Tôi đang ráng kéo cái đầm hở vai lên qua ngực thì Gideon bước vào phòng. Nhìn anh qua tấm gương lớn, tôi suýt nghẹt thở. Anh đẹp đến lóa mắt trong bộ tuxedo cắt may vừa khít, cà vạt xám rất tiệp màu với cái đầm của tôi.
“Ôi chao.” Tôi mê mẩn. “Tối nay chắc chắn anh sẽ được lên giường rồi đó.”
Anh cong môi. “Như vậy có nghĩa là anh không cần phải cài áo cho em nữa phải không?”
“Cũng có nghĩa là mình không cần phải đi nữa phải không?”
“Đừng có mơ, cưng. Anh phải đi để khoe vợ mà.”
“Đâu có ai biết em là vợ anh.”
“Anh biết.” Anh tới sát, kéo dây sau lưng lên cho tôi. “Và không bao lâu nữa, cả thế giới sẽ biết thôi.”
Tôi dựa lên người anh, sung sướng nhìn vào gương. Hai đứa lên hình sẽ rất đẹp.
Tôi lại nghĩ tới những tấm hình khác…
“Hứa với em đi.” Tôi nói. “Hứa với em là anh sẽ không coi đoạn phim đó.”
Không nghe anh trả lời, tôi quay lại, phát hoảng khi thấy ánh mắt lạnh như băng. “Gideon, anh coi rồi hả?”
Mặt anh đanh lại. “Một hai phút thôi. Chỉ vừa đủ để xác thực.”
“Ôi Chúa ơi. Hứa với em là anh sẽ không coi nữa nha.” Tôi cao giọng, bắt đầu kích động. “Hứa với em đi.”
Từ cổ tay chỗ anh đang cầm, tôi bỗng cảm thấy như có một luồng hơi ấm tỏa ra. Tim tôi đập nhanh hơn, nhưng cũng đều hơn. Tôi nhìn xuống tay anh, thấy cái nhẫn hồng ngọc. Đỏ thẫm, như màu cái dây anh đã dùng để buộc tay tôi. Cái cảm giác bị níu buộc quen thuộc khiến đầu óc tôi dịu lại một cách khó hiểu.
Nhưng rõ ràng là Gideon hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi tôi nhận ra, đây chính là lý do mà tôi không muốn cưới anh quá sớm. Tôi đang nhắm mắt để anh đưa đi trên một con đường không biết đích đến. Không phải tôi nghi ngờ gì về hai đứa, mà vấn đề là tôi không biết liệu bản thân mình sẽ đi tới đâu, và trở thành người như thế nào. Tôi và anh đang dần bị ám ảnh và quá lệ thuộc vào nhau, gần như thành một chứng nghiện.
Gideon đã trở nên như vậy một cách rất nhanh chóng, dữ dội, ngay vào thời điểm anh nhận ra là sẽ không thể sống thiếu tôi. Còn với tôi, cái nhận thức đó đến chậm và khó khăn hơn, bởi tôi luôn nghĩ rằng mình không muốn và sẽ không bao giờ bị như vậy.
Nhưng tôi đã sai.
Nuốt trôi cục nghẹn trong cổ, tôi bình tĩnh hơn. “Gideon, nghe em nè. Dù nội dung nó có là thứ gì đi nữa, thì cũng không thể sánh được với những gì em và anh đã có. Thứ duy nhất em muốn anh nhớ là những ký ức về hai đứa mình, những gì mình đã làm với nhau. Đó mới là những thứ có thật và quan trọng. Nên, làm ơn… hứa với em đi.”
Anh nhắm mắt một lúc, rồi gật đầu. “Thôi được. Anh hứa.”
Tôi thở dài nhẹ nhõm. “Cảm ơn anh.”
Anh nâng tay tôi lên môi, đặt một nụ hôn. “Em là của anh, Eva.”
