Cự Long Thức Tỉnh

Chương 481



Chương 481

Hạ Nguyên Phi đứng lên nói: “Xe khách đã không thể đi về phía trước, đoạn đường còn lại đều phải dựa vào chúng ta thôi. Mọi người thu dọn hành lý trang bị rồi chúng ta xuống xe đi”.

Lúc này, mọi người lần lượt đứng dậy, một đôi lính đặc chủng vác các loại thiết bị nghiên cứu trên lưng, còn mang theo vũ khí đứng thành một hàng xuống xe.

Còn đám người Hạ Nguyên Phi đều đi tay không và đổi thành áo chống gió.

Sau khi xuống xe, Hạ Nguyên Phi nhìn Lục Hi, ông ta không vui nói: “Lên đường đi, hy vọng không có ai liên lụy đến chúng ta”.

Mặc dù tuổi tác ông ta đã lớn, nhưng thường xuyên rèn luyện nên cơ thể vẫn rất khỏe, cũng không kém chút nào so với người trẻ.

Ông ta thấy Lục Hi có hơi gầy yếu, chắc chắn không chịu nổi dày vò như vậy.

Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên cũng mặt đầy kiêu ngạo nói: “Đến lúc ấy người nào đó đừng gào khóc gọi cha gọi mẹ đòi về. Khi đó không có ai chiều nổi anh đâu”.

Cô ta thân là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, hơn nữa thường xuyên rèn luyện, khảo cổ luôn phải đi đến một vài nơi có môi trường khắc nghiệt, cô ta cũng đã luyện tập mang tính mục tiêu. Cho nên Hạ Huyên Huyên cực kỳ tự tin về tố chất cơ thể mình.

Đương nhiên Lục Hi biết người nào đó trong miệng bọn họ chính là anh.

Anh cũng chỉ khẽ mỉm cười không nói gì, nói nhiều làm gì, lãng phí thời gian.

Lúc này, đội ngũ bắt đầu lên đường, đoàn người theo đường mòn đi về phía trong núi.

Chặng đường một buổi sáng vẫn còn tương đối ung dung.

Sáu lính đặc chủng tỏ ra khá thành thạo, đi bộ mang nặng như vậy là một trong những chương trình huấn luyện thông thường của bọn họ, đương nhiên không thành vấn đề.

Đám người của Hạ Nguyên Phi mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng vẫn theo kịp. Cao thủ tiên thiên kia càng không cần phải nói, đương nhiên không có vấn đề gì.

Chỉ có Thạch Kế Đông có chút khó khăn, cần trợ thủ nâng đỡ mới có thể theo kịp bước chân của đội ngũ.

Đương nhiên Lục Hi lại càng không có vấn đề gì, anh không nhanh không chậm đi về phía trước.

Vào lúc nghỉ ngơi buổi trưa, ánh mắt Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi đã tỏ ra có chút kinh ngạc.

Còn Lục Hi chỉ tựa vào trên thân cây, hút thuốc nghỉ ngơi, không hề để ý chút nào tới ánh mắt của cô ta.

Ăn một bữa trưa đơn giản, nghỉ ngơi một lúc rồi mọi người tiếp tục lên đường.

Hành trình buổi chiều đã chậm hơn, bởi vì thể lực của Thạch Kế Đông đã hoàn toàn theo không kịp.

Đêm đến, cuối cùng cả đoàn cũng dừng lại, họ bắt đầu hạ trại ở một nơi khá bằng phẳng trong rừng cây.

Những việc này đương nhiên là mấy người lính đặc chủng làm, còn Thạch Kế Đông đã tê liệt ngồi dưới đất, giống như đã dùng hết tất cả sức lực.

Lục Hi vẫn tựa vào thân cây hút thuốc nghỉ ngơi, không nhanh không chậm như thường.

Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, có chút bực mình.

Cô ta vốn cho rằng tên nhãi này không chịu nổi khổ, không ngờ đến bây giờ anh lại còn giống như người chẳng có chuyện gì, còn đám người của cô ta cũng đã mệt mỏi dã dời.

Đúng lúc này trong lòng anh lại khẽ động, phát hiện có người nhìn trộm, ngay lập tức thần thức liền tuôn ra như biển.

Việc duy trì hoạt động của thần thức trong thời gian dài đối với anh cũng là một gánh nặng rất lớn, bởi vậy trong hoàn cảnh bình thường Lục Hi sẽ không triển khai thần thức, bằng không với tu vi của anh thì cũng không chống đỡ nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.