Chương 472
“Vâng, bí thư Vân”.
“Có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi”, nói xong, Vân Thắng Quốc cúp máy luôn.
Trương Khải ra khỏi viện bảo tàng, tự lái xe đi thẳng đến sở cảnh sát hình sự.
…
Lúc này, ở trong một phòng thẩm vấn của sở cảnh sát hành sự.
Lục Hi ngồi trên ghế thẩm vấn như một tên tội phạm.
Mà Trương Thiệu Phong cùng nữ cảnh sát kia thì ngồi trên ghế đối diện, lạnh nhạt nhìn anh.
Ban nãy, ở trên đường, điện thoại Lục Hi vang lên.
Lục Hi cũng không nghe mà tắt tiếng, sau đó tắt máy.
Có điều sau đó Trương Thiệu Phong cũng đã tịch thu điện thoại của anh.
Mà Trương Thiệu Phong vẫn đang suy nghĩ, ông ta đã đánh mất tiên cơ trong chuyện này, ông ta có thể cảm nhận được bí thư Vân đã có định kiến về bản thân.
Chỉ cần ông ta giải quyết được chuyện này, bộ mặt thật của Lục Hi sẽ bị lộ ra, bí thư Vân chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về ông ta. Rồi cuộc đời chính trị của ông ta cũng sẽ khác hẳn.
Vấn đề duy nhất hiện tại chính là làm sao để cạy miệng Lục Hi, khiến Lục Hi khai hết sự thật trước khi bí thư Vân xong việc.
Ông ta cho rằng Lục Hi tuyệt đối có can dự vào chuyện này, đây là chuyện có khả năng đến tám, chín mươi phần trăm. Mà ông ta có vô số cách khiến kẻ này phải mở miệng.
“Cậu Lục, tôi hy vọng cậu có thể nói đúng sự thật chuyện đầu rồng bị trộm. Trong vụ này cậu đóng vai gì, mời nói ra, để đỡ phải chịu những nỗi khổ không cần thiết”.
Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi, lạnh lùng nói.
Lục Hi cười đáp: “Sao ông lại chắc chắn là chuyện này liên quan đến tôi chứ?”
“Nếu không liên quan thì sao cậu lại biết đầu rồng ở trong cái hồ nước đó?”, Trương Thiệu Phong lạnh lùng hỏi.
Lục Hi nhìn Trương Thiệu Phong, bình tĩnh đáp: “Có những việc, chỉ dựa vào ánh mắt của ông thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng. Ông cũng đừng có uy hiếp tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp đấy”.
Vân Thắng Quốc lại nhíu mày nói: “Cậu Lục, tôi còn muốn làm phiền cậu thêm chút nữa, hôm nay cậu có thể ở lại đây bảo vệ đầu rồng không?”
Lục Hi đáp: “Được”.
Vân Thắng Quốc vui mừng khôn xiết. Đầu rồng biến mất quá thần bí, ông ta lúc này không hề yên tâm với lực lượng bảo vệ ở đây chút nào. Có Lục Hi thì đỡ hơn nhiều.
Lúc này, Thạch Kế Đông nói: “Vậy tôi đưa cậu Lục đến phòng khách nhé?”
Lục Hi gật đầu, Vân Thắng Quốc và Thạch Kế Đông đưa anh đến chỗ phòng dành cho khách.
Đến phòng, Vân Thắng Quốc và Lục Hi lại trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời đi cùng Thạch Kế Đông. Ngày mai ông ta sẽ có rất nhiều việc, cần nghỉ ngơi sớm.
Lục Hi ném đầu rồng lên giường một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng anh cũng biết rõ, kẻ trộm đầu rồng nhất định sẽ xuất hiện trở lại, có lẽ là ngay trong ngày mai thôi.
Sáng sớm hôm sau, khi Lục Hi đang ngủ thì đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
Anh rời giường mở cửa, chỉ thấy Vân Thắng Quốc và Thạch Kế Đông dẫn theo một nhóm lính đặc chủng và hai nhân viên ở viện bảo tàng đi đến.