Cự Long Thức Tỉnh

Chương 261: 261: Yến Tiệc




Mà lúc này, Lục Hi thì đến bên cạnh cô ta, cười nói: "Có điều gì cô cứ nói đi, bí thư Vân sẽ giúp cô đòi lại công bằng".

Bây giờ Ngư Bạch mới biết được hóa ra Vân Quốc Thắng là do Lục Hi gọi tới.

Cô ta không kìm được nữa, nước mắt rơi ra, giống như một đứa trẻ bị oan thấy cha mẹ mình, tìm được chỗ dựa vậy.

Lục Hi nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Ngư Bạch.

Mà lúc này, đám người Trâu Lệ Hồng đã từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi và hốt hoảng.

Không ngờ Ngư Bạch này lại lôi kéo được cả Vân Thắng Quốc, thật sự quá sức tưởng tượng.

Bọn họ muốn gặp Vân Thắng Quốc còn khó hơn lên trời, bởi vì cấp bậc cách nhau quá xa.

Mà Ngư Bạch này lại có thể khiến cho Vân Thắng Quốc đích thân tới bảo vệ, cô gái này thật đáng sợ!
Bấy giờ bọn họ đều tràn ngâp sự khủng hoảng, đứng dậy chào hỏi Vân Thắng Quốc: "Chào bí thư Vân ạ".

Vân Thắng Quốc lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, trong lòng phẫn nộ không thôi.

Trước khi tới đây, Lục Hi đã kể lại căn nguyên câu chuyện cho ông ta, ông ta đã cảm thấy cực kỳ tức giận.

Nhân viên dưới trướng mình lại là loại quan chức như thế, đây đúng là nỗi nhục của ông ta.


Đợi khi đến đây rồi, nhìn một cô gái như Ngư Bạch bị đối đãi không khác nào kẻ phạm rội, Vân Thắng Quốc càng thêm kinh ngạc và tức tối, đúng là không coi kỷ cương pháp luật ra gì.

Từ sắc mặt của Lục Hi, Vân Thắng Quốc biết nhân vật như thần như thánh này cũng đã tức giận lắm rồi, ông ta lập tức tiếp nhận vụ việc của Ngư Bạch, nhất định phải đưa ra một cách giải quyết thỏa đáng để cô ta hài lòng, đồng thời cũng để Lục Hi hài lòng.

Ánh mắt của Vân Thắng Quốc khiến Trâu Lệ Hồng và mấy người kia cảm thấy như gió lạnh thổi qua, toàn thân run rẩy.

Trong lòng họ, Vân Thắng Quốc là sự tồn tại như ông trời, nắm giữ quyền sinh sát của họ, chỉ cần một câu của ông ta là họ có thể mất hết tất cả, thậm chí vào tù “bóc lịch”.

Đây là sự chèn ép tự nhiên đến từ cấp bậc, họ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Khi ấy, Ngư Bạch mới ưỡn thẳng lưng, thưa chuyện cùng Vân Thắng Quốc.

"Bí thư Vân, tôi muốn tố giác.

Những kẻ này cấu kết với nhau, lấy một tội danh đã có để ép buộc giam giữ tôi, đuổi việc tôi, khống chế sự tự do của tôi, sỉ nhục nhân cách của tôi, ép tôi thừa nhận những chuyện không có thật.

Mong ông lấy lại công bằng cho tôi".

Vân Thắng Quốc nghe xong thì chậm rãi nhìn đám người Trâu Lệ Hồng một cái.

Lúc này, Trâu Lệ Hồng đã mất đi nụ cười đắc thắng ban nãy, mà tái mét mặt mày, cúi thấp đầu giống y hệt chồng mình, không dám nhìn thẳng Vân Thắng Quốc,
Những kẻ khác cũng vậy, bọn họ rõ ràng bản thân đã làm gì, nên không khỏi cúi thấp đầu xuống.

"Tôi tiếp nhận lời tố giác của cô", Vân Thắng Quốc chậm rãi nói.

Vân Thắng Quốc nói xong thì nhìn sang nhóm Trâu Lệ Hồng: "Đối với lời tố giác của Ngư Bạch, các người có gì muốn giải thích không?"
Lúc này, trong lòng bọn họ đã kinh hoàng không thôi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Chuyện này đối với bọn họ vốn dĩ là một chuyện nhỏ như con kiến, nhưng nếu bí thư Vân tham gia vào thì sẽ thành chuyện lớn ngay, chỉ cần trả lời không tốt thì sẽ xui xẻo cực kỳ.

