Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 18



Edit: Cải Xanh+Cải Trắng

“Ôi giọng nói này, tôi thấy mình không ổn rồi.”

“Lão Cố, không phải hôm nay cậu ở phim trường à? Sao bên cạnh lại có giọng nói của cô gái nhỏ thế? Hay cậu đã lừa dối chúng tôi đi lêu lổng ở đâu hả!”

Giọng nói chói tai này làm Cố Húc không nhịn được cau mày. Anh tắt mic, không để cho mấy kẻ cục súc kia nghe được giọng cô gái nhỏ nữa. Sau đó, anh tháo một bên tai nghe, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Mới được hơn nửa tiếng.”

Nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, ngón tay đang di chuyển trên màn hình thoáng dừng lại.

Mới tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái hơn ửng hồng, đôi môi ướt át nhếch lên, chóp mũi xinh đẹp hơi nhăn lại.

Càng nhìn càng thấy giống chú mèo con mà anh nuôi ở nhà.

Anh không nhịn được muốn đưa tay qua xoa đầu cô nhưng vẫn biết thế này là không ổn nên cố gắng giữ lý trí, ho nhẹ một tiếng rồi nhìn người bên cạnh nói: “Em muốn ngủ thêm lúc nữa không? Trời vẫn đang mưa.”

“Thầy Cố?” Nguyễn Tinh Trầm trợn trào đôi mắt còn mơ màng nhìn anh, giọng điệu nghi ngờ hỏi.

Có phải cô nhìn nhầm không? Tại sao Cố Húc lại ở bên cạnh cô?

Sau khi đưa tay dụi mắt, xác định người bên cạnh đúng là Cố Húc, cô đỏ mặt ngồi bật dậy, gấp chăn gọn gàng rồi lấy tay xoa mặt, chắc chắn trên mặt không có dấu vết gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi nghỉ ngơi thế là được rồi. Không sao đâu, không ngủ nữa.”

Tại sao cô có thể ngủ chứ? May là không chảy nước miếng, nếu không cô chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

Cố Húc chỉ nhìn cô, không nói gì.

Ngủ nửa tiếng là đủ. Nếu ngủ thêm, có khi tinh thần lại không thoải mái nên anh không tiếp tục khuyên cô nữa. Cô cầm ly nước ấm lên, nhìn thoáng qua điện thoại của anh. Vì anh tắt mic nên mấy người kia điên cuồng gửi tin nhắn tới, đa số đều là “Lão Cố, lúc nãy là ai nói thế?”

“Cậu có phụ nữ sau lưng chúng tôi từ lúc nào?”

“Thế mà anh em còn lo lắng cho cậu, định tìm bác sĩ cho cậu đấy. Không ngờ cậu đã kim ốc tàng kiều.”



Mấy dòng chữ chạy qua.

Thấy cô gái nhỏ tay cầm cốc nước mà mắt lại nhìn chằm chằm điện thoại mình, anh cười hỏi: “Em biết chơi không?”

Nguyễn Tinh Trầm tay cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của Cố Húc.

Lúc nãy cô chỉ vô tình lướt qua, còn tưởng Cố Húc đang xem tin tức gì quan trọng, không ngờ anh lại đang chơi game… Nam thần được giải trí khen là “Một đóa hoa thanh cao lạnh lùng” vậy mà cũng chơi game? Đây là chuyện không ngờ tới cho nên cô sững người mất một lúc, tới tận khi nghe thấy giọng nói của anh mới khôi phục tinh thần.

Đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Trận đấu đã đến giây phút cuối cùng, phía đối diện chỉ còn một người đang nằm sấp, mà team của bọn họ lại còn đầy đủ thành viên.

Cố Húc không nhìn điện thoại nữa, tập trung tinh thần trêu chọc người ta. Một tay anh cầm điện thoại, tay kia thì vắt lên thành ngang ghế sofa, nhìn cô cười nói: “Cô gái nhỏ à, em lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng là có biết chơi không?”

Giọng nói người đàn ông vừa trầm vừa cuốn hút vang bên tai.

Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ biết cầm chặt cốc nước nói: “Tôi từng chơi nhưng không giỏi.”

Game Cố Húc đang chơi là PUBG đang rất hot, còn được gọi là ăn gà.

Cô không thích chơi game nhưng Lâm Hạ thích. Lúc trước không có gì làm, cô nàng thường kéo cô chơi cùng. Về sau lúc rảnh cô cũng thử chơi mấy lần, nhưng tự cảm thấy không ổn nên không chơi nữa.

“Em muốn chơi không?”

Ánh mắt Nguyễn Tinh Trầm hơi động. Chơi game cùng nam thần? Đương nhiên là cô muốn. Nhưng mà nghĩ đến kỹ thuật của mình, cô lắc đầu: “Tôi chơi không tốt, sẽ gây rắc rối cho mọi người.”

Cố Húc không hài lòng với câu nói này: “Không sao cả.”

Sau đó anh mở mic lên nói một câu: “Đánh xong ván này, tôi gọi thêm người đến…”

Cuộc trò chuyện trong tai nghe vẫn còn chưa dừng, thậm chí còn vì câu nói này của anh mà thảo luận sôi nổi hơn. Sợ mấy người này dọa cô gái nhỏ nên anh gõ một câu gửi đi, bảo bọn họ giữ miệng chỉ nói những cái gì nên nói thôi.

“Hừ, trước kia tôi muốn dẫn theo con gái, cậu nói gì? Bây giờ cậu biết đau lòng cho người ta rồi à?” Giọng nói bất cần của Trang Chu vang lên, kèm theo một tiếng “hừ”: “Rốt cuộc là ai đáng giá để cậu để ý như vậy?”

“Nói một chút thôi, thỏa mãn sự tò mò của anh em.”

Cố Húc không thèm để ý hắn, liếc nhìn cái đầu đang dần thò ra trên sườn núi. Anh cầm Kar98(1) bắn trúng đầu người kia, trên màn hình xuất hiện dòng “Winner Winner Chicken Dinner.”

(1)Là một loại súng bắn tỉa có lực sát thương cực cao, chỉ cần một viên bắn trúng đầu là quân địch sẽ chết.

Sau đó chờ game quay lại giao diện ban đầu.

Trang Chu đang nói một tràng dài bỗng bị Cố Húc đá ra ngoài mà không thèm báo trước.

Động tác này, Cố Húc làm rất thuần thục không hề do dự, thậm chí hai người còn lại còn không kịp phản ứng. Cho đến khi, Trang Chu tức giận gào ầm lên trong wechat nhóm: “Mẹ nó! Lão Cố, sao cậu lại đá tôi? Tôi làm cái gì hả?”

Cố Húc nhìn thoáng qua, gửi một câu: “Nói linh tinh quá nhiều.” vào nhóm rồi không để ý tới nữa. Anh nhìn cô gái nhỏ đang cầm điện thoại, cười hỏi: “Vào chơi không?”

“Ừ.”

Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, trên người cô còn mặc đồ màu vàng dành cho người chơi mới, từ trong ra ngoài rất có cảm giác “người chơi mới”. Cô nghĩ đến lúc nãy mình tùy tiện nhìn thoáng qua lúc Cố Húc kết thúc trò chơi, giọng nói càng nhỏ hơn: “Tôi thật sự không biết chơi, hay là quên đi.”

Nhìn dáng vẻ này của cô gái nhỏ, Cố Húc chắc chắn rằng cô nói không chơi là không chơi. Anh cười, dịu dàng nói: “Không sao đâu, em cứ theo tôi là được.”

Mấy người trong nhóm wechat vẫn đang luyên thuyên.

[“Nói linh tinh quá nhiều +1”]

[“Nói linh tinh quá nhiều +2”]

[“Mẹ nó! Mấy người không nói linh tinh chắc? Tôi nghĩ lão Cố sợ tôi giành mất danh tiếng của cậu ta thì có!”] Trang Chu tức giận tới mức gửi một loạt meme, sau đó lại gào khóc: “Hu hu hu! Tôi cũng muốn nghe giọng chị gái nhỏ mà, giọng nói lúc nãy êm ái quá!”

