết tin Corinne có thai, tôi không thể ngờ là mình lại bị bỏ rơi mà không có một lời giải thích. Giống như sau một thảm kịch đột ngột mà tôi vẫn còn bối rối chưa hiểu hết lý do, thì lại phải lọ mọ đứng dậy một mình giữa đống đổ nát.
Angus và chiếc Bentley chờ sẵn bên ngoài. Cơn giận lại sôi lên. Cứ hễ mỗi lần Gideon né tránh tôi, anh lại đưa Angus ra thế chỗ.
“Lẽ ra tôi nên cưới ông mới phải, Angus.” Tôi làu bàu khi lên xe. “Ông mới là người lúc nào cũng có mặt.”
“Tôi đến theo ý của Gideon mà.” Angus nói rồi đóng cửa xe.
Trung thành tuyệt đối. Tôi cay đắng nghĩ bụng.
Tới công ty, thấy Megumi vẫn còn nghỉ bệnh, tôi vừa lo mà cũng vừa nhẹ nhõm. Tôi lo vì chắc phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm mới khiến Megumi nghỉ như vậy, bởi cô ấy thuộc dạng siêng năng, ngày nào cũng có mặt ở công ty từ sớm. Nhưng mừng là Megumi không thấy tâm trạng của tôi lúc này, và không hỏi những câu mà tôi không muốn, hay đúng hơn là không thể, trả lời. Tôi hoàn toàn không biết chồng tôi đang ở đâu, đang làm gì hay nghĩ cái gì.
Chuyện đó làm tôi vừa buồn vừa tức. Nhưng tôi không thấy sợ. Gideon nói đúng, sự ràng buộc của hôn nhân đem lại cảm giác yên tâm. Anh không thể dễ dàng quay lưng bỏ rơi tôi được. Anh sẽ phải nói rõ mọi chuyện với tôi, vấn đề là tôi phải chờ tới khi nào thôi.
Tôi tập trung làm việc mong cho thời gian trôi qua thật nhanh. Hết giờ làm, tôi vẫn chưa nghe tin gì từ Gideon, mà tôi cũng không gọi cho anh. Theo tôi thấy thì anh mới là người phải tìm cách liên lạc với tôi.
Tới phòng tập Krav Maga, tôi được tập riêng với Parker suốt một tiếng đồng hồ.
“Hôm nay em không vui hả.” Anh nói khi bị tôi ném xuống thảm lần thứ sáu hay thứ bảy gì đó.
Tôi không dám nói là tôi đang tưởng tượng anh là Gideon.
Về tới nhà, Cary và Trey đang ngồi trong phòng khách, ăn bánh mì kẹp thịt và coi hài kịch trên tivi.
“Còn nhiều lắm đó.” Trey nói khi đẩy cho tôi một khúc bánh mì. “Trong tủ lạnh có bia nữa.”
Trey là một chàng trai tử tế, tính tình rất dễ thương. Anh ta lại rất yêu Cary. Tôi nhìn sang Cary, thoáng thấy một vẻ đau khổ và bối rối. Rồi ngay lập tức, anh giấu đi bằng nụ cười quyến rũ. Cary vỗ nhẹ lên ghế. “Lại đây ngồi chơi.”
“Được rồi.” Tôi không muốn nhốt mình trong phòng để phải suy nghĩ đến phát điên lên. “Để em tắm cái đã.”
Sau khi sạch sẽ và thoải mái trong bộ đồ thun ở nhà, tôi nhập bọn với hai chàng trai. Tôi cố thử làm theo cách Gideon hướng dẫn lần trước để định vị điện thoại của anh, nhưng không được, nên càng chán nản.
Cuối cùng tôi nằm ngủ luôn ngoài sa lông, vì không muốn nằm trên cái giường toàn là mùi của người chồng đang mất tăm mất tích.
Vậy mà lúc tỉnh dậy, tôi lại nghe mùi của anh, và cảm giác được anh bế trên tay. Quá mệt mỏi, tôi gục đầu vào ngực anh, nghe tim anh đập mạnh mẽ. Gideon bế tôi vô phòng ngủ.
“Anh đi đâu vậy?” Tôi làu bàu.
“California.” Tôi giật mình.
“Cái gì?”
Anh lắc đầu. “Sáng mai mình nói chuyện.”
