Chương 1086
Nghe lời nói của Diêu Na thì tuổi tác không lớn nhưng đã là một người có thâm niên trong nghề này, cũng đã chơi hai năm nên các mối quan hệ của cô ta cũng khá tốt.
Mà lúc này mọi người cũng lần lượt đến và ồn ào chào hỏi Diêu Na, có thể thấy các mối quan hệ của cô ấy thực sự không sâu rộng bình thường.
Khi ba người nói chuyện phiếm đề tài đương nhiên không thể tách rời khỏi đua xe, trong lúc trò chuyện, Lục Hi cũng uyển chuyển tìm cơ hội nói bản thân cũng muốn tham gia đua xe.
Tiết Cảnh Thiên và Diêu Na gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao những người tới đây đều là để đua xe nên bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đợi đến bảy giờ hơn, khi trời nhá nhem tối, Diêu Na liền đứng dậy nói.
“Sắp đến giờ rồi chúng ta đi thôi, Lục Hi, anh nhớ phải đi theo chúng tôi, nơi đó không cho phép người lạ tham gia, nhất định phải có người tiến cử, đến lúc đó anh cứ nói mình là người do tôi giới thiệu là được”.
Lục Hi cười đáp: “Vậy thực sự phải cảm ơn chị Na rồi”.
Dứt lời anh cũng nhanh chóng đứng dậy gấp gáp tranh phần thanh toán, sau đó ba người liền rời khỏi tiệm cơm.
Trước cửa tiệm cơm lúc này đã có khoảng 20, 30 chiếc xe đua đang đậu, chúng đều không nhìn ra nhãn hiệu ban đầu nữa và được tu sửa vô cùng lóa mắt.
Lúc này Diêu Na nói: “Nhớ theo sau chúng tôi đó”.
“Được, không vấn đề”.
Lục Hi vừa nói vừa mở cửa xe của mình, chuẩn bị đi lên.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên thấy cảnh này đều trợn tròn hai mắt sững sờ.
Một lúc lâu sau Diêu Na mới lấy lại bình tĩnh hỏi: “Anh chuẩn bị lái thứ này tham gia đua xe à?”
Lục Hi thấy dáng vẻ ngơ ngác kinh ngạc này của hai người họ cũng không thấy có gì không phù hợp mà đáp: “Sao thế, không lẽ còn có yêu cầu gì khác đối với xe à?”
Tiết Cảnh Thiên chậm chạp lắc đầu: “Cũng không có yêu cầu gì cả, nhưng tôi thấy chiếc xe này của anh sắp rơi cả khung ra rồi, thực sự còn có thể chạy sao?”
Tiết Cảnh Thiên và Diêu Na tràn ngập hoài nghi, bởi xe của Lục Hi thực sự quá cũ nát.
Lục Hi lại chỉ cười thản nhiên đáp: “Yên tâm, xe của tôi cũng từng được cải tạo qua, chỉ là bề ngoài hơi hoang tàn chút thôi, kỳ thực rất lợi hại đó”.
Nói xong, Lục Hi lên xe, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ lên xe của mình, ba người ba xe lái về phía núi.
Xe của Diêu Na là Ferrari 458 màu đỏ sẫm, giá trị hơn ba triệu, đường nét mượt mà, không biết có phải đã qua lắp ráp lại hay không, nhưng vừa nhìn liền thấy đầy quyền lực.
Xe của Tiết Cảnh Thiên kém hơn nhiều, đó là một chiếc Toyota 86, đắt nhất cũng không vượt quá ba trăm ngàn. Nhưng Lục Hi đoán chắc nó đã từng lắp ráp sửa lại, nếu không thì xe như vậy vẫn chưa đủ để tham gia cuộc thi, chơi nghiệp dư một chút thì được.
Nhưng dù thế nào đúng đáng giá hơn chiếc xe nát mười tám tay Lục Hi lái.
Lục Hi ngân nga hát, anh đi theo hai người lái về phía núi, không hề có chút tự ti vào với chiếc xe nát của mình.
Hơn nửa giờ sau, lối vào quốc lộ Bàn Sơn đã ở trong tầm mắt, nhưng xe của Diêu Na lại bật xi nhan phải rẽ về phía con đường mòn.
Lục Hi cũng đi theo, không bao lâu anh đã nhìn thấy hai chiếc xe thể thao đỗ cách đó không xa, ven đường có mấy người đang đứng.
Diêu Na dừng xe lại nói với người đó mấy câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, Lục Hi theo sau thuận lợi thông qua.