[“Cho tôi vào chiêm ngưỡng thần thái của chị gái nhỏ đi mà.”]

[“Chị gái nhỏ? Già mà không biết xấu hổ, cậu không nhìn lại mình xem đã bao nhiêu tuổi rồi? Thôi được rồi, cậu vào đi, chúng tôi đi dạo đây.”]

[“Mẹ nó!”]

[“Này!”]

[“Mẹ nó, các cậu mặc kệ tôi thật à?”]

[“…”]

Cố Húc mặc kệ tin nhắn trong wechat, giúp cô sắp xếp lại những phím cần thiết trên màn hình, sau đó dặn dò vài câu.

Thấy cô căng thẳng như thể chuẩn bị bước vào cuộc thi tốt nghiệp trung học phổ thông, anh bật cười: “Chỉ là trò chơi thôi, không cần căng thẳng, nếu sợ thì lấp sau lưng tôi, tôi sẽ bảo vệ em.”

Nguyễn Tinh Trầm cũng cảm thấy mình căng thẳng quá, thấy anh cười lại đỏ mặt: “Tôi sợ mình làm vướng chân anh.”

Trước kia cô chơi với mọi người, bởi vì động tác nhảy dù chậm mà bị chửi, có lúc vì sai lầm của mình mà làm lộ vị trí của đồng đội, cho nên cô thật sự sợ làm vướng chân bọn họ.

Cố Húc chỉ cười không nói gì.

Kéo người vào tổ, anh nói thêm: “Nếu em muốn nói chuyện thì mở mic, không thì thôi. Hai người còn lại là bạn tôi, em không cần quan tâm.” Anh vừa nói chuyện vừa mở mic lên, hai người phía đối diện nghe được lời này thì không vui: “Lão Cố, cậu đang nói tiếng người à?”

“Đúng thế, cái gì mà không cần quan tâm tới chúng tôi? Chúng tôi cũng muốn nói chuyện với người ta nữa.”

Cố Húc đeo tai nghe lên.

Nguyễn Tinh Trầm không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

Bình thường chơi cô không mở mic nhưng nghĩ lần này cùng chơi với bạn Cố Húc, nếu ngay cả chào cũng không chào thì hình như không ổn lắm. Nghĩ một lúc, cô mở mic lên chào: “À, chào mọi người.”

Giọng cô bây giờ tuy không êm ái như lúc mới ngủ dậy nhưng vẫn nhỏ nhẹ tới mức làm người khác rung động. Nó truyền vào lỗ tai mọi người như thể cô người nhỏ đang thì thầm bên tai. Nếu không phải vừa rồi có Cố Húc ra lệnh, phỏng chừng giờ hai người kia đã không nhịn được mà kêu lên: “Mẹ nó!”

Bên ngoài duy trì phong độ chào người ta một tiếng, quay lưng một cái đã chạy đến wechat nói với Trang Chu đang không ngừng kêu rên: “Giọng nói này làm tôi muốn yêu đương.”

[“Nếu cậu muốn lão Cố đập chết cậu thì đừng rút tin nhắn về.”]

[“Bạn tốt của bạn đã thu hồi tin nhắn.”]

[Trang Chu: …]

Tin nhắn trong wechat Cố Húc thấy hết nhưng không nói gì, chỉ cười.

Vài phút sau.

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Trước kia, khi chơi game Cố Húc ghét nhất là phải mang theo mấy cô gái. Thứ nhất là không quen, thứ hai là do em gái trước đó Trang Chu đưa theo quá ồn ào, hơi tí lại “anh ơi” dài “anh ơi” ngắn, cả quá trình anh phải liên tục nghe cái giọng điệu buồn nôn muốn chết ấy. Có khi còn không cần người khác phải ra tay anh đã dùng lựu đạn ném nổ chết đồng đội của mình.

Nhưng lần này đưa cô gái nhỏ theo, anh chẳng cảm thấy phiền chút nào.

