Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 65



Kết thúc phần dự thi dance hoành tráng của trường Moon là đến trường Light, chắc phần thi tiếp theo của Light sẽ làm cho sân khấu nóng lên đây. Trong cái giá lạnh tiết trời tháng 4 thế nhưng những người có mặt ở đây đều đã nóng ran người.

- Vy? Em ko khoẻ à? Sao mặt em xanh vậy? – Tuyết nhìn Vy lo lắng, trong ánh đèn, đôi môi của Vy run lên từng đợt, ít ai để ý đến cô và chỉ theo dõi lên sân khấu, đến giờ Tuyết mới nhận ra sự khác biệt của Vy.

- Em ko sao? Em chỉ hơi lạnh thôi mà – Vy nói rồi cười trừ, đó là 1 câu nói dối, sức khoẻ của cô vẫn bị ảnh hưởng vì trận tắm hồ hôm bữa, trong người nóng ran nhưng lại cảm thấy rất lạnh

- Có thật ko sao ko? Có gì nói với chị đấy nhé, đừng có giấu – Tuyết ngờ vực

- Hi, em ko sao thật mà, chị cứ lo thừa



Một lần nữa, đèn điện trên sân khấu tắt hết trả lại 1 màu tối âm u với những làn khói trắng nhân tạo, bất giác làn gió thoáng qua khiến tất cả khẽ rùng mình, ánh trăng vàng soi xuống khẽ tôn lên vóc dáng cân đối, chuẩn ko cần chỉnh của 4 người đang lên sân khấu từ thang máy phía dưới sàn. Mới vậy thôi, những tiếng hò hét đã bắt đầu vang lên dữ dội. Nhạc đã bật lên, những ngọn lữa giữa sân khấu phập phồng, những gương mặt đang được mong chờ từng giây phụt đã hiện lên mỗi lúc một rõ, ánh đèn rực rỡ cùng khói trắng tạo nên 1 bức tranh huyền ảo tuyệt đẹp và đẹp nhất khi có 4 chàng trai.

- Ôi bố mẹ ơi? 4 anh đẹp trai quá , chết mất – Nữ sinh trường Light đều có suy nghĩ như vậy

- Anh Khánh, tình yêu lớn của emmmmmmm…….

- Ko ngờ trường Light có người đẹp trai như vậy đó, một vẻ đẹp thiên thần – Nữ sinh trường Moon than lên tỏ vẻ ngưỡng mộ và say nắng mặc dù đang là buổi tối

- Lần đầu tiên tao được gặp người đẹp trai như mấy anh này đấy, mấy boy trường mình chắc thua xa, tao muốn chuyển trườnggggggggggg – nữ sinh trường Moon tiếp tục công việc khen ngợi

- Lần này trường mình thua cũng mãn nguyện – n.s trường Moon

4 vẻ đẹp khác nhau liên tục di chuyển trên sân khấu khiến bao con tim ở dưới như bùng nổ và ngây ngất. Bình thường nhìn họ đã quyến rũ ko chịu được rồi hôm nay lại thêm phần make-up nhẹ khiến cả 4 đều đẹp hơn bao giờ hết, quyến rũ và thu hút

“Khánh Anh, ngay từ đầu em ko nên bỏ anh, lần này em quyết sẽ ko bỏ anh 1 lần nữa đâu, anh phải là của em nếu ko thì anh sẽ ko là của ai” – 1 suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Yun cùng với nụ cười ma mị.

- Đây là cuộc thi văn nghệ nam giữa hai trường mà cứ như liveshow ý chị nhỉ? – Vy vừa chăm chú xem vừa hỏi Tuyết

- Công nhận, chúng nó đẹp mà, có lợi ghê – Tuyết nói đùa

- Thiên Anh chả biết đến chưa nhỉ? Nó ko xem thì chắc tiếc cả đời mất

- Đến rồi đó

- Sao chị biết?

