Chương 490
Trong lòng Hạ Huyên Huyên không khỏi càng lúc càng cảm thấy kì quái.
Theo thời gian đoàn người tiến lên, Lục Hi càng lúc càng lo lắng.
Bọn họ đang tiến sát vào phạm vi hỏa lực của đối phương, nếu như đối phương có địch ý thì mà phe ta không hề phòng bị thì thì chắc chắn sẽ gặp phải thương vong thảm trọng.
Nhưng nếu như anh tự xông lên giết sạch những kẻ ở đó thì cũng không hợp lý.
Thứ nhất, hiện tại địch đã rõ tình hình của ta cho nên không thể tùy tiện động thủ. Thứ hai, nếu như anh tự xông lên thì những người ở phía sau có thể sẽ gặp nguy hiểm, dù sao súng đạn cũng không có mắt.
Lục Hi nhất thời không nghĩ ra được giải pháp tốt, có chút đau đầu.
Lúc này, Lục Hi phát hiện mình đã đến gần vùng bao trùm hỏa lực của đối phương, nếu tiến lên tiếp sẽ rất nguy hiểm.
Không còn cách nào khác, bây giờ là lúc phải đưa ra quyết định.
Lục Hi đột ngột dừng lại, sau đó lớn tiếng nói: “Chúng ta không thể đi tiếp nữa”.
Mọi người đều sửng sốt quay lại nhìn Lục Hi với ánh mắt khó hiểu.
Nhất là Hạ Huyên Huyên, cô ta lập tức nói: “Trong đoàn này tiếng nói của anh chẳng có giá trị gì đâu, tại sao lại không được đi tiếp chứ?”
Chỉ thấy Lục Hi đột nhiên quát lớn: “Mấy anh bạn trên núi có thể ra ngoài được không? Chúng tôi không có ác ý”.
Giọng của Lục Hi vang vọng trong rừng, nhưng anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Hạ Huyên Huyên lắc đầu nói: “Tôi thấy là anh đã điên rồi, ông nội, chúng ta không cần để ý đến anh ta, cứ tiếp tục đi, chúng ta sắp tới nơi rồi”.
Hạ Nguyên Phi liếc Lục Hi, lắc đầu rồi đi tiếp.
Thịnh Quốc An nói: “Anh bạn trẻ, đừng đứng đó nói nhảm nữa. Chuyện ở đây còn chưa tới lượt cậu làm chủ đâu. Nếu như cậu còn dám nói hưu nói vượn thì tôi sẽ không khách khí với cậu nữa”.
Lời nói của Thịnh Quốc An chứa đựng một sự uy hiếp trắng trợn.
Ông ta biết Lục Hi là do Vân Thắng Quốc sắp đặt tới đây nhưng ông ta xuất thân võ đạo thế gia cho nên không hề sợ hãi quyền thế của Vân Thắng Quốc, đối với chuyện Lục Hi thường xuyên nói hưu nói vượn ông ta cũng cảm thấy rất bất mãn, giờ phút này cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng dạy dỗ anh.
Lục Hi nghe vậy thì lại cau mày thật chặt.
Hạ Huyên Huyên cười nhạo nói: “Sao không nói nữa, sợ bị đánh phải không? Ha ha, loại người như anh đúng là cần được ông Thịnh dạy dỗ nhiều”.
Lục Hi hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.
Nếu như đám người này đã tự mình tìm đường chết thì cũng không trách được anh.
Dù sao mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, nếu như thực sự phải chiến đấu thì cùng lắm anh giết sạch đối phương là được, sau đó tự mình đi thăm dò di tích. Về phần đám người Hạ Nguyên Phi thì thật xin lỗi, sống chết tại số đi.
Thấy Lục Hi không nói gì, Hạ Huyên Huyên lại càng tỏ vẻ khinh miệt hơn.
Và cả đoàn lại tiếp tục tiến về phía trước.
Đi được hơn mười phút, lông mày Lục Hi lại đột nhiên giật giật.
Ngay lập tức có hai tiếng nổ lớn vang lên.
Thịnh Quốc An đang ở phía trước mở đường liền biến sắc, nhanh chóng nhảy sang một bên.
Khang Hiểu Vũ nghe xong, mặt liền lộ ra vẻ tức giận.