Cô gái nhỏ mặc đồ màu vàng, chậm rì rì đi phía sau lục soát phòng ở. Động tác của cô chậm nên rất nhiều lúc vừa đi tới cửa đã bị người khác chiếm mất.

Cô không hề tức giận.

Phòng này không có thì đi chỗ khác. Nhưng may mắn của cô hơi kém, lục soát liên tục mấy phòng liền cũng chỉ lấy được bình xịt và một cây súng.

Cố Húc không nhịn được bật cười.

Anh cố gắng nín cười, nói với cô: “Bé con, qua đây.” Thấy mọi người nghi hoặc nhìn cô, anh cười đem hết tư trang của mình sang cho cô, còn mình chỉ cầm mỗi khẩu súng: “Được rồi, em nhặt mấy món đồ này lên đi.”

Nguyễn Tinh Trầm không biết mấy món đồ này tốt xấu ra sao nhưng Cố Húc nói thế cô cũng trả lời là: “Vâng.”. Đúng lúc cô định nhặt đồ lên thì người tên “awm không gánh nổi” bước vào.

Vốn hắn tiến vào để lục soát đồ nhưng mới vào đã chứng kiến cảnh này nên sửng sốt, há mồm nói: “Lão Cố, cậu thế này là không được.”

Đưa cả túi lẫn súng, đồ vật cấp ba cũng không cần luôn? Trước kia bọn họ gọi ông nội mách bà nội thế nào cũng không được, cuối cùng là anh rủ lòng thương cho mấy cuộn băng vải.

Giờ tình huống này là sao, đưa vợ theo à?

Tuy Nguyễn Tinh Trầm không biết đây là gì nhưng qua giọng nói này cũng biết đồ của Cố Húc là đồ tốt. Cô dừng động tác nhặt lại, do dự một lúc mới mở miệng: “Hay anh cứ cầm đi, tôi cầm cũng vô dụng.”

“Không sao đâu, tôi đi tìm cái khác.” Cố Húc cười an ủi cô, quay đầu cầm khẩu súng chĩa vào đồng đội.

PUBG bản di động, trừ khi ném lựu đạn, còn lại trong mọi trường hợp không được giết đồng đội.

Nhưng chỉ cần anh cầm khẩu súng chĩa vào đối phương thôi, dáng vẻ ấy cũng đủ dọa người. Người anh em “awn” thấy vậy thì hoảng sợ, giọng nói cũng hơi run: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Nòng ngắm x8, giáp cấp ba, đưa đây.”

“Mẹ…”

Hắn không nên đi vào!

Đợi đến khi cô gái nhỏ tay trái cầm m4, tay phải cầm mini 14 lắp nòng ngắm x8, từ trên xuống dưới toàn là đồ cấp ba trở lên Cố Húc mới hài lòng buông tha cho bọn họ. Đội của bọn họ ngoại trừ Nguyễn Tinh Trầm, những người còn lại đều chơi rất khá. Vì vậy, dù phải mang theo một người không biết gì như Nguyễn Tinh Trầm vẫn vào được vòng chung kết.

Sau khi tiến vào vòng chung kết.

Bầu không khí khẩn trương hơn lúc trước nhiều, à đó chỉ là cảm giác của mình Nguyễn Tinh Trầm thôi. Cô cẩn thận đi theo bên cạnh Cố Húc, sợ mình giống với trước kia, làm bại lộ vị trí khiến đồng đội bị liên lụy.

Có điều, cô cẩn thận như thế vẫn bị người khác phát hiện.

“jsssddd dùng 98k đánh bại Nhuyễn Nhuyễn.” Trên màn hình chạy qua dòng chữ bị đánh bại.

Thấy mình nằm ngã trên đất, Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Húc, ấp úng nói: “Tôi, tôi không nhúc nhích được. Tôi không biết sao anh ta lại thấy tôi nữa.”

“Không sao, chưa chết được đâu.”

Cố Húc ngẩng đầu lên an ủi cô, sau đó cầm theo súng tới cứu. Mỗi khi đối mặt với Nguyễn Tinh Trầm, tính cách anh luôn rất ôn hòa, nhưng tới khi quay sang nhìn màn hình thấy tin bị đánh, ý cười bên môi dần tắt.