- Ừ, chị nhìn thấy nó rồi nhưng ở xa lắm, chắc ko mang đt, gọi ko thấy trả lời

- Để em thử gọi

- Tất cả cùng cho phần dự thi của trường Light 1 tràng vỗ tay nào……- Tiếng Mc vang lên bất ngờ và to khiến Vy giật mình suýt rơi điện thoại, tiếng nhạc to vậy rồi mà bà này vẫn hét to hơn cả nhạc. Mc là giáo viên thanh nhạc trường Moon, chắc cũng đang thầm like vẻ đẹp của 4 tên này mà ko dám thổ lộ vì sợ mất thể diện đây mà ( -_-)

Khánh Anh vẫn thế, anh lên sân khấu mà vẫn đem nguyên tảng băng bên người mà ko chịu bỏ ra, gương mặt lạnh tanh đầy kiêu ngạo, mỗi điệu nhảy của anh, mỗi lần anh nghiêng là nhịp tim ai đó cũng nghiêng theo. Anh là vậy, anh đã cướp đi trái tim của hàng trăm cô gái mà anh ko bao giờ trả lại. Trái lại với Khánh Anh là Nam và Hoàng, 2 người diện mặt cười suốt cả bài nhảy, chỉ đến những đoạn nhạc chậm và trầm thì 2 người mới nghiêm mặt kiểu lạnh lùng nhưng chưa được bao lâu thì lại…khoe răng…

Minh thì khác, anh ko cười cũng chẳng tỏ vẻ lạnh lùng , đơn giản vì ánh mắt anh đang dõi theo một người, 1 người mà anh cảm thấy có j đó ko ổn, anh muốn nhảy xuống sân khấu ngay lập tức khi thấy bóng dáng nhỏ bé đó vừa chăm chú xem vừa co ro vì lạnh. Minh muốn ôm người ấy vào lòng, dùng chính hơi ấm của mình để sưởi ấm cho người ấy !! Sao ko mặc áo ấm vào cơ chứ? Đồ ngốc? Minh vừa nghĩ vừa nhảy, mặc dù nghĩ ngợi nhiều như vậy nhưng anh vẫn nhảy rất đều với 3 người còn lại và rất chính xác. Hình như, Khánh Anh nhận ra sự khác biệt của Minh và đoán được những suy nghĩ trong đầu của cậu, với hành động đặt tay lên vai Minh như 1 lời nói, may Minh cũng hiểu ra ý anh và tiếp túc chăm chú nhảy hơn, hành động đó của Khánh Anh ko nằm trong động tác nào của bài nhảy cả nhưng nó tạo ra 1 thứ j đó lạ lắm khiến tất cả rầm rồ lên

Dù lạnh lùng thế đấy nhưng ánh mắt của Khánh Anh như đang hướng đi đâu đó, tìm kiếm 1 bóng hình nào đó mà trong 5 ngày qua luôn bị tránh né, ko lí do…

- Tầm này phòng y tế trường mình còn mở ko chị? – Vy nghiêng đầu hỏi Tuyết, vì tiếng nhạc to nên Vy nói như hét

- Còn đấy

- Vậy em xuống đó 1 lúc nha chị, hihi – Vy nói rồi lượn luôn ko đợi Tuyết dò hỏi j thêm

Cuộc thi diễn ra trong tiếng hò hét và đèn plast, máy quay là nhiều nhất thì phải. Trước khi công bố kết quả và những người có mặt bình chọn thì đại diện cho 2 trường sẽ biểu diễn 1 phần phụ đó là hát. Chính vì năng khiếu hát của Minh cao nhất đội nên anh sẽ đảm nhiệm vai trò này, phía bên trường Moon sẽ là 1 anh chàng tên Phong đảm nhiệm…..

………

- Vy, em có sao ko? Em sốt còn ko chịu mặc ấm vào, có biết anh lo cho em thế nào ko hả? – Minh vừa chạy vào phòng y tế vừa nói, ko cần biết ai đang có mặt trong đó

- Anh bị điên à mà lắm mồm thế - Vy quát trong khi đang được truyền nước, ai bảo nói cô lắm mồm giờ cô nói lại

- Hừ, đồ đầu đất này, em quát to như vậy chắc ko sao rồi, may quá – Minh cười tít mắt

- Sao anh biết em ở đây mà xuống – Vy hỏi

- Nó nói – Minh chỉ tay vào Tuyết đứng phía sau đang rủ rỉ trò chuyện cùng Nam.

