Bạch Quảng Hàn là một con thỏ yêu khác hẳn những con thỏ yêu bình thường.
Mọi người đều biết, bản tính tộc thỏ hiền lành yếu đuối nhát gan, bọn họ tụ tập sinh sống bên cạnh một con sông nhỏ, mỗi ngày mặt trời mọc thì trồng củ cải, mặt trời lặn thì về nhà ngủ, đời sống thật sự quá tĩnh lặng.
Một đêm nọ, lão thỏ tộc trưởng xem tinh tượng, phát hiện nguyệt tinh phù hộ tộc thỏ thịnh vượng có biến động dị thường, cho là điềm xấu, thật ra vì văn minh của tộc thỏ quá lạc hậu, không biết hiện tượng như vậy gọi là nguyệt thực.
Cũng chính vào đêm hôm đó, Bạch Quảng Hàn được sinh ra.
Thỏ con mới sinh đôi mắt nhắm chặt, bộ lông ướt sũng, toàn thân một màu hồng phấn, trưởng lão nâng lên bé thỏ con nhỏ bằng lòng bàn tay, trong lòng đầy lo lắng.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của lão tộc trưởng rất chính xác.
Bạch Quảng Hàn vừa sinh ra đã không tầm thường, khác với các bé thỏ khác vừa sinh ra chưa mọc răng, còn y lúc sinh ra đã có răng lại còn vừa trắng vừa dài, chuyện này cũng là ưu hoài trong lòng mẫu thân Bạch Quảng Hàn, bởi vì lúc cho y bú rất đau đớn, phụ thân Bạch Quảng Hàn đau xót lão bà, nghĩ đến phải làm chút chuyện thể hiện trách nhiệm, hắn đi nhổ một cây củ cải, dùng nước rửa sạch sẽ, nhét vào miệng của Bạch Quảng Hàn.
Bạch Quảng Hàn cầm lá củ cải, rồi đút củ cải vào miệng nhai nhai hai cái, thấy vị của nó dở tệ, thế là nhổ phì phì, lại còn ném luôn cây củ cải vào mặt cha y.
Bà nội của Bạch Quảng Hàn vô cùng yêu thương cháu trai, không nỡ nhìn cháu trai chịu khổ, nước mắt lưng tròng đi khắp tám thôn trong vòng mười dặm xung quanh mà vẫn không thể tìm ra một bà vú vừa ý cho y.
Bà nội Bạch chán nản về nhà, phát hiện ra Bạch Quãng Hàn vốn dĩ nên bọc tã lót nằm ở trên giường lại không cánh mà bay! Chuyện này làm cho người cực kỳ hoảng hốt, hấp tấp gõ cái chiêng nhỏ, tập họp cả nhà đi tìm Bạch Quảng Hàn.
Mọi người không phí nhiều công sức đã tìm được bé thỏ con đang gặm dưa chuột ngay tại hậu viện.
Bà nội Bạch lập tức biến buồn thành vui, cha mẹ Bạch Quảng Hàn hết sức vui mừng mà thở dài nhẹ nhõm, bởi vì sau này bọn họ chỉ cần cho y ăn dưa chuột là được.
Đáng tiếc, khi đó bọn họ lần đầu làm cha mẹ nên không biết như vậy sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến khuynh hướng giới tính của Bạch Quảng Hàn, kết quả hối hận cả đời.
Những ngày thơ ấu nhanh chóng trôi quá, trong chớp mắt Bạch Quảng Hàn trưởng thành, trở nên xinh đẹp cùng trầm ổn hơn, hai hàng lông mi có chút hờ hừng lẫn xa cách. Giữa ban ngày ban mặt có dũng khí nhe nanh đuổi theo hổ dữ khắp núi cũng chỉ có con thỏ này, chính vì vậy y nổi tiếng toàn tộc, trở thành con thỏ không những răng cứng mà lòng dạ còn hiểm độc nhất trong sử sách của loài thỏ.
Con người quá mạnh mẽ sẽ không phải là chuyện tốt gì, đối với loài thỏ mà nói cũng vậy.
