Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1140



Chương 1140

Mọi người ngồi ổn định trong trường đấu đợi khai mạc.

Hơn nửa tiếng sau, nơi này đã chật kín không còn chỗ trống, lúc này, chỉ thấy một người đàn ông cao gày mặt mũi âm trầm đến chính giữa trường đấu, chắp tay với tất cả mọi người.

Lúc này, Ngô Đạt nói: “Người này là đại ca của thế giới ngầm Nam Hà, Cửu Vĩ Xà Ân Bặc, mọi người nhớ kỹ anh ta, sau này cẩn thận đừng chọc đến anh ta, người này, chúng ta không động vào được”.

Nói xong, Ngô Đạt nhìn sang Lục Hi bên cạnh một cái với ánh mắt khoe khoang.

Lục Hi mặt không cảm xúc, không nói một lời.

Đám người Vương Kiều lại gật đầu liên tục, chỉ có một mình Chu Nhã ôm tâm sự trong lòng, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, chỉ thấy Ân Bặc nói vài câu khách sáo, sau đó tuyên bố quy tắc của cuộc đấu quyền Anh.

Quy tắc rất đơn giản, ở đây, chỉ cần anh là cá nhân thì có thể lên sàn đấu, không có ai nghe ngóng anh đến từ đâu, là ai, chỉ cần anh dám lên sàn, giành chiến thắng thì có thể lấy được phần thưởng một trăm ngàn.

Hơn nữa còn có thể liên tục thách chiến, liên tục thách chiến sẽ có phần thưởng gấp đôi, cũng có nghĩa là liên tiếp thắng hai trận, phần thưởng là hai trăm ngàn, thắng ba trận, thì là bốn trăm ngàn, cứ thế nhân lên, chỉ cần anh có bản lĩnh, thì một số tiền lớn đang đợi anh.

Chỉ có điều quy tắc cuộc đấu cũng khá là tàn khốc, hai bên tham gia thi đấu, không bàn đến sống chết, bị người khác đánh chết cũng là đáng đời. Bình thường, ngoại trừ anh chủ động nhận thua, thì đối phương sẽ không dừng tay.

Trong lúc này, Lục Hi lướt mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoại trừ du khách đến xem, trên chỗ ngồi hướng đông, có mấy nhóm người ngồi chia thành mười mấy đoàn, xem ra đều là đại lão thế giới ngầm ở các nơi, vì Lục Hi phát hiện đám người Phù Đồ và Hoàng Thất Hoàng Cửu ngồi ở phía đó.

Những người này cũng có thực lực không yếu, các đại lão này đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên, dù sao, có thể trở thành đại lão một phương, không có thực lực thì sẽ không có tiếng nói. Những thuộc hạ mà bọn họ đưa theo, đa số cũng là cảnh giới đỉnh phong hậu thiên, tuy mỗi một người chỉ đưa theo hai ba người, nhưng cũng đều là những cao thủ hàng đầu trong giang hồ.

Lúc này, Ân Bặc phát biểu xong, tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó định cho thuộc hạ của mình ra chiến trận đầu, đây cũng là quy tắc nhiều năm nay, chủ nhà phải mời chiến trước, sau đó người ở các nơi mới lên sàn đấu, dần dần đẩy trận đấu lên cao trào.

Người mà Ân Bặc gọi lên tên là Chu Chính. Chu Chính không phải là thuộc hạ mạnh nhất của anh ta, nhưng cũng là cảnh giới trung kỳ hậu thiên, Ân Bặc định cho hắn ra hâm nóng trường đấu.

Nhưng đúng lúc Ân Bặc định cho Chu Chính lên sàn đấu, thì nghe thấy một tiếng huýt dài từ Hậu Sơn, sau đó nhìn thấy một người từ trên Hậu Sơn nhảy vọt đến, khí thế như ngựa phi, một lát đã đến sơn cốc, sau đó nhảy vọt lên cao, ‘bành’ một tiếng, giống như một tảng đá khổng lồ rơi xuống trường đấu, đập ra một hố lớn mấy mét trên mặt sàn.