“Gideon…”
“Để sáng mai đi, Eva.” Anh cương quyết, đặt tôi xuống giường rồi hôn lên trán.
Tôi níu tay anh. “Anh không được bỏ em đi nữa.”
“Anh chưa được ngủ rồi gần hai ngày rồi.” Giọng anh hơi bực.
Tôi nhổm dậy, cố nhìn kỹ mặt anh trong bóng tối, nhưng chỉ có thể lờ mờ thấy là anh đang mặc quần jean và áo sơ mi tay dài. “Thì sao? Ở đây cũng có chỗ ngủ mà.”
Gideon thở dài, vừa mệt mỏi vừa bực tức. “Nằm xuống đi, anh về lấy thuốc.”
Chờ hoài không thấy anh quay lại, tôi mới sực nhớ là anh có để thuốc bên này, nghĩa là đó chỉ là cái cớ để anh bỏ đi thôi. Tôi tung mền, loạng choạng bước xuống giường, mò mẫm trong bóng tối ra phòng khách lấy chìa khóa rồi qua nhà tìm anh. Vừa mở cửa bước vô, tôi suýt té khi vấp phải cái va-li để ngay giữa nhà.
Rõ ràng là vừa về tới nhà, anh chỉ kịp thảy va-li chạy sang tìm tôi. Mà rồi anh lại không muốn ngủ lại với tôi. Vậy anh qua làm gì, chẳng lẽ chỉ để nhìn tôi ngủ cho yên tâm thôi?
Khỉ thật. Khi nào thì tôi mới hiểu được anh đây?
Gideon nằm ngủ say trên giường trong phòng lớn, úp mặt vô cái gối của tôi, trên người vẫn mặc nguyên quần áo. Đôi giày cởi vội lăn lóc cuối giường, ví và điện thoại để trên bàn.
Cái điện thoại làm tôi không cưỡng lại được cơn tò mò.
Tôi cầm lên, đánh mật mã thiên thần vào, rồi bắt đầu lục lọi. Có bị anh bắt gặp tôi cũng không sợ, vì nếu anh đã không chịu nói thì tôi có quyền tự tìm câu trả lời.
Điều bất ngờ là có rất nhiều hình của tôi trong máy anh: hình do cánh săn ảnh chụp được, và cả hình anh chụp bằng điện thoại những lúc tôi không để ý nữa. Tôi như nhìn thấy chính mình qua con mắt của anh.
Nỗi lo lắng biến mất. Tôi biết anh yêu và tôn thờ tôi. Chỉ có như vậy thì anh mới chụp và giữ những bức ảnh lúc tôi xấu xí, mặt không trang điểm, đầu tóc rối bời, đang đọc một cái gì đó hay đơn giản chỉ là đang đứng trầm ngâm trước cửa tủ lạnh. Và cả hình tôi đang ăn, đang ngủ, hay nhăn trán suy nghĩ… Toàn những chuyện vặt vãnh, tẻ nhạt.
Danh bạ cuộc gọi đa số là tên Angus, Raúl và Scott. Trong hộp thư thoại có mấy tin nhắn của Corinne, và tôi quyết định không nghe vì không muốn tự hành hạ mình nữa. Nhưng rõ ràng là gần đây anh không trả lời hay gọi lại cho cô ta. Ngoài ra là những cuộc gọi giữa anh và các đối tác làm ăn, trong đó có Arnoldo, và rất nhiều cuộc gọi với luật sư.
Và ba cuộc gọi giữa anh và Deanna Johnson.
Tôi nheo mắt. Ba lần nói chuyện đó toàn từ vài phút trở lên, có khi lên tới tận mười lăm phút.
Mở tin nhắn ra, tôi thấy cái tin anh gửi cho Angus hôm ở bệnh viện.
Tôi cần đưa cô ấy ra khỏi đây.
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cần, chứ không phải muốn. Không hiểu sao cách dùng từ đó làm thay đổi suy nghĩ của tôi về chuyện xảy ra. Dù vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng tôi có cảm giác mình không hẳn đã bị gạt ra ngoài lề.
Tôi vui hơn khi thấy có cả tin nhắn giữa anh và Ireland. Dù không đọc, nhưng tôi thấy tin nhắn cuối cùng là vào hôm thứ Hai.