Bạch Quảng Hàn từ nhỏ đến lớn không hề có bằng hữu, mấy con thỏ đen, thỏ vàng, thỏ xám khác, chưa bao giờ dám đến gần y, chỉ dám họp nhau ở xa xa lặng lẽ quan sát y, miệng mồm không ngừng ba hoa bép xép, cũng không biết là đang thủ thỉ cái gì.
Những lúc như vậy, Bạch Quảng Hàn đều căm ghét lộ ra mặt, y đối với cái loại thói hư tật xấu này của tộc thỏ vô cùng chán ghét. Vì muốn làm một luồng gió xuân mở ra cải cách, Bạch Quảng Hàn liền dứt khoát từ bỏ người nhà, trở thành con thỏ đầu tiên xuống núi, y ở trong thành phố có chỗ đứng vững vàng, dốc sức đoạt lấy một mảnh thiên hạ, trở thành đại ca của cả thành nam.
Người dũng mãnh như y, mà trong tâm cũng giống như những con thỏ khác đều mềm lòng, nhạy cảm và khát khao được che chở.
Mấy năm nay y ở trong thành phố quen biết được Hoa Mẫu Đơn yêu bề ngoài diễm lệ, lại biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Hoa Mẫu Đơn đối với y tốt lắm, phải nói là đối với những người y coi trọng đều rất tốt, hắn luôn một câu cục cưng một câu em yêu mà gọi Bạch Quảng Hàn, nhẹ nhàng liếm lỗ tai y, động tác tao nhã mê người.
Bạch Quảng Hàn biết Hoa Mẫu Đơn là quỷ đào hoa, nhưng lại không thể quản được tâm của bản thân, y chính là yêu cái tên chết tiệt này.
Vì hắn, Bạch Quảng Hàn không biết đã đổ bao nhiêu giọt lệ thương tâm dư thừa, đáng tiếc Hoa Mẫu Đơn chưa bao giờ hoàn toàn tỉnh ngộ, vẫn như cũ rong chơi ở Vạn Hoa lâu.
Do dự không quyết đoán tất sinh ra hậu hoạn.
Làm một con thỏ có tự tôn có lý trí, Bạch Quảng Hàn cắn răng rưng rưng cùng Hoa Mẫu Đơn nói lời chia tay, Hoa Mẫu Đơn tính tình cà lơ phất phơ không đổi, làm ra vẻ không sao cả mà cười cười với y, sờ sờ mặt y: “Cục cưng ngoan đừng bỏ ta.”
Bạch Quảng Hàn thưởng cho Hoa Mẫu Đơn một bạt tay, đáng tiếc không đánh tới, Hoa Mẫu Đơn cười hì hì vẫy vẫy tay, cúi chào.
Chia tay không phải chuyện vui vẻ gì, Bạch Quảng Hàn thần sắc ảm đạm thương tâm, rút ở trên tràng kỷ khổ sở suốt một ngày, thẳng đến khi ánh tà dương tan dần, y mới nhớ bản thân còn chưa ăn cơm.
Con người lấy chuyện ăn làm đầu, những lời này đối với con thỏ cũng áp dụng như nhau, cần gì vì một tên chết tiệt mà bạc đãi bản thân chứ? Bạch Quảng Hàn tự giễu cợt mình, cho tới bây giờ chỉ có y làm người khác chịu thiệt, người nào dám làm cho y chịu thiệt?!
Hoa Mẫu Đơn?!Nhổ vào chứ hoa.
Trời đã tối, chợ nông sản cũng đã dẹp rồi, y đi hết nửa cái chợ lạnh lẽo vắng ngắt, vẫn không mua được một cây dưa chuột nào.
Đại thẩm bán đồ ăn mời chào y: “Tiểu ca, lại đây nhìn xem, củ cải này tươi ngon, giá rất rẻ!”
Bạch Quảng Hàn cau mày nhìn cây củ cải quái dị, do dự một lúc, tục ngữ có câu có vẫn tốt hơn không, huống chi cây củ cải này rẻ, chỉ cần năm hào, ở thời kỳ giá cả tăng cao thực rất hiếm thấy, y từ trong túi tiền lấy ra một đồng xu vàng óng, ra một quyết định được lợi cả đời.