Chương 962
Lục Hi, Vân Khả Thiên cùng với Burns và Lore ngồi lên một chiếc, chiếc còn lại là bảy đại chấp sự ngồi. Ngay sau đó máy bay trực thăng cất cánh trong tiếng nổ vang, bay về phía tây.
Lúc này, ở một vùng mỏ phía tây Tunisia, Đường Yên đang đứng ở miệng mỏ nhìn mấy trăm nhân công lấy ra từng sọt quặng từ bên trong mỏ.
Năm nay Đường Yên hai mươi sáu tuổi, bởi vì hàng năm bôn ba bên ngoài nên có màu da lúa mạch khỏe mạnh, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta càng thêm vài phần kiên định. Vóc dáng cũng vô cùng săn chắc và có nét quyến rũ riêng.
Lúc này, trên mặt cô ta lại lộ ra chút lo lắng.
Bố cô ta Đường Kiến Hưng đầu tư trong nước thất bại, thiếu một món nợ không lồ, Đường Kiến Hưng đi vào đường cùng liền mang theo chút tiền vốn cuối cùng chạy đến đây và mua vùng mỏ này.
Ông ta nghĩ rằng sẽ dựa vào sức lao động giá rẻ và tài nguyên khoáng sản phong phú nơi đây.
Nhưng chuyện vừa khởi sắc một chút, Đường Kiến Hưng lại ở giữa vùng hai bộ tộc phân tranh, bất ngờ bị lỡ tay bỏ mạng.
Còn Đường Yên đang học tiến sĩ không thể không từ bỏ chuyện học hành đi tới đây tiếp nhận vùng mỏ này.
Bởi vì nếu mất đi vùng mỏ này, nhà họ Đường ngay cả cơ hội xoay mình cũng không có, chỉ có thể bị món nợ khổng lồ đè chết.
Nhưng thế cục nơi này hỗn loạn, liên tục phân tranh, bản thân cũng không hề an toàn. Hơn nữa, gần đây có một thương nhân nước Cao Ly lại liên hiệp với bộ tộc địa phương muốn chiếm đoạt vùng mỏ này.
Đủ mọi áp lực đèn lên khiến Đường Yên cảm thấy mình sắp ngã quỵ rồi.
Lúc này, cách đó không xa có một người Hoa Hạ hơn bốn mươi tuổi đi tới bên cạnh Đường Yên.
“Giám đốc Đường, nghỉ ngơi chút đi, nơi này có chú trông coi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”, người đến nói.
Đường Yên cười khổ một tiếng, cô ta nói: “Chú Lưu, cháu biết, nhưng một khi ở nơi yên tĩnh, cháu liền cảm thấy đầu sắp nổ tung, đứng đây nhìn còn có thể khá hơn chút”.
Chú Lưu tên là Lưu Tường, là thuộc hạ trung thành hồi Đường Kiến Hưng ở trong nước. Sau này Đường Kiến Hưng phá sản trong nước, nhưng Lưu Tường cũng không chùn bước, đi theo Đường Kiến Hưng đến nơi này.
Sau khi Đường Kiến Hưng gặp nạn, Lưu Tường lại bắt đầu giúp đỡ Đường Yên, là một người hết mực trung thành. Đường Yên rất cảm kích ông ta, đối đãi tôn kính với ông ta giống như trưởng bối.
Lưu Tường nghe thấy lời của Đường Yên, ông ta thở dài không nói gì.
Ông ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Đường Yên, từ một sinh viên vẫn còn đang đi học, đột nhiên đi đến một nơi tràn đầy chiến loạn, hoàn cảnh sinh sống cực đoan tồi tệ, còn phải duy trì hoạt động của vùng mỏ, đối với cô ta mà nói, áp lực quả thật quá lớn.
Lúc này, Lưu Tường bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Đường, Hàn Kim Sinh đã liên hiệp với Ukanda của tộc Chaga, sợ rằng sẽ nhanh chóng đến đây tranh đoạt vùng mỏ nơi này, chúng ta phải phòng ngừa từ sớm”.
Mặc dù Lưu Tường không muốn Đường Yên tăng thêm áp lực, nhưng không còn cách nào khác, chuyện này vẫn phải đối mặt.
Bấy giờ, Đường Yên nói: “Chúng ta có thủ tục hợp pháp, quyền khai thác được mua vĩnh viễn từ tay tộc Venda, bọn họ còn dám cứng rắn sao”.