Để cái điện thoại lại chỗ cũ, tôi đưa mắt nhìn người mình yêu đang mệt mỏi chìm trong giấc ngủ. Trong bộ dạng và cách ăn mặc này, anh trở về đúng tuổi của mình. Dù phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, nhưng Gideon luôn xử lý mọi việc một cách rất tự nhiên và dễ dàng đến nỗi dường như không ai còn nhớ là anh cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng có thể bị mệt mỏi và kiệt sức như bất kỳ ai.
Là vợ, tôi có nghĩa vụ phải đỡ đần với anh. Nhưng tôi sẽ không làm được gì nếu anh cứ giấu diếm mọi chuyện, tự gánh hết một mình vì không muốn tôi lo lắng. Khi nào anh ngủ dậy hai đứa phải nói rõ chuyện đó.
*
Tôi giật mình tỉnh giấc, một bên cổ đau nhức, và cảm giác có gì đó không ổn. Tôi cẩn thận xoay người rồi duỗi thẳng tay chân trên ghế, nhìn qua cửa kính thấy ánh sáng màu hồng cam vừa ló dạng. Một ngày mới sắp bắt đầu.
Tiếng rên của Gideon làm tôi sợ cứng người. Một âm thanh khủng khiếp, nghe như tiếng con thú hoang bị trúng thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Lúc anh phát ra âm thanh đó lần nữa, tôi giật mình, nhận ra là anh đang bị giấc mơ tra tấn.
Tôi nhảy ngay lên giường, quỳ xuống bên cạnh, giật mạnh lấy vai anh. “Gideon, dậy đi!”
Anh né ra xa, cuộn người ôm chặt cái gối, cơ thể run lên bần bật và cất tiếng khóc.
Tôi nằm úp người sau lưng anh, vòng tay ôm ngang hông, thì thầm. “Nín đi cưng, không sao đâu, có em đây rồi.”
Tôi vuốt ve, dỗ dành trong khi Gideon khóc nức nở trong giấc ngủ. Nước mắt tôi cũng chảy ướt cả áo anh.
*
“Dậy đi, thiên thần của anh.” Gideon thì thào, hôn lên mặt tôi. “Anh đang cần em đây.”
Tôi duỗi người, đau nhức sau hai ngày tập nặng và cả đêm ngủ trên ghế trước khi lên giường nằm.
Anh đã vén áo tôi lên để cả miệng lẫn tay tìm vào nhẹ nhàng, khéo léo kích thích ham muốn của tôi.
“Gideon…” Tôi cảm nhận được cơn khao khát mãnh liệt, sâu sắc qua từng cử chỉ của anh.
Rồi anh lấp miệng tôi bằng một nụ hôn. Tôi ưỡn hông lên khi ngón tay anh trôi tuột vào trong, di chuyển nhẹ nhàng.
Tôi cởi nút quần jean, rồi đến quần lót của anh.
“Đưa anh vào em đi.” Gideon thì thầm trên môi tôi.
Tôi vuốt ve anh trên tay, rồi nhấc hông lên, đón nhận anh.
Anh vùi mặt lên cổ tôi, chìm đắm vào tôi, rên rỉ trong khoái cảm khi được tôi quấn siết. “Chúa ơi, Eva, anh muốn em lắm.”
Chân tay tôi quắp lấy người Gideon, kéo anh sát vào mình.
Mọi thứ xung quanh không còn ý nghĩa gì nữa. Gideon đang khẳng định lại lời hứa bên bờ biển Ca-ri-bê, còn tôi cố truyền cho anh thêm sức mạnh, hy vọng giúp anh vượt qua thêm một ngày nữa.
Lúc tôi đang trang điểm thì Gideon bước vào, đặt lên bàn ly cà phê thơm lừng với mùi kem ngọt ngào, còn đang bốc khói. Anh chỉ mặc quần thun ở nhà, nên tôi đoán là anh chưa định đi làm ngay.
Tôi nhìn anh qua tấm gương, cố đoán xem anh có nhớ gì giấc mơ đêm qua không. Tôi chưa bao giờ thấy Gideon buồn bã như lúc này. Nhìn giống như tim anh đang tan nát.
