Dương Tử Lâm muốn chở Diệp Chi về để cô đỡ phải mệt mỏi, nhưng cô nhất quyết không chịu, nói thế nào cũng đòi tự mình đạp xe. Cậu hết cách đành chiều cô.
Cả đoạn đường, Diệp Chi không nói câu nào, Dương Tử Lâm vừa nhìn là biết cô không vui, cố bắt chuyện:
“Diệp Chi, cậu có bị thương ở đâu không?” Diệp Chi chỉ lắc đầu.
“Sau này có chuyện gì cậu phải gọi tôi đi cùng, đi một mình rất nguy hiểm.” Cô gật đầu, vẫn không nói. Dương Tử Lâm chịu không nổi cô im lặng mãi như vậy, đành hỏi thẳng:
“Cậu giận gì thì cứ nói thẳng ra, không nói làm sao tôi biết.”
Bây giờ Diệp Chi mới quay lại nhìn cậu, ngập ngừng nói:
“Tôi hỏi cậu phải trả lời thật đấy nhé.”
“Được, cậu hỏi đi.”
“Dương Tử Lâm, quan hệ giữa cậu với Kiều Dung thật ra là thế nào?”
Cậu không nghĩ cô lại hỏi chuyện này, ngay lập tức trả lời không giám chậm trễ:
“Là họ hàng xa, cô ta mới chuyển tới đây nên ba tôi muốn tôi quan tâm một chút.”
Cô lại làm như không để ý nói:
“Vậy sao, tôi còn tưởng là cậu thích cậu ấy cơ.”
“Làm sao có thể?” Cậu giật mình, cô đã nghĩ vậy sao?
“Lúc đầu cô ấy mới đến, cậu chẳng bơ tôi là gì?”
Dương Tử Lâm đột ngột dừng xe lại, Diệp Chi không hiểu gì, cũng dừng xe lại, nhìn cậu khó hiểu. Dương Tử Lâm không vui nói:
“Cậu biết Đỗ Kiều Dung đã nói gì với tôi không?”
“Cô ấy nói gì?”
Dương Tử Lâm nhún vai:
“Cô ta nói, cậu thích người lạnh lùng, bất cần, sang chảnh,...”
Cô ngạc nhiên:
“Thế nên cậu mới cô tình làm vậy để tôi thích cậu sao?” Dương Tử Lâm bất lực gật đầu, cậu cũng đâu có biết cô ta tâm địa bất chính, nghĩ lại còn thấy tức, cậu vậy mà lại bị cô ta dắt mũi.
Nhìn vẻ mặt vừa buồn vừa tức của Dương Tử Lâm, bao nhiêu tủi thân từ nãy đến giờ đều bay hết, suýt nữa còn phì cười, nhưng làm như chưa hết giận nói:
“Vậy mà cậu đã nói thích tôi bao giờ đâu.” Nói xong còn cúi thấp đầu, cốt là để cậu không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nhịn cười của cô.
Thế nhưng Dương Tử Lâm thấy cô như vậy, hai bả vai lại run run, tưởng cô khóc. Cậu hoảng quá nói năng cũng loạn hết cả lên:
“Tại cậu cướp mất phần tỏ tình của tôi đấy chứ, thôi đừng khóc mà, tôi thích cậu, rất thích cậu, đừng khóc nữa được không, cậu muốn tôi nói “thích” bao nhiêu lần cũng được...” càng nói càng thấy hai vai cô càng run hơn, đang không biết dỗ cô thế nào thì lại bất ngờ nghe được tiếng cười. Dương Tử Lâm dở khóc dở cười.
Hai người tiếp tục di chuyển. Qua một lúc, Tử Lâm lên tiếng:
“Cậu có thấy xưng hô của bọn mình có vấn đề không?”
“Vấn đề gì?” Tậm trạng cô rất tốt, liền thuận theo cậu.
“Cả ngày cậu cậu tôi tôi, không giống yêu nhau chút nào, còn nữa cậu đừng cứ hở một chút là Dương Tử Lâm này Dương Tử Lâm nọ được không?”
