Chương 1084
Vân Khả Thiên lúc này lại chen vào: “Hay là tôi tìm cho anh Lục một chiếc xe nhé?”
Mọi người lại gật đầu lia lịa, với quan hệ rộng khắp như Vân Khả Thiên, tìm một chiếc xe đua đã được sửa đổi không phải là một vấn đề nan giải.
Nhưng Lục Hi lại lắc đầu cười nói: “Không cần, chiếc xe kia của tôi còn khá tốt, cũng đủ dùng rồi”.
Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Khả Thiên thì ngẩn người: “Không phải là em coi thường anh đâu Lục Hi, nhưng chiếc xe rách nát đó của anh sợ rằng đến bụi của người ta cũng ăn không nổi, đến lúc đó đừng để bản thân mất mặt đó”.
“Cậu thì hiểu cái gì”, Lục Hi khinh thường nói: “Cậu tưởng rằng xe của ông đây giống với đống xe nát của các người sao, cứ như vậy đi, đừng lo lắng chuyện xe nữa”.
Thấy Lục Hi nói vậy, mọi người cũng không tranh cãi nữa, sau đó họ lại trò chuyện một hồi mới quay về phòng của bản thân nghỉ ngơi.
Lục Hi nằm trên giường suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi, thẳng đến trưa hôm sau mới thức dậy.
Sau khi tắm xong, Lục Hi dạo quanh Thiên Nhân Cư một vòng.
Linh khí nơi đây đã tương đối nồng đậm, bằng mắt thường có thể thấy được, mà con vân long kia đã trưởng thành tới bảy tám mét, dưới sự triệu hồi của Lục Hi liền bay tới bên cạnh anh rồi chậm rãi lưu động.
Lục Hi cùng nó chơi đùa một lúc liền để nói rời đi, sau đó anh tới vườn hoa ngắm nhìn nững cây tiên thảo ở đây.
Dưới sự vun dưỡng của linh khí, tình hình sinh trưởng của tiên thảo vô cùng khả quan, tiên thảo và linh khí bổ trợ cho nhau hình thành lên một vòng tuần hoàn tốt đẹp, sức sống dồi dào.
Cuối cùng Lục Hi đi kiểm tra sản lượng nhũ dịch Chung Linh, phát hiện so với lúc trước còn nhiều hơn một chút anh mới tươi cười đi ra ngoài.
Sau khi dùng một bữa thịnh soạn bên ngoài, Lục Hi lại lái chiếc xe cũ nát của mình đi về phía Thập Nhị Bàn Sơn.
Thập Nhị Bàn Sơn nằm cách ngoại ô thành phố Tây Kinh hơn 100 dặm, đi từ một thị trấn nhỏ tên Vương Thiên hơn 100 dặm là tới.
Thập Nhị Bàn Sơn luôn được biết đến với đặc điểm địa hình cao và hiểm, và là một phần của dãy núi Tần Lĩnh, thuận theo con đường dưới chân núi vòng lên vượt qua mười hai con đường núi quanh co sẽ đến đỉnh núi Tần Lĩnh.
Mà mười hai con đường núi quanh co khúc khuỷu này ngoại trừ độ dốc thoai thoải, những chỗ quay đầu càng nguy hiểm hơn, những tài xế lái xe qua đây đều không tránh khỏi kinh hồn bạt vía một phen.
Cũng vì nguyên nhân địa hình hiểm trở và cách xa khu đô thị nên nơi đây đã trở thành thiên đường của những người đam mê đua xe.
Hơn nửa giờ sau, Lục Hi đến được thị trấn Thiên Vương mới dừng xe lại.
Sau khi xuống xe dạo quanh một hồi, anh đến một quán ăn nhỏ ngồi xuống.
Quán ăn này gọi là tiệm rượu Trường Minh, theo lời của Tư Không Trích Tinh quán này được mở bởi một người địa phương tên là Vương Trường Minh và đã đưa vào hoạt động nhiều năm nay.
Và đây cũng là điểm dừng chân đầu tiên của những tay đua xe kia vào buổi tối, bọn họ sẽ ở đây dùng cơm sau đó lên núi.
Lục Hi gọi hai món, vài chai bia, chậm rì rì ăn uống.
Không lâu sau khi Lục Hi uống tới chai bia thứ năm thì một người thanh niên tiến vào, trông anh ta chỉ mới mười tám, mười chín tuổi với khuôn mặt trẻ thơ đẹp trai, mái tóc ngắn rối bù và bộ đồ da bó sát.
Người thanh niên nhìn quanh, thấy Lục Hi đang uống bia một mình liền tiến tới, ngồi xuống trước mặt anh, nói: “Anh bạn, không để ý chứ”.
Lục Hi cười phóng khoáng: “Không sao, anh cứ tự nhiên”.
Lúc này trong quán không còn ai khác, cũng còn rất nhiều bàn trống, hiển nhiên là người này cảm thấy nhàm chán nên mới muốn tìm người tán gẫu cùng.