“Eva.” Anh nói nhỏ. “Mình cần phải nói chuyện.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Anh dựa vào tường, cầm ly cà phê bằng cả hai tay, rồi nhìn xuống ly một lúc lâu trước khi lên tiếng. “Em có quay phim lại mấy lần em ngủ với Brett Kline không?”
“Cái gì?” Tôi quay lại nhìn anh, tay nắm chặt cây cọ đánh phấn hồng. “Không. Làm quái gì có chuyện đó. Mà sao anh hỏi vậy?”
Anh nhìn vào mắt tôi. “Tối hôm trước lúc anh đang định rời khỏi bệnh viện thì Deanna xuất hiện. Sau chuyện của Corinne, anh nghĩ là không nên xua đuổi cô ta nữa.”
“Em cũng nói vậy mà.”
“Anh biết, em nói đúng. Nên anh đưa cô ta tới quán rượu gần đó, mời cô ta một ly rồi nói lời xin lỗi.”
“Anh mời cô ta đi uống rượu.” Tôi lặp lại.
“Không phải, anh đi với cô ta là để xin lỗi về việc anh làm trước đây, còn ly rượu là anh phải gọi thì mới có lý do để ngồi trong quán của người ta chứ.” Anh phát cáu. “Anh nghĩ là em chẳng thà anh gặp cô ả ở nơi công cộng còn hơn là mời lên nhà, dù thật ra như vậy thì tiện lợi và riêng tư hơn nhiều.”
Anh nói đúng. Tôi thấy vui vì anh nghĩ tới cảm giác của tôi và tìm cách làm cho tôi thoải mái. Nhưng tôi vẫn bực bội khi nghĩ tới chuyện Deanna được gặp riêng với anh.
Hẳn Gideon cũng đoán được suy nghĩ đó. Anh nhếch mép. “Em ghen tuông quá, cưng à. May là anh cũng thích như vậy.”
“Anh im đi. Deanna nói gì? Cô ả nói là có băng quay phim nữa hả? Nói láo đó.”
“Cô ta không nói láo. Lời xin lỗi của anh cũng khiến cô nàng nguôi ngoai phần nào và cho anh một ít thông tin. Cô ta nói chuyện đó là có thật, và sắp có một buổi bán đấu giá đoạn phim đó nữa.”
“Em nói anh nghe, cô ả toàn bịa đặt ra thôi.” Tôi cãi.
“Em biết ai tên Sam Yimara không?”
Mọi thứ xung quanh im bặt. Một nỗi sợ hãi dâng trào trong tôi. “Biết, tay đó luôn muốn trở thành người quay phim chính cho ban nhạc.”
“Đúng rồi.” Gideon nhấp thêm một ngụm cà phê, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi qua vành ly. “Hắn ta thường đặt máy quay ở nhiều nơi mỗi lần ban nhạc biểu diễn để quay lại những cảnh trong hậu trường. Hắn tuyên bố là đã dựng lại hoạt cảnh trong Golden từ tư liệu có thật.”
“Ôi trời ơi!” Tôi đưa tay che miệng, cảm thấy buồn nôn.
Chỉ riêng chuyện để cho người khác thấy cảnh làm tình của tôi với Brett đã là tệ lắm rồi, nhưng nếu Gideon mà thấy được thì còn tệ hơn gấp triệu lần. Tôi còn nhớ vẻ mặt kinh khủng của anh khi xem đoạn video ca nhạc. Nếu anh xem được những cảnh thật, tình cảm của hai đứa tôi sẽ không còn như cũ nữa. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được khi nhìn thấy anh với người phụ nữ khác. Những ký ức đó sẽ là chất độc gặm nhấm tim tôi mỗi ngày.
“Đó là lý do anh phải đi California hả?” Tôi nói nhỏ, toàn thân run bần bật.
“Deanna cho anh một vài thông tin, và anh đã xin được lệnh tạm của tòa để cấm Yimara mua bán hay chuyển nhượng đoạn phim đó rồi.”
Tôi không tài nào đoán được suy nghĩ hay cảm xúc của anh ngay lúc này. Anh cực kỳ điềm tĩnh và tự chủ, trong khi tôi có cảm giác như mình đang vỡ ra thành từng mảnh vụn. “Anh sẽ không ngăn nó phát tán được đâu.”
“Mình có lệnh rồi mà.”
“Chỉ cần được đưa lên mạng là nó sẽ lan nhanh như dịch hạch cho coi.”