Hai đứa ngầm thỏa thuận là sẽ kiềm chế không làm gì trong xe, vì không muốn bê bối phờ phạc trong lần đầu tiên xuất hiện với danh nghĩa vợ chồng. Dù tôi đang rất hồi hộp, và cần được giải tỏa, nhưng tôi muốn mình phải thật hoàn hảo cho tối nay. Chắc chắn tôi sẽ bị chú ý. Không phải chỉ bởi chiếc đầm màu bạc có đuôi sáng lấp lánh bắt mắt, mà còn vì anh chồng không lẫn vào đâu được mà tôi đang khoác tay.
Ngay khi xuất hiện, chúng tôi đã là tâm điểm của sự chú ý, Gideon thậm chí còn có vẻ muốn duy trì tình trạng đó. Khi xe dừng ở Đại lộ số Năm trước khu Nam của Công viên Trung Tâm, anh đỡ tôi xuống xe, xong dừng lại một chút để hôn lên trán tôi. “Cái đầm này nằm dưới sàn nhà anh là đẹp lắm đó.”
Tôi bật cười trước câu tán tỉnh kinh điển đó, biết là anh cố ý. Ánh đèn flash chớp lên liên tục như một cơn bão ánh sáng. Khi quay ra khỏi tôi, mặt anh lại lạnh như tiền, không một chút biểu cảm. Anh đặt tay lên hông, dìu tôi lên thảm đỏ tiến vào sảnh nhà hàng Cipriani.
Vào tới bên trong, Gideon tìm một chỗ vừa ý, đưa tôi tới, rồi đứng đó cả tiếng đồng hồ, tiếp chuyện người quen và đối tác vây quanh. Anh muốn có tôi bên cạnh, không hề rời bước khỏi tôi. Trên đường ra sàn nhảy, tôi lại nhận ra điều đó thêm một lần nữa.
“Giới thiệu anh đi.” Tôi nhìn theo hướng mắt anh, thấy Christine Field và Walter Leaman, chủ công ty Waters Field & Leaman, đang đứng cười nói cùng mấy người khác. Christine rất nhã nhặn và thanh lịch trong chiếc đầm đen kết hạt che kín từ cổ xuống tới mắt cá chân, chỉ hở ở phần lưng, trong khi Walter cao lớn nhìn tự tin và thành đạt trong bộ lễ phục thắt nơ ở cổ.
“Họ biết anh là ai rồi mà.” Tôi nói.
“Nhưng họ có biết anh là gì của em không?” Tôi hơi nhăn mũi, biết là cuộc sống của mình sắp thay đổi chóng mặt, một khi tôi từ cô gái độc thân biến thành bà Eva Cross. “
Được thôi, cưng.” Hai đứa tiến về phía đó, đi ngang khu vực bàn tròn phủ khăn trắng, giữa mỗi bàn là một bộ chân nến có kết hoa tươi, tỏa hương ngào ngạt khắp gian phòng.
Dĩ nhiên là các sếp của tôi nhìn thấy Gideon trước. Thật ra tôi nghĩ họ thậm chí còn không biết đến sự có mặt của tôi nếu Gideon không cố ý để tôi mở lời.
“Xin chào.” Tôi bắt tay Christine và Walter. “Tôi nghĩ hai vị đều đã biết Gideon Cross, là…”
Tôi im bặt, đầu óc tự nhiên trống rỗng.
“… vị hôn phu của Eva.” Gideon tiếp lời, chìa tay ra.
Tiếp theo là những lời chúc tụng. Mọi người rất cười tươi, nét mặt ai cũng rạng rỡ hơn.
“Như vậy cũng không có nghĩa là chúng tôi sẽ mất cô, phải không?” Christine hỏi, đôi hoa tai kim cương lấp lánh dưới ánh sáng dịu của mấy ngọn đèn chùm.
“Không, tôi không đi đâu cả.” Câu đó làm tôi ăn một cú véo mạnh từ anh. Rồi cũng sẽ tới lúc hai đứa phải giải quyết chuyện này, nhưng tôi nghĩ tôi có thể trì hoãn được cho tới lễ cưới công khai.
