Chương 474
Vì vậy, Lục Hi quyết định dựa vào một góc hành lang nhắm mắt giả ngủ.
Lúc này, Trương Thiệu Phong dẫn nhân viên trực gác đang có vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Hôm qua ông ta điều tra cả đêm, phát hiện trợ lý của Thạch Kế Đông đang hôn mê bất tỉnh bên bụi cỏ. Chờ người này tỉnh lại thì Trương Thiệu Phong liền dò hỏi, trợ lý nói bản thân đột nhiên bị đánh ngất, sau đó không biết gì hết. Ông ta không lấy được manh mối gì hữu hiệu, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà cũng không làm được gì.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thạch Kế Đông và Lục Hi. Ông ta không thể tưởng tượng nổi, trong trạng thái bảo vệ nghiêm ngặt như thế mà lại có người lặng yên không một tiếng động đem đầu rồng đi.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt thì bí thư Vân chắc chắn sẽ không để cho ông ta động vào hai người này, dù sao giờ đang là thời điểm đặc thù.
Nhưng Trương Thiệu Phong đã quyết định, chờ cuộc tham quan kết thúc, bí thư Vân đi mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng thì ông ta sẽ lập tức bắt Lục Hi lại, tra khảo ra đầu mối. Chỉ cần Lục Hi mở miệng thì bí thư Vân cũng sẽ chẳng nói được điều gì.
Còn Thạch Kế Đông, chỉ cần Lục Hi nhắc đến thì bắt cũng không sai, lúc ấy chẳng ai dám nói ông ta điều gì, mà ông ta còn lập được công lớn.
Ông ta liếc mắt một cái, thuộc hạ bên người lập tức hiểu ý, nhìn ra phía Lục Hi ở nơi xa.
Mà Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi một cái, hừ lạnh rồi đi vào phòng trưng bày số 1.
Lúc này, phòng trưng bày số 1 đang có gần trăm người vây quanh trụ thủy tinh, khen ngợi đầu rồng bên trong không dứt.
Văn vật có ý nghĩa cực kỳ tượng trưng như vậy trở về được đúng là niềm tự hào của người dân cả nước.
Mà Vân Thắng Quốc thì mỉm cười giao lưu với những người này.
Những người này không phải thương nhân, làm quen với họ sẽ không có nguy hiểm gì cả, có khi còn giúp đỡ bản thân ấy chứ. Bởi vậy mà Vân Thắng Quốc vô cùng nhiệt tình.
Ba người đi xuống tầng, Khang Hiểu Vũ đã chờ ở nơi đó từ lâu, bên cạnh hắn ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông đó ăn mặc rất tinh tế, tay đeo đồng hồ vàng sáng chói, kích thích ánh mắt của mọi người.
“Anh Phùng Nham, kia chính là chủ tịch Hoắc Tư Duệ của chúng tôi”.
Khang Hiểu Vũ thấy ba người đi xuống liền thấp giọng nói một câu với người đàn ông trẻ tuổi, sau đó hắn ta vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Còn người đàn ông nghe nói cô gái đang đến đối diện có khí chất ưu nhã, tướng mạo tuyệt đỉnh này chính là chủ tịch tập đoàn Giai Mĩ, hai mắt không khỏi sáng lên, anh ta đi theo Khang Hiểu Vũ ra nghênh đón.
“Chủ tịch, mọi người tới rồi. Để tôi giới thiệu một chút, anh đây là Phùng Nham, có chút tình cảm qua lại với Dương Hải Phong, cũng là người bạn tôi quen biết ngày trước khi đi du học. Vừa rồi trong lúc đợi chủ tịch, vừa hay gặp lại, nhắc đến chuyện hôm nay, Phùng Nham rất nhiệt tình, nói có thể giúp chúng ta hòa giải hai bên. Phùng Nham, cô đây chính là chủ tịch tập đoàn Giai Mĩ của chúng tôi – cô Hoắc Tư Duệ”.
Khang Hiểu Vũ đến trước mặt Hoắc Tư Duệ, mặt lộ ra vẻ đắc ý giới thiệu với hai bên.
Thật ra thì Phùng Nham này là Khang Hiểu Vũ gọi điện thoại gọi tới. Anh ta là con trai của một lão đại bang phái khác, bang phái này mặc dù không lớn bằng Nghĩa Thắng, nhưng mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, Khang Hiểu Vũ nghĩ rằng ít nhiều đối phương cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Đây cũng là vì hắn ta muốn thể hiện mình là người có quan hệ ở đây, không tiếc tiêu xài vốn ban đầu mời Phùng Nham tới.
Mặc dù Hoắc Tư Duệ không vui, trước đó cô đã bày tỏ rõ ràng không cần tìm người giúp đỡ, hắn ta lại tự chủ trương đi tìm người hòa giải, nhưng ở trước mặt Phùng Nham cũng không tiện trách cứ Khang Hiểu Vũ, cô chỉ có thể cười bắt tay với Phùng Nham và nói.