Anh lắc đầu, đuôi tóc phớt trên vai. “Anh đã cử một đội chuyên gia tin học túc trực để làm đúng một việc là canh suốt 24/24 xem nó có xuất hiện trên mạng không. Nhưng Yimara sẽ không dại gì mà tung lên mạng đâu, vì hắn phải giữ độc quyền thì mới kiếm được tiền chứ. Trước hết hắn sẽ thử những cách khác, ví dụ như là bán lại cho anh chẳng hạn.”
“Deanna sẽ tung tin đó ra, nghề nghiệp của cô ả là truyền tin chứ đâu có phải là giữ bí mật.”
“Anh hứa sẽ cho cô ấy độc quyền hình đám cưới của tụi mình trong vòng bốn mươi tám tiếng, nếu cô ấy chịu giữ bí mật.”
“Cô ả mà chấp nhận chuyện đó hả?” Tôi nghi ngờ. “Cô nàng đó chết mê chết mệt anh mà, làm sao mà vui được khi biết anh lấy vợ.”
“Anh nghĩ anh đã nói rất rõ là không hề còn hy vọng gì cho cô ta.” Anh nói cộc lốc. “Tin anh đi, số tiền kiếm được từ vụ hình đám cưới sẽ đủ khiến cô ta vui thôi.”
Anh đặt ly cà phê lên bàn, rồi bước qua ngồi xuống trước mặt tôi.
“Nhìn anh nè.”
Tôi ngước lên một cách khó khăn.
“Anh sẽ không bao giờ để ai làm hại em hết.” Anh nói. “Em hiểu không? Anh sẽ giải quyết chuyện này.”
“Em xin lỗi.” Tôi thổn thức. “Em xin lỗi vì anh phải dính vào chuyện này, trong khi bao nhiêu là thứ khác đang dồn dập…”
Gideon nắm tay tôi. “Kẻ khác đã xâm phạm quyền riêng tư của em, Eva à, em không phải xin lỗi vì chuyện đó. Còn việc giải quyết… đó là quyền của anh, là vinh dự của anh. Em luôn luôn ở trên hết.”
“Chứ lúc ở bệnh viện em đâu có thấy là em ở trên hết đâu.” Tôi cãi, cảm thấy cần xả cơn giận ra để khỏi day dứt nữa. Tôi cũng muốn anh giải thích tại sao lúc nào cũng gạt tôi ra một bên trong khi muốn bảo vệ cho tôi. “Khi có chuyện xảy ra, em muốn ở bên cạnh anh thì anh lại đẩy em cho Angus. Anh bay đi Cali mà cũng chẳng thèm gọi hay nhắn gì cho em hết.”
Anh nghiến răng. “Anh còn không có thời giờ để ngủ nữa. Để xin được lệnh cấm một cách gấp rút như vậy anh đã phải nhờ vả biết bao nhiêu người. Em phải tin anh, Eva à. Ngay cả khi em không biết anh đang làm gì, thì em cũng phải tin là anh luôn nghĩ tới em, và việc anh làm luôn là để tốt nhất cho em, cho hai đứa mình thôi.”
Tôi hỏi, nhưng nhìn đi chỗ khác vì không muốn nghe câu trả lời của anh. “Corinne có thai hả?”
Gideon thở mạnh. “Lẽ ra là vậy. Bốn tháng rồi.”
Tôi lạnh người. “Lẽ ra?”
“Việc cứu sống cô ấy làm cái thai bị sẩy. Anh muốn tin rằng cô ấy không biết mình có thai.”
Tôi nhìn mặt anh, cố giấu sự nhẹ nhõm trong lòng. “Bốn tháng hả? Vậy là con của Giroux phải không?”
“Anh hy vọng vậy.” Gideon cộc lốc. “Mà anh ta cũng nghĩ như vậy, nên cho là tại anh mà anh ta bị mất con.”
“Chúa ơi.”
Gideon ngả đầu lên đùi tôi. “Cô ấy hẳn phải không biết gì hết, chứ không thể nào đánh đổi sinh mạng của đứa bé vì chuyện ngu ngốc như vậy được.”
Tôi cứng rắn. “Em sẽ không để cho anh tự trách mình trong chuyện này đâu, Gideon.”
