Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1063



Chương 1063

Diệp Phùng Xuân cứ kêu rê n như vậy chừng năm sáu phút thì mới ngừng lại, nằm dưới đất thở hồng hộc, vô cùng chật vật.

Lúc này, Lục Hi mới nói.

“Kình khí này mỗi tháng sẽ phát tác một lần. Lúc phát tác sẽ như vạn kiếm xuyên tim, liên tục trong nửa giờ, đây coi như là hình phạt dành cho ông. Nhưng nếu ông có thể tìm cách bỏ được kình khí này đi thì y thuật của ông sẽ có thể tiến thêm một bước nữa, cố gắng nhé”.

Diệp Phùng Xuân nghe vậy, vẻ mặt kinh hãi.

Ông ta lúc này đã biết thủ đoạn của Lục Thiên Hành khó lường thế nào, nói mỗi tháng sẽ phát tác một lần thì tuyệt đối không giả.

Mà nếu bỏ được kình khí kia đi, y thuật của ông ta sẽ tăng lên một tầng. Thực lực của Diệp Phùng Xuân đang ở điểm nút thắt, rất khó tăng cấp.

Mặc dù ông ta rất muốn tăng kỹ năng lên nhưng ông ta cũng chẳng dám ôm ảo tưởng có thể thoát khỏi thủ đoạn của Lục Thiên Hành, cho nên trong lòng chỉ thấy thê thảm.

Sau đó, Lục Hi nhìn sang Thiên Diệu Linh Vũ.

Tất cả người của gia tộc Thiên Diệu đều trở nên khẩn trương. Biết rằng Lục Thiên Hành chuẩn bị trừng phạt họ.

Thua chính là thế, từ xưa đến nay, bất kể là quốc gia hay giang hồ, thua thì sẽ phải chịu sự xử trí của kẻ thắng.

Bọn họ chỉ mong rằng điều kiện mà Lục Thiên Hành nói ra không quá hà khắc, cho gia tộc Thiên Diệu giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, nếu không thì bọn họ sẽ thật sự xấu hổ với trưởng tộc Thiên Diệu Chân của gia tộc Thiên Diệu số một Hoa Hạ và liệt tổ liệt tông của gia tộc Thiên Diệu.

Mà Thiên Diệu Linh Vũ thì càng mang vẻ mặt cô đơn, gia tộc Thiên Diệu ở trong tay ông ta lại phải xuống đến mức này, ông ta cảm thấy bản thân là tội đồ của gia tộc, chỉ muốn chết đi cho xong.

Nhưng chuyện này còn chưa xong, ông ta dù muốn chết thì cũng phải gánh chịu hậu quả, giải quyết phiền toái cho gia tộc Thiên Diệu đã. Như vậy, dù ông ta có chết đi thì còn có thể nói được với các vị tiền bối trong gia tộc dưới chín suối.

Lúc này, Lục Hi nói: “Gia tộc Thiên Diệu các người tự cao tự đại, muốn nhúng tay vào chuyện gì là nhúng tay vào, hoàn toàn không coi cảm nhận của người khác ra gì, kiêu ngạo đến cùng cực, đây là nội tình mà một gia tộc hào môn nên có à?”

Lục Hi nói cho gia tộc Thiên Diệu phải câm nín.

Trước kia, bọn họ cảm thấy như vậy không có gì sai cả. Gia tộc Thiên Diệu là gia tộc hạng nhất Hoa Hạ, chẳng phải là muốn làm gì thì làm hay sao.

Nhưng bây giờ bị dạy dỗ một phen, bọn họ mới biết được trên đời này có rất nhiều chuyện bọn họ chẳng thể quản nổi, và cũng không thể chọc vào. Lục Thiên Hành nói như vậy làm cho bọn họ hổ thẹn vô cùng.

Nhìn đám người cúi đầu yên lặng, Lục Hi lạnh lùng nói.

“Tôi vốn định nghiêm trị các người cho các người nhớ kỹ, nhưng nể mặt Thiên Diệu Chân là tông sư số một Hoa Hạ, tọa trấn Hoa Hạ nhiều năm, nên tôi không làm khó mấy người. Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, giữ lại thanh danh cho gia tộc Thiên Diệu. Nhưng tôi mong các người nhớ kỹ, tôi chỉ nể mặt của đại tông sư Thiên Diệu Chân mà thôi, các người không là cái thá gì cả”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời khỏi đó, Miwa Nozaki và Chân Nhi đi theo sau.

Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu đều sửng sốt, bọn họ không bị xử phạt mà chỉ nhận được mấy câu nói nhẹ như lông hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.