Lúc này, mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ thấy người này mặc bộ quần áo ngắn bằng vải thô, đi giày vải đế thấp, có chiếc mũi khoằm, dáng người không lớn, nhưng cơ thắp lại vô cùng rắn chắc, trông tràn đầy lực bùng nổ, lúc này, hắn dùng đôi mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn Ân Bặc.

Lúc này, Ân Bặc và các vị đại lão ngồi hướng đông đều tỏ vẻ mặt tức giận nhìn người mới đến, hắn đang ra uy với bọn họ ư, đặc biệt là Ân Bặc, tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.

“Somchai, anh đánh thương người của tôi, biến mất ba ngày, bây giờ còn dám xuất hiện, tôi đang muốn tìm anh tính sổ đây”, Ân Bặc lạnh lùng nói.

Lúc này, Somchai dùng tiếng Hoa Hạ lơ lớ ngạo mạn nói: “Võ kỹ của Hoa Hạ các anh quá kém, lần này tôi đến chính là để khiêu chiến với các anh, ai muốn lên thì lên đi, không bàn sống chết”.

Mọi người nghe thấy lời của Somchai, đều bừng bừng lửa giận, Somchai này cũng thật hống hách quá, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, xem khí thế này là muốn khiêu chiến toàn bộ bọn họ đây mà.

Các vị đại lão biết là có chuyện gì, nhưng những người xem khác thì không biết, sửng sốt nhìn Somchai hống hách, không hiểu rõ tình hình.

Lúc này, Ân Bặc tái xanh mặt nói: “Somchai, anh đừng ngạo mạn, ở đây là Hoa Hạ, không phải Thái Lan các anh, không ai vừa mắt với thái độ của anh đâu”.

Ân Bặc vừa dứt lời, hướng đông có người đứng lên nói: “Để tôi lĩnh giáo cao chiêu của Somchai”.

Anh ta vừa nói xong, liền nhảy vụt xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đứng đối diện với Somchai.

Ân Bặc vừa nhìn thì là thuộc hạ của một vị đại lão, liền gật đầu nói: “Cẩn thận, người này cũng rất lợi hại”.

Anh ta gật đầu, nhìn về phía Somchai.

Lúc này, Ân Bặc chậm rãi rời đi, đến ngồi ở hướng đông.

Chỉ thấy Somchai nhìn người nhảy xuống, cười âm lạnh nói: “Anh không phải đối thủ của tôi, cẩn thận mất mạng, để cao thủ ra tay thì hơn”.

“Chỉ dựa vào anh, còn không xứng để cao thủ của chúng tôi ra mặt”.

Người nhảy xuống quát một tiếng, chân khí trên người sôi trào, nhào đến tấn công về phía Somchai.

Somchai cười ha ha, cái chân như roi vọt, mang theo tiếng gió sắc lạnh, đảo quét về phía cao thủ nhảy xuống.

“Bành” một tiếng, người nhảy xuống bị Somchai đá bay xa mười mấy mét, “oa” một tiếng máu tươi phun ra ngất xỉu.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều kinh hãi, Somchai này cũng thật mạnh quá, trông người đó cũng không yếu, làm sao ngay cả một cái chân mà cũng không đỡ nổi?

Không chỉ có khán giả kinh hãi, ngay cả các đại lão cũng biến đổi sắc mặt, sự cường mạnh của Somchai vượt qua dự liệu của bọn họ, xem ra rất khó đối phó.

Đúng lúc này, thuộc hạ của Ân Bặc lên sàn đấu khênh người nhảy xuống đi, một vị đại lão bên cạnh Ân Bặc trầm giọng nói: “Quốc Bang, cậu đi thử sức nặng của hắn đi”.

Người đứng bên cạnh đại lão đáp một tiếng, sau đó đứng dậy lên sàn đấu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.