Cự Long Thức Tỉnh

Chương 321: Sát Thủ Đẳng Cấp Thế Giới - KẺ THU HOẠCH VLADIMIR CHẾT!



Khách sạn Hưng Đức.

Vladimir đang xem tivi và uống rượu sâm banh, ông ta rất thản nhiên và tự đắc, giống như không phải đến vì giết người, mà là nghỉ phép.

Đúng lúc này truyền tới một tràng gõ cửa, Vladimir cũng không hỏi là ai, ông ta ung dung nói: “Mời vào”.

Cửa được đẩy ra, Lục Hi chậm rãi đi vào trong.

Vladimir thấy vậy liền cười nói: “Hoá ra là anh Lục, xem ra hai người đồng hành kia của tôi thất bại rồi”.

“Nếu biết bọn họ thất bại rồi, ông còn có thể ngồi yên hả?”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

“Không không không, có thể giết bọn họ thì chứng tỏ anh là một cao thủ thực sự, tôi chỉ biết chờ đợi thôi, sao có thể rời đi được chứ”, Vladimir hưng phấn nói.

Lục Hi cười nói: “Ông tự tin như vậy?”

Lúc này, Vladimir đứng lên, ngạo nghễ nói.

“Anh Lục à, làm sao anh có thể đánh đồng tôi với bọn ngu xuẩn kia, dựa vào lũ chủng tộc thấp hèn như bọn họ thì có gì đáng phải chú ý đâu. Vladimir tôi chính là người có nguồn gốc quý tộc từ thời xa xưa đấy”.

Khi Vladimir nói, mặt ông ta vô cùng kiêu ngạo.

Lục Hi chậm rãi đi tới trước mặt Vladimir, anh đáp: “Quả thực tôi không hiểu, một con quỷ hút máu lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?”

Lời Lục Hi vừa dứt, sắc mặt Vladimir biến đổi, một lát sau, ông ta lại khôi phục vẻ tao nhã trước đó rồi cười nói: “Anh Lục quả nhiên lợi hại, nếu đã biết tôi là tộc quỷ hút máu cao quý, anh tính chết như nào?”

Vladimir lắc lắc sâm banh trong tay, nhởn nhơ nhìn Lục Hi.

Lục Hi trầm giọng nói: “Tôi vẫn chưa có ý định chết, nhưng tôi có thể chắc chắn kiểu chết của ông sẽ rất thảm”.

Nói xong, Lục Hi cũng chẳng buồn phí lời với cái tên kiêu căng ngông cuồng này, một bàn tay của anh đột nhiên túm lấy Vladimir.

Vladimir cười lớn một trận, hai cánh tay duỗi ra, dưới chân dâng lên một mảng sương máu bao trùm ông ta, một trảo của Lục Hi lại rơi vào khoảng không.

Trong sương máu truyền ra tiếng cười đắc ý của Vladimir, ông ta nói.

“Anh Lục, tộc quỷ hút máu của chúng tôi giết không chết đâu, anh lại phải thất vọng rồi”.

Đồng thời sương máu nhanh chóng mở rộng bao phủ cả phòng, trong nháy mắt Lục Hi mất đi tầm nhìn.

Lúc này trong sương máu chìa ra vô số tay quỷ, còn có mấy con sói máu cực lớn và dơi hút máu cỡ như chim ưng đang lũ lượt vọt về phía Lục Hi.

Lục Hi nhướng mày, chẳng trách con quỷ hút máu này lại tự tin như vậy, hóa ra tấn công vật lý không có hiệu quả với ông ta, điều này khiến phần lớn võ giả bó tay.

Hơn nữa ông ta còn có khả năng triệu hồi tôi tớ, màn sương máu này tương đương với khu vực riêng của ông ta. Ở trong sương máu, ông ta có thể liên tục triệu hồi các loại sinh vật làm đầy tớ, hành hạ đối thủ đến chết.

Nhưng Lục Hi lại có năng lực mà các võ giả khác không có.

Trong nháy mắt anh mở mắt xuyên thấu xác định vị trí của Vladimir, sau đó chắp hai tay khép lại trước ngực, miệng phun lửa rồng.

Lửa rồng gần như là khắc tinh của tất cả các phe ác, quỷ hút máu cũng không ngoại lệ.

Lửa rồng dồi dào phun ra, những bàn tay máu, sói máu và dơi hút máu kia trong nháy mắt đều bị bốc cháy.

Lúc này, Vladimir chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, lửa rồng hóa thành một luồng khói xanh, đến mảnh vụn cũng không còn.

Bây giờ sương máu biến mất, lửa rồng dập tắt, giống như Vladimir chưa từng xuất hiện ở đây, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Lục Hi lắc đầu cười một cái rồi rời đi.

Kiêu căng là một loại tội!

Sát thủ đẳng cấp thế giới - kẻ thu hoạch Vladimir chết!

Vậy là xong, cao thủ đẳng cấp của ba tổ chức sát thủ thế giới đã bị Lục Hi tiêu diệt với thế giận dữ, chỉ còn lại vua sát thủ “Kiếp” vẫn chưa xuất hiện.

Lục Hi trở lại tiệm tạp hóa, anh tiếp tục sử dụng thần thức lục soát vị trí của vua sát thủ, anh biết bây giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của vị vương giả này.



Lúc này trên một hòn đảo nhỏ không biết tên.

Một ông lão người phương tây mặc áo vải, tóc bạc trắng, ống quần vén lên, ông ta đang dùng cuốc khai khẩn một mảnh đất hoang.

Bên cạnh ông ta có một cô bé khoảng chừng mười tuổi, đáng yêu giống như búp bê sứ, cô bé ở bên cạnh nhìn ông lão.

Trên hòn đảo nhỏ này có không ít ngôi nhà dùng cây cối để xây, có khoảng chừng hai ba trăm hộ gia đình sống một cuộc sống gần như biệt lập với thế giới.

Lúc này, ông lão đã cuốc xong một lần mảnh đất này, ông ta vác cuốc lên rồi nhìn cô bé cười nói: “Alice, về với ông nội thôi, chúng ta phải ăn trưa rồi”.

Khuôn mặt Alice mang theo ý cười, cô bé bắt đầu vỗ tay, dường như rất mong đợi bữa trưa này.

Ông lão dắt tay cháu gái đến căn nhà gỗ của mình cách đó không xa, ông ta hạ cuốc xuống bắt đầu nổi lửa.

Không bao lâu, bữa trưa đơn giản cũng đã làm xong.

Một con cá biển hấp, một đĩa thịt nướng không biết tên, còn có một đĩa rau xà lách trồng trên đảo, mặc dù đơn giản nhưng ông cháu hai người ăn rất nồng nhiệt.

Sau khi ăn cơm xong, ông lão dọn dẹp đĩa ăn, ông ta nói với Alice: “Alice thân mến, ông nội phải đi ra ngoài mấy ngày, con ngoan ngoãn chờ ở đây, các cô chú sẽ chăm sóc con, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.