Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 39: 39: Ngoại Truyện 1 Thần Của Em 1




Mười hai năm sau.
Trung thu là tiết trời đẹp nhất của Bắc Kinh.

Cuối thu không khí dễ chịu, nhiệt độ vừa phải.
Tám giờ tối, Tả Tu Nhiên đang tiếp một đoàn khách tới từ nước Đức ăn cơm ở một nhà hàng Italia.

Nhìn bề ngoài có vẻ anh rất hiếu khách, kính rượu liên tục, cách nói năng vừa thú vị lại hóm hỉnh, khiến ai nấy đều nhoẻn miệng cười.
Thật ra lúc này đây, nỗi nhớ nhà đang bừng bừng trong trái tim anh, bên cạnh đó, còn lại cảm giác hận thù đến ngứa ngáy khắp người.
Thế nhưng người mà anh đang hận lại chính là ngài chủ tịch và phu nhân Đằng Dược, hai người đó quả là biết hưởng thụ, họ bảo nhân lúc còn khỏe mạnh, phải làm một chuyến du lịch vòng quanh thế giới gì đó.

Và thế là từ vị trí tổng giám đốc Đằng Dược, anh nhảy phắt lên ghế quyền chủ tịch Đằng Dược.

Chẳng biết làm thế này có chấp hành đúng theo quy định trong cuốn "Điều lệ công ty" hay không, nhưng ông lão kia xưa nay vẫn là người nhìn đời bằng nửa con mắt như thế.
Thế nhưng bà mẹ là nhà nghệ thuật ngành gốm của anh còn độc ác hơn thế.

Cô vợ đáng thương của anh tha hương theo chồng, lặn lội từ Thanh Đài đến tận Bắc Kinh, còn ngậm đắng nuốt cay vất vả sinh cho anh cô công chúa đáng yêu nhất trần đời, vợ hy sinh nhiều thế làm anh thương còn chẳng kịp.

Vậy mà mẹ anh còn lôi vợ yêu của con trai đi chịu trách nhiệm cho cuộc triển lãm gốm sứ, hiệp hội gốm sứ gì đó của bà.

Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!
Hóa ra vợ chồng anh lại là cu li cho ông bà lão kia à!
Lại nói đến công chúa nhỏ Tả Thông Thông của anh, đúng là một người gan dạ.


Một mình nằm trong bụng mẹ chín tháng, trong ấy không chỉ tối tăm mà còn phải ngâm mình trong nước, ấy thế nhưng cô bé lại không khóc lóc, không làm ồn gì cả.

Lúc được sinh ra, cô bé cũng không gây phiền phức cho mẹ mà ngoan ngoãn ló mặt ra đời.

Nhìn anh, đôi môi nhỏ nhắn hơi mím lại, cười đáng yêu hết sức.

Chỉ một giây mất bình tĩnh, anh lại đặt cho cô bé cái tên Thông Thông, giờ nghĩ lại chữ kia mới phức tạp làm sao! Lần đầu tiên công chúa học viết tên của mình đến nỗi mũi cũng lấm tấm mồ hôi, bảo đau cả tay.

Bấy giờ anh hối hận lắm, biết thế ngày xưa đặt là Nhất Nhất cho xong!
Lúc này cô vợ yêu quý của anh chắc đã nấu xong bữa tối ở nhà, công chúa nhỏ đã lên cấp hai rồi, anh không đón con tan học được, với khả năng đi xe đến thần tiên cũng phải đổ mồ hôi hột của mẹ nó, chẳng biết hai mẹ con có về nhà an toàn không nữa! Công chúa rất chăm học, vừa ăn cơm xong là vào phòng học ngay.

Quá nhiều môn học đúng là làm người ta bực mình.

Năm nào Trung Quốc cũng reo hò đòi cải cách giáo dục, cải cách hết cái này đến cái kia, vậy mà cặp sách của lũ nhỏ ngày càng nặng trĩu!
Là người đàn ông duy nhất trong nhà lại không thể san sẻ ưu phiền với vợ con mà ăn chơi đàng điếm bên ngoài thế này, đúng là không chỉ hơi thấy xấu hổ!
Càng nghĩ Tả Tu Nhiên càng đứng ngồi không yên.