- Thiên Anh cũng vừa ở đây, trùng hợp ghê, nó cũng đau đầu xuống đây xin thuốc, nó vừa ra ngoài xong, chả biết có quay lại ko? – Vy kể lể, đúng là chuyên gia “lắm mồm” mà, ko j là ko phun ra được, đến những chuyện cỏn con cũng bị nàng lôi ra bàn bạc

Nghe đến cái tên này,. Khánh Anh bỗng nhíu mày, qua gương mặt lạnh lùng che giấu bao cảm xúc ấy, ko ai là ko thể thấy anh đang có j đó khó chịu, nếu ko thấy là ko nhìn anh mà thôi.

Ko chỉ Khánh Anh có cảm giác j đó mà còn 1 người cũng vậy đó là Hoàng, cũng lâu lắm Hoàng và Thiên Anh ko thân với nhau như trước rồi..

*A*

- Lại là cô sao? Lần này cô tự đâm vào tôi đó nhé ! – Tiếng chàng trai đó vang bên tai Thiên Anh

Tự đâm vào người khác và ngã ra đất khiến Thiên Anh có 1 phen xấu hổ kinh khủng, Thiên Anh khẽ lấy tay xoa xoa đầu gối rồi nhanh chóng đứng lên và định bước đi

- Này, đâm vào tôi đó, xin lỗi đi – tên đó cười đểu và ra đề nghị

- Vừa nãy cậu va vào tôi đó, xin lỗi chưa? – Thiên Anh hỏi vặn lại, gì đâu mà lại gặp tên ám quẻ này, chưa quen mà nói chả chút lịch sự nào của người Việt cả

- Ơ – tên đó như cứng họng ko nói thêm được j

Thiên Anh ko buồn nói thêm j nữa và đi luôn, trước khi đi cô vẫn nghe văng vẳng bên tai một câu nói – tôi tên Phong, tôi muốn làm quen với cô….

Yêu từ cái nhìn đầu tiên là tình yêu như nào nhỉ??? Hay đơn giản chỉ là say nắng 1 chút thôi, cảm giác thích thích chứ chưa đến nỗi yêu…

Anh chàng tên Phong nhìn theo dáng Thiên Anh và hơi lắc đầu, có duyên át sẽ gặp lại…

Thiên Anh đi về phía cổng và nhanh chóng muốn về vì sợ đụng mặt ai đó. Cô biết anh vẫn còn đang ở đâu đây trong trường và chưa về.

Càng về đêm nhiệt độ càng hạ xuống thấp, sương bắt đầu rơi…

- Thiên Anh

Từ phía sau, có tiếng gọi, giọng nói ấy, một giọng nói lạnh tanh ko chút cảm xúc và cô có thể nhận ngay ra đó là ai

Trời ạ? Sao lại đụng vào lúc này chứ? Phải đối diện sao đây?

Thiên Anh cố tính giả vờ ko nghe thấy mà bước tiếp

- Ngu ngốc – cái giọng lạnh lùng ấy lại cất lên khiến tim Thiên Anh hơi nhói lên, đôi chân như chùn bước

- Em nghĩ sao khi cứ mãi tránh mặt tôi? Lý do j? - Khánh Anh nói tiếp, anh mở lòng mà cô cứ mãi trốn tránh, điều đó làm anh cực kì khó chịu

- Em đâu có… – Thiên Anh hơi quay đầu, lẩy bẩy nói

- Ngày mai, 2h chiều, chỗ cũ, ko đến đừng trách – Khánh Anh lạnh lùng, trong giọng nói mang ngữ khí đe doạ

Khánh Anh ko nói thêm j nữa, anh lạnh lùng bỏ đi, mọi thứ xung quanh như đóng thành băng, lạnh ngắt.

Đợi khi bóng anh khuất, cô mới lặng lẽ bước đi, trên má rơi 1 giọt nước mắt nóng hổi. Một bài toán trắc nghiệm có 2 đáp án, chọn đáp án này thì sợ đáp án kia đúng và ngược lại….

