Củ Cải Tinh Lật Đổ Tiểu Bạch Thỏ

Chương 4



Cuộc sống mới của cây củ cải

Bạch Quảng Hàn khoái trá ngược đãi cây củ cải xong, tinh thần và thể xác đều thư thái, đi ngâm nước ấm rồi thong thả lên giường đi ngủ.

Về phần Tam Thiên, bị trói ở chân ghế bằng thắt lưng, co rúm lại nức nở.

Đêm nay, trăng thanh gió mát, đối với một số người, chỉ như một cái chớp mắt, còn đối với một vài người khác, là hắc ám vô tận,…

Bạch Quảng Hàn thức dậy, là tỉnh theo một cách nhẹ nhàng nhàng tự nhiên nhất trong muôn vạn cách thức để con người ta có thể tỉnh dậy. Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của y, y uể oải mở mắt ra, trong phòng đầy màu sắc ấm áp mềm mại và tươi sáng, làm cho người ta không thể không vui vẻ lên.

Cảm giác ngủ thẳng một giấc tự nhiên tỉnh lại, đối với Bạch Quảng Hàn mà nói thật không dễ dàng mà có được, y đem công lao quy lên người cây củ cải, nhìn lại cái vật màu trắng béo tròn kia, thấy nó một thân như tượng ngọc, vân ngọc trên người cuộn như mây, y thậm chí bắt đầu có điểm thích nó.

Tâm tình của Tam Thiên cũng không vì như vậy mà tốt lên, nó nằm trên sàn nhà lạnh lẽo suốt một đêm, vừa lạnh lại đói, chùm tua ỉu xìu rũ xuống, uể oải ôm đầu gối ngồi ở dưới ghế dựa, đáy lòng một mảnh bi thương.

Mất công nó còn ở chợ nông sản vui vẻ một phen, tưởng là bản thân rốt cuộc có thể nói lời từ biệt với những ngày đau khổ trước kia, từ nay về sau bước vào một cuộc sống mới tinh, ai mà biết, thì ra ông trời chính là muốn nói cho nó biết không có cái gọi là tồi tệ nhất, chỉ có cái tồi tệ hơn.

Củ cải im lặng thở dài.

Trong lòng Bạch Quảng Hàn chợt lóe qua một chút áy náy, bàn tay chạm nhẹ vào lá củ cải, giống sờ một con chó nhỏ vậy, cây củ cải đại khái là tâm như tro tàn rồi, vẫn cuộn mình bất động, Bạch Quảng Hàn chọc nó, bất động, chọc cái nữa, vẫn bất động, lại chọc, cây củ cải rốt cuộc giật giật, ngẩng đầu nhìn y giống như rất nghi hoặc.

Nhìn thấy một cây củ cải dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình quả là một điều rất thú vị, khóe miệng Bạch Quảng Hàn mang theo chút tiếu ý, đây là lần thứ hai trong đời y đưa ra một quyết định được lợi cả đời: nuôi dưỡng cái cây củ cải này.

Nếu muốn dưỡng củ cải, thì vấn đề đã tới rồi.

Đầu tiên, cây củ cải ăn những gì?

Bạch Quảng Hàn do dự một chút, cho tới bây giờ tộc thỏ đều là bón phân tự nhiên cho củ cải, có thể tên kia rõ ràng không phải là một cây củ cải bình thường, là một củ cải có suy nghĩ, Bạch Quảng Hàn tin rằng bất cứ sinh vật nào có suy nghĩ cũng sẽ không tự nguyện ăn phân, vì vậy y cuối cùng cũng không xác định được rốt cuộc nên cho cây củ cải ăn cái gì.

Thế gian vốn vô sự, phàm nhân tự phiền chi. Bạch Quảng Hàn làm việc trực tiếp quyết đoán, ít khi tự tìm phiền não, y nới lỏng thắt lưng, nắm lá củ cải kéo ra.

Trải qua cả đêm đau khổ, Tam Thiên đã sớm không còn tinh thần, cả người bơ phờ mặc cho người ta kéo đi, muốn chém muốn giết tùy người, mặc cho số phận, đạo lý này nó cũng đã hiểu.

Bạch Quảng Hàn xách cây củ cải đến trước mắt, cây củ cải hôm qua rõ ràng tươi ngon mọng nước mà nay lại thấy ỉu xìu rút nhỏ đi một vòng, y lắc lắc cây củ cải: “ Cậu tên gì? Có tên không?”

Tam Thiên hôm qua tuy rằng có hét lên một tiếng, nhưng không có nghĩa là nó có thể nói.Nó dùng sức nén hai tiếng, không phát ra được âm thanh gì, đành uể oải ngẩng đầu, đẩy cái lá màu xanh đậm, lộ ra hai chữ trên trán.

“Tam Thiên? “ Ngón tay Bạch Quảng Hàn xoa nhẹ hai chữ kia, đầu ngón tay cảm nhận được dấu vết lồi lõm, làm cho củ cải có điểm ngứa ngáy.

Củ cải có lẽ không mấy thoải mái, dùng sức co rút lại, né tránh tay y.

Bạch Quảng Hàn không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cây củ cải vào lòng ngực: “Tam Thiên, có đói bụng không, có muốn ăn cái gì?’

Củ cải đấu tranh một phen, rốt cuộc vẫn là lưu luyến cái ôm ấm áp của con thỏ, hai cánh tay nhỏ gắt gao vòng qua cổ của Bạch Quảng Hàn, từ khi nảy mầm đến giờ nó chưa từng được người nào ôm, chưa từng cảm nhận qua nhiệt độ ấm áp như vậy, Tam Thiên thấy thực hạnh phúc, nó thậm chí còn cảm thấy bản thân nguyện ý chết vì con thỏ này.

Tam Thiên vốn không đói bụng, nhưng vừa nghe Bạch Quàng Hàn hỏi nó muốn ăn cái gì mà trong nháy mắt lại thấy đói bụng, nó nhìn quanh phòng, dùng cánh tay nhỏ chỉ chỉ cái bể cá bằng thủy tinh trên bàn trà.

Bạch Quảng Hàn ôm nó đem lên bàn trà, Tam Thiên đem một chân luồn vào bể cá,hút nước lên, chờ nó uống hơn phân nửa nước trong bể cá xong, rốt cuộc thỏa mãn thu hồi chân, ở trên bàn trà nhảy về phía trước cánh tay mở ra, yêu cầu con thỏ ôm một cái.

Bạch Quảng Hàn càng thêm thương tiếc cây củ cải ưa làm nũng này, một phát ôm gọn lấy nó đem theo đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.