Mãi mới đến lúc tan tiệc, giao cho các phó tổng giám đốc đưa khách đi massage đêm xong, anh vội chạy như bay về nhà.
Vừa ngước lên đã thấy ánh đèn dịu mắt chiếu lên rèm cửa, mới ấm cúng làm sao!
Gõ cửa bao lâu mà không ai lên tiếng, anh buồn bã tự lục túi tìm chìa khóa.
Phòng khách không một bóng người, khẽ lắng tai nghe hình như có tiếng vọng ra từ phòng sách.
"Tả phu nhân, chồng em về rồi nè!" Anh oang oang lên tiếng trước.
"Chồng ơi, anh gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Thông Thông xin cho con bé nghỉ học nửa ngày nhé." Đào Đào để mặc anh ôm lấy eo mình, cô ngửa mặt đón lấy nụ hôn của chồng.
Thông Thông dán mắt vào màn hình máy tính, cô bé đã nhiều lần trông thấy những hành động hết sức thân mật này của bố mẹ đến phát ngán.


Hồi nhỏ sang nhà bạn chơi, thấy bố bạn lúc đi làm chỉ nói "Anh đi đây!", mẹ bạn cũng chỉ dạ một tiếng từ trong nhà bếp chứ không đi ra, cô thắc mắc lắm, bèn hỏi bạn: Sao mẹ cậu không hôn bố cậu, như thế đi làm không an toàn đâu!
Sau này cô bé mới biết đây là bí kíp độc nhất vô nhị của bố mẹ mình.
"Cục vàng thấy khó chịu trong người à?" Tả Tu Nhiên nghiêm túc hẳn lên, bỏ vợ ra tiến lại ôm lấy công chúa.
"Không đâu.

Bố ơi, con muốn đến cung văn hóa thanh thiếu niên xem cuộc thi hùng biện tiếng Anh.

Nhưng mai lại là thứ Ba." Tả Thông Thông cau có đẩy tay bố ra.
"Hình như đó là cuộc thi của cấp ba mà." Tả Tu Nhiên liếc nhìn màn hình máy tính, anh đã thấy rõ điều kiện ứng tuyển trên đó.
Tả Thông Thông đỏ mặt, "Con chỉ muốn đi xem thôi, nghe nói cạnh tranh ghê lắm!"
Đôi mắt hoa đào nhỏ dài của Tả Tu Nhiên hơi nheo lại, "Trong số đó có anh nào con quen không?"
"Cuối cùng bố có gọi điện cho cô giáo không?" Tả Thông Thông cuống lên.
"Chồng à, đi xem những cuộc thi thế này có thể giúp Thông Thông nâng cao trình độ tiếng Anh mà." Đào Đào đứng bên cạnh phụ họa.
"Thông Thông nhà này biết nói tiếng Trung là đủ rồi, việc gì phải nâng cao trình độ tiếng Anh?" Mười hai tuổi anh đã đi nước ngoài trở thành du học sinh, đây chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng Tả Tu Nhiên.

Vì vậy anh đã thề dù thế nào đi nữa cũng không để Thông Thông đi nước ngoài.
"Không nói với anh nữa.

Chẳng lẽ con bé muốn tiến bộ lại là không tốt?"
Phu nhân của anh ngô nghê thật, ấy thế mà lại không hiểu được tâm sự con gái.

Tả Thông Thông cũng có một nửa gen của anh, làm sao anh lại không biết khúc mắc trong lòng con gái? Đau lòng thật, năm tháng vô tình, tại sao công chúa lại lớn nhanh như vậy, thằng oắt đáng ghét nhà ai lại dám làm trái tim con bé rung rinh?

Lòng đau chạm đến cả lục phủ ngũ tạng, nước mắt buồn đắng như hoàng liên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ căng ra của công chúa, Tả Tu Nhiên nở nụ cười thân thiện, "Dĩ nhiên là tốt rồi.

Được, bố ủng hộ, bố gọi cho cô giáo luôn đây." Không chỉ có vậy, ngày mai anh còn muốn đích thân đưa con gái đi.
Công chúa như đang nín thở, bây giờ mới vụng trộm thở phào.
Chủ nhiệm là một cô gái trẻ mới ra trường, lần nào nhìn thấy anh cũng thẹn thùng như cà chua chín.

