Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1027



Chương 1027

Thôi Cảnh Ba đảo mắt nhìn sang Lục Hi, nói lạnh băng: “Các người sẽ phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình”.

“Tôi đợi ông đó, tuy nhiên, đừng để tôi phải đợi quá lâu, tôi không phải là người có tính nhẫn nại gì đâu”.

Lục Hi nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Tư Duệ cũng theo sát phía sau.

Đúng lúc này giọng nói lạnh lẽo của Thiên Diệu Hùng lại vang lên: “Sự việc chưa được giải quyết, ai cũng đừng mong rời khỏi đây, còn có, cậu sỉ nhục gia tộc Thiên Diệu ắt phải chịu sự trừng phạt thích đáng”.

Lục Hi nghe vậy sắc mặt tối sầm lại: “Tôi khuyên anh không nên rước thêm thị phi cho nhà Thiên Diệu, anh, không gánh nổi hậu quả đâu”.

“Hỗn xược”.

Thiên Diệu Hùng giận tím mặt, quanh thân hắn bỗng nhiên nổi lên một tầng ánh trắng rồi bất ngờ tung một quyền về phía Lục Hi.

Lục Hi hừ lạnh một tiếng, sau đó chém ra một chưởng, một luồng kình khí màu vàng sẫm bắ n ra khỏi lòng bàn tay anh, va chạm trực diện với nắm đấm của Thiên Diệu Hùng.

Một tiếng “rầm” vang lên, cánh tay của Thiên Diệu Hùng đã đứt gãy hoàn toàn, cả người hắn bay ngược về phía sau, đập mạnh vào tường rồi chậm chạp rơi xuống.

“Chỉ là một tên cảnh giới hậu thiên cũng dám càn rở trước mặt tôi, nể mặt đại tông sư Thiên Diệu, hôm nay liền tha cho anh một mang, dám có lần sau nhất định sẽ chém chết không tha”.

Lục Hi lạnh lùng phun ra một câu.

Thôi Cảnh Ba cũng bị một màn biến cố đột ngột này làm cho choáng váng, ông ta ngơ ngác nhìn theo Lục Hi, nói với vẻ không dám tin tưởng: “Cậu vậy mà dám ra tay với người nhà Thiên Diệu?”

Lục Hi liếc ông ta một cái thờ ơ đáp: “Người chặn đường tôi đều sẽ bị giết không thương tiếc, ông tự mình giải quyết ổn thoả đi”.

Dứt lời Lục Hi cùng Hoắc Tư Duệ xoay người rời đi.

Sau khi Lục Hi rời đi, Thôi Cảnh Ba mặt tái mét đi đến bên cạnh Thiên Diệu Hùng, đỡ hắn ta lên.

Chỉ thấy cánh tay phải của Thiên Diệu Hùng bị gãy nát, mềm nhũn rũ xuống, trong miệng còn trào máu tươi.

Hai người đẹp xum xoe bên cạnh Thiên Diệu Hùng bị dọa sợ trốn ở một bên run lẩy bẩy.

“Anh Thiên Diệu, anh không sao chứ?”, Thôi Cảnh Ba dè dặt hỏi.

Chỉ thấy vẻ mặt Thiên Diệu Hùng hung dữ, dùng tay trái lau vết máu trên khóe miệng, hung ác nói: “Tôi không sao, dám đánh tôi bị thương, đây là sự khiêu khích nghiêm trọng nhất với gia tộc Thiên Diệu, ông cứ để đấy, tên họ Lục và Hoắc Tư Duệ này, sẽ có người của gia tộc Thiên Diệu tôi xử lý”.

Lúc này, trong lòng Thiên Diệu Hùng tức giận bừng bừng, dám động đến hắn ta, gia tộc Thiên Diệu không dễ chọc như vậy, cho dù tên họ Lục này có lợi hại hơn mình, nhưng cao thủ của gia tộc Thiên Diệu như rừng, sức mạnh tiềm ẩn trong đó không phải điều mà người ngoài có thể biết được, Lục Hi và Hoắc Tư Duệ nhất định phải chết.

Thôi Cảnh Ba nghe thấy vậy, cũng cắn răng, gật gật đầu.

Việc đến nước này đã không còn đừng lui nữa, nếu không cùng Thiên Diệu Hùng giải quyết chuyện này một cách êm đẹp, chỉ riêng lửa giận của gia tộc Thiên Diệu, ông ta không cáng đáng nổi, nói như nào thì Thiên Diệu Hùng cũng vì việc của bản thân mình mới bị đánh bị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.