Anh choàng tay ôm qua eo tôi. “Chúa ơi. Anh đáng bị nguyền rủa như vậy sao?”
Ngay lúc đó tôi căm thù Corinne kinh khủng. Cô ta đã biết là bố Gideon tự tử chết, và cô ta phải biết rõ là chuyện cô ta làm sẽ hủy hoại anh ấy như thế nào chứ.
“Chuyện này không phải lỗi của anh.” Tôi luồn tay vào tóc anh, vuốt ve an ủi. “Anh nghe em nói không? Chỉ có Corinne là phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình thôi. Chính cô ta, chứ không phải hai đứa mình, sẽ phải sống với chuyện đó suốt đời.”
“Eva ơi.” Anh ôm chầm lấy tôi, hơi thở nóng hổi xuyên qua lớp áo.
Gideon đi ra ngoài nghe điện thoại của Raúl, còn tôi mãi mười lăm phút sau vẫn còn đứng nhìn chằm chằm vào gương.
“Em đi làm trễ bây giờ đó.” Anh nói nhỏ khi bước lại, ôm tôi từ sau lưng.
“Em đang định gọi điện xin nghỉ.” Tôi chưa nghỉ làm ngày nào từ khi vào công ty, nhưng hôm nay cảm thấy rất kiệt sức. Tôi không nghĩ mình đủ sức tập trung để làm việc một cách nghiêm túc nữa.
“Cũng được, nhưng nếu có hình em ở buổi tiệc tối nay thì không hay cho lắm.”
“Mình sẽ không đi dự tiệc đâu.”
“Đi chứ sao không.”
“Gideon à, nếu đoạn phim của em và Brett bị phát tán ra, thì anh đâu có muốn tên anh bị gắn chung với em.”
Anh sững người lại, kéo tôi quay lại nhìn mặt anh. “Em nói lại anh nghe.”
“Anh nghe rồi đó. Cái tên Cross đã chịu đủ tai tiếng rồi, không phải sao?”
“Cục cưng à, suýt chút nữa là anh đè em ra đánh đòn rồi đó. May cho em là khi anh giận thì anh lại không thích bạo lực.”
Câu nói đùa đó cũng không thể khiến tôi quên được anh đang quyết tâm bảo vệ cho con người của tôi trong quá khứ, con người mà chính tôi còn thấy xấu hổ. Anh luôn đứng giữa tôi và dư luận, che chắn cho tôi và sẵn sàng chịu đòn thay cho tôi.
Tôi thường nghĩ là mình không thể nào yêu anh nhiều hơn được nữa, và lần nào anh cũng chứng minh là tôi đã sai.
Gideon nâng mặt tôi lên. “Dù có chuyện gì đi nữa, thì mình sẽ cùng nhau đối diện. Và em sẽ làm vậy khi mang họ của anh.”
“Gideon…”
“Không lời nào có thể diễn tả niềm tự hào của anh khi để em mang họ Cross.” Anh hôn lên lông mày tôi. “Việc em chấp nhận cái họ đó rất có ý nghĩa đối với anh.”
“Ôi, Gideon.” Tôi nhón chân lên, ôm chầm lấy anh.
“Em yêu anh nhiều lắm.”
*
Tôi đi làm trể nửa tiếng, đi ngang bàn Megumi thấy có một nhân viên tạm thời đang ngồi. Tôi mỉm cười, lịch sự chào, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Tôi ghé vào phòng Mark, rối rít xin lỗi vụ đi trễ, xong quay lại bàn gọi điện thoại cho Megumi. Không ai trả lời máy. Tôi qua chỗ của Will.
“Cho mình hỏi một chút.” Tôi nói.
“Hy vọng là mình có câu trả lời.” Will đu đưa trên ghế, ngước nhìn tôi qua cặp kính sành điệu.
“Megumi gọi cho ai để xin nghỉ làm vậy?”
“Cô ấy báo cáo tất cả mọi chuyện với Daphne. Sao vậy?”
“Mình thấy lo lắng thôi. Từ bữa tới giờ cô ấy vẫn không gọi lại cho mình, không biết mình có làm gì cho cô ấy giận không nữa.” Tôi đổi chân liên tục. “Mình không muốn chẳng biết gì và không giúp được gì hết.”