“Không lẽ gọi là “anh Lâm ơi”, hay là “Lâm Lâm ơi” hả?” Diệp Chi dùng cái giọng dẻo kẹo gọi tên Dương Tử Lâm làm cậu rùng mình, da gà thi nhau rụng đầy đất.
“Vẫn nên gọi như trước đi, tôi thấy rất ổn.”
“Tôi đã nói là ổn mà.” Diệp Chi cười đến mắt cũng híp lại thành một đường.
Tiếng cười đùa của hai người vang vọng cả một con đường, hôm nay, ngày mai và sau này đều như vậy.
Nhiều năm sau...
“Kính coong... kính coong...”
Diệp Chi ở trong bếp nói vọng ra ngoài:
“Chắc là Anh Tú với Lệ Nghi đến, anh mau ra mở cửa cho bọn họ vào.”
Nghe được mệnh lệnh của bà xã, Dương Tử Lâm ngoan ngoãn đặt Tiểu Lâm đang ê a học nói xuống sô pha, đứng dậy mở cửa. Hai vị khách kia không chờ Dương Tử Lâm mời đã rất tự nhiên mà đi vào. Lệ Nghi nhìn thấy bé trai đang ngồi gần đó, mắt liền sáng lên, nhanh chóng ôm vào lòng cưng nựng một hổi, miệng suýt xoa:
“Mới một thời gian không gặp mà Tiểu Lâm đã được một tuổi rồi, càng ngày càng “xinh zai”, yêu không chịu được.”
Dương Tử Lâm không nỡ nhìn con trai bảo bối của mình bị hành hạ, dứt khoát dựt lại từ trong tay Lệ Nghi.
“Con trai tôi da dẻ non mềm, cô cứ hết sờ rồi lại bẹo, nó làm sao chịu nổi.”
“Anh chẳng hiểu gì cả, đấy là cách thể hiện sự yêu thương đấy.”
“Cô về nhà mà yêu thương tên Anh Tú nhà cô, con trai tôi có ba mẹ nó lo rồi.”
Hoàng Anh Tú lắc đầu, cái tật háo sắc này của cô khi nào mới bỏ được đây. Lệ Nghi nhìn Anh Tú cầu cứu, nhưng vô dụng, chỉ có thể dùng ánh mắt thèm muốn nhìn chằm chằm Tiểu Lâm.
Diệp Chi từ trong bếp đi ra, cười cười:
“Anh này, Lệ Nghi lâu lâu mới đến, để cho cô ấy ôm một chút có mất miếng thịt nào đâu.”
Dương Tử Lâm dứt khoát:
“Không được.” Diệp Chi cũng bó tay.
“Thôi, mọi người vào bàn đi, đều chuẩn bị xong hết rồi.”
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, ngoại trừ cái người nào đó từ tối đến giờ ăn không ít dấm chua. Bởi vì người nào đó liên tục nhìn thấy bà xã nói chuyện vui vẻ với Hoàng Anh Tú, liên tục bị bà xã nhà mình lơ đẹp.
Buổi tối, sau khi Hoàng Anh Tú và Lệ Nghi đã rời khỏi, con trai cũng đã ngủ say. Dương Tử Lâm ôm lấy vợ thủ thỉ:
“Anh không thích em gần gũi với tên Hoàng Anh Tú đó.”
“Tại sao?”
“Anh cảm thấy hắn ta quá nhiệt tình với em! Nhất định là có ý đồ không tốt.”
“Có thể có ý đồ gì chứ, cậu ấy bây giờ là bạn trai của Lệ Nghi rồi.”
“Anh mặc kệ, trừ khi hắn ta không phải đàn ông.”
Đối với sự mè nheo của ông xã, Diệp Chi trực không thèm để ý:
“Giờ anh muốn ngủ trên giường hay ngủ sô pha?”
“Trên giường.” Diệp Chi hài lòng ôm chồng chìm vào mộng đẹp.