Cự Long Thức Tỉnh

Chương 630



Chương 630

Nhưng bước chân của Lục Hi không hề bị cản trở, anh thong dong đánh bật những cây thương không ngừng bắn tới kia, đồng thời tiếp tục ép sát về phía Liễu Bồi Nhiên.

Tất cả đều choáng váng khi chứng kiến một màn này.

Chiêu thức này của Liễu đại tông sư theo ý kiến của họ đã vô cùng lợi hại, nhưng không chỉ không làm Lục Thiên Hành bị thương, ngay cả bức ép anh lùi bước cũng không làm được?

Lúc này Liễu Bồi Nhiên nheo mắt cười lạnh lẽo: “Quả nhiên là bán bộ tông sư, có chút thủ đoạn đó, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi”.

Dứt lời toàn thân Liễu Bồi Nhiên liền rung động, một cơn lốc xoáy chân khí dữ dội nổi lên xung quanh ông ta, hàng trăm cây thương cũng theo đó xuất hiện, chúng quay vòng không ngừng rồi hình thành nên một lĩnh vực đao kiếm.

Những cây thương lượn vòng nhảy múa kia như đang phát ra từng trận gầm thét ghê rợn, câu hồn đoạt phách!

“Đây chính là lĩnh vực đao kiếm của Liễu đại tông sư, quả nhiên khác thường”.

“Tông sư chính là tông sư, không phải là đối tượng mà người thường có thể sánh bằng”.

Mọi người kinh ngạc tán thán một hồi lập tức cảm thấy chuyến đi lần này thực sự đáng giá, chỉ riêng màn thi triển lĩnh vực đao kiếm này cũng đã đủ bù đắp cho nỗi khổ bôn ba đường dài của họ rồi.

Nhưng Lục Hi vẫn không hề lay chuyển mà tiếp tục tiến về phía Liễu Bồi Nhiên với vẻ mặt vô cảm.

Lúc này chỉ nghe thấy Liễu Bồi Nhiên quát to: “Có thể ép buộc tôi sử dụng lĩnh vực đao kiếm thì cậu cũng đã được tính là người đứng đầu sau tông sư rồi, tuy nhiên, đợi khi cậu nếm được uy lực của lĩnh vực đao kiếm này của tôi, liền biết được tại sao chúng tôi lại được xưng tụng là tông sư, là sự tồn tại vô địch trên thế gian này”.

“Vậy sao?”, Lục Hi cười hờ hững, bước chân cũng không dừng lại.

“Chịu chết đi”.

Liễu Bồi Nhiên rống một tiếng, hàng trăm cây thương rít lên, chúng như một dải cầu vồng che trời rợp đất ập về phía Lục Hi, chặt xuống đầu anh.

Dưới sức mạnh của lĩnh vực, uy thế của hàng trăm cây thương không thể so sánh với bảy cây thương vừa rồi.

Chỉ với tiếng rít như sóng gào này cũng đã đủ khiến người ta phải kinh hãi.

Và hàng trăm mũi thương bừa bãi dày đặc chém xuống giống như thủy ngân trút xuống đất, căn bản không còn nơi nào để trốn tránh.

Một màn này khiến tất cả chỉ biết trợn mắt há mồm cảm thán, Lục Thiên Hành chết chắc rồi!

Thế nhưng lúc này Lục Hi đối mặt với những cây thương ùn ùn chém tới kia lại như cũ giữ vẻ mặt lạnh tanh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng vung thanh trường đao trong tay, với tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường hất bay chúng ra ngoài.

Mọi người chỉ nghe thấy từng trận âm thanh giống như tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái nhà, bọn họ chỉ thấy Lục Hi đi xuyên qua vô số làn đao kiếm, hoàn toàn không nhìn rõ được động tác của anh.

“Vút!”

Đám đông không khỏi bàng hoàng.

Lục Thiên Hành này dũng mãnh như đến mức có thể đối kháng với tông sư sao?

Lâm Tiêu người vẫn luôn quan sát trận đấu lại bật cười lắc đầu, nếu mọi người biết được cậu Lục còn chưa dùng toàn lực, không biết họ sẽ lại có cảm nghĩ thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.