Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1168



Chương 1168

Lúc này, Lục Hi ung dung cầm lấy chiếc hộp gỗ, mở ra liếc nhìn một cái, bên trong là một bộ lễ phục Chao Phraya và một tập bìa nhỏ bằng vàng.

Lục Hi chỉ nhìn thoáng qua rồi ném vào dị không gian.

Sau đó, Oona hành lễ đứng dậy, đối mặt với năm gã đàn ông cường tráng đang cầm mã tấu đi về phía Lục Hi.

Cô ta không nói một lời, lập tức rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, cả căn phòng đột nhiên rực sáng kiếm quang rồi biến mất trong nháy mắt.

Chỉ thấy Oona từ từ đút thanh kiếm lại vào vỏ, đứng yên bất động.

Khoảnh khắc này, mọi người đều một mặt kinh hãi, chỉ thấy năm gã đàn ông cường tráng đột nhiên đứng lại, không hề nhúc nhích.

Độc Xà, Chu Kiến Cương và Đường San San ngơ ngác nhìn năm gã đó, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau một lúc, bọn họ mới nhìn thấy cổ họng của năm gã kia phun ra một dòng máu, thân thể từ từ ngã xuống đất, cứ như vậy mà chết.

Lúc này, bọn họ mới biết chính người tên Oona này đã giết năm gã đàn ông cường tráng chỉ trong nháy mắt với một chiêu.

Giờ phút này, biểu cảm của Độc Xà và Chu Kiến Cương đều đột ngột thay đổi, người có được năng lực như vậy, chắc chắn không phải là diễn viên, chỉ có thể là thị vệ thực sự của hoàng cung, bởi vì với thực lực của cô ta, hoàn toàn không cần phải nói dối.

Như vậy xem ra, thân phận Chao Phraya của tên họ Lục kia cũng là thật rồi, lúc này Độc Xà bị doạ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.

Tuy gã là đại ca thế giới ngầm ở Bangkok, có thế lực rất lớn. Nhưng Oona là đại diện của hoàng thất đấy, nếu bản thân gã dám chống lại thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác, đến lúc đó, khắp Thái Lan này cũng không còn nơi nào cho gã dung thân.

Giờ phút này, Chu Kiến Cương thấy vậy cũng kinh hãi không thôi, cùng Độc Xà quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Khuôn mặt của Đường San San đầy vẻ không thể tin được, ngơ ngác nhìn Lục Hi.

Tiếp đó, chỉ nghe Oona nói: “Đại nhân, những người này dám tấn công ngài. Đây là đang khinh nhờn hoàng thất, tôi mạo muội thay ngài xử lý bọn chúng rồi, hy vọng ngài không để ý”.

Oona biết cho dù cô ta không ra tay, những người này cũng không thể nào khiến đại nhân Chao Phraya bị thương. Chỉ là, dám động tay động chân với Chao Phraya do hoàng thất sắc phong, đây là hành vi khinh thường vương thất, bản thân cô ta có trách nhiệm khiến những kẻ này biết, hậu quả của việc khinh nhờn thành viên của vương thất là gì.

Nghe thấy lời này của Oona, Lục Hi cười nhẹ nói: “Không sao, những kẻ này đều là mấy tên cặn bã, tôi cũng không định tha cho bọn chúng”.

Lúc này, Độc Xà và Chu Kiến Cương đã sợ đến mức ngất xỉu.

Hóa ra ngay từ đầu, vị Chao Phraya này đã không định bỏ qua cho bọn họ, còn bản thân bọn họ lại luôn huênh hoang kiêu ngạo, thực sự là quá nực cười.

Độc Xà đột nhiên nhớ lại những gì lúc nãy Lục Hi hỏi gã, lúc này mới hiểu được hàm ý của câu nói đó, đáng tiếc, bây giờ mới hiểu ra thì đã quá muộn rồi!

“Đại nhân, ngài là Chao Phraya, thành viên của vương thất. Những kẻ này xúc phạm ngài, ngài muốn xử lý bọn chúng thế nào, chỉ cần ngài nói một tiếng, để tôi xử lý là được rồi”.

Oona sợ Lục Hi vẫn không biết bản thân anh có quyền lực lớn đến mức nào, nên đặc biệt giải thích.

Nghe vậy, Lục Hi cười nhẹ nói: “Mấy tên này đều là loại cặn bã, giết đi là được”.

Lục Hi hời hợt nói, như thể vừa uống một ngụm nước.

Lúc này, Độc Xà và Chu Kiến Cương đều kinh hãi đến mức chết đi sống lại.

Độc Xà bắt đầu quỳ xuống liên tục dập đầu, trong phút chốc máu thi nhau tuôn ra, nhuộm đỏ cả một tấm thảm lớn.

“Đại nhân, là mắt chó của tôi bị mù, dám gây phiền phức cho ngài, xin ngài hãy tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa, tôi nguyện dâng nạp hết tất cả tài sản, chỉ hy vọng ngài có thể tha mạng cho tôi”, Độc Xà vừa dập đầu vừa sợ hãi cầu xin.

Gã biết cơ hội sống sót của mình không lớn, nhưng gã vẫn muốn cố gắng giành giật một chút, dù sao thì ai mà chả muốn sống tiếp chứ.

Khoảnh khắc này, Chu Kiến Cương lại càng tuyệt vọng hơn, không ngờ người mình có ý đồ lừa gạt lại thực sự là một vị Chao Phraya, quả thực là tự đập đầu vào đá, ngu chết đi được.

Dưới tình trạng khẩn cấp, Chu Kiến Cương đột nhiên nhìn sang Đường San San đang ở phía sau Lục Hi, thảm thiết kêu lên.

“San San, anh sai rồi, là anh hồ đồ, làm nên những chuyện điên rồ mất trí như vậy, em nói với Chao Phraya, tha cho anh đi, chúng ta đã ở bên nhau mấy năm rồi, em không thể giương mắt nhìn anh chết được”.

Chu Kiến Cương biết, nếu cầu xin Lục Hi tha mạng thì căn bản không có chút hy vọng nào, dù sao thì hắn cũng là người khơi mào cho sự việc này, nên chỉ có thể đặt hy vọng vào Đường San San. Dù sao, hai người bọn họ cũng có mấy năm tình cảm thắm thiết, mặc dù hiện tại hắn đối xử với Đường San San cực kỳ tệ bạc, nhưng phụ nữ vẫn luôn mềm lòng.

Chu Kiến Cương chỉ có thể hy vọng Đường San San nể tình chuyện trước đây mà nói giúp hắn một câu, giúp hắn giữ được mạng sống. Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng là bạn gái của hắn, hơn nữa cô ta còn ngủ với tên Lục Hi này rồi, chỉ cần cô ta nói một tiếng, Lục Hi nhất định sẽ tha cho hắn.

Lúc này, Đường San San nhìn về phía Chu Kiến Cương, chậm rãi nói.

“Chu Kiến Cương, tôi đã nhìn thấu con người anh rồi, anh chính là một con rắn độc mất nhân tính, tôi sẽ không có bất kỳ lòng thương xót nào với anh nữa đâu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều do chính anh tạo nên, anh tự chịu trách nhiệm cho hậu quả này đi”.

Sau khi nói xong, Đường San San không thèm để ý đến Chu Kiến Cương nữa.

Chu Kiến Cương nghe vậy thì đột nhiên vô cùng tuyệt vọng, quỳ xuống đất, gào khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.