Chương 492
Sau khi xe nổ máy, Khang Hiểu Vũ nghiêng người báo cáo cho Hoắc Tư Duệ.
Nói xong, không biết Khang Hiểu Vũ vô tình hay cố ý liếc nhìn Lục Hi, trong mắt mang theo vẻ khoe khoang thị uy.
“Không cần, Dương Hải Phong là kẻ giang hồ, người bạn học cùng trường kia của anh dù tham gia cũng chẳng có tác dụng nhiều lắm”, Hoắc Tư Duệ nghe vậy liền nhíu mày, trực tiếp phủ định.
Hoắc Tư Duệ và Lục Hi biết Dương Hải Phong này không những là tổng giám đốc tập đoàn, mà hắn ta còn là một đại ca giang hồ khá có tiếng tăm của một trong ba xã đoàn lớn ở Cảng Đài, so với ông lớn đầu rồng Nghĩa Thắng thì thực lực tương đối lớn.
Một nghị sĩ khu vực mặc dù đối với người dân bình thường hoặc nhân viên công chức mà nói thì địa vị xem như rất cao. Nhưng với loại người Dương Hải Phong này thì chẳng tính là gì.
Nếu thật sự cố ý đưa anh ta vào tham gia, ngược lại khiến cho người ta coi thường bên mình. Không bằng cứ quang minh chính đại đàm phán với hắn ta. Nói thế nào thì tập đoàn Giai Mĩ không chỉ là công ty lớn, mà còn có Hoa Hạ hùng mạnh đứng đằng sau.
Vì vậy Hoắc Tư Duệ thấy hành động này của Khang Hiểu Vũ đơn thuần là vẽ rắn thêm chân. Đương nhiên nếu Khang Hiểu Vũ có thể mời được người rất có quyền thế ở địa phương tham gia, đó lại là một chuyện khác.
“Chủ tịch, bạn cùng trường kia của tôi ở đây giao thiệp rất rộng, tôi cho rằng…”
Khang Hiểu Vũ thấy chủ tịch trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của mình, sắc mặt của hắn ta liền thay đổi, không cam lòng nói.
“Không cần nói nữa, chuyện này cứ như vậy đi”.
Hoắc Tư Duệ không chút nghi ngờ nói.
Lúc này trên người cô tỏa ra khí chất ngang ngược nữ cường, hoàn toàn đối lập với sự dịu dàng khi kề sát bên tai Lục Hi ban nãy, giống như biến thành hai người phụ nữ khác nhau.
Khang Hiểu Vũ thấy Hoắc Tư Duệ kiên quyết thì không dám nói thêm nữa, hắn ta đáp:
“Vậy được, không biết chủ tịch còn có chuyện gì cần tôi chuẩn bị trước không?”
Hoắc Tư Duệ nghe vậy liền đưa mắt về phía Lục Hi.
“Chờ khi gặp mặt bọn họ, để xem xem bọn họ nói thế nào rồi tính tiếp”, Lục Hi mặt đầy ung dung nói.
Thấy chuyện lớn như này mà Hoắc Tư Duệ lại hỏi ý tình nhân nhỏ bên cạnh cô, hơn nữa cái tên bám váy này phát biểu ý kiến khoác lác mà không biết ngượng, trong lòng Khang Hiểu Vũ quả thật trào lên ghen tỵ, hắn ta không nhịn được nói.
“Không hiểu thì đừng xen vào nói lung tung, Dương Hải Phong bọn họ là người bản xứ, bối cảnh lại rất mạnh. Trước khi đàm phán, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị, nếu không thì…”
Ấn tượng của Hoắc Tư Duệ đối với Khang Hiểu Vũ vốn không tệ lắm, hôm nay hắn ta lại dám trách móc Lục Hi, trên mặt Hoắc Tư Duệ liền hiện lên vẻ tức giận, cô không cho giải thích.
“Anh Lục là người bạn tôi đặc biệt mời qua đây, anh nói chuyện chú ý một chút. Còn nữa, chuyện này cứ theo như anh Lục nói, chờ hai bên gặp mặt, xem xem bọn họ nói sao thì tính tiếp”.
Có Lục Hi ở đây, Hoắc Tư Duệ cô có gì mà phải lo lắng chứ!
Khang Hiểu Vũ đáng thương lúc này vẫn còn định kiến cho rằng Lục Hi là tình nhân nhỏ của Hoắc Tư Duệ, dù sao một người phụ nữ độc thân lâu như vậy chắc chắn cũng sẽ cô đơn, nhất định cũng cần đàn ông an ủi.
Còn cái gì mà bạn đặc biệt mời tới cũng chỉ là che giấu mà thôi. Cho nên hắn ta thấy Hoắc Tư Duệ nói gì nghe nấy cái tên bám váy Lục Hi trông có chút đẹp trai này, thậm chí vì thế còn trách cứ mình, sắc mặt hắn ta không khỏi biến đổi, trong lòng vừa ghen tị vừa tức giận, hận không thể tát Lục Hi mấy cái bạt tai.