Đang đi bộ trên vỉa hè thì Thiên Anh liên tục được nhận những lời mời nhiệt tình từ các bác xe ôm khiến cô như choáng váng….choáng váng vì xe ôm là tất nhiên phải đi xe máy……ôi…cô sợ…

….

- Hữu Tuệ, làm bạn gái anh nhé ! - đó là 1 lời tỏ tình thật lãng mạn bên bó hoa hồng thơm dịu, quá vui, quá hạnh phúc, Hữu Tuệ reo lên sung sướng và gật đầu lia lịa, Thiên Kỳ trao cho cô bó hoa trên tay và đặt lên trán cô 1 nụ hôn phớt lờ…

- Anh Kỳ, em yêu anh – cô nàng ôm chầm lấy anh

- Anh cũng vậy, anh hối hận khi tỏ tình với em muộn như vậy

- Ko sao đâu ạ?

- Thành phố về đêm đẹp em nhỉ? Em muốn đi chơi chứ?

- Em muốn….

- Đi nào…..

Thiên Kỳ cười tươi rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa ô tô cho Hữu Tuệ lên

Băng qua bao nhiêu dãy phố, đến những bờ hồ đẹp tuyệt vời, ánh trăng trên trời như chiếu sáng hạnh phúc của đôi tình nhân, hôm nay, bầu trời rất nhiều sao, nhiều đến nỗi nhìn lên còn hoa mắt, Hữu Tuệ ngửa mặt lên trời và nói

- Em yêu anh nhiều hơn chúng….

Thiên Kỳ cũng nhìn lên trời và cười, nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. Sau 1 hồi ngắm sao, 4 con mắt vô tình chạm nhau….và…từ từ….1cm…1mm…và……

- Hữu Tuệ, dậy đi học đi, trễ rồi – Yun vào tận trong phòng Hữu Tuệ gọi cô dậy…

Thì ra đó chỉ là 1 giấc mơ, nếu giấc mơ nào cũng hạnh phúc như vậy thì ko bao giờ cô muốn thức dậy nữa.

- Mày gọi đúng lúc lắm đấy – Hữu Tuệ liếc xéo Yun

- Mày đang mê gì đúng ko? Nhìn mặt là biết ngay mà – Yun chêu nhưng ai ngờ nói trúng tim đen luôn

- Hừ…mày chỉ biết suy đoán lung tung…

- Hi hi, đúng rồi chứ gì? Lại được anh nào tỏ tình hả? – Yun chêu chọc

- Con điên – Hữu Tuệ buông 1 câu xanh rờn rồi đi thay quần áo

….

Tại căn-tin

- Tao cứ thấy tao bị đẹp trai làm sao ý? Haizz, rõ khổ - Nam than

- Tao khổ hơn, vừa bị đẹp trai lại bị tài năng nữa chứ - Hoàng

- Thế đã là j? Tao vừa bị đẹp trai, vừa bị tài năng, vừa bị ga lăng…..- Minh chưa nói dứt câu xong thì Vy nhảy bổ vào…- Vừa bị hoang tưởng nữa

Vy nói xong là tràng cười lăn lộn của Thiên Anh và Tuyết

“Thiên Anh, em cứ như thế phải hơn ko?” Khánh Anh nghĩ thầm trong lòng và bất giác mỉm cười

- Còn định hoang tưởng nữa à, gọi thức ăn đi – Minh định lên tiếng thì Vy giơ tay lên làm động tác đấm, anh chàng nhăn nhó chấp nhận thua…bà chằn này

- Bây giờ mấy người thích hoang tưởng quá nhỉ? Thằng nào nhìn trông cũng như là....- Tuyết cười đầy ẩn ý

- Là gì? - Nam và Hoàng đồng thanh, Minh đi lấy thức ăn rồi ko thì ông này mồm to nhất

- Là khỉ đó - Vy hếch mặt lên

- Lai tinh tinh - Thiên Anh đệm

- Ha ha, 2 em của chị có khác - Tuyết cười rồi đập tay với cả 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.