-Thiệt sự thì món này tui ko nhận được..........Vốn ko muốn nói. Sợ ông tự ái.....nhưng mà chắc phải nói rồi!
Kha bỏ lại vào hộp đưa đến trước mặt Phan, miệng giải thích:
-Chuỗi này có hết thảy 16 hạt. Sinh, lão, bệnh, tử, trúng ngay chữ "tử". Tặng cái này chả khác nào trù yếm người ta. Với lại màu nâu tượng trưng cho mệnh thổ, tui mệnh thủy, ngũ hành tương khắc thổ khắc thủy. Cho nên.......tui còn muốn sống lâu lắm. Không giữ cái này được đâu!
Lại một lần nữa, toàn hiện trường đơ. Khang nhịn không được nữa phì cười. Ôi trời ạ, crush hắn dễ thương như vầy, hỏi sao ko yêu cho được!
Tùng khâm phục giơ ngón cái:
-Đại tỷ, hảo khí phách!
Hạ cười cười gượng ép:
-Chuẩn A Kha nhà mình!
Nói rồi Ngọc Kha quay đầu đi, Phan còn muốn nói cái gì, đưa tay định nắm lấy vai nhỏ giữ lại. Nhưng chưa kịp tới thì.........."Á!!!!"
Tua lại 1s trước, Kha đưa tay ngược lại đánh vào cổ tay Phan, sau quay đầu cầm lấy khuỷu tay nó kéo đến, bàn tay còn lại của nhỏ đánh vào bả vai nó. Phan kêu lên đau đớn rồi té bệt xuống đất, cả người run run liên hồi ko cử động được.
-Chớ mày nghĩ chỉ có trong phim à? Trung y người ta xài tùm lum. Nhưng mà ko có khoa trương như trong phim hoy!
-Ghê!!!!-Tùng trồ mắt ra thán phục
Lần đầu tiên Thế Khang thấy Ngọc Kha xa vời với mình như vậy. 5 năm, cứ tưởng đã hiểu nhỏ rồi. Nhưng ngẫm lại........hắn chả biết gì cả. Khoảng cách vốn dĩ đã ko gần......nay càng xa hơn!
Về phần thiếu nữ đang đi đằng xa kia, nhỏ kéo kéo cái mũ lưỡi trai dáng phồng màu nâu xuống, che đi ánh nắng rọi xuống gương mặt, khóe miệng chợt dâng lên nụ cười. Lúc ấy ko ai biết rằng, bên trong chiếc mũ kia có thêu một cái tên, cái tên chủ nhân ban đầu của nó: "Thế Khang"