Mọi người nói về chiến dịch quảng cáo của Kingsman Vodka, mục đích là để nhấn mạnh thành công của Waters Field & Leaman, nhằm tìm cơ hội ký thêm những hợp đồng khác với Cross Industries. Đương nhiên là Gideon hiểu ý đồ đó, và xử lý rất khéo. Anh luôn lịch sự, cuốn hút, nhưng rõ ràng không phải là người dễ bị ảnh hưởng.
Khi hết chuyện để nói, Gideon xin phép cáo từ.
“Mình khiêu vũ đi.” Anh thì thầm vào tai tôi. “Anh muốn ôm em.”
Hai đứa ra sàn nhảy, nơi Cary đang thu hút sự chú ý của mọi người khi dìu trong tay một cô nàng tóc đỏ lộng lẫy, cặp chân trắng trẻo, thon thả thoáng hiện lên qua đường xẻ táo bạo của chiếc đầm màu xanh ngọc. Cary dìu cô nàng bước xoay rồi ngả người, cực kỳ khéo léo.
Một điều rất đáng tiếc là Trey không đi được vì có lớp học tối nay. Tôi hơi áy náy khi mình thấy vui vì Cary không đưa Tatiana đi. Tôi cảm thấy mình bắt đầu trở nên đỏng đảnh đanh đá, mà tôi vốn rất ghét những cô nàng như vậy.
“Nhìn anh nè.”
Tôi quay đầu lại. “Chào cưng.”
Gideon cầm tay tôi, tay kia để trên lưng, dìu tôi lướt nhẹ nhàng trên mặt sàn.
“Crossfire.” Anh thì thầm, ánh mắt nhìn tôi cháy bỏng.
Tôi chạm mấy ngón tay lên má anh. “Mình đang học từ những sai lầm.”
“Em đọc được suy nghĩ của anh rồi.”
“Cảm giác thích lắm.”
Anh mỉm cười, đôi mắt xanh thẳm và mái tóc thật quyến rũ làm cho tôi chỉ muốn đưa tay chạm vào ngay lúc này. Anh kéo tôi sát lại. “Cảm giác có em thích hơn nhiều.”
Chúng tôi nhảy với nhau hai bài, rồi nhạc ngừng chơi và người trưởng ban nhạc thông báo bữa tối sắp được dọn lên. Tôi ngồi cùng bàn với mẹ, Stanton, Cary, hai vợ chồng một bác sĩ thẩm mỹ, và một anh chàng diễn viên. Anh ta nói là vừa quay xong tập phim truyền hình, và đang hy vọng sẽ được chọn để quay nguyên mùa.
Thức ăn kết hợp Âu – Á rất ngon, và cũng không nhiều lắm, nên tôi ăn hết sạch. Dưới gầm bàn, Gideon lúc nào cũng để tay trên đùi tôi, ngón tay xoa xoa làm tôi rùng mình cựa quậy.
Anh hơi chồm qua. “Ngồi yên nào.”
“Thôi đi.” Tôi thì thầm lại.
“Còn ngọ nguậy nữa là anh làm tới đó.”
“Anh dám hả.”
Gideon cười gian xảo. “Em cứ thử coi.”
Tôi không gan bằng anh, nên cố ngồi yên, dù rất khó kiềm chế.
“Xin lỗi nhé.” Cary bỗng lên tiếng rồi đứng dậy.
Anh bước ra khỏi bàn, rồi ánh mắt dừng lại một chút ở bàn gần đó. Tôi không ngạc nhiên khi một lúc sau cô nàng tóc đỏ ban nãy cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhưng tôi rất thất vọng. Dù biết là chuyện của Tatiana làm Cary căng thẳng, và mấy chuyện chơi bời này luôn được anh coi là liều thuốc an thần, nhưng theo tôi rõ ràng nó chỉ làm tổn hại lòng tự trọng của anh, và gây thêm nhiều vấn đề khác thôi.