Kể cả liên hệ qua điện thoại cũng lúng túng như gà mắc tóc.

Anh tính nói mấy câu dí dỏm khuấy động bầu không khí nhưng giờ đây, anh chỉ dám tỏ ra ghê gớm, vừa lịch sự nhưng cũng đầy xa cách.
Vừa lên tiếng, cô chủ nhiệm đã đồng ý ngay chẳng hỏi han gì thêm.
Buổi tối hai vợ chồng nằm trên giường.

Tắt đèn, anh ôm vợ mà than ngắn thở dài, trằn trọc không thôi.
"Chồng, ở công ty có vấn đề nan giải gì à?" Đào Đào hỏi.
"Đào Đào, anh nói nếu như… Nếu một ngày nào đó Thông Thông bị một thằng oắt không muốn sống cướp đi thì chúng ta phải làm sao?" Anh không thể không phòng cháy.
"Đang yên đang lành sao lại cướp?" Đào Đào chưa hiểu.
"Vợ ngốc, chẳng phải em bị anh cướp mất sao?" Anh đành lấy ví dụ để giải thích.
"À." Đào Đào ngáp ngủ, "Đúng là, anh thấy bố mẹ em chẳng phải vẫn sống tốt sao?"
Hình như cũng phải, nhưng… vẫn không thể yên tâm được!
Càng nghĩ càng thấy buồn, "Đào Đào, nếu có ngày đó thật, em không được bỏ rơi anh đấy nhé."
Đào Đào vỗ lên người anh, "Ngủ đi, đừng nói mơ nữa."
Hôm sau anh dậy sớm lắm, ngoan ngoãn nấu xong bữa sáng.
Công chúa vừa hiền lành lại biết quan tâm.

Quả trứng rán rõ bị cháy, thế mà cô bé vẫn ăn được mà không hề cau có chút nào, còn bảo "Tay nghề nấu nướng của bố lại tiến bộ rồi".
Bạn thử nghe mà xem, một thiên sứ đáng yêu như vậy sao nỡ để cho kẻ khác?
"Bố dừng xe ở đây đi." Tả Thông Thông chỉ vào một gốc cây to bên đường, nói.

Tả Tu Nhiên trố mắt, chỗ này còn cách cung văn hóa thanh thiếu niên cả một con đường! Hừ, chắc chắn công chúa có vấn đề gì rồi!
"Sáng nay con ăn no quá, muốn đi bộ cho tiêu bớt.

Bố chẳng nói con gái phải cũng như cây cối, cành lá mảnh mai mới tạo thành phong cảnh, còn cành cây to bự thì chỉ gọi là thực vật thôi."
Tả Tu Nhiên khóc dở mếu dở: "Bố đâu chỉ nói một câu này."
Tả Thông Thông cười làm mặt xấu: "Con chỉ nhớ những cái quan trọng thôi.

Hẹn gặp bố sau nhé!"
Bàn tay mềm mại khẽ vẫy, bóng dáng nhỏ thó thoắt cái đã biến đi thật xa.
Tả Tu Nhiên thở dài một hơi, đã nhiều năm anh không làm việc này.

Hình như lúc theo đuổi vợ yêu cũng chưa bao giờ phải hạ mình đến thế.

Anh nấp kín người sau cây to rình rập, tầm mắt vẫn mải miết bám theo công chúa.
May mà công chúa không đề phòng, cứ mải miết chạy về phía trước, không hề ngoái lại.

Cuối cùng cũng an toàn đến được cung văn hóa.
Đầu tiên Tả Thông Thông mua hai chai nước rồi ngoan ngoãn đứng bên lề đường, kiễng chân nhìn ra phía xa.
Một chiếc xe bus của trường học tiến lại, mấy cậu con trai cười nói bước xuống, cậu trai đi đầu sở hữu gương mặt điển trai ưa nhìn.

Đôi mắt Tả Thông Thông lập tức bừng sáng, khẽ cắn môi.
Tả Tu Nhiên mở to mắt, nhìn theo tầm mắt công chúa.

Anh vỗ trán đánh bốp một tiếng.

Ôi trời, thì ra là tay trong!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.