Giờ phút này, tất cả đều đang cân não xem nên trả lời ra sao để thoát khỏi tội danh của mình một cách hoàn hảo.

Nửa ngày trôi qua vẫn không thấy ai lên tiếng.

Vân Thắng Quốc thấy thế, nói: “Nếu không ai trả lời tôi thì chính là thừa nhận đúng không?"
Nói rồi, Vân Thắng Quốc nói với thư ký đang đứng ngoài: "Gọi điện thoại cho thư ký Trương, bảo ông ta đích thân tới đây xử lý vấn đề này".

"Vâng, bí thư Vân", thư ký Trương Khải đáp lời, lập tức gọi cho thư ký Trương của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh.


Lúc này, vợ chồng Trâu Lệ Hồng và đám Hằng Thành Trình, Cao Kiến Dân đều mặt xám như tro tàn, cả người run rẩy.

Bọn họ đương nhiên biết thư ký Trương là ai, đó chính là ông lớn của tỉnh Tây Bắc, quyền cao chức trọng, có thể điều khiển sự sống chết của bọn họ.

Nếu người này nghiêm túc thì bọn họ e là sẽ chết không có chỗ chôn.

Còn Từ Xuyên thì đã sợ tới mức són ra quần.

Hắn ta chỉ là một sở trưởng nho nhỏ, có khi nào được gặp mặt Vân Thắng Quốc ngoài đời thật đâu, hơn nữa lại còn vào lúc hắn ta lạm dụng chức quyền của mình nữa chứ.

Từ đầu chí cuối, Vân Thắng Quốc không nhìn hắn ta, nhưng chính bản thân Từ Xuyên đã thất hồn lạc phách.

Có thể nói, từng sợi lông trên người Vân Thắng Quốc đều có thể đè chết hắn ta.

Có thể thấy hắn ta sợ cỡ nào.

Lúc này, Đỗ Phái Nhiên lấy hết can đảm ra nói Vân Thắng Quốc: "Bí thư Vân, đây chỉ là hiểu lầm.

Chúng tôi xin gửi lời tạ lỗi với cô Ngư Bạch, cũng tình nguyện bồi thường toàn bộ tổn thất của cô ấy.

Chuyện này không nên kinh động đến bí thư Vân làm gì".

Đỗ Phái Nhiên biết, bí thư Vân xuất hiện thì vấn đề của ông ta và Ngư Bạch đã không phải là của hai người nữa rồi.

Ông ta không trong sạch một chút nào, sẽ gặp phải đại họa mất.

Ông ta lúc này đã không còn quan tâm đến thể diện gì nữa mà chỉ muốn làm sao cho Ngư Bạch vừa ý, cho bí thư Vân hủy bỏ mệnh lệnh vừa rồi.


Mà lúc này, Trâu Lệ Hồng đã hối hận không thôi.

Sớm biết Ngư Bạch có thể lay chuyển bí thư Vân thì có cho một trăm lá gan họ cũng không dám.

Nhưng bây giờ cũng đã muộn, bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.

Bà ta và chồng mình Đỗ Phái Nhiên được một ông chủ tư nhân tài trợ cho đi Châu Âu du lịch, từ Cảng Đài quá cảnh về đây.

Mang danh nghĩa là du lịch nhưng thực ra là đi khảo sát.

Trong lúc này, hai bọn họ còn mua vô số hàng xa xỉ, tất cả đều được ông chủ tư nhân kia tài trợ.

Bà ta đang mặc bộ váy đắt đỏ nhất, nếu bị tra ra thì cả hai bọn họ sẽ tiêu đời.

Nghĩ vậy, Trâu Lệ Hồng run rẩy, muốn giải thích vài câu, nhưng dưới uy thế của Vân Thắng Quốc, người mồm loa mép giải, kiêu căng ngạo mạn như bà ta lại chẳng nói được thành lời.

Lúc này, chỉ thấy Vân Thắng Quốc nói: "Cô Ngư Bạch, chúng ta đi vào văn phòng chờ đi, cô không phải người có tội, cần gì phải ở lại đây".

Nói xong, Vân Thắng Quốc đích thân đỡ Ngư Bạch dậy, cũng nhìn Lục Hi.

Lục Hi gật đầu, quay người đi ra bên ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.