“Ừm, nghe Daphne nói là giọng Megumi nghe có vẻ tệ lắm.”
“Vậy thì không ổn rồi. Cảm ơn nhé.”
Tôi đi về bàn, lúc ngang qua chỗ Mark thì anh vẫy vô phòng.
“Hôm nay cái băng rôn dài sáu tầng lầu của khăn quàng cổ Tungsten được treo lên đó.”
“Thế à?”
Anh toét miệng cười. “Muốn đi coi không?”
“Thật không?” Với tâm trạng này, thì tôi chẳng thà đi ra ngoài giữa cái oi bức của tháng Tám còn hơn là phải ngồi trong văn phòng mát lạnh. “Vậy thì tuyệt quá.”
Anh kéo cái áo khoác trên ghế lên. “Đi thôi!”
Khi tôi về tới nhà lúc năm giờ chiều, nhân viên làm đẹp mặc đồng phục trắng ở đầy trong phòng khách. Cary và Trey ngồi dựa trên ghế, mặt đắp một lớp màu xanh, dưới đầu lót khăn lông để không làm dây ra đồ đạc. Mẹ tôi thì đang líu lo trò chuyện trong lúc mái tóc được uốn thành từng lọn xoăn rất gợi cảm.
Tôi đi tắm nhanh rồi ra nhập bọn. Trong phòng một tiếng đồng hồ, tôi được lột xác từ lôi thôi bê bối thành xinh đẹp lộng lẫy, và cũng có đủ thời gian nghiềm ngẫm những chuyện đã đè nén cả ngày hôm nay: đoạn phim, Corinne, Giroux, Deanna, và cả Brett nữa.
Phải có ai đó nói cho Brett biết chuyện. Người đó chỉ có thể là tôi.
Lúc cô nhân viên mang cọ tô son tới, tôi giơ tay lên. “Màu đỏ nhé.”
Cô ta ngừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi một chút. “Ừ, phải rồi.”
Tôi đang nín thở chờ xịt xong mỹ phẩm lên tóc thì điện thoại rung trong túi áo. Tên Gideon hiện lên. “Chào cưng.”
“Em mặc áo màu gì.” Anh nói luôn.
“Màu bạc.”
“Vậy hả?” Giọng anh rung lên làm tôi hơi nóng người. “Anh đang mong được nhìn em trong bộ đầm đó, và nhìn em cởi nó ra nữa.”
“Anh không phải đợi lâu đâu.” Tôi động viên. “Mà anh nên qua đây trong vòng mười phút nữa đó.”
“Xin tuân lệnh.”
Tôi nheo mắt. “Nhanh lên không thì không có thời gian thưởng thức chiếc limo đâu.”
“Ừm, năm phút nữa anh qua.”
Cúp máy xong, tôi cầm điện thoại trên tay, mỉm cười.
“Ai vậy?” Mẹ tới sát bên cạnh. “Gideon.”
Mắt bà sáng rỡ. “Nó đi với con hả?”
“Dạ.” “Ôi, Eva.” Bà ôm lấy cô. “Mẹ vui quá.”
Lúc đó tôi nhận ra đây là thời điểm tốt để thông báo chuyện đính hôn. Tôi biết Gideon sẽ không chịu đợi lâu nữa, vì anh rất muốn cả thế giới biết hai đứa đã cưới nhau.
Tôi nói nhỏ: “Anh ấy đã xin phép bố để cưới con.”
“Vậy hả?” Mẹ cười tươi khi ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Cậu ta cũng có nói chuyện với Stanton nữa, tử tế quá phải không? Mẹ đã bắt đầu lên kế hoạch rồi đó, mẹ định là tháng Sáu năm sau, và dĩ nhiên là ở khách sạn The Pierre, mình sẽ…”
“Con thấy trễ nhất là tháng Mười hai.”
Mẹ tròn mắt, thở hổn hển. “Con đừng có điên. Không có cách nào có thể chuẩn bị kịp trong ngần ấy thời gian hết. Hoàn toàn không thể được.”
Tôi nhún vai. “Thì mẹ thử nói với Gideon là tháng Sáu năm sau xem anh ấy sẽ nói sao.”
“Mà mẹ còn phải chờ nó cầu hôn con cái đã.”
“Phải rồi.” Tôi hôn lên má bà. “Con đi thay đồ đây.”