Cũng may là chỉ còn vài ngày nữa là bọn tôi sẽ gặp bác sĩ Travis.
Tôi dựa về phía Gideon, nói nhỏ. “Cuối tuần này em với Cary đi San Diego nhé.”
Anh xoay đầu nhìn tôi. “Bây giờ em mới nói với anh hả?”
“Ừm… giữa một mớ bòng bong nào là các cô người yêu cũ của anh, rồi người yêu cũ của em, bố mẹ em, Cary và đủ thứ chuyện trên đời, thì em cứ quên hoài. Nên em nói liền chứ không sợ lại quên nữa.”
“Thiên thần à…” Gideon lắc đầu.
“Khoan đã.” Tôi đứng dậy. Tôi muốn nói với anh là Brett cũng sẽ ghé San Diego diễn, nhưng tôi phải đi tìm Cary trước đã.
Lúc bỏ đi, Cary đã nhìn tôi một cách thách thức.
“Em quay lại liền.” Tôi nói nhỏ. “Em phải đi làm kỳ đà cản mũi cái đã.”
“Eva…”
Nghe giọng anh có vẻ cảnh cáo, nhưng tôi làm lơ, nhấc váy lên vội vã đi theo Cary. Vừa qua khỏi cửa chính của gian sảnh thì tôi gặp phải một gương mặt quen thuộc.
“Magdalene.” Tôi đứng lại, ngạc nhiên. “Tôi không biết cô cũng tới đây.”
“Gage bận công việc nên bọn tôi đến trễ, bỏ lỡ cả bữa tối, nhưng ít ra cũng kịp ăn món bánh sôcôla tráng miệng.”
“Ngon tuyệt cú mèo.” Tôi tán thành.
“Đúng vậy.” Magdalene mỉm cười.
Magdalene hôm nay rất đẹp, có vẻ mềm mại và ngọt ngào hơn. Vẫn lộng lẫy và khêu gợi trong chiếc đầm đỏ hở một bên vai, mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt thanh tú và đôi môi đỏ thẫm. Rời xa Christopher Vidal và có một người đàn ông khác, mọi chuyện của cô nàng tốt hơn hẳn. Tôi nhớ cô ta từng nhắc tới một anh chàng tên Gage khi ghé qua văn phòng tôi cách đây mấy tuần.
“Tôi nhìn thấy cô với Gideon. Và thấy cô có đeo nhẫn.”
“Sao cô không tới gọi.”
“Lúc đó tôi đang ăn bánh sôcôla mà.”
Tôi bật cười. “Ừ, con gái lúc nào cũng có danh sách ưu tiên mà.”
Magdalene chạm khẽ lên cánh tay tôi. “Tôi vui cho cô, Eva, và vui cho Gideon nữa.”
Cảm ơn. Cô nên ghé qua bàn nói với anh ấy đi.”
“Tôi sẽ nói. Gặp sau nhé.”
Rồi cô nàng đi mất. Tôi đứng nhìn theo một lúc, vấn đề cao cảnh giác, nhưng thầm nghĩ biết đâu cuối cùng cô ta không tới nỗi xấu xa.
Nhưng chuyện gặp Magdalene làm tôi mất dấu của Cary. Tôi nói chuyện xong thì anh đã biến đâu mất.
Tôi quay lại với Gideon, thầm nghĩ lát nữa sẽ cho Cary một trận. Nhưng Elizabeth Vidal chặn ngang đường tôi.
“Xin lỗi.” Tôi suýt tông thẳng vào bà ta.
Bà nắm khủy tay kéo tôi vào một góc khuất sáng, rồi cầm tay tôi lên, nhìn vào chiếc nhẫn kim cương Asscher. “Đó là nhẫn của tôi.”
Tôi giật tay ra. “Hồi xưa thôi. Giờ nó là của tôi. Con trai bà tặng cho tôi khi anh ấy hỏi cưới tôi làm vợ.”
