Cự Long Thức Tỉnh

Chương 692



Chương 692

Mấy cô gái nghe vậy thì đều lộ vẻ mong chờ, phụ nữ ai mà không muốn giữ gìn vẻ xinh đẹp chứ? Lời của Lục Hi đã hoàn toàn hút hồn bọn họ, cho nên tu luyện thành tiên gì đó đã hoàn toàn bị các cô bỏ qua, dù sao chỉ nghe thôi cũng đã thấy mơ hồ rồi.

Chỉ có Miwa Nozaki với Phù Đồ tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ biết rất rõ sự thần thông của Lục Hi. Nếu anh không nắm chắc thì cũng sẽ không nói ra những lời này.

“Mau nói làm sao để vào đi, nếu không con này sẽ liều mạng với anh”, Tần Lam nghe xong thì hung tợn nói.

Lục Hi lườm cô ta một cái: “Cô mà cứ thế thì không ai thèm lấy đâu”.

“Con này như nào không cần anh lo, nói đi”, Tần Lam mở to mắt, giục.

Lục Hi mặc kệ cô ta, rồi nhìn vẻ mặt mong chờ của Hoắc Tư Duệ. Như vậy làm anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sau đó lấy ra mấy viên ngọc bội và nói: “Đeo ngọc bội này vào, sau này có thể tự do ra vào nơi này”.

Anh vừa nói xong thì Tần Lam lập tức đoạt lấy một cái, đeo lên cổ.

Sau đó, Lục Hi đưa cho những người còn lại, mỗi người một cái. Sau đó thì vung tay lên, ngẩng đầu nói: “Đi theo tôi”.

Nói xong, anh dẫn đầu đi vào trong.

Đám người cẩn thận đi sau lưng Lục Hi, lần này lại thấy bên trong là một khoảng không sáng ngời, không còn sương mù dày đặc như ban nãy nữa, cho nên bèn yên tâm đi theo Lục Hi.

Không lâu sau, khi gần đến hồ trung tâm thì Miwa Nozaki đã thốt lên đầu tiên: “Thơm quá đi, là mùi gì vậy?”

“Đúng vậy, ngửi vào thấy thoải mái ghê”.

“Oa, rốt cuộc là thứ gì mà thần kỳ vậy?”

Đoàn người vừa nói vừa gia tăng tốc độ.

Bởi vì phía trước phát ra một mùi thơm lạ lùng và vô cùng mê người, bọn họ vừa ngửi được đã thấy cả người thư thái, cho nên cực kỳ muốn biết là thứ gì tạo thành.

Khi bọn họ đi đến khu vực toàn kỳ hoa dị thảo thì đều sợ ngây người.

Nơi này đã có thêm một vườn hoa lớn, bên trong toàn là những loại hoa họ chưa gặp bao giờ, vô cùng xinh đẹp. Mọi người đi quanh vườn hoa, xuất thần thưởng thức.

Nhìn mọi người vui mừng như vậy, Lục Hi nở nụ cười.

Trong số những người này, có người là chiến hữu, là bạn bè, là đàn em, nhưng bất kể là quan hệ như thế nào thì Lục Hi vẫn cảm thấy vô cùng thành tựu khi có thể tạo ra cho bọn họ một môi trường sống tốt đẹp.

Qua một lúc lâu sau, Lục Hi ho khan một cái, kéo mọi người tỉnh táo lại từ trong sự vui sướng.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hi, mọi người biết anh có chuyện muốn nói cho nên yên tĩnh chờ đợi.

Lục Hi chậm rãi nói.

“Toàn bộ Nam Hồ này đã bị tôi dùng pháp trận phong tỏa rồi, ngoài mọi người ra thì sau này sẽ không có ai tự vào đây được hết. Vườn hoa này là tôi lấy từ động phủ của một tiên nhân ở Miêu Cương, đều là linh hoa tiên thảo, đừng tùy ý ngắt, vì tác dụng nó rất lớn”.

Mọi người cũng biết vườn hoa này kỳ diệu, nghe Lục Hi nói vậy thì đều gật đầu thận trọng.

Sau đó, Lục Hi nói: “Sau này mọi người có thể ở lại đây, dù sao khách sạn cũng nhiều phòng, cứ ở thoải mái, nhưng phải giữ bí mật về mọi thứ ở đây, không để cho ai biết”.

Mọi người lại tiếp tục gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.