Cự Long Thức Tỉnh

Chương 289: 289: Cứu Cánh




Quả nhiên, giống hệt như trong dự liệu của Ramos, chị Vương kia nâng ly rượu cười với ông ta: “Ông Ramos, vậy tôi không làm phiền việc đàm phán hợp tác của ông với cô Miêu nữa, chúc hai người hợp tác vui vẻ!”
Chị Vương nói xong còn đánh một ánh mắt mờ ám với Ramos.

Chị Vương thấy giọng nói của Miêu Tình ngày càng bất lực, cho là bản thân đã khuyên nhủ thành công, Miêu Tình đã chấp nhận số phận, cho nên bà ta định bỏ Miêu Tình ở lại một mình.

Lục Hi ở cách đó không xa thấy Miêu Tình ngày càng yếu ớt, không khỏi thở dài một cái, bèn đi ra chỗ bàn Miêu Tình.

Lúc này, chị Vương kia đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Cô Miêu, đã lâu không gặp”, Lục Hi đi đến trước bàn, mỉm cười nhìn Miêu Tình.

“Anh…”
Miêu Tình đột nhiên thấy Lục Hi chào mình, nhất thời còn chưa hoàn hồn lại.

Chờ đến khi cô ấy nhận ra Lục Hi thì trong lòng không hiểu sao lại càng thêm trấn định.

Nhưng sau khi vui mừng qua đi, cô ấy nhớ ra mình đang tiến hành “giao dịch”, sắc mặt cô ấy lập tức tái mét lại, thậm chí còn không dám nhìn thẳng Lục Hi.


“Là bạn quen trong nước à?”
Chị Vương mắt thấy đại sự sắp thành thì đột nhiên có một thanh niên xuất hiện, lông mày không khỏi nhíu lại, khó chịu hỏi một câu.

Bà ta không muốn vì Lục Hi xuất hiện mà buổi “giao dịch” tối nay bị hủy.

“Đúng, chúng tôi là bạn tốt lâu năm rồi”, Miêu Tình thấy chị Vương hỏi thì cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười nói.

“Cô Miêu nói quá rồi, khó có được cơ hội gặp lại bạn bè trong nước tại xứ người, không bằng đến nơi nào đó, cùng nhau uống vài ly ôn lại chuyện cũ?”
Lục Hi thấy dáng vẻ Miêu Tình như vậy thì cười hỏi.

Nghe thấy người này muốn mời Miêu Tình đi uống vài ly, chị Vương lập tức sốt ruột nói: “Ngại quá, hôm nay Miêu Tình cần bàn chuyện công việc, để hôm khác hai người ôn lại chuyện cũ sau đi”.

“Tôi hỏi cô Miêu cơ mà, bà xen vào làm gì?”
Mặc dù chị Vương rất khách sáo với Lục Hi, nhưng Lục Hi lại không thèm nể mặt bà ta chút nào.

Chị Vương khi nãy giống như một con quạ kéo Miêu Tình xuống nước, hơn nữa đối tượng còn là một lão già, có thể nói Lục Hi cực kỳ phản cảm với bà ta.

“Nè, cậu có thái độ gì vậy hả? Miêu Tình là nghệ sĩ ký kết hợp đồng với công ty chúng tôi, tất cả hành động của cô ấy phải được tôi đồng ý trước”.

Chị Vương không ngờ, tuy rằng đối phương còn trẻ mà đã nói năng không nể nang ai như vậy, bèn tức giận gầm lên.

“Cậu thanh niên, mời cậu lập tức rời đi cho, chỗ này của tôi không chào đón cậu”, Ramos tuy không hiểu tiếng Hoa Hạ, nhưng cũng biết Lục Hi tới đây quấy rối, bèn vội vàng nói.

“Ông là Ramos đúng không? Nếu ông không muốn nửa đời còn lại của mình nằm trên giường thì tôi khuyên ông nên ngoan ngoãn câm miệng lại.

