Cự Long Thức Tỉnh

Chương 171: 171: Bồi Thường Một Trăm Ngàn




Nhưng lúc này, hai người đàn ông nhìn thấy Lục Hi đứng dậy, giống như có chút không vui, bọn họ quan sát Lục Hi từ trên xuống dưới, một người trong đó nói.

“Nói thì dễ dàng, quần nhất định phải bồi thường, nhưng Lạc Lạc là người mẫu, cô ta dựa vào chân để kiếm cơm, nếu để lại sẹo, sự nghiệp sau này của cô ta có lẽ sẽ bị hủy hoại, anh bồi thường nổi không?”
“Đúng vậy, anh bồi thường nổi không?”, cô gái tên là Lạc Lạc kia cũng la ầm lên về phía Lục Hi.

Lục Hi chau mày nói: “Ý của mấy người là sao?”
“Thế này đi”, người đàn ông vừa mới nói đã đứng lên: “Nếu anh đã muốn xen vào chuyện này, cậu Vương tôi cũng không lừa gạt anh, đưa một trăm ngàn tệ qua đây, chuyện này coi như xong”.

Nói xong, cậu Vương cười lạnh nhìn Lục Hi.

Theo như hắn ta thấy, Lục Hi chính là một tên nghèo kiết xác, vậy mà còn dám làm bộ làm tịch ở trước mặt bọn họ, một trăm ngàn tệ đoán chừng có thể dọa cho hắn tè ra quần.

Lục Hi nghe thấy lời này, chân mày anh nhíu chặt, mãi hồi lâu mới nói: “Tôi thấy dáng vẻ mấy người không giống thiếu tiền lắm, cái này có hơi nhiều không?”
Lúc này, một người đàn ông khác đứng lên cười nói.

“Tôi và cậu Vương đương nhiên không thiếu tiền, nhưng chúng tôi chỉ là không ưa người khác giả bộ trước mặt mình.

Nói thật với anh, một trăm ngàn cũng chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày của tôi và cậu Vương, chúng tôi cũng không quan tâm đâu, nhưng nếu anh dám đứng lên nói muốn đền, vậy thì với thân phận của hai chúng tôi, bảo anh đền một trăm ngàn cũng xem như là miễn cưỡng đồng ý đi”.


Lục Hi nghe xong, anh có chút không hiểu đây là thứ đạo lý xiên xẹo gì.

Lúc này, cậu Vương thản nhiên ngồi xuống nói: “Nếu anh muốn xen vào chuyện này, vậy thì bồi thường tiền đi, một trăm ngàn đến bản thân tôi cũng ngại nói ra khỏi mồm, để bạn bè biết thì không hiểu sẽ cười nhạo tôi thế nào đâu”.

Cô gái tên Lạc Lạc kia nói.

“Ê nhóc, anh phải biết rằng cậu Vương chúng tôi ăn một bữa cơm cũng hơn một trăm ngàn tệ, có thể nói lời này với anh đã là cho anh mặt mũi rồi đấy, bằng không chỉ một câu nói của cậu Vương, có thể sẽ khiến anh đền đến táng gia bại sản đấy”.

Lục Hi liếc nhìn, anh lắc đầu nói: “Một trăm ngàn thì một trăm ngàn, tôi đền cho mấy người”.

Nói xong, Lục Hi lấy ra điện thoại của mình và nói: “Đọc số tài khoản đi, tôi chuyển tiền cho”.

Cậu Vương liếc nhìn liền cười nói: “Lạc Lạc, đưa số tài khoản của cô cho anh ta đi, coi như là cho cô tiền tiêu vặt”.

Lạc Lạc mặt đầy mừng rỡ, cô ta vội vàng báo số tài khoản của mình.

Lục Hi không nói hai lời liền chuyển tiền, sau đó anh xoay người rời đi.

Đám người này vừa nhìn liền biết là con cháu nhà giàu quần áo lụa là, dẫn theo con gái đi tán tỉnh, coi anh là thứ ngu ngốc để chơi đùa, nhưng Lục Hi cũng không quan tâm.

Trong thẻ của Lục Hi bây giờ có hơn hai chục triệu, một trăm ngàn đối với anh mà nói cũng không phải chuyện lớn, nói thế nào thì chuyện này cũng là do bản thân gây nên, không thể vì mình mà khiến cô gái A Đóa này chịu lỗi.