Bà ta nhìn sững tôi bằng đôi mắt xanh giống y như Gideon, và Ireland nữa. Elizabeth là một người phụ nữ đẹp, rất thanh lịch và quyến rũ. Thật sự bà ta không thua gì mẹ tôi, nhưng có thêm một vẻ lạnh lùng giống Gideon.
“Tôi không để cô cướp con trai tôi đâu.” Câu nói bật ra giữa hai hàm răng trắng lóa.
“Bà hiểu sai hết rồi.” Tôi khoanh tay. “Tôi lại muốn hai mẹ con bà ngồi lại với nhau để giải quyết hết mọi khúc mắc.”
“Cô toàn đầu độc nó bằng những lời nói dối.”
“Ôi trời, vậy nữa hả? Lần sau khi tôi bắt anh ấy kể với bà những chuyện đã xảy ra, thì bà phải tin anh ấy. Và bà phải xin lỗi anh ấy, và làm cho anh ấy bớt đau khổ đi. Tôi muốn anh ấy được chữa lành vết thương và sống khỏe mạnh.”
Elizabeth trừng mắt nhìn tôi, giận sôi lên. Rõ ràng bà ta không hề đồng tình với kế hoạch đó.
“Mình xong chuyện chưa?” Tôi thấy kinh tởm với sự mù quáng cố ý của bà ta.
“Còn lâu mới xong.” Bà rít lên, chồm tới sát tôi. “Tôi biết chuyện của cô với gã ca sĩ đó. Tôi nắm tẩy cô rồi.”
Tôi lắc đầu. Hay là Christopher nói với bà ta? Mà hắn ta đã kể những gì? Căn cứ vào chuyện hắn làm với Magdalene thì tôi biết hắn sẽ không từ thủ đoạn nào. “Thật không thể tin được. Bà chỉ toàn nghe lời dối trá mà làm ngơ trước sự thật.”
Tôi bỏ đi, nhưng rồi dừng lại. “Tôi thấy một chuyện buồn cười là sau khi tôi nói chuyện với bà lần trước thì bà cũng không buồn hỏi Gideon xem sự thật ra sao. Con trai nè, con bạn gái điên của con nói với mẹ cái chuyện điên rồ này. Tôi thật sự không hiểu tại sao bà lại không hỏi anh ấy. Mà chắc bà cũng chả thèm giải thích làm gì.”
“Đồ khốn.”
“Ừ, tôi biết là sẽ không có lời giải thích mà.”
Tôi bỏ đi trước khi bà ta kịp mở miệng và làm hỏng buổi tối của tôi.
Đen đủi thay, khi về tới bàn, tôi thấy Deanna Johnson đang ngồi trên ghế mình, nói chuyện với Gideon.
“Đùa sao?” Tôi nheo mắt nhìn cô ả vừa nói vừa đặt tay lên cánh tay anh. Cary thì đi đâu mất, làm cái chuyện không nên làm, mẹ tôi với Stanton thì ra sàn nhảy, và thế là Deanna mò vào như con rắn độc.
Gideon có nói sao đi nữa, thì tôi vẫn nghĩ rõ ràng cô ả vẫn còn mê mệt anh. Dù cho anh không làm bất cứ gì khác ngoài ngồi yên lắng nghe, thì chỉ chuyện đó thôi cũng đủ nuôi dưỡng hy vọng của cô ả.
“Cô ta chắc thành thạo trên giường lắm. Anh ấy làm tình với cô ta nhiều lắm thì phải.”
Tôi đứng thẳng lên, quay lại nhìn người vừa nói. Là cô nàng tóc đỏ của Cary, má ửng hồng, mắt long lanh, rõ ràng là vừa được sung sướng. Nhưng nhìn gần thấy cô ta lớn tuổi hơn nhiều.
“Cô nên canh chừng anh ấy cẩn thận.” Cô nàng nhìn Gideon. “Anh ta là người chuyên lợi dụng phụ nữ, tôi đã từng chứng kiến rất nhiều lần.”