Ông mở mồm ra đã khiến tôi thấy tởm rồi”, Lục Hi nói bằng giọng Luân Đôn cực kỳ lưu loát.

Mấy người nghe vậy thì đều hơi sửng sốt, nhưng khi bọn họ hiểu ra Lục Hi đang nói gì thì sắc mặt lập tức thay đổi.


Mặt Miêu Tình càng thêm tái nhợt, vừa vội vừa lo, còn chị Vương thì vừa sầm mặt lại vừa vui khi thấy Lục Hi chuẩn bị gặp họa.

Chị Vương chỉ muốn tát cho cái tên Lục Hi không biết trời cao đất dày này mấy cái tát thôi, nhưng vì chưa biết Lục Hi này có lai lịch ra sao nên chưa dám làm gì.

Nhưng Ramos là người Ý, bối cảnh lại đáng gờm, chị Vương thấy Lục Hi dám ngông cuồng như thế ở địa bàn nhà người ta, lại còn uy hiếp Ramos thì đương nhiên là sung sướng mong chờ Lục Hi gặp họa.

Quả nhiên, Ramos thấy một thanh niên Hoa Hạ dám uy hiếp bản thân ở ngay địa bàn của mình thì tức quá hóa cười: “Cậu thanh niên, cậu có biết đây là đâu không? Cậu có tin tôi làm cho cậu không về được tổ quốc không?”
Ramos nói xong thì phất tay với một cái bàn cách đó không xa, hai người đàn ông vạm vỡ ngồi ở bàn kia vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên chỗ Ramos ngay từ khi Lục Hi xuất hiện.

Họ thấy Ramos vẫy tay với mình thì lập tức buông ly rượu trong tay, sau đó đi về phía Ramos.

“Ông Ramos, chúng tôi giúp gì được cho ông ạ?”
Bọn họ đi tới trước, cung kính hỏi, sau đó thì nhìn Lục Hi với ánh mắt bất thiện.

“Cậu thanh niên đến từ Hoa Hạ này rất có hứng thú với giác đấu của chúng ta.

Các anh không ngại dẫn cậu ta ra ngoài lĩnh hội một phen chứ? Tôi nghĩ cậu ta sẽ rất cảm kích các anh đấy.

Nhưng hãy nhẹ nhàng chút nhé, tôi sợ cậu đây xương cốt mềm yếu, không chịu nổi thể trạng cường tráng của người Ý chúng ta”.

Ramos thấy vệ sĩ của mình tới đây thì nở nụ cười đắc ý mà tàn khốc.


“Ông Ramos, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến người anh em đến từ Hoa Hạ này có ấn tượng khó phai với giác đấu La Mã cổ của chúng ta”.

Hai người đàn ông nghe vậy thì lộ ra nụ cười ác độc.

“Ông Ramos, có gì từ từ nói, người bạn này của tôi…”
Mặc dù Ramos không nói thẳng rằng muốn đánh cho Lục Hi một trận, nhưng Miêu Tình có thể hiểu rõ ràng ý tứ của ông ta, bèn lo lắng nói.

“Cô Miêu, cô đừng nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy chứ, ban nãy khi bạn cô uy hiếp tôi thì cô cũng đâu có giúp tôi nói chuyện đâu”.

Ramos âm u nói, ánh mắt tiếp tục quét lên những vị trí nhạy cảm trên người Miêu Tình một cách vô cùng tự nhiên.

“Ông Ramos, tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng nửa đời sau của ông sẽ phải gắn liền với cái giường hoàn toàn”.

Thấy Ramos bỏ qua lời cảnh cáo của mình, sau đó gọi vệ sĩ tới xử mình, đôi mắt già của ông ta lại còn mê mẩn xoay chuyển trên người Miêu Tình, ánh mắt Lục Hi lóe lên những tia lạnh lẽo.

Anh lạnh nhạt nói, giống như đang nhắc đến một chuyện nhỏ xíu vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.