Cự Long Thức Tỉnh

Chương 638



Chương 638

Lục Hi tuy đẹp trai nhưng lại đang lái một con xe cũ, bọn họ biết ngay anh chỉ là đồ vô dụng. Đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng không thực dụng bằng nhà giàu như tên họ Lưu này, mấy cô gái chỉ thở dài trong lòng.

Mà lúc này, Lục Hi nói: “Phiền mấy người đỗ xe lại giúp tôi, xe mấy người chặn xe tôi rồi”.

Ba con xe này đỗ ngang đỗ dọc không ra thể thống gì cả, hoàn toàn chặn lại xe của Lục Hi lại, nếu lát nữa anh quay lại thì sẽ không thể lấy xe ra được.

Anh Lưu kia nghe thấy thì cười: “Con xe rách này có lái hay không thì khác gì đâu cơ chứ?”

Nói xong, cả ba ôm mỹ nữ nghênh ngang đi vào Túy Giang Hồ, mặc kệ Lục Hi.

Lục Hi lắc đầu im lặng, đã vậy lát nữa anh quay ra mà xe vẫn còn ở đây thì anh đành đá bay chúng đi vậy.

Sau đó, Lục Hi cũng chậm rãi đi vào Túy Giang Hồ.

Tên họ Lưu kia cũng đi đến cửa Túy Giang Hồ, chỉ thấy giám đốc của Túy Giang Hồ đang đứng ở cửa cùng với hai nhân viên phục vụ, thấy có người đến thì vội vàng tiến lên nói: “Các vị, thật ngại quá, hôm nay Túy Giang Hồ không tiếp khách, mời các vị tìm tạm nơi khác dùng bữa, thành thật xin lỗi”.

Tên họ Lưu kia vừa nghe thì tức khắc bất mãn nói: “Các người làm ăn kiểu gì đấy, lại còn có kiểu đuổi khách ở ngoài?”

“Thật sự xin lỗi ạ, hôm nay Túy Giang Hồ có việc, đã có người bao quán rồi, mong quý khách thông cảm”, giám đốc xin lỗi liên tục.

Nhưng cái tên họ Lưu này không thèm nhượng bộ mà gào lên: “Thằng này đếch thèm quan tâm các người có việc hay không, hôm nay ông phải vào đây ăn, mau tránh ra”.

Lưu Minh Huy hắn ta thiếu gì tiền, đến ăn bữa cơm mà cũng bị đuổi về, lại còn ngay trước mặt người đẹp như vậy, hắn ta nhục nhã vô cùng.

Giám đốc nghe vậy thì chậm rãi nói: “Thưa anh, hôm nay là ông Lâm Tiêu chiêu đãi khách quý tại đây, anh nên tránh một chút thì hơn”.

“Thằng này đếch thèm quan tâm ông Lâm ông Vương nào hết, mau tránh ra, nếu không có tin thằng này làm cho cái quán này đóng cửa không hả?”, Lưu Minh Huy quát tháo.

Giám đốc sửng sốt, ông ta là người của Chu Kiến Bân, mà Chu Kiến Bân cũng trong giới võ đạo, đương nhiên biết đến tên tuổi của Lâm Tiêu. Trong cảm nhận của ông ta và Chu Kiến Bân thì Lâm Tiêu chính là nhân vật cao cấp nhất, cứ tưởng rằng gọi tên ông ta ra thì đối phương sẽ biết khó mà lui, ai ngờ người ta còn chẳng biết Lâm Tiêu là ai.

Ông ta sửng sốt hồi lâu rồi nói: “Thưa anh, anh đừng tự tìm phiền phức, những người có mặt hôm nay không tầm thường đâu”.

Giám đốc cũng đang nói thật, khách khứa hôm nay đều đến từ các gia tộc võ đạo nổi danh của Tây Bắc, chẳng những bản lĩnh lợi hại mà còn sở hữu khối tài sản kếch xù, người bình thường đúng là không thể động vào.

Giám đốc hết cách nên mới nói như vậy, nếu đối phương biết điều thì chắc sẽ hiểu ý mà rời đi.

Nhưng Lưu Minh Huy lại là quân ngang ngược kiêu ngạo, nghe giám đốc nói vậy thì lập tức sầm mặt nói: “Đkm ông dám dọa tôi à?”

“To gan thật đấy, ông không biết chúng tôi là ai đúng không?”

“Đệt mợ, một quán ăn mà cũng dám làm càn vậy hả”.

Hai tên khác ở phía sau Lưu Minh Huy cũng gào lên.

Giám đốc nghe vậy thì chỉ âm thầm lắc đầu, đụng phải thứ ngoan cố rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.