Chậc.

Dám ở trước mặt anh đánh cô gái nhỏ?

Anh mím môi không nói gì.

Đưa mắt nhìn xung quanh, xác định được vị trí của người nọ thì không nói lời vô nghĩa, lập tức rút 98k ra bắn đạn trúng ngay đầu. Vào được trận chung kết đã không còn bao nhiêu người nên anh không lấy thêm súng, giải quyết thêm mấy người nữa mới tới bên cạnh cô gái nhỏ nói: “Bé con, thấy người bên kia không, đi lên cho một phát súng đi.”

“Tôi?”

Nguyễn Tinh Trầm ngẩn người nhìn Cố Húc. Thấy anh gật đầu, cô mím môi không  do dự nữa

Cô cách người đó hơi xa nên phải dùng nòng ngắm, nhưng mở lên ngắm thì đánh không trúng, đánh nhiều lần mà vẫn không đánh chết được. Có người vốn dĩ im lặng cả cuộc chiến đột nhiên nói: “Mẹ nó chứ, bắn súng cũng không bắn nổi? Có biết chơi không đấy, không biết thì lăn ra chỗ khác đi.”

Từ trước tới nay, Cố Húc không có thói quen mở mic liên tục nhưng anh cách cô gái nhỏ khá gần nên có thể nghe được câu vừa rồi. Thấy cô gái nhỏ đỏ mặt, sắc mặt anh hơi tối lại, thay cô tắt mic rồi cười an ủi: “Không sao cả, đánh tiếp đi, chúng ta có thời gian mà.”

Hai đồng đội khác cũng tỏ vẻ không sao cả.

Không ai trách cứ làm tâm trạng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nguyễn Tinh Trầm tiếp tục nổ súng, vào lúc không chú ý thì nghe thấy Cố Húc mở mic nói: “Chậc, sắp chết rồi mà còn không biết đường ngậm miệng lại. Chín năm giáo dục bắt buộc đã giáo dục cậu thành như thế nào đấy?”

Không ngờ cô lại được nghe nam thần nói lời này.

Nguyễn Tinh Trầm trượt tay, vốn dĩ đã cầm chắc súng lại để trượt làm người kia thành công nấp vào bụi cỏ. Cô ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn Cố Húc. Cô không nghe được trong mic nói gì, chỉ có thể nhìn người đàn ông tự phụ ngồi bắt tréo chân bên cạnh, bình thản mắng người.

Người anh em “awn” trong đội cũng lên tiếng: “Nếu trò chơi này có chức năng hồi sinh, tôi đảm bảo hôm nay chúng ta đừng nghĩ tới việc ăn gà. Chắc chắn lão Cố sẽ hành hạ tên nhóc này đến chết đi sống lại, giết một lần lại hồi sinh một lần. Ôi, cái hình ảnh ấy.”

“Cố Húc…”

Cô không nhịn được kéo tay áo anh, thấp giọng nói: “Anh, anh đừng nói nữa. Loại người này không đáng để mình lãng phí thời gian.”

Bình thường cô hay gọi anh là “thầy Cố”, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi thẳng tên của anh. Cố Húc nhướng mày nhìn đôi tay đang níu áo mình, cười cười không tiếp tục mắng người nữa, tắt mic.

Vừa nãy, Nguyễn Tinh Trầm không để ý tới xưng hô lắm, thấy anh dừng lại mới tiếp tục cầm súng lên bắn.

“Pằng…”

Viên đạn bay thẳng vào đầu.

“Nhuyễn Nhuyễn dùng m4 giết jsssddd.” Tiếp theo, giao diện hiện dòng chữ Winner Winner Chicken Dinner.

Cố Húc thấy mình chiến thắng, bật cười cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt ngập tràn ý cười. Anh cong môi lên, kề sát vào cô nói với giọng trầm ấm: “Cô gái nhỏ lợi hại thật đấy, còn dẫn bọn tôi đi ăn gà nữa chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.