“Tôi tự lo chuyện của mình được.”
“Ai cũng nói vậy hết.” Nụ cười thông cảm làm tôi bực dọc. “Tôi biết ít nhất hai người phải đau khổ vì anh ta rồi. Mà chắc không phải là những người cuối cùng đâu.”
“Cô không nên tin mấy chuyện tầm phào đó.” Tôi gắt.
Cô ta bỏ đi với một nụ cười bình thản làm tôi phát cáu, đưa tay vuốt tóc khi vòng qua bàn ghế để về chỗ ngồi.
Tới khi cô ả đi hơn nửa đường tôi mới sực nhớ ra khuôn mặt đó.
“Khỉ thật.”
Tôi vội vã lại chỗ Gideon. Anh đứng lên khi thấy tôi tới.
“Em cần anh đi gấp với em.” Tôi nói nhanh, rồi nhìn xuống cô ả tóc nâu đang ngồi trên ghế của mình. “Deanna, hân hạnh được gặp.”
Cô nàng phớt lờ câu nói móc. “Chào Eva, tôi cũng đang định đi…”
Nhưng tôi không thèm quan tâm, nắm tay Gideon kéo đi. “Đi thôi.”
“Được rồi, khoan đã.” Anh nói gì đó với Deanna mà tôi không nghe. “Chúa ơi, Eva, làm gì mà gấp gáp vậy?”
Tôi kéo anh tới sát tường, nhìn khắp gian phòng tìm kiếm màu xanh lá cây và màu đỏ. Lẽ ra anh phải nhận ra người tình cũ chứ, trừ khi cô ta cố ý né mặt anh. Dĩ nhiên là khi không còn mái tóc ngắn quen thuộc, và anh chồng tóc bạch kim đi cạnh thì cô ta sẽ khó nhận ra hơn. “Anh biết Anne Lucas cũng có ở đây không?”
Tay anh siết lại. “Anh không thấy. Sao vậy?”
“Áo đầm xanh lục, tóc dài màu đỏ, anh có thấy không?”
“Không.”
“Hồi nãy cô ta nhảy với Cary đó.”
“Anh không để ý.”
Tôi nhìn anh, bực tức. “Trời ạ, Gideon, người như vậy đâu có khó thấy đâu.”
“Anh xin lỗi vì chỉ mải nhìn vợ anh thôi.” Gideon cộc lốc.
Tôi siết tay anh. “Em xin lỗi. Em chỉ muốn biết có phải là cô ta không thôi.”
“Tại sao vậy? Cô ta tới gặp em hả?”
“Ừ, cô ta tới quăng cho em một mớ rác rồi bỏ đi. Em nghĩ Cary có lẻn đi với cô ta một lúc đó.”
Mặt Gideon đanh lại. Anh nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt rà soát chậm rãi. “Anh không thấy cô ấy, cũng không thấy ai giống như em tả hết.”
“Anne là bác sĩ trị liệu tâm lý phải không?”
“Bác sĩ tâm thần.”
Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi lo lắng. “Mình về được chưa?” Anh nhìn tôi. “Nói anh nghe cô ấy nói gì với em.”
“Cũng không có gì mới.”
“Vậy cũng đỡ. “ Anh lẩm bẩm. “Mình về thôi.”
Hai đứa quay lại bàn lấy ví cho tôi rồi chào mọi người.
“Anh đi quá giang được không?” Cary nói khi tôi ôm tạm biệt mẹ.
“Đi thôi.” Gideon gật đầu.
Angus đóng cửa xe lại.
Cary, Gideon và tôi cùng ngồi trên băng sau. Vài phút sau, chúng tôi đã hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Anh bạn thân quay qua nhìn tôi. “Đừng có mà bắt đầu đấy nhé.”
Cũng không thể trách khi Cary ghét mỗi lần tôi ý kiến với mấy chuyện anh làm. Tôi đâu phải mẹ anh. Nhưng tôi là người yêu thương anh và muốn tốt cho anh. Tôi biết là nếu buông thả, anh sẽ tự hủy hoại mình đến mức độ nào.
