Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1034



Chương 1034

Lần này, ông ta đến tìm Thiên Diệu Linh Vũ, vốn dĩ là muốn nói chuyện này, nhờ gia tộc Thiên Diệu ra tay báo thù cho mình, với thực lực của gia tộc Thiên Diệu, Lục Thiên Hành có mạnh đến đâu cũng sẽ bị bẻ gãy, thù của mình được báo, cũng dễ ăn nói với nhà họ An.

Nhưng không ngờ, còn chưa đợi ông ta nói ra việc này, Lục Thiên Hành đã tự mình xông đến, còn ầm ĩ đòi người trước cửa nhà họ Thiên Diệu, đây là tự tìm đến cái chết, thần tiên cũng không cứu nổi.

Tục ngữ có câu, muốn diệt kẻ nào đó trước tiên sẽ làm cho kẻ đó tự phát điên, lúc này, Lục Thiên Hành chính là điển hình tự tìm cái chết, đắc tội với gia tộc Thiên Diệu, không ai có thể cứu được cậu ta.

Mà lúc này, đám người vây quanh Thiên Diệu Linh Vũ, từ cửa chính đi ra ngoài sơn trang, chỉ thấy Lục Hi chắp tay sau lưng đứng ở cổng, yên lặng chờ đợi.

Thiên Diệu Linh Vũ thấy vậy, trầm giọng nói: “Kẻ nào làm ầm ĩ ở sơn trang Diệu Quang chúng tôi”.

“Lục Thiên Hành ở Tây Bắc, tới tìm Thôi Cảnh Ba, để ông ta ra đây gặp tôi”, Lục Hi mặt không biểu cảm nói.

Mà lúc này, Thôi Cảnh Ba ở phía sau đám người, nhưng không dám lộ diện.

“Ha ha, cậu chính là Lục Thiên Hành người đã đánh Thiên Diệu Hùng bị thương?”, Thiên Diệu Linh Vũ lạnh lùng hỏi.

Lục Hi nhíu mày, chậm rãi nói: “Thiên Diệu Hùng nối giáo cho giặc, tôi chỉ dạy cho anh ta chút bài học, nhanh để Thôi Cảnh Ba ra gặp tôi, tôi không muốn xảy ra hiểu lầm không đáng có với gia tộc Thiên Diệu”.

“Ha ha ha ha”.

Thiên Diệu Linh Vũ nghe thấy vậy, liền phá lên cười, nói.

“Cậu nói không muốn xảy ra hiểu nhầm với gia tộc Thiên Diệu chúng tôi, nhưng lại đánh bị thương Thiên Diệu Hùng, lại đến sơn trang Diệu Quang làm ầm ĩ, như vậy chính là không để gia tộc Thiên Diệu vào mắt, tôi đây là thấy cậu đang khiêu khích uy nghiêm của chúng tôi”.

“Đúng vậy, đánh bị thương người của gia tộc Thiên Diệu, còn dám tìm đến cửa, tôi ngược lại rất khâm phục dũng khí của cậu”.

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, người của gia tộc Thiên Diệu không phải ai cũng dám đánh, còn không mau tự phế hai chân, quỳ xuống xin tha tội”.

“Quỳ xuống”.

Tám chấp sự, từng người một nhìn Lục Hi quát lớn, khí thế khiến người ta sợ hãi.

Lục Hi nhìn đến, chậm rãi nói: “Các người đây là không muốn phân rõ phải trái phải không?”

“Phân rõ phải trái?”, Thiên Diệu Linh Vũ lạnh lùng nói: “Cậu có tư cách gì cùng gia tộc Thiên Diệu phân rõ phải trái, tự phế hai chân đi, như vậy, tôi có thể suy nghĩ cho cậu một con đường sống”.

Thiên Diệu Linh Vũ đứng chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Lục Hi.

Trong lòng Lục Hi liền nổi giận, những gia tộc lớn như này đều tự cao tự đại, ngu dốt chậm chạp, giống như trong trời đất không ai bằng được bọn họ, đúng là ngang ngạnh ngu xuẩn.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.

“Thôi Cảnh Ba sai khiến người khác bí mật giết người vô tội, tôi phải tìm ông ta để tính sổ, nể mặt Thiên Diệu Chân là đệ nhất tông sư Viêm Hạ, tôi không muốn so đo gì với các người, giao Thôi Cảnh Ba ra, tôi sẽ lập tức rời đi, bằng không tôi sẽ tận diệt gia tộc Thiên Diệu”.

Lục Hi vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Nhìn khắp cả Viêm Hạ, có ai dám nói những lời như vậy trước mặt gia tộc Thiên Diệu, đúng là làm người ta cười chết mất, Lục Thiên Hành này cũng thật ngông cuồng, chắc không phải điên rồi chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.