Bồi thường tiền xong, Lục Hi rời đi, một đám người nhìn anh, bọn họ có chút bất ngờ, nhưng Lục Hi đã bồi thường đủ số tiền rồi, bọn họ lại nhìn Lục Hi không vừa mắt, cũng không biết nên nói gì, chỉ đành ngồi xuống dùng cơm.

Không bao lâu, A Đóa bưng hai bát mì qua đặt trước mặt Lục Hi, cô ấy nói nhỏ mang theo vẻ mặt đầy áy náy: “Cảm ơn anh, để anh bồi thường như vậy, quả thật ngại quá”.

“Không sao, tôi có tiền mà, hơn nữa chuyện này cũng trách tôi, không liên quan đến cô đâu, đừng nghĩ nhiều”, Lục Hi cười nói.

Một trăm ngàn tệ đối với anh mà nói không phải chuyện gì to tát, để không khiến A Đóa có áp lực trong lòng, Lục Hi cũng khoe khoang một chút về sự giàu có.

Nhưng trên mặt A Đóa lại hiện lên u ám, một trăm ngàn đối với cô ấy mà nói chính là con số trên trời, làm sao trong lòng cô ấy không áy náy chứ.

Có điều cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng hết sức cho thêm một phần pate lớn vào trong bát của Lục Hi, coi như bày tỏ lòng cảm ơn của mình.


Lúc này, Lục Hi lại bắt đầu ăn cơm, sau khi ăn xong, anh gọi A Đóa lấy giấy bút, viết dãy số điện thoại lên trên, sau đó nói.

“Nếu có ai đến tìm cô gây phiền phức thì gọi điện thoại cho tôi”.

Nói xong, Lục Hi cười một tiếng, anh đặt một trăm tệ lên bàn rồi xoay người rời đi.

Lục Hi cảm thấy đám người cậu Vương kia có chút không đáng tin, sợ rằng sau khi mình đi, A Đóa lại bị gây khó dễ, vì vậy mới cố ý để lại số điện thoại của mình.

Ai mà biết hành động này lại chọc giận đám người cậu Vương, anh còn chưa ra khỏi cửa tiệm thì nghe thấy cậu Vương quát to: “Thằng nhãi, mày đứng lại cho tao, mày có ý gì đấy?”
Lục Hi xoay người nói: “Không có ý gì, sao vậy?”
“Con mẹ mày xem thường ai đấy?”, một người đàn ông khác ở bên cạnh cậu Vương cũng quát mắng.

Lục Hi chậm rãi đi tới bên cạnh mấy người, anh nhìn bọn họ rồi nói.

“Các anh muốn tôi bồi thường một trăm ngàn tệ, tôi không muốn so đo với đám con nít mấy người, các anh còn muốn thế nào nữa?”
Nói xong, ánh mắt Lục Hi đột nhiên sắc bén.

Một đám người trong lòng sợ hãi.

Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh xoay người rời đi.

Một lát sau, mấy người mới hoàn hồn lại, chỉ thấy cậu Vương mặt đầy kinh ngạc chửi mắng.


“Con mẹ nó, thằng nhãi này hù dọa chúng ta, lần sau nếu nhìn thấy thì cắt chân chó của hắn trước rồi nói sau”.

Lục Hi ra khỏi quán cơm, xác định phương hướng rồi đi tới dãy núi phía sau.

Ngọn núi này tên là núi Loa Kế, là nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần nổi tiếng ở Miêu Cương, du khách lui tới không ít.

Đi vào trong núi còn có một đoạn đường dài, Lục Hi bắt một tuyến xe buýt trên đèo, chậm rãi dọc theo con đường núi quanh co đi vào bên trong.

Trong con ấn tinh thần, anh có thể cảm nhận được Ô Lạp đang ở phía trước mười mấy dặm và liên tục dịch chuyển về trước.

Anh cũng không gấp gáp, chờ khi nào Ô Lạp hoàn toàn đứng im, sau khi xác nhận hang ổ của ông ta thì từ từ chạy tới cũng không muộn, ngược lại nếu đi sớm thì sẽ rút dây động rừng.

Cứ như vậy, Lục Hi vừa thường thức phong cảnh ven đường vừa đi.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài du khách tự lái xe du lịch vượt qua xe buýt đi vào trong.

Trong đó Lục Hi phát hiện ra đám người cậu Vương, năm người đi một chiếc xe việt dã, hú hét đi qua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.