Nhưng lúc này đó không phải là chuyện tôi đang lo nhất.
“Cô ta tên gì?” Tôi hỏi, thầm mong Cary có câu trả lời.
“Ai mà quan tâm cô ta tên gì?”
“Chúa ơi. “ Tôi vặn vẹo cái ví trên tay. “Anh biết hay là không hả?”
“Anh không hỏi.” Cary vặn lại. “Em thôi đi.”
“Giữ mồm giữ miệng đi, Cary.” Gideon cảnh cáo. “Anh có vấn đề là chuyện của anh, nhưng đừng trút giận lên Eva bởi vì cô ấy quan tâm tới anh.”
Cary nghiến răng, quay nhìn ra cửa sổ.
Tôi ngả người ra ghế, Gideon kéo tôi dựa vào vai anh, vuốt ve lên cánh tay để trần.
Không ai nói với ai thêm lời nào suốt trên đường về nhà.
Về tới nhà, Gideon vô bếp lấy nước, rồi phải đứng lại nghe điện thoại. Anh nhìn tôi không rời mắt từ phía bên kia bàn ăn sáng.
Cary bỏ vô phòng, nhưng giữa đường bỗng anh đứng lại, rồi quay lại ôm chầm lấy tôi, siết thật chặt.
Anh úp mặt lên cổ tôi, thì thầm. “Anh xin lỗi, bé cưng.”
Tôi ôm lại anh. “Anh xứng đáng được hạnh phúc, đừng đối xử với mình như vậy nữa.”
“Anh không làm gì với cô ta hết.” Cary lùi ra nhìn mặt tôi. “Anh nghĩ là anh muốn, nhưng rồi lúc gần sắp sửa thì anh chợt nghĩ tới chuyện anh sắp có một đứa con. Một đứa con đó, Eva à. Và anh không muốn khi lớn lên con anh nó nghĩ về anh giống như anh nghĩ về mẹ anh. Anh phải đàng hoàng lại mới được.”
Tôi lại ôm anh. “Em rất tự hào về anh.”
“Ừm.” Cary bỏ tôi ra, bẽn lẽn. “Anh vẫn làm cho cô ấy, vì đã lỡ rồi. Nhưng còn anh thì vẫn còn nguyên vẹn.”
“Mai mình vẫn đi San Diego chứ?” Cái nhìn phấn khởi của anh làm tim tôi nhói lên.
“Đi chứ. Em đang mong lắm đây nè.”
Anh nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Tuyệt. Anh đặt vé mình đi chuyến tám giờ rưỡi nhé.”
Lúc đó Gideon cũng vừa bước tới. Ánh mắt anh nhìn tôi cho thấy hai đứa cần phải bàn thêm về chuyến đi ngày mai. Nhưng ngay khi Cary vừa đi khuất, tôi nhào tới hôn anh dữ dội, để hoãn lại cuộc nói chuyện đó. Đúng như tôi mong chờ, anh không hề chần chừ, kéo tôi lại, chiếm lấy môi tôi bằng tất cả dục vọng tham lam của mình.
Tôi rên rỉ, buông mình cho anh cuốn phăng đi. Đêm nay, cứ để mặc cho cả thế giới đảo điên lên cũng được. Đợi tới ngày mai rồi mới tiếp tục đối diện với mọi chuyện cũng chưa chậm trễ gì.
Tôi nắm cái cà vạt trên cổ anh. “Đêm nay anh là của em.”
“Đêm nào anh cũng là của em.” Giọng nói ấm áp, trầm khàn đó gợi lên biết bao nhiêu là niềm đam mê nóng bỏng.
“Bắt đầu từ bây giờ đi.” Tôi bước thụt lùi, kéo anh vô phòng. “Và đừng có ngưng nha.”
Anh không hề ngưng thật. Cho tới tận khi trời sáng.